Phong Vân Tế Hội

Chương 95: Chương 95: Dưới Chân Thiên Tử




Trong trà lâu mới mở ở phố tây này, lầu trên lầu dưới, bận bịu qua lại đều là nữ tử nông gia. Ngoại hình tuy nói đều là bình bình, nhưng trong ngôn hành cử chỉ, tự có một luồng khí trong lành chất phác của con nhà nông, cũng làm cho người trong kinh thành thấy mới mẻ.

Lâu được, người được, trà càng được hơn. Cho nên trà lâu này mặc dù khai trương chưa lâu, việc buôn bán lại cực kỳ tốt.

Đương nhiên, một tòa trà lâu buôn bán quá tốt, có thể an an ổn ổn đứng trên đường tây tấc đất tấc vàng này, cũng đã nói rõ trà lâu nhìn qua đậm mùi hương dã này, tuyệt đối không phải thật do hương thân thôn phu nào đó mở. Không có chút bối cảnh bổn sự, sao có thể yên được những nhân vật các mặt, những nha môn lớn nhỏ đó.

Đương nhiên nữa, nếu chủ nhân trà lâu là cùng hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, Phong đại thống lĩnh uy phong bát diện kia của chúng ta, dính dáng chút nhân thân nhân cố, cho dù là thân thích tám sào không tới, có kim diện của Phong đại nhân đảm bảo, có thể đứng an ổn ở phố tây này, cũng là lý đương nhiên.

Bên trong những quan phủ chuyên thò tay gõ gậy trúc với thương gia ở kinh thành đó, đều chuẩn xác truyền lưu vào tin tức đường nhỏ, nói trà lâu này và Phong đại nhân quan hệ không phải kém. Bản thân Phong đại nhân với điều này lại kín miệng như bưng, chắc cũng là muốn tránh điều tiếng, y thậm chí rất ít đến thăm nơi đây. Bất quá, trợ thủ đắc lực đệ nhất của Phong đại nhân, An Vô Kỵ An đại nhân gần đây điều về kinh thành, lại vô cùng thích trà xanh nông gia nơi này. Ba ngày hai đầu, hễ rảnh là ưa chạy đến bên này.

An Vô Kỵ rời xa kinh thành ngần ấy năm đã trở lại. Nhậm chức lại ở ty hành nhân tương đối độc lập, ngày thường không hay qua lại với những nha môn lớn nhỏ kinh thành này. Thực quyền của hắn tuy lớn, trên danh hiệu lại chẳng qua là một phó chức không gây chú ý. Trong chốn kinh thành tùy tiện hắt một chậu nước ra đường là có thể giội ướt ba quan viên này, thật sự không tính là gì.

Bởi vậy, hắn lượn tới lượn lui trong kinh thành, ngựa quan kiệu quan tới tới lui lui trên đường, lại hiếm khi gặp một người quen có thể gật đầu chào hỏi một tiếng. Cho nên, An đại nhân hắn ra ra vào vào trà lâu này, cũng không thể nói là dễ chú ý lắm. Chỉ qua một thời gian, hắn đã vô cùng thân quen với chủ sự trà lâu Thanh cô nương.

Hôm nay tiết trời trong lành, gió mát nắng ấm, An Vô Kỵ, An đại nhân, An công tử của chúng ta, lại phe phẩy cây quạt căn bản không cần, chậm chạp dạo bước vào trà lâu.

Vừa vào cửa, bốn phương tám hướng đã có không ít nữ nông gia hầu trà vồn vã chào hỏi: “An đại nhân.”

Những khách trà thường đến uống trà kia, cũng có không ít người mỉm cười hỏi han: “An đại nhân.”

An Vô Kỵ tư thái tiêu sái gấp quạt, quay qua bốn phía chắp tay, lại lắc đầu với các cô nương: “Là An công tử, không phải An đại nhân. Đại nhân đại nhân, kêu cho nhiều, kêu già cả ta. Tiểu sinh hiện nay vẫn chưa từng kết hôn đâu!”

Bốn phía rộ lên tiếng cười ồ. An Vô Kỵ khoan thai, rất đỗi tự đắc mà soạt một tiếng lại xòe quạt ra, thuận miệng hỏi trà nữ gần nhất: “Thanh cô nương của các cô đâu?”

