Phong Vân Tế Hội

Chương 76: Chương 76: Nên Đoạn Thì Đoạn




Phong Kính Tiết tìm đến những bộ hạ ngày xưa ấy, sau khi báo ra ám hiệu, quả nhiên được đối phương dốc sức tương trợ.

Tửu lâu khách ***, thanh lâu sòng bạc và cả những hành thương buôn bán các phương, đều có người năm đó là môn hạ của y, những người được y trực tiếp giao phó không tìm thấy, tự nhiên sẽ truyền tin tức cho đồng bạn năm đó. Liên thủ hành động, một truyền mười mười truyền trăm, mạng lưới rộng lớn này, dệt nên ngay tại Triệu quốc, đã được tung ra.

Đối với đạo thu thập tình báo, tìm người tìm tung này, những người này đều là nghiệp dư. Hơn nữa theo Phong Kính Tiết giao phó, họ không hề dám tìm người lộ liễu, sau khi nhìn thấy người đặc thù tương tự, cũng không dám dụng tâm hỏi thăm quá nhiều. Nhưng dù sao tai mắt đông đúc, rất nhanh chóng, các loại tin tức liền ùn ùn không ngừng tập hợp vào tay Phong Kính Tiết.

Phong Kính Tiết không kiềm chế được, hễ có chút tin tức mơ hồ là lập tức phóng ngựa đi truy tìm, kết quả là chạy gãy chân vô ích, thì ra Triệu quốc các nơi có nhiều người câm mắt không tốt như vậy…

Sau vài lần, Phong Kính Tiết không thể không cố nén sự nôn nóng trong lòng, kiềm chế tâm tư, điều khiển chỉ điểm. Mỗi khi phát hiện một người có thể là đối tượng tìm kiếm, đều phải chỉ điểm tìm hiểu thêm ở phương diện nào, sau khi nhận được chút tin tức hơi tỉ mỉ, y tiến hành phân tích, lại căn cứ tin tức phán đoán y có nên tự thân xuất mã.

Lúc bắt đầu đối tượng quá nhiều, đợi khi y an tâm lại, cẩn thận phân tích, những người đặc thù phù hợp lại chẳng còn một kẻ.

Thời điểm Phong Kính Tiết thúc thủ vô sách, sống một ngày bằng một năm, thương đội vận chuyển trên biển của một thủ hạ ban đầu, ấp a ấp úng truyền về một tin tức.

Từ tìm người mà nói, thương đội hành bài đi nhiều, thấy nhiều, cũng nghe nhiều, tin tức linh thông, thật sự là được trời ưu ái. Mấy ngày trước, khi đi qua Phàn Thành, họ nghe trên chiếc thuyền cập bến có người đàm luận, một nam nhân vừa mù vừa câm, lại có thể lấy được một người vợ xinh đẹp, vận khí thật là tốt.

Tiên sinh chưởng sự trên thuyền cẩn thận hỏi kỹ, người trên thuyền kia nói, nguyên là ngày trước có một đôi phu thê ở bên bờ mướn thuyền qua sông, do nam tử kia thoạt nhìn vừa câm vừa mù, nhưng thê tử diện mạo khá thanh tú, bụng thì to, tất cả mọi việc đều dựa vào thuận theo trượng phu, người bên ngoài nhìn không khỏi nói chút chuyện phiếm, lại hỏi cách ăn mặc, ngoại hình nam tử kia, quả là không khác người Phong Kính Tiết muốn tìm là mấy.

Chưởng sự tiên sinh đấu tranh tư tưởng, Phong Kính Tiết muốn tìm là một kẻ mù câm “lẻ loi một mình, phiêu du bốn bể, ham rượu như mạng, không chịu ăn xin”. Mà vị này… Không hoàn toàn phù hợp yêu cầu. Nhất là, y đã trước sau tích cực báo cáo tin tức của ba bốn nam nhân câm mù cho Phong Kính Tiết. Tuy rằng Phong Kính Tiết chưa nói gì, người giúp y truyền tin tức kia, đã rất có ý kiến với những báo cáo sai toét liên tiếp của y.

Đi quanh mấy vòng, chưởng sự tiên sinh vẫn cắn răng một cái, thà rằng báo lầm một ngàn, không thể bỏ qua một người! Bèn viết thư về báo tin.

Phong Kính Tiết nhận thư, phản ứng đầu tiên chính là: Cái này quá sức không hợp? Lư Đông Ly lại thành gia? Hoàn cảnh y như thế, nào có lòng dạ đi cưới vợ, đừng nói y vốn đã có một thê tử hiền đức tình ý sâu nặng, cho dù là không có, với thân phận không thể gặp người này, y tuyệt đối không lấy vợ mà liên lụy người khác.

Nhưng mà y vẫn nhờ nhân thủ các phương chú ý đôi phu thê này, cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, rốt cuộc cũng không thể từ bỏ, đến cuối cùng trong những người nhân thủ các phương tìm được, vậy mà thật sự chỉ còn người dắt vợ qua sông này, có khả năng là Lư Đông Ly.

Phong Kính Tiết đầy bụng không thoải mái lên đường truy tìm.

Tin tức cuối cùng nhận được trước khi đi là, phu thê hai người này, dọc đường liên tục hỏi thăm tin tức một võ quan trẻ tuổi, bởi vì quá vất vả, dẫn đến thê tử sinh non, sinh hạ một nhi tử, vợ chồng hai người không thể không dừng hành trình, trượng phu liền ở ngoại thành, thuê một gian nhà tranh không lớn tạm thời an cư. Đôi vợ chồng này an định lại, thủ hạ của y cũng càng tiện tìm hiểu, Phong Kính Tiết dọc đường đi, dáng dấp chuẩn xác, hành tung của nam tử kia, cũng liên tục có người báo đến.

Phong Kính Tiết rốt cuộc ước chừng biết được, lần này dường như sẽ không sai.

Nhớ tới ngoài ngàn dặm, Tô Uyển Trinh góa bụa thê lương, y khó tránh khỏi rầu rĩ, cho dù y đoán được, Lư Đông Ly một đôi gọi là vợ chồng kia, sợ là có nội tình khác, y vẫn cứ rất không thoải mái, nhưng mà vừa nghĩ đến rốt cuộc có thể nhìn thấy Lư Đông Ly, chút không thoải mái này lại lập tức bị kích động thấp thỏm che mất.

Dĩ vãng chỉ toàn tâm toàn ý tìm người thì thôi, hiện giờ người muốn tìm đã gần ngay trước mắt, các loại vấn đề cũng không thể lảng tránh nữa, phải làm sao đây? Y nên làm thế nào? Thân này không còn là thân trước, đời này không phải đời trước, mặt người đã đổi, thế sự đều khác, chẳng lẽ y còn có thể dùng thân phận Phong Kính Tiết để đối mặt với Lư Đông Ly được sao?

Phong Kính Tiết lén lút ngồi xổm giữa đám cây cối cỏ dại trước cửa nhà Lư Đông Ly như kẻ trộm mà phát sầu.

Lư Đông Ly và nữ tử tên Hà Tú Thư kia quả nhiên không phải vợ chồng thật, tuy là ở chung một nhà, lại đều chia phòng mà ngủ, hai người sống chung, kỳ thật cũng rất khách khí xa lạ, nghe lén ngôn ngữ thường ngày của Hà Tú Thư kia, lại nghe ra ý tứ Lư Đông Ly cứu nàng giữa lúc nguy nan.

Việc này y trái lại không bất ngờ, trên điểm này, Lư Đông Ly người này, bản chất cũng giống Tiểu Dung, chuyện bản thân bị vây trong khốn cảnh, lại còn chịu cứu người khỏi khốn đốn, y đúng là làm được.

Nhưng mà, giữa Lư Đông Ly với Hà Tú Thư, lại không có giao lưu tình cảm và cảm giác ăn ý như giữa Thanh Cô với Tiểu Dung.

Hà Tú Thư nói chuyện với Lư Đông Ly cũng không dám ngẩng đầu, mọi việc nói năng nhỏ nhẹ, thập phần cẩn thận chú ý, tự có một loại cảm giác không được tự nhiên do nhận đại ân lâu, mà Lư Đông Ly mặc dù cũng chú ý chăm sóc nàng, nhưng dù sao mắt không tiện, bình thường cũng không thể nói chuyện với Hà Tú Thư, quan trọng hơn là, Phong Kính Tiết nhìn ra được, Lư Đông Ly hiện tại, căn bản đóng chặt tâm tình, không muốn câu thông với bất cứ ai.

Y thường xuyên ra ngoài cả ngày, đến tối mới đem hoặc cá hoặc thịt, hoặc thuốc bổ khác về, cho Hà Tú Thư điều bổ thân thể, Hà Tú Thư chỉ nói y đi kiếm tiền, không hề thấy khác thường, chẳng qua luôn cảm thấy đồ quá tốt, trong lòng bất an, thường nói vài câu rằng thân thể mình rất khỏe, không cần ngày ngày ăn những thứ tốt như vậy.

Phong Kính Tiết lén theo dõi vài lần, lại biết Lư Đông Ly chẳng qua là mua thịt cá, rồi tự mình chạy đến bờ sông ngồi ngẩn người, thấy sắc trời không sai biệt lắm, mới chậm chạp về nhà mà thôi.

Ngày qua ngày, bóng dáng gầy gò của người nọ, lẳng lặng ngồi một mình giữa gió lạnh ven sông, mà y thì luôn ngóng nhìn từ xa xa.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Có bao nhiêu bận, tưởng là mình rốt cuộc sẽ không kiềm chế được, rảo bước về phía trước, gọi một tiếng: “Đông Ly.” Sau đó, cứ thế tự tự nhiên nhiên ngồi xuống bầu bạn với y, từ đây không để y một mình với gió sông nữa.

Nhưng mà, y không làm được.

Bao nhiêu năm tri kỷ đồng tâm, sống chết có nhau, tình cảm sôi nổi… Xa xa trông thấy thân ảnh kia, những chuyện cũ vĩnh viễn không thể quên đi đó, liền ngàn vạn lần va đập trong lòng, khiến hai chân y nhũn ra, cổ họng khô khốc.

Y theo bản năng cự tuyệt sống cùng người khác, không muốn câu thông với người khác, xa xa nhìn đã đau lòng, thì làm sao có thể tính toán lấy thân phận của một người xa lạ xuất hiện bên cạnh y, tiến vào cuộc sống của y nữa.

Phong Kính Tiết biết rất rõ, nếu mình định làm như vậy, năm phút cũng chẳng được đã để lộ.

Vậy… Y nên làm gì bây giờ? Y nên làm sao mới có thể khiến người kia tin mình là Phong Kính Tiết, y nên làm sao mới có thể giải thích kỳ sự chết đi sống lại này, rồi lại không khiến người kia hoài nghi đến Tiểu Lâu? Trong lòng Phong Kính Tiết thiết tưởng trăm ngàn lần, lặp đi lặp lại, vẫn không nghĩ được cách nói, trong lúc bồi hồi do dự, bất tri bất giác y đã ẩn thân chỗ tối, phí hoài một khoảng thời gian như vậy.

Hôm nay Phương Khinh Trần bỗng nhiên tìm y tán dóc một hồi, Phong Kính Tiết cuối cùng chặt đứt thông tin, ngơ ngẩn nhìn gian nhà tranh nho nhỏ kia một lúc, rốt cuộc cười tự giễu.

Quả thật là nên đoạn không đoạn, lại chịu rối lòng, mấy đời mấy kiếp, chẳng phải y luôn tự phụ tiêu sái bất kham? Hiện giờ lại dây dưa như thế!



Leng keng, leng keng…

“Bao chữa bách bệnh, diệu thủ hồi xuân, chữa trước trả tiền sau, không khỏi không lấy tiền nào…”

Phong Kính Tiết đội một cái mũ rách, một thân xiêm y bám bụi, lưng đeo hồ lô, ngoài miệng dán ba túm râu, một tay vẫy một cái phướn viết mấy chữ to tướng, còn vẽ cao dược đồ, một tay lắc chuông, dọc đường cao giọng, kéo dài thanh âm, gào to mà một bước rung ba cái, đi đến ngoài sân nhà Hà Tú Thư…

Hà Tú Thư mắt sáng lên, lang trung tha phương này rao không khác gì những người bán rong trên phố thị, nghe thân thiết vô cùng, nhất là cái điều “không khỏi không lấy tiền, chữa trước trả tiền sau” phía sau kia, thật sự là vô cùng mê người!

Tính nàng vốn nhát gan hay ngượng, trong lúc chần chừ thấy người nọ đã lắc lư đi qua cửa nhà mình, rốt cuộc vẫn tụ đủ dũng khí, bỏ chậu thức ăn cho gà, ba chân bốn cẳng xông ngay ra cửa, thò đầu nhìn bóng dáng người nọ, cực kỳ lo lắng gọi: “Vị lang trung kia, thật sự chữa không khỏi không lấy tiền sao?”

Người nọ lập tức quay lại, vẻ mặt tươi cười, vỗ ngực cam đoan: “Đương nhiên không lấy tiền, vị tẩu tẩu này, trong nhà có bệnh nhân? Ta y thuật như thần, bao chữa cho bằng khỏi, chữa không khỏi, chẳng những không lấy tiền, ta còn đưa lại cho cô mấy đồng! Hơn nữa, ta là chữa trước trả tiền sau, nếu chữa không khỏi, trả tiền hay không chẳng phải ở cô sao?”

Nhìn đại phu kia vừa nói vừa rảo bước đến gần, Hà Tú Thư không tự chủ được lui một bước, cúi đầu nghĩ nghĩ mới nói: “Là gia chủ nhà chúng ta, mắt y không tốt lắm, không phải mù hoàn toàn, chỉ là nhìn gì cũng không thấy rõ lắm, ta khuyên mấy lần, y đều không chịu đi cầu thầy, chỉ sợ là lo cần y hỏi thuốc không rẻ, trong nhà không chi nổi, nhưng mà, nếu ngài thật sự là không chữa khỏi không lấy tiền… vậy, vậy… chỉ cần ngài có thể làm cho y lại nhìn rõ, cho dù là… chúng ta… ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngài.”

“Cô cứ yên tâm, ta chữa bệnh trước nay là…” Phong Kính Tiết một câu mới nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, miệng còn mở, nhưng không ra được một chút âm thanh.

Phía sau có tiếng bước chân, xa xa nhè nhẹ, nhưng từng tiếng khiến tim y loạn nhịp.

Hà Tú Thư lại không chú ý đến sự khác thường của y, ánh mắt nàng lướt qua y, nhìn phía sau y: “Gia chủ chúng ta về rồi.”

Phong Kính Tiết nhắm mắt, bỗng nhiên khe khẽ thở dài một tiếng, áp chế chấn động tâm can kia, chậm rãi quay người, nhìn thân ảnh xa xa đang chầm chậm đến gần kia.

Đông Ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.