CHƯƠNG 17
.
.
.
Hắc Vực Các bí mật tổng bộ.
“Mặc ca ca thế nào còn chưa trở về nữa, chẳng biết có gặp nguy hiểm gì hay không……” Khác hẳn với hộ vệ nghiêm cẩn chung quanh, trên thạch lang nơi tiền điện, một thiếu nữ ước chừng mười hai, mười ba tuổi diện mạo cực kì đáng yêu, vì lo lắng mà không ngừng đi tới đi lui, thi thoảng lại âu lo nhìn về phía cửa, nhưng trước sau vẫn chẳng thấy thân ảnh mà mình muốn gặp trở về.
Tên thiếu nữ đó là Đường Linh, tuổi tuy nhỏ nhưng về phương diện y thuật lại có tài năng thiên phú đến kinh ngạc, thế nên, cho dù ở cái nơi mà nhân tài đông đúc như Hắc Vực Các này đây, địa vị của nàng cũng cực kỳ cao.
Cánh tay bị đứt của Mặc Khê Đoạn, cũng là do nàng xử lý.
Chỉ là mỗi lần nhớ tới cánh tay trái của ca ca mà mình tối kính yêu bị chặt đứt, cả người nàng nhịn không được mà phát run, hận đến độ mắt phát ra từng đợt hỏa.
Nếu có một ngày nào đó, nàng biết được ai là kẻ đã chém mất tay ca ca, nàng nhất định sẽ khiến đối phương hối hận không kịp, sống không bằng chết!
Nữ tử đang tưởng tượng dùng các loại độc dược để tra tấn địch nhân giả tưởng của mình thì cửa cuối cùng cũng truyền đến một trận xôn xao, Mặc Khê Đoạn hiển nhiên đã trở lại, nàng liền nhấc váy lên ra nghênh đón.
Ngoài đại môn, Mặc Khê Đoạn một thân ám kim trường nhiễm đầy máu tiêu sái tiến vào, khóe miệng vẫn để lộ tiếu ý thản nhiên như trước, nhưng thứ hấp dẫn tầm mắt của thiếu nữ kia, lại chính là nam nhân toàn thân ô huyết, tán loạn một mái tóc dài màu xám đang được hắn ôm ngang trong lòng ngực.
Nam nhân đã hôn mê, nhưng vẫn khiến người ta trong vô thức lại cảm thấy sợ hãi.
“Ca ca, người này chẳng phải là Khôi Nguyệt Ma (*), kẻ âm thầm chấp chưởng đằng sau Đàm Kiếm Phái hay sao……………Ngươi thế nào lại mang hắn về đây……” Mặc dù chưa hề thấy qua mô dạng của Nhai, nhưng mái tóc dài màu xám đặc thù nơi hắn, vẫn làm cho Đường Linh buộc miệng phải kêu lênh danh hào của đối phương trên giang hồ.
Mà giờ phút này, nam nhân đã khiến bao kẻ chốn võ lâm vừa nghe tên đã sợ vỡ mật kia, lại im lặng tựa vào lòng ngực ca ca, mái tóc dài tựa như toái ngân hỗn độn rũ xuống, nhìn không rõ mặt, lại tồn tại thứ yếu đuối mâu thuẫn.
Nhìn kỹ, mới phát hiện, người đã hôn mê.
“Sao ngươi không giết hắn đi…….” Cho dù là vậy, Đường Linh vẫn không quên, đối phương trước mắt chính là địch nhân lớn nhất của Hắc Vực Các. Điều càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu hơn nữa, chính là vì cớ gì bộ dáng của ca ca khi ôm hắn, lại có loại ôn nhu nói chẳng nên lời…..
“Đường Linh, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta chuẩn bị dược dục , cần phải dùng [Hồi sinh] ” Thu hồi ánh mắt quan sát Nhai, Mặc Khê Đoạn không trả lời vấn đề của thiếu nữ mà lại trực tiếp ra lệnh.