“Đang pha trà ở phía sau!” Trà nữ cười đáp.

An Vô Kỵ gật đầu, quen đường quen lối, đi thẳng ra hậu viên có ghi rõ “Khách nhân dừng bước”.

Người trên dưới trà lâu đã nhìn quen cảnh hiện tại, không ai định ngăn cản. Song An Vô Kỵ vừa đi khuất bóng, trong trà lâu này tự nhiên cũng không còn là sự thân thiết thân thiện thuần túy trước mặt kia nữa, đủ các tiếng phỏng đoán bát quái liên tục không dứt.

Lúc châu đầu ghé tai, rất nhiều lời sẽ không còn dễ nghe như vậy nữa.

“Xem ra việc tốt của vị An đại nhân này với Thanh cô nương không còn xa đâu.”

“Đúng vậy, An đại nhân này mỗi lần quay lại, luôn phải do Thanh cô nương đích thân tiếp đón, hiện tại cũng trực tiếp đi vào vườn. Nghe nói là Thanh cô nương sẽ lấy trà ngon bí phương điều phối độc môn gia truyền chuyên mời mình y uống, nếu nói giữa họ không có chuyện, ai mà tin được?”

“Thanh cô nương tính tình không tồi, cũng lanh lẹ giỏi giang, lại kiếm được một phần gia nghiệp như vậy. Nhưng cái đó…” Người buôn chuyện ho khan một tiếng, đè giọng đến thấp nhất: “Diện mạo đó ta thật sự không dám khen tặng. Còn cả chân kia… An đại nhân tuổi trẻ anh tuấn như vậy, hơn nữa tốt xấu gì cũng tính là một vị quan, sao lại mất giá như thế…”

“Ha, việc này lão huynh ngươi còn không minh bạch? Thanh cô nương này và hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, Phong đại thống lĩnh là thân thích đó. Trà lâu này có thể dựng lên, là Phong đại nhân đã căn dặn các nơi. An đại nhân này đại khái là muốn nhờ luồng gió đông Thanh cô nương này, trèo lên gốc đại thụ Phong đại nhân này…”

Người nghe bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu lia lịa: “Thế thì đúng rồi. Nam nhân ấy hả, tiền đồ luôn là quan trọng nhất. Có tiền đồ, về sau trong nhà nạp thêm mấy tiểu thiếp tuổi trẻ xinh đẹp, không phải cũng thế?”

Đám khách nhân khẽ thì thầm, cười trộm than thở, mà những nữ nông gia hầu trà đó, cũng khó tránh mắt ngươi nhìn mắt ta, lặng yên biểu đạt sự hâm mộ trong lòng và đố kỵ thấp thoáng.

Những trà nữ này phần lớn không cùng thôn với Thanh Cô, đều là bốn quê tám trấn được số tiền lớn chiêu mộ đến làm việc. Làm một tháng trong trà lâu, kiếm được còn nhiều hơn một năm làm ruộng, lại được mở mang tầm mắt. Từ khi vào kinh thành, vào trà lâu, địa vị của họ ở nhà đều bay thẳng lên, thành nguồn tiền tài chủ yếu trong nhà, cũng chính là người phụ mẫu huynh trưởng coi trọng nhất nhà.

Tuy rằng mọi người đối với Thanh Cô đều có vài phần cảm kích, nhưng nữ tử tuổi xuân, mấy ai có thể không có mộng đẹp chim sẻ bay lên ngọn cây, xoay người biến thành phượng hoàng. Nhân vật phong lưu trẻ tuổi, tuấn tú, lắm tiền, vui tính, không hợm hĩnh, trên không cao đường dưới không thê thiếp như An Vô Kỵ, lại là một vị quan, ba ngày hai đầu lượn trước mắt mấy nông gia nữ nhi này, sao có thể không khiến người xuân tình nảy mầm, miên man bất định?

