Phong Vân Tế Hội

Chương 242: Chương 242: Tâm Ngoan Thủ Lạt




“Các ngươi không đốt không cướp, chờ họ công phá thành, chẳng phải vẫn sẽ đốt sẽ cướp. Lão bách tính chẳng qua có thể thêm một hai ngày cơm no mà thôi.”

Ngữ khí lạnh băng vô tình kiểu đó của Phương Khinh Trần, khiến chúng tướng bên cạnh phần lớn nhíu mày. Liễu Hằng im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở than: “Nếu chúng ta có thể nắm trong tay toàn cục, có lẽ ta thật sự sẽ tính toán như ngài nói. Nhưng mà, chỉ có địa phương chúng ta chiếm lĩnh đoạt lại, chính lệnh của chúng ta mới có thể thông suốt, những nơi ở hậu phương, trước mắt vẫn chưa bị công kích, hoặc đang bị công kích ấy, vẫn phụng thánh chỉ trong kinh. Họ có thể gửi thư cầu cứu chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể hạ mệnh lệnh cho họ…”

Liễu Hằng ngữ khí chua xót. Bất kể Tần Húc Phi ở dân gian Tần quốc uy tín cao bao nhiêu, không có vị trí tối cao chính thống kia, rất nhiều chuyện căn bản chẳng thể tùy tâm sở dục. Không thể không hoàn toàn bại lộ điều xấu hổ của nhánh quân đội họ trước mặt Phương Khinh Trần người Sở này, Liễu Hằng không thể không cảm thấy hơi khuất nhục.

Phương Khinh Trần cuối cùng hừ mạnh một tiếng.

Không nghĩ cách đối phó vị hảo huynh đệ kia của ai đó trước, tất nhiên nơi nơi cản tay. Cứ tiếp tục mệt mỏi như vậy, xảy ra đại loạn gì, sợ rằng chỉ là chuyện sớm muộn.

Y lạnh lùng nói: “Các ngươi đã không chịu vứt bỏ kinh thành, thế biết rõ kinh thành có khả năng bị công kích, sao các ngươi còn phân tán quân đội đến vậy, thời điểm nguy ngập, mới có thể gom ra ba vạn người?”

Liễu Hằng lắc đầu: “Chúng ta chỉ không nghĩ tới, quân đội các nơi lại tan tác nhanh như vậy. Mấy năm qua, quân đội trong nước nhân số không hề ít, huấn luyện cũng nên không kém. Cho dù chưa từng thấy máu, chưa có lịch luyện gì cao, mà khuyết thiếu tướng tài, nhưng cứ dựa vào thành cao hiểm trở, tử thủ không ra, cũng nên chống đỡ được mấy ngày. Cửa khẩu các nơi, hẳn không bị công phá dễ dàng như vậy. Chúng ta vẫn đang du chiến các phương, thu hút chiến lực quân đội các quốc, giúp họ chia sẻ áp lực, chính là trông chờ họ có thể đương đầu một thời gian, để chúng ta có thể thở thêm, lại từ từ tính toán, thế nhưng…”

“Thế nhưng họ khiếp nhược vô năng vượt khỏi tưởng tượng của các ngươi?” Bên môi Phương Khinh Trần lướt qua chút ý cười châm biếm. “Người ta muốn bảo tồn thực lực, đương nhiên không chịu liều mạng, rồi lại nằm mơ cũng muốn liều sạch toàn bộ thực lực của các ngươi. Chẳng lẽ hắn còn chịu cho các ngươi thành công thần, lại cho hắn từ từ tính toán hay sao. Vì thế cho dù là binh tướng vốn không hề vô năng, cũng sẽ đột nhiên biến thành vô năng. Hủy nửa Tần quốc, hắn vẫn là người đứng đầu nửa Tần quốc, so với mối nguy hiểm mất đi vương vị, đây lại tính là gì.”

Liễu Hằng cắn răng, vẻ mặt có phần đau đớn. Không phải họ không hoài nghi, chỉ là dù hoài nghi, cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Quốc gia nguy nan, bách tính sinh tử, có một số người có thể lui, có thể đi, có thể bất chấp đại cục, họ lại thật sự không làm được… Cho dù là khi về Tần, họ đã có quyết tâm và giác ngộ thay thiên đổi nhật, nhưng chung quy không thể bỏ mặc ngoại địch tàn sát bừa bãi, ngược lại tự mình nội đấu ngươi chết ta sống trước chứ!

Họ không làm được.

Phương Khinh Trần thở dài, đột nhiên không muốn lấy ngữ khí không tốt mà tiếp tục bức bách như vậy nữa.

“Thời gian này, các ngươi giao chiến với các quốc, cảm thấy chiến lực của họ thế nào?”

Y hỏi như vậy, lại là có ý giúp đỡ tham tán quân cơ. Liễu Hằng *** thần chấn động, mỉm cười nói: “Trần quân dũng hãn thiện chiến, thực lực mạnh nhất. Cũng may người Trần dân phong dũng mãnh, khó tránh quá hiếu chiến. Nếu không phải Trần vương thích công lớn, ngự giá thân chinh, điện hạ không thể tranh thủ phục binh làm y bị thương nặng, đánh trúng điểm yếu của họ, khiến họ vì trong nước không đến mức sinh loạn mà cấp tốc lui binh. Một lộ quân mã này, chúng ta thắng coi như ung dung.”

Phương Khinh Trần gật đầu: “Có thể khiến Trần quân rút đi toàn bộ nhanh như vậy, sách lược đối phó người Trần của các ngươi, vẫn thập phần chính xác.”

Nghe ngữ khí ngông nghênh đánh giá kiểu này, Liễu Hằng lại chỉ nở một nụ cười: “Lão binh trong Ngô quân đều có kinh nghiệm sa trường, chiến lực cũng mạnh, song tân binh trong quân đội lịch luyện còn chưa đủ, bấy giờ mới bị chúng ta nhìn ra sơ hở, đánh thắng mấy trận liền. Tướng lĩnh của họ thập phần xuất sắc, nhất là chủ soái Ngô Đạt của họ lần này, có thể xưng là hữu dũng hữu mưu. Đại chiến mấy lần với chúng ta, đều giằng co không nhường, ngay cả khi bị vây hạ phong, cũng là tuy bại không loạn, tuy lui không thất. Bất quá, lần trước khi quyết chiến, điện hạ tìm đúng cơ hội, ba tên bắn chết Ngô Đạt, Ngô quân mất chủ soái này, tuy nói sẽ không lui binh, nhưng tất sẽ tiến thoái thất cứ, chiến lực giảm mạnh…”

Phương Khinh Trần nhíu mày lắc đầu: “Đây đã là may mắn hành hiểm đắc thắng.”

Liễu Hằng không lời để biện, tiếp tục nói: “Về phần Vệ quân… Đám ô hợp, không chịu nổi một kích mà thôi. Chỉ bằng việc điện hạ có thể lấy chín trăm kỵ phá thành tám ngàn, là biết Vệ quân năng lực thế nào. Nhưng ngay cả quốc gia như vậy, cũng dám đến ức hiếp Đại Tần ta!”

Phương Khinh Trần thản nhiên nói: “Vệ vương theo ba quốc kia xuất binh, chẳng qua cậy nhiều người bắt nạt ít người, muốn đục nước béo cò, chia một bát canh thôi.” Y vừa thuận miệng nói, vừa hờ hững nghĩ, quân lực Vệ quốc yếu như vậy, chẳng biết có liên quan gì tới gian thần Vệ quốc ham an nhàn nhất lịch sử kia không nhỉ?

Quốc gia có loại gian thần ham ăn biếng làm, ưa thích phung phí này, đâu còn tiền kiến thiết quân đội ra dáng.

Y uể oải thu lại suy nghĩ lộn xộn, cuối cùng đã hỏi tới trọng điểm: “Thế… Yên quân thì.”

Liễu Hằng nhíu chặt đôi mày: “Phương hướng công kích của Yên quân vừa lúc ngược phương hướng tiến quân của chúng ta, đến bây giờ, chúng ta còn chưa có cơ hội chính thức đánh với Yên quân, bất quá…”

Ngữ khí của Liễu Hằng trở nên trầm trọng: “Coi từ trong quân báo, họ vẫn đóng vững đánh chắc, không chịu nóng vội. Vệ Ngô Trần ba quốc đều từng phân binh tiến nhanh, để chúng ta có cơ hội tiêu diệt từng phần, nhưng Yên quân mỗi một lần đều là toàn quân đột kích, mỗi khi đánh hạ một thành, cũng không tiếp tục tiến lên, mà là trước vơ vét sạch trong thành, quét sạch lực lượng phản kháng, xác định không có bất cứ hậu hoạn gì, lại chậm rãi bức tiến về phía trước. Tốc độ công kích của họ cực chậm, nhưng cực ổn, cực định, đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa tìm được khe hở nào.”

