Phong Vân Tế Hội

Chương 178: Chương 178: Ta Đã Vô Tâm




Phương Khinh Trần nhẹ nhàng buông hồ sơ, nói với Triệu Vong Trần: “Vong Trần, ngươi cẩn thận chú ý động thái của đám Lăng Vân cho ta. Rất nhiều chuyện, họ sẽ giấu ta, lại nhất định sẽ không giấu ngươi, chỉ sợ còn muốn tranh thủ sự hợp tác của ngươi. Nếu họ thật muốn âm thầm giở trò mờ ám gì, ngươi nhất định phải thông tin tức cho ta trước tiên.”

Triệu Vong Trần thấp giọng đáp: “Vâng.”

Qua một lúc, gã thoáng thấp thỏm hỏi: “Sư phụ, người đã tỏ rõ tâm ý, chẳng lẽ họ còn làm trái ý người sao? Dù sao họ đều là cấp dưới của người…”

Phương Khinh Trần cười lạnh một tiếng, lười trả lời. Cấp dưới thì thế nào? Họ biết rõ cấp trên này dù thế nào cũng không nhẫn tâm làm thịt hết mọi người, thế cấp trên y đây cho dù không chịu động, họ không sợ hãi gì, chẳng lẽ sẽ không nghĩ chuyện cố tôn sao.

Mà có thể không bị đám gia hỏa kia hoài nghi, tham dự trong quyết sách của họ, còn có thể toàn lực thông tin tức cho mình, vẫn thật sự chỉ có mình Triệu Vong Trần.

Bởi vì chỉ có Phương Khinh Trần mới hiểu được, trong cái gọi là nhân mã Phương hệ, Triệu Vong Trần sợ là người duy nhất, tuyệt đối sẽ không muốn để y làm Hoàng đế.

Triệu Vong Trần do dự một hồi, vẫn nhịn không được, lại hỏi: “Sư phụ cảm thấy họ sắp tới sẽ phát động?”

Phương Khinh Trần rốt cuộc nhịn không được thở dài một tiếng, đưa tay day day trán: “Họ hẳn biết việc này nóng lòng không được, tốt xấu cũng nên chờ một năm hai năm như thế, từ từ sẽ đến. Sợ là sợ có người nhất thời hồ đồ, không thể chờ được, hành sự tùy tiện, thế ta có mưu lược an bài gì, cũng đều chẳng có biện pháp với họ.” Y phất tay, muốn Triệu Vong Trần rời khỏi, lại tự đi cúi đầu xem hồ sơ ghi chép ngôn hành của Hoàng đế trên án, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.

Ngày hôm sau, thái dương lại mọc từ phía tây. Phương Khinh Trần cần mẫn một cách bất thường, vào triều nghe chính trị.

Cả triều văn võ vui mừng khôn xiết, đến cả Hoàng đế Sở Hi Vanh này, với sự xuất hiện của y, đã biểu đạt đủ sự tôn trọng và hưng phấn. Về phần đạo ý chỉ phong nhất đẳng công kia, có lẽ đám Trác Lăng Vân đã câu thông đủ với Hoàng đế, không còn ai lấy ra nói nữa.

Kỳ thật, mọi người đều nhận định, Phương Khinh Trần bỗng nhiên tích cực nghe chính như vậy, tất là đang chuẩn bị để tương lai cải thiên hoán nhật. Có ai lại tin tưởng, y kỳ thật chỉ đang sợ hãi nếu mình không có mặt, lại có ai sau lưng làm ra chính lệnh thánh chỉ gì khiến y đau đầu, cho nên mới không thể không vào triều để nhìn chằm chằm.

Sau khi bãi triều, y lại vào cung cầu kiến Hoàng đế.

Y muốn vào cung, ai dám ngăn cản. Tới gặp Hoàng đế, mặc lại là bạch y thường phục hay mặc, không hợp quy củ, nhưng ai dám nói y. Ở đây y như vào chỗ không người, vào thẳng cửa cung, đằng kia thái giám thông minh vội vàng chạy đến vài bước, đi báo tin cho Sở Hi Vanh. Tội nghiệp tiểu Hoàng đế này, từ khi vào kinh tới nay, vẫn là lần đầu tiên gặp phải Phương Khinh Trần một mình tiến cung cầu kiến. Vội vàng nhảy dựng lên lao ra nghênh đón. Hắn sợ đi chậm thất lễ với Phương Khinh Trần, lại sợ mình hiện tại một thân trang phục gọn nhẹ này có vẻ không đủ tôn trọng, vừa chạy như bay, vừa để thái giám bên cạnh giúp chỉnh trang mặc đồ. Hiếm có động tác phức tạp độ khó cao như vậy, hắn cuối cùng lại hoàn thành không sai lầm gì.

