Có chút giật mình, vì mặc dù nghĩ thiên phú tu luyện triệu hồi sư của mình đã được Tiểu Liên Nhi khẳng định nhưng một con người mà lại có quá nhiều ưu điểm trời ban như vậy thì chắc chắn không bình thường. Nó
đã ban cho bạn cái gì thì sẽ lấy đi một thứ tương ứng ví dụ như tự do,
trọng trách,...Bất quá Tiên Nhi nàng sẽ không bao giờ lùi bước, dù sau
này có ra sao, lần này đã được sống lại thì sẽ sống hết mình là được
rồi, bảo vệ những thứ mình cần bảo vệ người thân, bạn bè,...Nhưng nàng
có lẽ cũng chẳng nghĩ đến rằng từ khi nàng bước đến thế giới này thì mọi chuyện đã chẳng bình thường chút nào rồi thì phải.
Sau khi trăn trối một hồi Liên Nhi cũng im lặng, nàng
vững vàng ngồi trên vai Tiên Nhi tham khảo xung quanh một chút. Nàng là
thần hoa mang trong mình không gian Liên Hoa thượng cổ chứa đựng vạn vật nhưng nàng cũng chỉ dựa vào thời gian mình sống dài mà tiếp thu nhiều
kiến thức chứ không hề mở ra được không gian. Chỉ khi chủ nhân đích thực xuất hiện thì nó theo chủ nhân mà từ từ giải trừ phong ấn thôi. Ngày ấy nàng theo mẫu thần, phụ thần thấy họ tạo ra các dòng tộc Nhân tộc, Ma
thú tộc, Yêu tộc và Ma tộc. Nhất là Ma thú tộc không biết có bao nhiêu
là chủng loại nhưng chỉ có lục tộc thần thủ hộ là Huyền Vũ, Chu Tước,
Bạch Hổ, Thanh Long, Kỳ Lân, Đằng Xà và Tinh Linh tộc duy trì sự sống
cùng Phượng Hoàng tộc canh giữ thiên địa có thêm huyết mạch cuả hai
người họ. Vì vậy trong các dòng tộc này luôn lấy độ huyết mạch kế thừa
để phân chia cấp bậc. Tiếc thay Ma tộc làm phản trong lúc hai vị thế
thần duy nhất đang bế quan để luyện chế đan đỉnh Phượng Hoàng thì đột
nhập đánh đến làm hai vị bị phản phệ đành lấy nguyên thần tế đan đỉnh
Phượng Hoàng chế phục bọn Ma tộc nhốt chúng lại ở Ma giới rồi hai người
tan thành mây khói. Trước khi biến mất hai người đã đem nàng- Tiểu Liên
Nhi ném vào Vô Cực không gian. Nhưng nàng thật sự có một thắc mắc để trở thành chủ nhân của nàng ngoại trừ duyên phận, thiên phú còn là phải kế
thừa một ít huyết mạch của hai vị kia chẳng lẽ nàng ấy là... Thế thì
nàng ấy phải nằm trong bát đại dòng tộc cường đại kia chứ, tại sao lại
lưu lạc đến tận đây. Chẳng lẽ nàng ngủ say vạn năm, thế giới liên loạn
lạc đến mức này. Có uẩn khúc, nhất định có uẩn khúc. Mải suy nghĩ Tiểu
Liên Nhi cũng không quá chú tâm đến việc Tiên Nhi làm còn Tiên Nhi thì
lại chăm chú từng chút nhìn xung quanh phòng. Nàng chú ý cả căn phòng
ngoại trừ những dụng cụ thí nghiệm thiên phú thì chỉ có ba quyển sách
dày đã ố màu chứng tỏ độ quan trọng của chúng. Đầu tiên nàng dừng lại ở
quyển sách có đề một cái tên từ cái nhìn đầu tiên đã cho người ta cảm
nhận được sự khí phách, cuồng ngạo của nó:'' Nghịch Thiên Tâm Pháp''.
Chỉ cần từ '' Nghịch Thiên '' thôi cũng đủ hiểu rồi. Nàng tiến gần lại
quyển sách nhìn như đã cũ mèm nhẹ nhàng chạm lên thì quyển sách bỗng
hiện lên quang mang, tự mình lật mở ra. Vừa nhìn vào, các dòng chữ giống như biết chuyển động tiến nhập vào tri thức của nàng. Nhắm mắt tiếp
nhận lượng kiến thức khổng lồ này phải một lúc lâu sau nó mới chịu ổn
định. Giống như cảm nhận được nàng đã tiếp thu hoàn toàn cuốn sách trước mặt Tiên Nhi đột nhiên dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất.