Phong Vân Tế Hội

Chương 383: Chương 383: Lệnh Bài Nhà Giàu




Trời cao mây trắng, non cao gió mạnh.

Phương Khinh Trần uể oải nằm trên ngọn núi cao nhất, giữa chạc đại thụ cao nhất, trên mặt úp một chiếc lá to không biết bứt được từ đâu, che ánh dương, ngủ nhàn nhã hết sức.

Nhánh cây bị gió núi thổi đu đưa, thân ảnh nằm trên cành cây kia bồng bềnh trong gió, nhất phái vững vàng bình yên.

Một tập bạch y nhẹ nhàng buông xuống ngọn cây, thời gian dài ngủ trước gió, trên áo thường dính bụi bặm lá rụng, rồi khi cơn gió núi tiếp theo kéo đến, lại từ từ bị thổi ra xa xa.

Ánh dương, lá xanh, gió mạnh, áo trắng, giữa đất trời, chỗ cao như thế, an tĩnh nhàn hạ thần kỳ.

Lười biếng một mình trên đỉnh núi, bình yên mà ngủ như vậy không biết đã bao lâu, chỉ là thỉnh thoảng tỉnh lại, vén lá híp mắt nhìn thái dương trên đầu, mơ mơ hồ hồ tính giờ, sau đó lại trông bụi mù cuồn cuộn khí thế bức người chỗ chân núi phương xa kia.

Uể oải nhìn một lúc, Phương Khinh Trần đưa tay che miệng, lại ngáp một cái. Ừm, cũng không tệ lắm, bụi mù tạp mà không loạn, nhìn ra được kỷ luật nghiêm minh, khí thế tốc độ đều là thượng thừa, nhánh quân đội này quả thật có thể coi là được… Chỉ là, hai vị này thao luyện cũng thật là quá gấp quá ác, không phải chỉ là tên nào đó sắp đến thôi sao…

“Người nào, xuống đây!”

Y nơi này còn thờ ơ, tam tâm nhị ý nhìn phương xa một chút, chuyển tâm tư một chút, bên tai lại đã vang lên tiếng quát nghiêm lạnh.

Phương Khinh Trần thu về ánh mắt đang trông phương xa, nghía bên dưới, không biết từ khi nào, bốn phía đại thụ đã vây đầy quân sĩ y giáp sáng loáng.

Còn mang theo một chút buồn ngủ mơ mơ hồ hồ khi ngủ lâu mới tỉnh, ánh mắt Phương Khinh Trần mông lung nhìn phía dưới: “Tại sao phải xuống?”

Trong số quân sĩ phía dưới, bước ra một bách phu trưởng, ánh mắt lợi hại nhìn y chòng chọc: “Định Tương trú quân lân cận, có nghiêm lệnh, không thể có người không phận sự ra vào nán lại, bất cứ ai xuất hiện ở chỗ có thể nhìn trộm trú quân thao luyện, sẽ bị hiềm nghi thăm dò quân tình. Định Tương tướng quân có quyền tùy cơ chém giết, ngươi không biết sao?”

Theo tiếng khiển trách nghiêm túc vang dội của hắn, quan binh bốn phía cương đao ra khỏi vỏ, dưới ánh dương, cũng chiếu ra một phiến hàn quang chói mắt.

Phương Khinh Trần lại chỉ mỉm cười. Trong tiếng quát hỏi sang sảng này, y chú ý tới, lại chỉ là tiếng vạt áo và lá cây ma sát cực nhỏ nhặt, tiếng hít thở lâu dài kiềm chế đến thấp nhất, còn có hàn quang ngẫu nhiên chợt lóe trong cây cối cỏ dại bốn phía.

Ừm, công bằng một chút, vẫn phải thừa nhận, đội ngũ tuần tra của Định Tương quân vẫn rất có tố chất, phán đoán cũng coi như rất chuẩn xác.

Trú quân bốn phía, khu vực rộng lớn như thế, cả trên ngọn núi cao như vậy mà họ cũng có thể lục soát tuần tra hết không sót chút nào. Hơn nữa một đội tuần tra hai mươi người, sớm từ nửa canh giờ trước đã phát hiện y, lại không hề đả thảo kinh… Khụ, lại không hề bại lộ trước mặt y.

Hai mươi danh *** binh, phối hợp thuần thục, còn đem theo vũ khí tốt nhất, mình thì chỉ lẻ loi một thân, thế nhưng đội trưởng của họ lại chuẩn xác phán đoán ra, mình có thể là một cao thủ cực xuất sắc, không chịu tham công mạo hiểm, lại chỉ yên lặng dẫn người giám thị xa xa. Cũng phái người quay về trong quân, điều đến tiếp viện hơn trăm người này.

Dẫn số ít người ra mặt vây chặt, lớn tiếng chất vấn thị uy, mục đích chủ yếu nhất, vẫn là muốn không dấu vết che giấu cho những người khác lặng yên lẻn lại gần cùng tiếng tên nỏ lên dây.

Hai mươi danh quan binh bao vây bốn phía, có gần năm mươi người khác ẩn phục ở gần tùy thời chuẩn bị tiếp viện. Trong tầm bắn của tên nỏ, còn có ít nhất năm mươi thanh cường nỏ liên châu lặng lẽ nhắm chuẩn y. Bằng trận trượng kiểu này, dù là cao thủ đứng đầu trên giang hồ, chỉ sợ cũng rất khó toàn thân mà lui.

Sách lược như vậy, hành sự như thế, không thể nói là không cẩn thận. Thật là tương đối ổn thỏa, tương đối cẩn thận, tương đối…

Phương Khinh Trần càng nhìn hưng trí càng dâng cao, cả cơn buồn ngủ cũng loáng cái quét sạch, mắt thấy bọn quan binh như lâm đại địch, y lại cười vang nói: “Ta biết, nhưng ta cứ thích ở đây ngắm phong cảnh.”

Bách phu trưởng kia sa sầm mặt, quát một tiếng: “Bắt.”

Hơn mười mũi tên mạnh, bốn phương tám hướng, bắn thẳng đến Phương Khinh Trần.

Công kích nhìn như sắc bén này, mục đích chẳng qua là bức y xuống để bắt mà thôi, nhưng Phương Khinh Trần cũng nhẹ nhàng bâng quơ hơi phất tay áo, trên nhánh cây trường thân mà lên, rõ ràng là tư thế nằm lười biếng, cũng chẳng biết y phát lực như thế nào, chợt đạp đầu cành, khoan thai mà đứng, tay trái sau lưng, tay phải năm ngón nhàn nhã từ trong ống tay áo trắng như tuyết phất ra, đầu ngón tay thanh mảnh thong thả điểm nhẹ, như chậm mà mau, trong nháy mắt, hơn mười mũi tên mạnh lại lấy khí thế rào rạt nhanh ác hơn thế đến, bắn ngược về chuẩn xác vô cùng.

Đám xạ thủ ẩn sau đá bên cây không kịp tránh, không kịp né, không kịp đỡ, thậm chí có người cả kinh hô cũng không kịp phát ra, chỉ là sắc mặt phút chốc xám trắng.

“Đừng động thủ đừng động thủ! Toàn là hiểu lầm!”

Trong tiếng quát to, một cái bóng bằng không xuất hiện, một trời hàn quang ngay lập tức thu hết.

Chúng quân sĩ chỉ cảm thấy đầu tiên trước mắt lóe lên, bên tai kình phong chợt ngừng, đợi khi họ nhìn kỹ lại, đã thấy một thân ảnh cao lớn bào tím đang đứng dưới tàng cây, người nọ hai tay đều nắm năm sáu mũi tên, đang ngẩng đầu mắng một tiếng: “Sao mỗi lần ngươi đều phải gây chuyện sinh sự thế?”

Y giống như cực giận, ngay cả mũi tên bị bắt được cũng gãy làm đôi trong tay. Song rõ ràng là ngữ khí phẫn nộ như vậy, trong ánh mắt lại hiển nhiên cực kỳ vui sướng, biểu tình trên mặt, càng nhiều chỉ là mang chút thân cận không thể nề hà.

Kỳ thật lúc này trong lòng Phương Khinh Trần cũng đầy không thoải mái, họ Tần này, kiếp trước là áp tải hả? Sao mỗi lần mình chân tay ngứa ngáy muốn tìm ai hoạt động gân cốt là vị này nhất định phải chui ra chặn ngang một gậy thế! Từ Đại tướng quân Liễu Hằng, cho tới binh lính Tần quốc cấp thấp nhất này, tên này luôn muốn bảo vệ.

“Phiền ngươi làm rõ là ai muốn kiếm chuyện với ai được không, ai có hứng thú gây chuyện?” Tâm tình không tốt, ngữ khí nói chuyện của Phương Khinh Trần tự nhiên cũng chẳng tốt nổi đi đâu.

Tần Húc Phi nhíu mày: “Nơi đây là vùng cấm, ngươi ra vào chỗ này, binh lính đến bắt ngươi vốn không sai.” “Hình như là ngươi hẹn ta đến Định Tương gặp mặt mà nhỉ. Lúc ấy sao ngươi không nói, nơi này là vùng cấm hả?” Phương Khinh Trần thảnh thơi mỉm cười.

Đụng phải vô lại trắng trợn như vậy, Tần Húc Phi cũng không thể làm gì.

Định Tương là mục đích lần này y đi tuần, hẹn Phương Khinh Trần gặp mặt ở đây là hết sức đương nhiên. Hai chữ vùng cấm… với Phương Khinh Trần mà nói… vốn chẳng có ước thúc gì đáng nói. Y chỉ cần tự nguyện công khai thân phận, tự nhiên có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp khách quý, nếu y ngại phiền toái, tự nhiên cũng có thể nấp chẳng ai tìm ra. Nhưng người này cứ muốn thoải mái ngồi trên đỉnh núi, cả ngày nhìn trường luyện binh của quân đội như vậy, quả thực chính là tỏ rõ cho binh sĩ đến kiếm chuyện. Nếu mình đến chậm một bước, lại có một đống xúi quẩy phải chịu khổ.

Y thở dài một hơi, cúi đầu nhìn mấy mũi tên gãy trong tay. Tên này người ngoài nhìn, chỉ tưởng y sau khi bắt tên nén giận bóp gãy, lại không biết kỳ thật lúc Phương Khinh Trần điểm ngón tay, đã lấy nội kình hùng mạnh chấn gãy thân tên trước. Chỉ là lực đạo trong cương mang nhu, hàm mà không phát, tên thoạt nhìn vẫn hoàn chỉnh như cũ, cần phải sau khi bắn trúng mục tiêu mới gãy đoạn. Như thế, binh sĩ bị mớ tên y đánh lại này bắn trúng cũng sẽ chỉ bị đau, lại không thực sự nguy hiểm tính mạng.

Tuy rằng biết Phương Khinh Trần chỉ là thích gây chuyện, thuận tiện tìm chút phiền toái cho mình để tăng thêm lạc thú cuộc sống, không hề có quá nhiều ác ý, Tần Húc Phi vẫn có cảm giác dở khóc dở cười. Bất quá… Trong điện quang hỏa thạch, lấy tư thái nhàn nhã thong dong như thế chuẩn xác phản kích lại hơn mười mũi tên, còn đồng thời làm nhu lực bám trên thân, gãy tên mà không hiện. Ôi ôi ôi, công lực của tên này lại có tiến bộ…

Trong nhất thời, Tần Húc Phi cũng chẳng biết mình hiện tại nên cao hứng cho Phương Khinh Trần, hay là nên đau đầu cho mình nữa.

Chỉ là trước mắt y cũng chẳng thể đấu võ mồm với Phương Khinh Trần, cười nói với bách phu trưởng sắc mặt thoáng tái nhợt trước mắt kia trước: “Đừng hiểu lầm, chúng ta không phải thám tử dò xét quân tình, cũng không phải bách tính vi phạm lệnh cấm. Ta là từ kinh thành trong cung đặc ý đến gặp y ở đây, hành trình lần này có liên quan đến vị khách hai ngày nữa sẽ đến trong quân Định Tương. Chỉ là nội tình không tiện nói rõ.”

Phương Khinh Trần ở bên nghe mà buồn cười.

Tên này, thật là không nói dối nửa chữ. Y không phải chính là đến từ hoàng cung kinh thành sao, y chạy đến đây, cùng chuyện Hoàng đế sắp đến Định Tương đương nhiên cũng “có liên quan”…

Bách phu trưởng này lại rất nghiêm cẩn, vẫn cảnh giới nhìn hai người: “Không bằng không cớ, há có thể tin ngươi?”

Tần Húc Phi vội vàng móc từ trong lòng ra một yêu bài đại nội thị vệ: “Cái này có thể chứng minh thân phận của ta.”

Nói đến thì đại nội thị vệ là cận thần của Hoàng đế. Thân phận gặp quan lớn hơn một bậc, đi đến đâu, lộ ra thân phận với quan viên, tiểu lại, sai dịch, đều có hiệu quả cực lớn. Đổi quan sai bình thường, y lắc lắc thẻ bài là có thể trực tiếp vung tay múa chân hạ lệnh.

Nhưng Tần quốc quân chế nghiêm cẩn, đừng nói chỉ là tấm yêu bài thị vệ, ngay cả cầm công văn Binh bộ, ấn tín Đại tướng quân, cộng thêm thánh chỉ của Hoàng đế, nếu không chính thức qua giao tiếp, đại nội thị vệ vẫn chẳng có quyền lực trực tiếp hạ lệnh cho tướng lĩnh binh sĩ hạ cấp.

Cho nên nhìn yêu bài, bách phu trưởng này không hề lập tức giải trừ tất cả quan binh phòng bị chuẩn bị chiến, chỉ là thái độ tương đối khách khí hơn rất nhiều mà thôi: “Đại nội thị vệ cũng không thể tùy ý ra vào vùng cấm, nếu có việc công, cần có lệnh phù thích lại Định Tương…”

Không đợi hắn nói xong, Tần Húc Phi lại từ trong tay áo moi ra một lệnh bài: “Ta đã xin lệnh phù thích lại từ trước…”

Bách phu trưởng ngẩn ra, định thần mới nói: “Quân vụ còn trọng hơn chính vụ, huống chi gần đây có khách quý đến, chỗ đóng quân tuyệt không cho phép người ngoài ra vào, cho dù là lệnh của thích lại cũng không thể trọng hơn mệnh của tướng quân…”

Tần Húc Phi theo tiếng móc trong lòng ra một lệnh bài nữa, lần này y lại không cần giới thiệu, lệnh bài này binh sĩ ở đây đều nhận được, lệnh bài của tướng quân Định Tương.

Bách phu trưởng mắt cũng hơi đăm đăm, lại vẫn không chịu buông lỏng: “Ngươi… Gần đây tướng quân nhiều lần nghiêm lệnh, không thể cho phép bất cứ kẻ khả nghi nào tới gần, mọi người trong quân không ai dám buông lơi, nếu có việc đại nội thị vệ ở vùng cấm công cán, tướng quân nên dặn dò trước đó…”

Tần Húc Phi cũng không ngờ bách phu trưởng này lại cẩn thận như thế, ngay cả lệnh bài của lãnh đạo trực tiếp cũng thấy rồi mà vẫn không chịu lơi lỏng cảnh giác, kiên trì làm việc theo lệ. Trong lòng y trái lại vui mừng. Người này đối mặt với áp lực của nhiều lệnh phù trọng như vậy, còn dám tiếp tục truy cứu, tâm tư cẩn mật, đảm sắc hơn người, tuyệt đối là nhân tài có thể dùng!

Y nở một nụ cười, thò tay vào lòng quờ quạng vài cái, trong tay lập tức thêm vài dạng lệnh bài con dấu công văn: “Ở đây ta còn quan phòng lệnh phù và công văn của thống lĩnh đại nội thị vệ, Binh bộ đường quan, còn cả phủ Đại tướng quân và quan viên tướng lĩnh các chỗ xung yếu từ kinh thành đến đây, không biết có thể làm các hạ yên tâm.”

Phương Khinh Trần rốt cuộc không nhịn được cười phá lên: “Ai lại không dưng mang trên người nhiều thứ lắt nhắt như vậy. Ngươi thế này, ai tin ngươi là vị thượng sai, nhìn thế nào cũng là một kẻ chuyên môn làm giả con dấu lệnh bài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.