“Hảo, ta lập tức đi ngay.” Dù buồn bực vì thái độ kỳ quái nơi Mặc Khê Đoạn, nhưng thương tích trên người đối phương vẫn khiến thiếu nữ vô cùng lo lắng, cho nên cũng không nhiều lời làm gì, xoay người tiến về phòng Mặc Khê Đoạn để chuẩn bị.
Nhưng nàng sau khi đổ nhiệt thủy vào bồn cũng như điều thí dược vật, muốn hỏi rõ ràng, lại bị Mặc Khê Đoạn tam ngôn lưỡng ngữ đuổi thẳng ra ngoài…..
Nam nhân mà Mặc Khê Đoạn trước sau vẫn gắt gao ôm trong lòng ngực, chẳng chịu buông tay, cũng không cho phép người khác đến hỏi, lại khiến buồn bực trong lòng nữ tử thật lâu vẫn không thể tiêu tan…..
* * * * *
“Ư………”
Nhai đau đến mức phải tỉnh giấc.
Mở mắt ra lại phát hiện bản thân chỉ còn khoác nội y, ngâm mình trong dục bồn, thương khẩu đau thấu tim, chung quanh lại tràn ngập nhiệt khí còn phiêu tán dược hương nồng đậm.
Cảnh tượng lạ lẫm xung quanh khiến nam nhân theo bản năng muốn đi ra khỏi chậu tắm, vừa mới vùng vẫy đứng lên, thắt lưng liền bị một cánh tay cường tráng đột nhiên ôm lấy, ngay sau đó cả người bị kéo vào lòng ngực của nam tử phía sau, bọt nước văng khắp nơi.
“………” Nhai sửng sốt, cảm giác được toàn thân run lên, xuyên thấu qua lớp bạc y ướt đẫm kia, là bờ ngực nóng như lửa đốt kề sát sau lưng mình, cường kiện, hơn nữa lại trần trụi.
Nhất thời, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không ai lên tiếng, nhưng Nhai lại cảm nhận được, nam nhân phía sau đang cười.
Tựa hồ ý thức được điều gì đó, một loại cảm giác toàn thân phát lạnh làm cho Nhai phút chốc liền xanh mặt, ngay cả đầu còn chưa quay lại đã liều mạng vùng vẫy, nhưng vì nội lực lúc trước tán loạn mà choáng váng từng trận.
Thế nên có giãy giụa, cũng vô lực, thực phí công đến nực cười.
Huống chi một bàn tay của hắn, đã bị bẻ gãy xương……..
“Ta cho phép ngươi chạy trốn chưa?” Thanh âm sâu kín, trầm thấp mà ma hoặc vang lên, pha lẫn một chút tức giận lạnh như băng, tiếp theo đó, Nhai cảm giác được y phục còn dính trên miệng vết thương, bị một lực đạo thô bạo cố ý xé nát……..
“! ! ! !”
Cơn đau đớn làm cho người ta hít thở không thông cùng với kích thích của dược vật khiến hai mắt Nhai phát hỏa, thân mình liền trở nên yếu ớt, chẳng tài nào phản kháng được, cứ để mặc đối phương như thế mà dồn thân thể đến bồn biên, bắt lấy đùi hắn bài khai ra hai bên….
“Cút…….” Nhìn thấy nam nhân xích lõa, vẫn như trước mang trên mặt ám kim diện cụ, đang xoa bóp giữa hai chân mình, khiến hắn cảm thấy nguy hiểm hơn bao giờ hết. Sắc mặt Nhai, đã hoàn toàn trắng bệch…..
Không cần suy nghĩ cũng biết bản thân đang phải đối mặt với cái gì, nhưng lúc này đây, hắn ngay cả phản kháng cũng không thể.
“A, ngươi sợ sao?” Vừa vui thích cảm thụ sự run rẩy chẳng tài nào áp chế được ở nam nhân, vừa kéo đôi chân trần trụi của đối phương về phía hai bên thắt lưng mình, thân thể càng lúc càng tới gần của Mặc Khê Đoạn, đã vững vàng đặt trên thân nam nhân.
Tựa như loài miêu sắp sửa được ăn cơm, tao nhã cùng biếng nhác đến bình tĩnh, ngoại trừ hỏa nhiệt đã căng cứng kia đang để giữa hai chân nam nhân.
“……………”
Nam nhân cúi đầu thở hổn hển, trầm mặc nhìn đối phương từ đáy nước vén lên làn tóc xám, sau đó, nhào đến bên môi khẽ liếm. Đôi đồng tử u ám mà thâm trầm sau diện cụ, cũng theo động tác đó mà chặt chẽ quan sát hắn, tựa tiếu phi tiếu.
“Ngươi còn nhớ lời ta nói không……Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ liếm đến khắp mọi nơi trên cơ thể ngươi……..” Khóe miệng gợi lên nụ cười yêu hoặc, Mặc Khê Đoạn lần thứ hai thong thả tiến đến gần nam nhân, hơi thở nóng rực phun ra ở bên tai nam nhân: “Bắt đầu từ đâu trước nhỉ?”
Ngữ tất, đầu lưỡi ẩm ướt, trơn nhẵn kia, đã vói vào trong tai Nhai,hết lần này đến lần khác chậm rãi liếm láp, không cho phép hắn chống cự…..
“Ngô……..” Nơi mẫn cảm bị liếm lộng, Nhai theo bản năng thối lui, thắt lưng đã sớm bị đối phương gắt gao ôm lấy, hắn động một phân, tay kia lập tức xiết chặt thêm một phân, mãi đến khi nơi da thịt thiếp hợp đã chẳng còn một khe hở.
“Ngươi rốt cuộc….như thế nào mới buông tha cho ta…….Ư……..” Nghiêng đầu đi kháng cự, lời nói còn chưa hoàn, đôi môi nhợt nhạt đã bị Mặc Khê Đoạn hung hăng lấp kín, đầu lưỡi suồng sã cũng mạnh mẽ thâm nhập, cuồng vọng quấy nhiễu ở trong miệng hắn.
Cái loại cảm giác như bị cắn nuốt này, cơ hồ khiến cho kẻ chưa hề có kinh nghiệm hôn môi như Nhai cảm thấy khủng hoảng, răng dùng sức cắn xuống, mùi máu tươi nhất thời lan ra ở nơi đang dây dưa gắn bó giữa hai người, nhưng Mặc Khê Đoạn vẫn không lui mà cứ tiến tới, một bàn tay thậm chí bắt đầu dụng lực, xoa bóp một vòng bờ ngực Nhai.
“Cả đời cũng không tha……….” Giữa dây dưa, Mặc Khê Đoạn thối lui đôi chút, dừng ở Nhai, khàn khàn nói.
Lập tức, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, lần thứ hai hung hăng lấp kín đôi môi khẽ nhếch lên kia.
Nhai nhíu mày khó chịu, muốn quay đầu tránh đi, nhưng gáy đã bị hảm trụ. Ảo não, vừa định tiếp tục cắn thêm một lần nữa, điểm đỏ sậm trên ngực liền bị một lực mạnh mẽ nhào nặn.
“Ân………Ngô……..” Đau đớn đến xấu hổ khiến Nhai khó chịu kêu rên ra tiếng, nụ hôn đầy tính cưỡng đoạt lại khiến hắn bắt đầu mất dần dưỡng khí, đôi môi run rẩy tức thì bị cắn đến xuất huyết, đỏ bừng một cách đáng thương.
Sau đó, môi lưỡi tham lam mà nóng bỏng nơi Mặc Khê Đoạn lại bắt đầu tiến dần xuống phía dưới.
Khác với nam nhân bình thường, diện mạo Nhai tuy không có chút nữ khí, nhưng mao lại cực kỳ ít, chiếc cằm bóng loáng lại khiến Mặc Khê Đoạn nhịn không được mà cắn vài lần rồi mới lưu luyến tiếp tục hạ xuống, liếm lộng một đường, cho đến hai điểm tái nhợt kia trên ngực Nhai.
Lúc này, sau khi đã xé rách nội y Nhai, Mặc Khê Đoạn mới phát hiện, trên ngực nam nhân xuất hiện không ít những vết trảo…..
Từng vết dọc ngang đan xen vào nhau trên làn da trắng nõn, lan tràn đến tận phần bụng phía dưới……..
…………………
“……………Ta thật sự coi khinh ngươi a…………Dấu vết kích tình trên người vẫn còn không ít thôi………” Nửa ngày sau, Mặc Khê Đoạn mới thản nhiên cười lạnh mà nói, chỉ là trong thanh âm rõ ràng mang theo không biết bao nhiêu nộ ý nguy hiểm.
“………..” Nhai choáng váng cả đầu óc, cũng không thèm đếm xỉa đến hắn, chỉ từ từ nhắm lại hai mắt, cúi đầu thở dốc, cũng chẳng lường trước được đối phương lại hung hăng cắn lên ngực mình, nhất là ở những nơi có vết trảo, thô bạo đến độ khiến cho Nhai phải trầm ngâm lên tiếng, môi trở nên run rẩy.
“Buông……….ra…………..” Nhai chán ghét vùng vẫy, nhưng lại phát hiện Mặc Khê Đoạn dọc theo đường cắn thô bạo đó tiến dần xuống nơi nào đó phía dưới, nơi giữ hai chân hắn đang chìm trong nước…….
“Không………..Ư……….”
Cảm giác vừa quái dị, vừa nhục nhã từ nơi tư mật không ngừng truyền đến, làm Nhai không khỏi thở gấp, đôi chân thon dài vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng tay đối phương cũng đã chặt chẽ tóm lấy đùi hắn, môi lưỡi ướt át dùng một loại lực đạo chậm rãi mà trùng lặp, liếm lộng bộ vị đang run rẩy của nam nhân dưới làn nước.
Tiếp đó, giữa tiếng thở dốc ẩn nhẫn nơi đối phương, ngậm cả vào miệng……..
“…………!”
Ngay sau đấy là màn kỹ xảo đùa nghịch cực kỳ *** loạn, khiến Nhai ra sức muốn co quắp thân thể, thế nào lại trở nên hư nhuyễn, cuối cùng chỉ có thể dùng bàn tay không bị thương kia, nắm lấy tóc nam tử……….
Mãi cho đến khi, cao trào qua đi……
Nhiệt dịch bắn ra, cũng đều được nam tử nuốt thẳng vào miệng…….
Nhất thời, ngoại trừ dược hương thanh nhã kia, không khí còn mơ hồ quyện lẫn đôi chút xạ hương dục vọng truyền ra từ trong nước.
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh lăng nơi Nhai, đối phương mang theo nụ cười quỷ quyệt, chậm rãi trồi lên từ đáy nước………Áp trụ thân thể bởi vì phát tiết mà suy yếu của hắn, đem thứ chất lỏng bạch trọc trong miệng, mạnh mẽ quán nhập miệng hắn thông qua đầu lưỡi, tùy ý dây dưa.
“Ngô!” Song nhãn nơi Nhai kinh hãi trợn to, muốn quay đầy cự tuyệt, lại vẫn bị chế trụ hàm dưới, chẳng tài nào kháng cự, cứ để mặc đầu lưỡi đối phương quẩn quanh trong miệng……….
…………….
“Ngươi còn chưa nếm thử….loại hương vị này……..” Đợi Nhai cuối cùng phải nuốt chất lỏng kia vào, Mặc Khê Đoạn hơi thối lui, nhìn đối phương mà cười khẽ. Từng khớp xương nơi ngón tay thon dài, trong lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, nhờ thủy bôi trơn, không hề dự triệu chôn sâu vào bên trong cơ thể nam nhân.
“…………” Nhai lúc này chẳng thể khắc chế mà phát run, thân thể trường kỳ luyện võ khiến hắn mẫn cảm hơn hẳn so với người bình thường, nhất là sau khi vừa đạt tới đỉnh điểm.
“Không thích à?” Sự chán ghét trong mắt nam nhân đã rõ ràng đến vậy, Mặc Khê Đoạn nhịn không được mà cười nhẹ ra tiếng, lời nói từ miệng thốt ra cũng càng lúc càng hạ lưu: “Vậy cái miệng nhỏ phía dưới kia của ngươi……….nói không chừng sẽ thích nga…….Ngươi xem, nó hút chặt lấy ta rồi kìa……..” Ngữ tất, ngón tay trong cơ thể lại càng ác ý ấn sâu vào thêm……….
“Ngươi cút…….Ngô……..” Nhai bị lăng nhục cuối cùng khắc chế không được mà mắng ra tiếng, nhưng lời còn chưa dứt, hai ngón tay lại cường ngạch nhét vào trong cơ thể………
Sau đó, chẳng chờ hắn thích ứng, Mặc Khê Đoạn cười lạnh, vừa liếm lộng vành tai nam nhân, vừa lấy ngón tay thong thả xỏ xuyên qua lại trong cơ thể hắn, móng tay thi thoảng cũng nhẹ nhàng vét qua nội bích mềm mại kia…….
“……….Hỗn……..Đản………..” Loại khuất nhục vì thân thể bị nam nhân tùy ý đùa bỡn thế này làm cho Nhai hận đến phát run.
Mãi đến khi khí tức phun ra trên cổ mình càng lúc càng nặng nề……..
Nhai, mới thật sự hoảng sợ………
Ngoại trừ thân thể không tài nào chịu đựng được sự đụng chạm của kẻ khác, còn có……
Nếu người nọ biết mình bị nam nam nhân khác xâm phạm……..chỉ sợ………sẽ lại chẳng chịu chạm vào mình……..
Nhưng lập tức, Nhai vô thức cười cười tự giễu, song nhãn thất thần, cứ như không còn một tiêu cự nào cả.
Kỳ thật, hắn có bị người ta chạm qua hay không, Nghiêm Lăng Phong, có quan tâm sao?
Nếu chẳng phải là vì độc tố, y sẽ bằng lòng chạm vào hắn hay sao?
Cho nên loại chuyện này căn bản……
Thật sự không quan trọng…………..
Sự vùng vẫy của Nhai, nhất thời trở nên yếu ớt, khoảng không mờ mịt trong đôi mắt, không hề chứa chấp thân ảnh Mặc Khê Đoạn, trong đầu hết lần này đến lần khác, đều là bóng dáng cao gầy chưa một lần quay đầu nhìn lại của người nọ…..
Nhai đột nhiên lộ vẻ yếu đuối khác thường như vậy, lại làm cho song nhãn Mặc Khê Đoạn vốn bởi vì dục niệm mà phát ám, giờ đã thật sự dấy lên lửa giận……
Nam nhân này…….dám dùng cái loại biểu tình kia ở trước mặt hắn mà thất thần…………
Là đang nhớ tới nam nhân đã bỏ mặc hắn hay sao?
Chẳng còn chút tâm tình nào đùa bỡn con người trước mắt, đôi đồng tử ẩn sau lớp diện cụ ám kim của Mặc Khê Đoạn nhất thời lạnh như băng, kéo hai chân vô lực của nam nhân ra, dùng dục vọng đã sớm vận sức chờ phát động, cường ngạnh đâm xuyên vào trong cơ thể đối phương.
“Ngô………..” Phút chốc, thân thể như bị cự vật cứng rắn xé rách khiến cho Nhai thống khổ kêu rên ra tiếng, ngạnh đĩnh nóng bỏng trong cơ thể liền điên cuồng va chạm, hung tàn không chút thương tiếc.
Một lần rồi lại một lần, càng xâm nhập sâu hơn vào thân thể hắn.
Điều này làm cho Nhai không khỏi đau đớn giương cao đầu, sợi tóc màu xám theo va chạm trừu sáp ở dưới mặt nước mà lay động, kể cả thân thể rắn chắc, vô lực mà tái nhợt của hắn.
Nhai không ngờ bản thân có một ngày lại lâm vào tình cảnh bị nam nhân tùy ý gian ***, như gã nô lệ bị buộc phải gian hai chân ra, ngay cả tư cách phản kháng cũng chẳng có.
Theo động tác lỗ mãng của Mặc Khê Đoạn, nước từ trong dục bồn vẩy tung tóe ra xung quanh, bọt nước tản mát trên từng đường cong lạnh lùng nơi khuôn mặt Nhai, khiến đôi môi ướt át mà đáng thương kia bởi vì thống khổ mà khẽ nhếch lên, trông có vẻ ngon miệng đến kì lạ, làm cho Mặc Khê Đoạn hết lần này đến lần khác không kiềm chế được mà hung hăng cắn liếm.
Ở nơi mập hợp giữa hai người, tơ máu lan ra trên mặt nước đạm kim sắc………
“Có phải hay không rất thống khổ?” Lạnh lùng nhìn nam nhân tóc xám bị chính mình tiến nhập, Mặc Khê Đoạn vừa cắn lên môi Nhai, vừa dùng thanh âm băng lãnh trầm thấp, châm chọc nói: “Ngươi đừng quên…….Ngươi hiện tại bị ta thượng như vậy, rốt cuộc là bởi vì ai? Vì ai!”
“Câm miệng…….” Nhai từ từ nhắm lại hai mắt, cũng lười nhìn nam nhân, ấy thế mà thanh âm khàn khàn đó, lại vô lực đến đáng thương
“Nếu hắn có để tâm đến ngươi, sao lại không nhìn ra ngươi đã chẳng còn chút nội lực……….Lại có lẽ, hắn đã sớm biết rõ, chỉ là nhân cơ hội này…….đem ngươi vứt bỏ mà thôi…….” Thời điểm Mặc Khê Đoạn nói những lời này, cố ý đình chỉ những động tác va chạm, cười nhẹ, kề sát vào bên tai đối phương, gằn từng tiếng một:
“………Là hắn, thân thủ dâng ngươi đến tận tay ta.”
“………” Nhai trợn tròn mắt nhìn Mặc Khê Đoạn, đôi môi khẽ run rẩy, tựa hồ muốn giảo biện điều gì, chỉ là, một chữ cũng chẳng thể nói ra……..
Cả người trong nháy mắt, ngẩn ra như một thằng ngốc.
“Ngươi vì cái gì còn chưa chịu thừa nhận………” Tinh tế vuốt ve thân thể đã chẳng còn giãy giụa của Nhai, Mặc Khê Đoạn khẽ nói: “Hắn bây giờ, đã chẳng còn cần tới ngươi………”
“Đủ rồi………Không cần……….” Lắc đầu trong vô lực, hai mắt Nhai cuối cùng cũng nhuộm đỏ một màu tuyệt vọng, từng cơn nghẹn ngào nuốt trọn lấy lời nói vô phương toàn vẹn của hắn…….
Sau đó, hắn đã chẳng còn lên tiếng…….Chỉ lặng lẽ để mặc cho Mặc Khê Đoạn tùy ý xâm phạm thân thể mình……….
.
.
—————————————————————-