Vốn những nữ tử nông thôn này đều tự mình biết mình, sẽ tuyệt đối không thật sự đi trèo cao. Nhưng An Vô Kỵ và Thanh Cô thân mật như thế, mọi người tự nhiên phải nghĩ, Thanh Cô sao chổi khắc cha khắc mẹ, chưa từng có ai để mắt như vậy, dáng vẻ lại xấu, thân còn tàn tật, An công tử chấp nhận nàng không hề khó khăn. Ta đây chẳng qua không lắm tiền bằng nàng, không có một thân thích đại quan bằng mà thôi, luận diện mạo xinh đẹp hơn, luận xuất thân sạch sẽ hơn, An công tử này sao lại không thể thích ta?

Vì thế chút oán trách đố kỵ nhỏ trong lòng đó là không thể tránh khỏi. Tự nhiên, ngại Thanh Cô là cha mẹ áo cơm, tâm tư này tuyệt đối không thể nói ra miệng. Nhưng mọi người đã ẩn ẩn đều có tâm lý như nhau, vậy rất nhiều lời không cần phải nói ra, các bên đều có thể hiểu được, người cùng chung kẻ địch nhiều, mạch nước ngầm mơ hồ kia, cũng bắt đầu lặng yên dâng lên giữa chư nữ trà lâu.

Nhưng mà, sai cách suy đoán của mọi người mười vạn tám ngàn dặm, An Vô Kỵ sau khi vào viên, không hề đi tìm Thanh Cô, mà là tiếp tục đi thẳng vào trong, lại băng qua hai cửa, đến nội viên cả người trong trà lâu, bình thường cũng sẽ không được cho phép tùy tiện bước vào.

Nội viên không lớn, cũng không có lầu các đình đài gì, chẳng qua là có mấy phòng ốc, cùng một vùng khá trống trải, trồng vài gốc cây, cộng thêm mấy tảng đá lớn, chính giữa còn có một cái giếng.

An Vô Kỵ xe nhẹ quen đường, trực tiếp tìm đến cửa phòng chính giữa, tiện tay gõ một cái, bên trong truyền đến một thanh âm cực ôn hòa: “Vào đi.”

An Vô Kỵ một tay đẩy cửa, miệng cười nói: “Dung tiên…” Lọt vào mắt, lại là một khuôn mặt râu quai nón rậm kín, dọa An Vô Kỵ nuốt về một chữ cuối cùng, thân thể đột nhiên kéo căng, đề tụ nội tức, lùi về nửa bước, buột miệng hỏi ngay: “Người nào?”

Dung Khiêm vội vàng gỡ bộ râu giả trên mặt xuống, cười nói: “Vô Kỵ, thám tử mấy năm nay đều làm uổng phí cả? Ta chẳng qua gắn thêm râu, ngươi đã không nhận ra?”

An Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn Dung Khiêm, chỉ cảm thấy có giọt mồ hôi to tướng chực từ trên trán trượt xuống. Đương nhiên, thêm râu mà thôi. Đặc thù bộ mặt, khoảng cách giữa hai mắt, còn cả ánh mắt, đều là quen thuộc, đều không thay đổi. Làm mật thám cao cấp, cái mánh chỉnh trang sửa dung thế này hắn quả thật phải vừa nhìn là nhận ra được. Nhưng mà… người này là Dung Khiêm, là Đại Yên quốc Dung tướng hoa thái phong nghi cao quý thong dong không hề cẩu thả thông minh tháo vát ôn tồn lễ độ kia!

Cả triều văn võ ai chưa từng vì phong nghi khí độ của y mà âm thầm bội phục? Dung Khiêm chính là Dung Khiêm, y có thể mặc quan phục đỏ tươi, trên triều đường lật tay đã bình định thiên hạ. Cũng có thể một tập thanh sam, hòa cùng sơn thủy. Tại thôn trang yên tĩnh thanh u đó, sống những năm tháng an bình rời xa triều đình kia. Dung tướng của Đại Yên quốc, cho dù bị giam trong lao ngục bẩn thỉu, cho dù bị trần truồng trói chặt trên hình đài, đối mặt với vạn ngàn ánh mắt bách tính, cũng ôn hòa yên lặng, thản nhiên thong dong.

Người kia, sao có thể mọc ra mớ râu quai nón cứng còng hung ác rối rắm đầy mặt, lộn xộn che phủ, khiến cả mặt ở chỗ nào cũng chẳng tìm thấy? Ai có thể liên hệ hình tượng như vậy cùng với Dung tướng? Hắn đang nghĩ Dung tướng đã vào cửa, lại chợt nhìn thấy khuôn mặt như thế, An Vô Kỵ cảm thấy mình không nhảy dựng lên kêu la ầm ĩ, đã là tim não đều vô cùng kiên cường.