Liễu Hằng buồn bực ra mặt. Cho dù là danh tướng thiên tài, khi binh lực nằm ở liệt thế, gặp phải đối thủ có thể khắc chế tâm ma, bình tĩnh cầu ổn như vậy, cũng phải thúc thủ vô sách.

“May mà họ mặc dù cũng cướp bóc, nhưng không hề đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần bách tính không phải công khai đứng ra phản kháng, họ bình thường không giết người…”

Cho nên, họ mới tạm thời để Yên quân ra sau, tập trung *** lực đối phó ba quốc gia khác trước.

“Yên quân…” Phương Khinh Trần ngữ khí hơi khác lạ, ngừng một chút mới nói: “Ngươi cảm thấy, nếu các ngươi đối trận với Yên quân. Thắng bại thế nào?”

“Không biết, có điều, rất nhanh chóng sẽ biết ngay thôi…” Liễu Hằng trông phương hướng kinh thành, cười khổ nói: “Tính hành trình, qua hai ba ngày nữa, điện hạ sẽ chạm trán với Yên quân.”

Phương Khinh Trần chợt chau mày: “Là Yên quân bức thẳng kinh sư?”

“Yên quân công Tĩnh Thủy quan, Ngô quân đánh Vĩnh Định thành, Vệ quân đột kích Giang Ninh đạo, ba chỗ này đều thông thẳng kinh thành…”

Phương Khinh Trần biến sắc, ngắt lời Liễu Hằng: “Yên quân luôn đóng vững đánh chắc, tiến quân thập phần thong thả, vì sao đột nhiên đã có thể uy hiếp đến kinh thành? Ngô quân vừa mới chết chủ soái chưa bao lâu, vì sao có thể lập tức chỉnh binh đánh thành Vĩnh Định, Vệ quân đã không chịu nổi một kích, sau nhiều lần chiến bại, sao còn có thể quả đoán dũng quyết đột kích Giang Ninh đạo như vậy…”

Liễu Hằng thần sắc chấn động, sắc mặt bất chợt hơi trắng bệch.

Lúc này đoàn người đã vào thành, đến phủ Thái thú lâm thời sung làm đại bản doanh. Không chờ Liễu Hằng nghênh khách, Phương Khinh Trần đã nhảy xuống ngựa, rảo bước vào: “Ta muốn xem tất cả quân báo. Trình tự tốc độ quân đội các quốc đột kích, tất cả các thành trì bị họ công chiếm, tất cả quá trình công thủ, tất cả tư liệu thủ tướng quân đội, và tất cả địa đồ trên tay các ngươi…”

Y nói rất nhanh, phân phó luôn miệng, ngữ khí cực kỳ tự nhiên, thậm chí hơi bá đạo. Người chung quanh không phục, còn định mở lời kháng nghị, Liễu Hằng đã nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Mau, làm theo lời y, y muốn cái gì, đều lập tức lấy đến!”

Y vừa nói vừa phi thân xuống ngựa, người thân thủ luôn mạnh mẽ, khi hạ đất thân thể lại hơi lảo đảo suýt ngã, nhưng y lập tức đứng vững, rảo bước theo Phương Khinh Trần vào phủ.

Gió mạnh gào thét, chiến kỳ nhuộm máu bị thổi tung bay phần phật. Tần Húc Phi nhìn quân địch như thủy triều đầy khắp núi đồi phía trước, vẻ mặt hờ hững, không thấy buồn vui.

Trường kích bên tay phải, chỉ nghiêng mặt đất, trên kích không ngừng có máu tươi nhỏ giọt. Một thân giáp vàng, lần lượt bị máu tươi nhiễm bẩn, màu đỏ tươi ban đầu hiện tại lộ ra sắc đen sẫm.

Một thớt ngựa như sấm sét vọt tới trước mặt, tướng lĩnh trên ngựa lảo đảo, suýt rơi khỏi ngựa, thanh âm khàn khàn: “Điện hạ, chín đội nhân mã phân đường xung kích, đã có tám đội không còn, chỉ một đội xung sát ra.”

Tần Húc Phi mặt không biểu tình gật đầu, không hề nhìn nhiều mũi tên nhọn cắm trên vai tướng lĩnh này cùng vết đao khủng bố chém tấm che ngực, lạnh lùng nói: “Băng bó, chỉnh quân, tái chiến!”

Chúng tướng bốn phía đáp một tiếng như sấm rền, dù rằng không ai trên người không có trọng thương, không ai mặt mày không lộ vẻ mệt mỏi, nhưng khi giục ngựa rút kiếm, hô hào liệt trận, vẫn chỉnh tề mau lẹ!

Từ sáng sớm đến bây giờ, họ đã kịch chiến sáu canh giờ. Mà chiến đấu như vậy, đã giằng co bốn ngày.

Ba vạn binh mã của họ, đã thiệt mất một vạn người! Song chiến tích như vậy đã đủ khiến họ kiêu ngạo.

Quân đội mệt mỏi liên tục chiến đấu, còn chưa kịp nghỉ ngơi phục nguyên, đã ngày đêm hành quân gấp, ý đồ cứu viện kinh thành. Song lại ở giữa đường, trên vùng đất chưa bị chiếm đóng, đâm thẳng vào giữa trùng vây của ba mươi vạn quân địch như vậy!

Họ đang chạy điên cuồng, đang hành quân gấp, căn bản không có khả năng phái ra hàng loạt trinh sát, sau đó ngồi chờ tin tức gì. Quân tình biến hóa, vẫn dựa vào quân báo của binh mã bản địa phi truyền, liên tục lao đi, qua quan qua trạm, họ lại ở nơi người nhà khống chế, im hơi lặng tiếng, bị kẻ địch từ trên trời rơi xuống chặn ngay đầu?

Ba mươi vạn nhân mã, mà còn phần nhiều là *** binh, nước nào cũng không thể có khoản lớn như vậy. Nhìn cờ xí trận doanh kia, rõ ràng là quân đội ba quốc Ngô Yên Vệ hợp vây.

Quân đội ba quốc gia bất đồng, ba lộ tuyến tiến binh bất đồng, lại sẽ có ba mươi vạn người tập kết một chỗ.

Ba nhánh quân đội rõ ràng đều ở các vị trí bất đồng ngoài mấy trăm dặm công kích thành trì Tần quốc, lại cùng thời gian, mỗi nhánh quân đội chí ít băng qua ba bốn thành trì trạm gác, chặn trên con đường họ tất qua, mai phục họ, điều này đã chứng minh gì??

Sự thật như vậy, đủ để khiến tất cả các hán tử một phiến nhiệt huyết, vứt bỏ cuộc sống an nhàn, hồi quân cứu quốc, tâm lạnh thành băng.

Đã sớm biết, Tần vương có tâm nghi kỵ ghen ghét họ, đã sớm có chuẩn bị với đủ loại kiềm chế lợi dụng của Tần vương.

Song ai có thể ngờ, bán đứng trắng trợn này sẽ đến nhanh như vậy, ác như vậy, tuyệt như vậy.

Khi vô số quân đội dị quốc còn đang tung hoành qua lại trên quốc thổ, tùy ý sát hại bách tính, quân vương của họ lại có thể đưa một nhánh quân đội có thể bảo hộ quốc gia cuối cùng này, dâng ra như vậy.

Tội nghiệp họ khoảnh khắc trước khi bước vào cạm bẫy kia, còn vướng bận thế cục kinh thành, lo lắng tồn vong của ngai vàng, bất chấp mệt mỏi giục ngựa như bay, muốn mau chóng chạy đến cứu viện thành trì quan tạp sa vào nguy cục. Mà nghênh đón họ, lại là phản bội vô tình như thế!

Như muốn phát tiết hết những bất bình không cam không phục đầy lòng, vô số thân binh tướng lĩnh hộ ủng bên cạnh Tần Húc Phi, theo gót y giết về trận doanh địch quân vô cùng vô tận, lít nha lít nhít phía trước.

“Giết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.