Chờ khi hắn chạy đến mức phải hơi thở dốc, nghênh tới Phương Khinh Trần, đã là một thân ăn mặc chính trang khá trang trọng túc mục.

Phương Khinh Trần nhìn thiếu niên này nỗ lực khống chế hô hấp, kiềm chế sự khẩn trương, bộ dáng cẩn thận từng li, tuy là lòng dạ sắt đá, chung quy cũng hơi thương hại. Y tiến lên thi lễ, mỉm cười thỉnh an.

Sở Hi Vanh hơi luống cuống, muốn tránh không nhận, lại không dám tránh, ngẩn ra một chút mới thấp thỏm hỏi: “Phương hầu vào cung, chính là có chuyện gì quan trọng.”

“Không hề có đại sự gì, thần chỉ muốn đến vấn an Hoàng thượng, chuyện phiếm đôi câu.”

Sở Hi Vanh hơi trợn tròn mắt nhìn Phương Khinh Trần. Ta đã vào kinh hai năm, ngươi cũng chưa từng thỉnh an một lần. Ngày hôm qua ta vừa muốn phong ngươi nhất đẳng công, biểu lộ cõi lòng một chút, hôm nay ngươi đã đến chuyện phiếm với ta, chuyện phiếm này rốt cuộc sẽ là gì?

Phương Khinh Trần lại chẳng để ý hắn đang nghĩ gì, chỉ cười nói: “Thần cũng nhiều ngày rồi không vào cung, Hoàng thượng có muốn cùng thần dạo chơi trong ngự hoa viên này một phen.”

Sở Hi Vanh dám nói không muốn sao, chỉ ấp úng gật đầu, cùng y tản bộ tại ngự hoa viên. Tội nghiệp hắn tự giác thân phận, vừa không dám đi đằng trước Phương Khinh Trần, cũng chẳng thể rơi lại phía sau Phương Khinh Trần, chỉ đành thời thời khắc khắc cẩn thận chú ý, cùng Phương Khinh Trần sóng vai mà đi.

Cung nữ thái giám chung quanh đã sớm thức thời tránh đi rất xa. Phương Khinh Trần nhàn nhã hỏi chuyện ăn uống sinh hoạt, những việc vụn vặt của tiểu Hoàng đế, lại nhàn nhạt hỏi vài câu học nghiệp.

Học nghiệp của Sở Hi Vanh, thật sự không có gì để gặp người. Trước khi làm Hoàng đế không ai dạy hắn, sau khi làm Hoàng đế, triều thần cũng không thật sự giúp hắn an bài sư phụ học vấn đức hạnh không tồi nào đến dạy, hắn cũng chẳng dám thật sự cố gắng học. Bởi vậy lúc này bị Phương Khinh Trần hỏi như thế, mặt không khỏi hơi đỏ.

Nhưng Phương Khinh Trần cũng không truy hỏi, thản nhiên chuyển đề tài, tự đi nói các loại chuyện phiếm, chuyện lạ các đời, dân gian hương tục, trên trời dưới đất, đúng là không thiếu cái lạ. Khiến thiếu niên luôn sống tịch mịch trong cung, không tự chủ được mà dần dần thả lỏng thần kinh căng thẳng, vẻ mặt cũng dần dần trở nên vui vẻ.

Phương Khinh Trần ở trong cung kéo Hoàng đế cùng y tán gẫu không mục đích như vậy hơn một canh giờ, mới cáo từ mà đi.

Liên tiếp nửa tháng, Phương Khinh Trần thái độ khác thường, ngày ngày vào triều. Đáng thương thay y đã nhiều năm chưa từng cần cù vất vả, việc tất tự làm như vậy. Mỗi ngày vào triều xong xuôi, lại cùng mấy chủ sự chính vụ đường xử lý triều chính trọng yếu trong ngày, rồi thỉnh thoảng dạo bước vào cung, cùng tiểu Hoàng đế nói chuyện trời đất vun đắp tình cảm.

Phương đại hầu gia từ lười biếng bỗng nhiên trở nên cần mẫn rất dễ giải thích, nhưng đột nhiên quá thân cận với Hoàng đế như vậy, hơn nữa mỗi lần cũng bất quá là thản nhiên chuyện phiếm một số chuyện hay tin lạ, trong ngôn ngữ, hơi có ý dạy dỗ che chở, nhưng cũng không hề nồng hậu, việc này lại không hợp lẽ thường, dẫn phát các loại suy đoán khó bề tưởng tượng của mọi người.

Song người đầu tiên không nhẫn nại được, chung quy phải hỏi ra miệng, không phải những cựu bộ quan hệ khá thân cận với Phương Khinh Trần đó, ngược lại là Hoàng đế trẻ tuổi kia.

“Phương hầu, ngươi… ngươi gần đây thường xuyên vào cung như vậy, rốt cuộc là… là vì sao?” Khi thiếu niên cố lấy dũng khí hỏi, ngữ khí không khỏi hơi thấp thỏm ấp úng.

Phương Khinh Trần mỉm cười: “Ta vốn đoán Hoàng thượng cũng sắp sửa nên hỏi rồi, không biết bản thân Hoàng thượng cảm thấy, ta là vì sao đây?”

Sở Hi Vanh mở to mắt nhìn y: “Phương hầu tuy rằng mỗi ngày chỉ tán gẫu với trẫm, nhưng cứ luôn trong lúc lơ đãng, nói đến những chuyện cũ các triều, dân gian sinh kế, có lẽ là có tâm dạy trẫm đạo làm vua. Thế nhưng…”

Trong mắt hắn hơi buồn bã: “Vì sao, Phương hầu chú trọng nói không hề là chỗ hay dở trong lý chính của anh chủ minh quân, vết xe đổ của hôn quân dung chủ, ngược lại là điển cố Đông Doanh hải ngoại, bởi vì quân chủ không hề nắm trong tay quyền lợi chí cao, cho nên quyền lợi tranh chiến phong ba, đều không ảnh hưởng đến hoàng tộc, hoàng gia một mạch truyền xuống, đến nay lại hai nghìn năm chưa từng đổi họ. Ngược lại là, những ví dụ mười mấy hai mươi năm không vào triều, không xử lý công việc, nhưng quốc gia trong sự quản lý vận tác của quan viên đã cấu thành hoàn thiện, không hề xuất hiện dao động trong sách sử. Ngược lại là, những truyền văn sơn dã trong quốc gia xa xôi ta chưa từng nghe nói đó, quyền lực của quân chủ bị chế hành mạnh, không thể thích gì làm nấy, vậy mà quốc thế ngược lại từ từ hưng thịnh…”

Ánh mắt thiếu niên càng ưu thương: “Phương hầu, ngươi dùng khẩu khí vui đùa, không chút để ý mà kể những câu chuyện này với trẫm. Rốt cuộc… là có ý gì?”

Phương Khinh Trần hỏi nhàn nhạt: “Bệ hạ đã chú ý đến hết thảy những điều này, còn có thể không rõ tâm ý của ta sao.”

Tiểu Hoàng đế cúi đầu: “Ta không hề nghĩ không thoáng, cũng không cần Phương hầu phí tâm khuyên giải. Ta vốn nghĩ…”

Phương Khinh Trần chú ý đến việc hắn không dùng “trẫm” để tự xưng, bật cười lắc đầu: “Bệ hạ, ta phí tâm kể những chuyện này với ngươi, ngươi nên biết, ta không hề có tâm tư gì không nên có. Ta vào cung, kỳ thật chỉ là định biểu hiện đủ thân cận với bệ hạ. Như vậy có thể cho các phương một tin tức, để họ tôn trọng bệ hạ hơn một chút. Đương nhiên, ta cũng hy vọng có thể khuyên giải bệ hạ, để tâm tư bệ hạ đừng tích tụ quá mức…”

Sở Hi Vanh kinh ngạc nhìn Phương Khinh Trần, ánh mắt dần dần hơi nồng nhiệt: “Phương hầu nếu chân chính không có tâm với việc này, như vậy…”

Phương Khinh Trần nhíu mày, lại ngắt lời hắn: “Về sau, ta sẽ rời khỏi triều đường từng chút, tận lực giảm bớt ảnh hưởng với triều chính. Quốc gia đại sự, nên quyết giữa bệ hạ và trọng thần tương lai của ngươi. Chỉ là, bệ hạ phải học tin tưởng thần tử của mình, cũng phải hiểu được nắm giữ cân bằng như thế nào. Hiện tại chư hầu thế lực tuy mạnh, nhưng cũng không phải nắm bởi tay một người, chỉ cần quân chủ không có sai lầm lớn, ngai vàng sẽ không dễ dàng dao động, chỉ cần bệ hạ không phụ thần dân, vậy thì ta có thể cam đoan, tất sẽ không dung bất cứ ai phụ bệ hạ.”

Tiểu Hoàng đế ngơ ngác nhìn Phương Khinh Trần, cắn răng, kiên định tiếp tục chủ đề bị ngắt ngang: “Phương hầu đã không còn suy nghĩ khác, Phương hầu đã nguyện ý tiếp tục bảo hộ trẫm, bảo hộ hoàng gia, bảo hộ Sở quốc, thế vì sao không thể làm triệt để hơn một chút? Loạn thế hiện nay chẳng lẽ không phải càng cần anh chủ minh quân, bình định thiên hạ, sáng lập vĩ nghiệp bất thế sao? Sở quốc hiện tại, cần nhất không phải chính là…”

Sắc mặt Phương Khinh Trần hơi trầm xuống: “Hoàng đế quá tài ba, trên đời này bớt mấy người vẫn tốt hơn. Anh chủ hào hùng gì đó, càng ưa lấy xâm chiếm quốc thổ người khác làm vui, miệng nói cứu vớt bách tính thiên hạ khỏi khổ nạn, trong xương cốt còn không phải là vì dã tâm làm độc tài. Hiện tại thế lực Sở quốc các phương tuy đông, nhưng đã đạt thành một loại cân bằng. Bên cạnh có chư quốc rình rập, những chư hầu này cho dù muốn tranh quyền đoạt lợi, cũng không dám tùy tiện khơi mào nội đấu. Sở quốc hiện tại, không hề là thời điểm cần một Hoàng đế cường lực. Có một triều đình mọi người tán thành đại diện cho đại nghĩa, có ta tạm thời trấn, thì không có gì đáng lo lắng. Hoàng thượng cũng không cần nghĩ quá xa.”

Tâm tình y không tốt, ngữ khí liền không hay. Tâm ý muốn biểu đạt y tự nhận đã nói rất minh bạch, Hoàng đế có nghe vào hay không, y cũng chẳng thèm phí tâm tư đi quản nữa. Quay người đang định rời đi, lại nghe thấy phía sau vang lên thanh âm cực trầm thấp của thiếu niên: “Phương hầu và thái thượng hoàng thâm tình hậu nghĩa, vẫn là giai thoại của Sở quốc. Những năm gần đây, ta mặc dù không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng vẫn ngưỡng mộ Phương hầu, hâm mộ thái thượng hoàng. Ta… Ta… Vốn không có ý tưởng gì, là Phương hầu mấy ngày này, cứ tới gặp ta, tận lực muốn khuyên giải ta như vậy, dạy dỗ ta… Ta không hiểu, Phương hầu đã không muốn hoàng vị, cũng không cho phép những người khác dòm ngó, tại sao không chịu làm nhiều hơn vì hoàng gia? Ta chỉ là… Ta chỉ là muốn thử một lần, lại một giai thoại quân thần hiểu nhau, một lần nữa, một lần nữa…”

Thiếu niên do kích động, lời nói cũng hơi không rõ. Phương Khinh Trần cứng đờ người quay lưng về phía hắn, trong lòng lại chỉ cười lạnh lùng.

Thâm tình hậu nghĩa, giai thoại Sở quốc?

Sau bán đứng và thương tổn lẫn nhau như thế, mọi người vẫn cho đây là giai thoại.

Họ nhìn thấy thái thượng hoàng điên cuồng hối hận áy náy, thấy hết thảy Phương Khinh Trần làm vì quốc gia sau khi trở lại nhân thế, liền tự cho là đúng mà tô đẹp tất cả, chẳng một ai đi nhìn sự ô uế và dơ bẩn thực chất bên trong kia.

Y thở dài khe khẽ: “Bệ hạ, ta mệt rồi. Ta không còn sức lực, đi hiểu nhau với ai, sâu nặng với ai, vì ai liều mạng, vì ai… thật lòng đối đãi nữa.”

Thiếu niên nhìn y, hoảng loạn mà ý đồ cố gắng lần cuối: “Nhưng mà, Phương hầu, ta có gì không bằng thái thượng hoàng? Ta cũng giống như y, còn trẻ, cũng cần dạy dỗ, cần trợ giúp. Ta… Ta kiên cường hơn y, hiểu chuyện hơn y, ngươi xem, mấy năm nay, gian nan như vậy, ta cũng đã qua được. Tuy rằng ta không hiểu nhiều, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, chỉ cần có một lão sư tốt, ta nhất định là học trò tốt nhất, Phương hầu… Ta sẽ tin tưởng ngươi. Ta sẽ không phụ ngươi, ta sẽ…”

“Ngươi thật sự biết, ngươi sẽ làm gì sao?” Phương Khinh Trần quay người, kèm theo ý cười ôn nhu lạ thường, nhìn thiếu niên này, tâm thần phảng phất nhớ đến nhiều năm trước, người trong ngự hoa viên này, kéo y không chịu buông tay kia.

“Nếu ta giúp ngươi trở thành chí tôn chân chính, thế thì để ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ làm gì nhé.”

Y nhìn tiểu Hoàng đế, ánh mắt lại rõ ràng xuyên qua hắn, nhìn một người khác ở cuối thời không kia: “Lúc đầu, ngươi sẽ rất cao hứng, rất khoái lạc, rất yêu mến, rất tin cậy ta. Yêu cầu của ta ngươi đều sẽ đáp ứng, nguyện vọng của ta ngươi đều sẽ thỏa mãn, sau đó, năm năm tháng tháng, ngươi đã quen quyền lực chí cao vô thượng kia, ngươi sẽ bắt đầu lo lắng mất đi, sợ hãi bị lật đổ. Bởi vì thứ có được quá tốt, quá đẹp, quá quý giá, cho nên sự lo lắng của ngươi cũng ngày đêm không ngừng giày vò ngươi. Ngươi bắt đầu phòng bị mỗi một người quyền trọng vị cao bên cạnh, trong đây đương nhiên khẳng định có ta. Bất cứ một câu vô tâm, một chút biểu tình vô ý của người khác, ngươi đều sẽ đi suy xét tỉ mỉ, phân tích điên cuồng, người đầu ấp tay gối, con cái của ngươi, hết thảy những người chí thân chí cận chí tín, đều sẽ thành địch nhân của ngươi, ngươi…”

Thiếu niên bị lời nói như nguyền rủa kia của Phương Khinh Trần khiến cho sắc mặt tái nhợt, điên cuồng lắc đầu: “Ta sẽ không, ta sẽ không…”

Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Đây là địa vị của quân chủ sai khiến, không một ai thật có thể thoát khỏi vận mệnh như vậy. Chỉ xem ai lý trí mạnh hơn, có thể khống chế nghi kỵ như vậy hơn, không đến mức điên cuồng thôi. Cho dù là quân chủ anh minh nhất, cũng từng nghi kỵ phòng bị, thậm chí sử dụng thủ đoạn không công chính đối đãi trọng thần và thân nhân của họ, ngươi làm sao có thể ngoại lệ.”

Y than nhẹ, đưa tay vỗ vai tiểu Hoàng đế: “Buông tha chính ngươi, cũng buông tha cho ta đi. Không có quyền lực chí cao kia, với ngươi vị tất là bất hạnh. Địa vị chí tôn kia, thật sự tốt như vậy sao? Cung điện cửu tiến cửu xuất, so với bảy tiến bảy xuất, rốt cuộc cao quý thoải mái chỗ nào. Lụa là gấm vóc, không phải luôn ấm hơn vải bông áo đay sát người. Dụng cụ màu vàng, có phải thật sự thuận mắt hơn màu khác. Một khi ngồi trên vị trí đó, ngươi sẽ không tự giác mà đi để ý rất nhiều chuyện, phòng bị rất nhiều chuyện. Những quy củ từ ăn mặc ở đi lại đến triều đường ứng đối, tôn ti cao thấp, đủ các loại rườm rà đó, hạn chế chẳng những là họ, cũng là ngươi. Như vậy, kỳ thật mệt lắm…”

Y lắc đầu: “Như bây giờ, ngươi còn có thể có một trái tim mềm mại của mình, làm một người có máu có thịt. Ngươi còn có thể dám yêu, dám hận, dám có được một số khoái lạc của người thường. Bởi vì quyền lực không đủ lớn, cho nên ngươi khỏi cần kinh hoàng khiếp sợ, cỏ cây đều là lính, thời thời khắc khắc cảnh giác trừng to mắt, sợ người khác tới cướp đoạt như thế. Bởi vì quyền lực không đủ lớn, cho nên nó sẽ không đáng để ngươi vì thế mà hy sinh hôn nhân của ngươi, nhân sinh của ngươi. Ngươi có thể thử tìm kiếm nữ tử ngươi yêu mến, ngươi có thể yên tâm yêu hài tử của ngươi, mà không phải coi từng hoàng tử còn quấn trong tã lót thành đối thủ tiềm ẩn. Ngươi có thể tín nhiệm huynh đệ, thân tộc của ngươi, mà không cần lo lắng thủ túc tương tàn, cốt nhục tương tranh. Tin ta đi, thất ý trước mắt, qua bao nhiêu năm nữa quay đầu nhìn lại, biết đâu ngược lại là một vận may.”

Thiếu niên kinh ngạc nhìn y, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, vừa thất vọng vừa mất mát, rốt cuộc buồn bã nói: “Ta không tin, Phương hầu, ta không tin… Hoàng đế yếu đuối như ta thế này, sao sẽ là người may mắn kia chứ? Ngươi đã không chịu đòi hết thảy, vì sao lại không chịu giúp ta trợ ta, ta làm Hoàng đế thế này, chẳng bằng làm lão bách tính bình thường…”

Ánh mắt Phương Khinh Trần chợt lạnh, thấp giọng quở: “Làm Hoàng đế không bằng làm một bách tính bình thường? Ngươi thật biết bách tính bình thường sống cuộc sống ra sao? Ngươi biết nông gia nam nữ, mới bất quá ba mươi tuổi, đã như thể lão nhân xế chiều không? Ngươi biết người thường, cả đời vất vả, được đến chẳng qua là áo cơm sơ sài nhất không? Mà ngươi thì cẩm y ngọc thực, tiền hô hậu ủng. Thân tộc người nhà, thậm chí tôi tớ ngày xưa, hiện tại đều có chức quan, được lễ ngộ. Triều đình chính vụ, ngươi có thể trực tiếp tham dự ý kiến, tuy nói mọi người không phải mọi thứ đều theo ngươi, nhưng cũng không phải không để ý. Cho dù là phiên trấn tọa ủng mấy vạn *** binh, ngàn dặm non sông như Trác Lăng Vân kia, gặp ngươi cũng phải cúi đầu lạy. Lần trước lễ canh tịch, ngươi nhất thời chợt phát kỳ tưởng, muốn cày thêm một hồi, khiến văn võ bá quan đều phải vất vả xuống ruộng cày cấy, cho dù là quyền uy cao quý như Tần Húc Phi, tình nguyện bản thân xấu mặt, cũng chưa từng bác bỏ ngươi nửa chữ. Cuộc sống như vậy, ngươi thật cảm thấy sống không bằng chết, không thể chịu được?”

Tiểu Hoàng đế cúi đầu, ảm đạm không nói.

Hắn hiện tại an nhàn tôn vinh, so với năm đó khi chiến loạn phiêu bạt không nơi nương tựa, thật chẳng biết tốt gấp bao nhiêu lần, hắn làm sao không biết, khi kinh thành nội loạn, vô số tôn thất chết thảm, hắn làm sao không biết, khi quốc gia phân loạn, bao nhiêu phượng tử long tôn chết đói trong lưu vong. Hắn làm sao không biết, bách tính bình thường cả đời nằm mơ cũng muốn có một phần mười, thậm chí một phần trăm tôn vinh phú quý như hắn.

Nói gì mà Hoàng đế kiểu này làm không hứng thú, thật bắt hắn hiện tại đi sống cuộc sống của người thường, chỉ sợ ba ngày đã chết đói.

Phương Khinh Trần than nhẹ một tiếng: “Ngươi xem… Lòng người chưa bao giờ đủ được. Nếu một ngày kia ngươi nắm đại quyền, kỳ thật sẽ không hề cảm thấy tốt hơn hiện tại.”

Y quay người, rốt cuộc không dừng lại nữa, phiêu nhiên mà đi.

Tiểu Hoàng đế ngơ ngác nhìn bóng dáng y, bỗng nhiên gào to một tiếng: “Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng thái thượng hoàng!”

“Ngươi không hề không bằng y, ngươi tốt hơn y nhiều lắm. Chỉ là, ngươi đến chậm quá. Mà ta, đã mệt rồi.”

Lần này Phương Khinh Trần không quay đầu, không dừng bước, hờ hững đáp một câu, nháy mắt đã đi xa.

Tiểu Hoàng đế ngây ra như phỗng, nhìn bóng dáng y càng lúc càng xa, chợt thấy trong lòng bi thương đau khổ, trong mắt chua xót, lại rơi lệ.

Phương hầu, vì sao ngươi không tin ta.

Ta sẽ không phụ ngươi, sẽ không nghi ngươi, sẽ không kỵ ngươi, sẽ không tổn thương ngươi! Chỉ cần ngươi có thể giúp ta, chỉ cần ngươi đối đãi ta, có thể tốt bằng một nửa ngươi đối đãi thái thượng hoàng…

Ngươi nói những sách sử đó, những cố sự đó, những đế vương đó, những quyền vị nghi kỵ, quân thần nghi nhau đó, ta tin, đều là thật.

Nhưng mà ta biết cho dù tương lai ta sẽ thay đổi, cũng sẽ tuyệt không phụ ngươi.

Phương hầu, ngươi chưa bao giờ biết, trong lòng người Sở quốc, ngươi là truyền kỳ như thế nào, ngươi chưa bao giờ biết, tất cả các thiếu niên hoàng tộc, đều hâm mộ cỡ nào, hướng về cỡ nào, câu chuyện ngươi và thái thượng hoàng quân thần hiểu nhau.

Hết thảy ngươi làm vì y, vì Sở quốc.

Phương hầu, ta chỉ muốn làm một tri kỷ khác của ngươi, một quân chủ đáng để ngươi tin tưởng, đáng để ngươi bỏ ra khác. Ta sẽ không như y, ngốc như vậy, điên cuồng như vậy, vô tri như vậy. Ta đã thấy thế giới ngoài cung, ta đã làm bù nhìn chân chính, ta sẽ không coi thứ quý giá nhất là đương nhiên, ta biết cái gì mới đáng quý trọng, đáng bảo hộ nhất…

Nhưng mà, ngươi tại sao không tin ta?

Phương hầu, vì sao ngươi không chịu cướp đi hết thảy của ta, ngươi vẫn nguyện ý dạy ta, bảo hộ ta, khuyên giải ta, lại chẳng chịu toàn lực giúp ta.

Thiếu niên ngơ ngác nhìn phía trước, dù rằng bóng dáng phiêu dật một thân bạch y kia, đã không thể tìm kiếm.

Phương hầu, ngươi có phải là… ngươi có phải là thật sự bị thái thượng hoàng, tổn thương quá nặng. Ngươi có phải đã không dám tin tưởng bất cứ ai nữa, ngươi có phải là…có phải là… một mực hận y…

Phương Khinh Trần đã đi xa tít, chẳng nghe được tiếng lòng của hắn. Cho dù nghe được, y vẫn sẽ không dừng bước, sẽ không quay đầu, sẽ không hướng về một thiếu niên khác đang dùng đôi mắt chờ đợi, khốn khổ ngưng nhìn y, vươn tay ra.

Tim Phương Khinh Trần, sớm từ rất nhiều năm trước, đã không còn trong ngực y nữa rồi.

Cung cấm trùng trùng, ra khỏi một cửa cung, vẫn còn một cửa khác. Phương Khinh Trần nhấc chân bước qua một bậc cửa nữa, lại thấy phía trước có một thái giám, đầu mướt mồ hôi chạy đến, xa xa thấy y liền quỳ thụp xuống, thở hổn hển la lớn: “Phương hầu, thái thượng hoàng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.