Buồn bực quá, An Vô Kỵ đen mặt trầm giọng nói: “Dung tiên sinh, ngài đang làm trò gì đây?”

Thời gian này hai người thường xuyên tiếp xúc, thái độ của hắn với Dung Khiêm cũng buông lỏng rất nhiều, không như ngày trước thuần là phân trên dưới. Hắn đã có thể sửa Dung tướng gọi thành Dung tiên sinh lưu loát như thế, vậy thì ngẫu nhiên thái độ không khách khí, dùng chất vấn biểu đạt bất mãn của mình, cũng liền trôi trôi chảy chảy.

Dung Khiêm buông tay: “Ta đã vào kinh thành, chung quy không thể vĩnh viễn ru rú trong nhà không ra ngoài. Kinh thành lắm người nhiều miệng, quen biết cũ cũng nhiều, tuy nói bộ dáng của ta hiện tại đã thay đổi rất nhiều, đâu dám cam đoan sẽ không bị ai nhận ra, cho nên trực tiếp ra ngoài luôn không ổn. Mấy ngày nay nhàn rỗi vô sự, ta bèn loay hoay mấy bộ râu giả, coi có thể che lấp khuôn mặt hay không.”

Dung Khiêm cười nghiêng người chỉ chỉ cái bàn phía sau, y hơi nhường ra bên cạnh như vậy, tầm mắt An Vô Kỵ liền không bị ngăn trở nữa, vừa nhìn đã thấy, trên chiếc bàn phía sau Dung Khiêm, phong phú đủ kiểu, chủng loại đủ cả. Có cực kỳ bình thường, cực kỳ thoải mái, đủ các loại… râu?

“Ngươi coi loại nào thích hợp với ta?”

An Vô Kỵ xụ mặt bước vào, vẻ mặt chán ghét nhón từng chuỗi gì đó lên nhìn kỹ. Râu đen, râu bạc, râu hoa râm, râu xám, ba cọng râu dài lưa thưa, râu quai nón dày đẹp chấm ngực, ria ngắn, râu dê, râu tơ dán mặt, quả thật là cần gì có đó. Khác thường nhất lại là hai túm râu thoạt nhìn hoàn toàn giống lông mày Dung Khiêm. Nếu không phải lông mày Dung Khiêm vẫn đang hoàn chỉnh, hắn khẳng định sẽ cho là y tự cạo lông mày của mình làm thứ này. Nếu dán lên mặt, không phải sẽ thành người có bốn đường lông mày?

“Không cần chọn, ta thấy bộ vừa rồi tiên sinh đeo là thích hợp nhất, cam đoan chẳng ai nhận ra nổi.” An Vô Kỵ hơi nghiến răng nghiến lợi. Dung Khiêm người này, trời sinh nên là bộ dáng gì, ấn tượng của mọi người sớm đã ăn sâu bén rễ. Hiện tại An Vô Kỵ cảm thấy, cho dù là thân sinh phụ mẫu của Dung Khiêm hồn rời hoàng tuyền đến thăm con mình, cũng chẳng nhận ra cái tên râu quai nón kín mặt này.

Về phần những mật thám ngày ngày tay cầm bức họa, phát hiện người cụt một tay là nhìn chằm chằm nửa ngày trời đó, còn cả Hoàng thượng đã phái những người đó đến các nơi danh sơn đại xuyên tìm Dung tướng, cho dù là cùng Dung Khiêm đã gắn râu giáp mặt cọ vai mà qua, sợ rằng nằm mơ cũng chẳng ngờ được y chính là cái người họ muốn tìm kia.

Nghĩ Dung Khiêm về sau có thể sẽ ba ngày hai đầu diện mạo này, đeo bộ râu to sụ kín mặt, ở trên đường cái nghênh ngang đi đông dạo tây, nhàn nhã nhìn ngang ngó dọc, nghiên cứu tình hình phát triển dưới chân thiên tử này… An Vô Kỵ có cảm giác khó chịu như sâu róm bò khắp người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.