Phong Vô Nhai

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

Gió, mang theo thứ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sau cơn mưa, khẽ thổi qua song cửa, phất động mái tóc màu tro của nam nhân, mãi đến khi hắn chậm rãi mở ra hai mắt…..

Ngủ cả một ngày hai đêm, toàn thân Nhai đều tê dại.

Thời điểm mơ hồ tỉnh lại, đập vào mắt hắn là gương mặt Mặc Khê Đoạn còn mang diện cụ, khoé miệng còn vương một tia nước bọt.

Khoảng cách quá gần khiến hắn cau mày, vô thức lui về phía sau, lại phát hiện thắt lưng mình đang bị đối phương chặt chẽ ôm lấy, ngay cả chân cũng gác ngang người hắn.

Điều khiến bờ mi hắn run rẩy chính là….cái thân thể đang ôm chặt hắn kia….hoàn toàn xích loã…….còn có cái ở bên dưới kia……

“! ! ! ! ! ! ! ! ! ” Giây tiếp theo, Mặc Khê Đoạn đã từ trên giường rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn giãy dụa khắp sàn nhà trải bì mao mềm mại, nửa ngày cũng chả ngóc dậy nổi.

“Hừ” Nhai khinh thường hừ lạnh một tiếng, biếng nhác ngồi dậy, vớ lấy quần áo Mặc Khê Đoạn đặt trên giường mặc vào.

“Ngươi………nỡ lòng nào……….làm vậy với đệ đệ của ta………….” Thật vất vả hớp lấy không khí, Mặc Khê Đoạn oằn oại ghé vào bên giường, uỷ khuất lên án.

“Nó chọc vào ta”

“Nó mỗi sáng đều phải vươn lên tập thể dục để rèn luyện thân thể chứ………Bằng không thì ngươi cho là vì cái gì mà nó cứ cường tráng như vậy hoài…..?” (Tận: =)) =)) =)) =)) )

.

.

“…………….”

.

.

“Oa!!! Đừng đá nữa mà……..”

.

.

Nói chung là….. buổi sáng cứ vậy mà thong thả trôi qua.

Sau khi sơ tẩy, Nhai đẩy cánh cửa gỗ màu đen bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, sau cơn mưa, vạn dặm chẳng có một bóng mây, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn đôi chút.

Tiếp đó, chả quan tâm cái tên Mặc Khê Đoạn đang lải nhải cái gì sau lưng hắn, hướng thẳng toà sơn trang mà đi, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

“…………..” Mặc Khê Đoạn tròn mắt nhìn, rồi cũng tò mò lẽo đẽo theo sau.

Hắn cực thích bộ dáng của Nhai, à không, phải nói là cực thích cái bộ dáng của Nhai trước mặt hắn. Vô luận người nọ làm điều gì, chỉ cần được nhìn thấy đối phương là hắn sung sướng đến phát cuồng lên rồi.

Nhai đầu tiên bước lên một tầng lầu thật cao, chả thèm đếm xỉa tới mấy gã thị vệ chỉ có thể trợn trừng mắt mà nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn quét qua bố cục của toàn bộ sơn trang. Lập tức, cơ hồ có xác định được rõ ràng vị trí nơi Mặc Khê Đoạn cất giữ bảo vật……

Dù rằng Mặc Khê Đoạn chẳng tài nào biết được bằng cách gì mà hắn có thể đoán ra nơi này….

Nhai vừa bước đến gần, mười tên ám vệ canh giữ ở phụ cận liền xuất hiện ngay tức khắc, nhưng bóng dáng của cái tên đang lẽo đẽo theo sau lưng hắn kia lại khiến bọn họ chỉ có thể ngớ người ra đó, tròn mắt nhìn Nhai một nhát kiếm bổ đôi khoá cửa rắn chắc, quang minh chính đại mà tiến vào.

Bởi vì Mặc Khê Đoạn không có thói quen sắp xếp lại đồ đạc, nên bảo vật giấu trong đây cơ hồ bị vứt lung tung trên mặt đất, châu báu tầm thường có, trân phẩm vô giá cũng có, muôn màu rực rỡ khiến người ta hoa mắt.

Nhai mặt không chút thay đổi dẫm lên trên bảo vật mà bước đi, liếc nhìn khắp nơi.

Sau đó, nhặt lên khỏi mặt đất những món bảo vật cực kỳ tinh xảo mà giá trị cũng cực cao.

Trình độ nhận thức trân phẩm chuẩn xác này, ngay cả Mặc Khê Đoạn còn cảm thấy thua kém……phải biết rằng, việc liếc mắt một cái liền tìm ra bảo vật vô giá, không có nhãn lực phi thường, tuyệt đối chẳng tài nào làm được.

Quả không hổ danh là Nhai Nhai nhà hắn nga………….Hảo lợi hại a…………………

“Ngươi nhìn bộ dạng của Mặc Khê Đoạn đi kìa, hơ hơ, chưa thấy ai bị người ta trấn lột tài sản mà còn cười tới đần mặt ra như vậy…….Bộ hắn tưởng đây là thê tử nhà hắn đang chọn đồ gia dụng hay sao?” Vài tên hồ bằng cẩu hữu của Mặc Khê Đoạn đứng ngoài cửa lén lút thì thầm.

Dù sao thì bảo khố cũng là bị ngoại nhân xâm phạm, náo động là điều không thể tránh khỏi.

“Theo như ta thấy thì đối phương cũng chả áy náy tí nào, khiến các chủ thành ra như vậy mà còn mắc nợ người ta…….” Một vị nam tử trung niên bộ dạng thực nhãn nhặn, khoác trên mình trường bào sắc nguyệt nha cảm thán ra tiếng.

“Vị này không chừng chính là các chủ phu nhân tương lai đó…….Tuy rằng hắn phá huỷ mất mấy cứ điểm của chúng ta, bất quá hắn lại thuộc vào thứ khẩu vị yêu thích của các chủ, cho nên huynh đệ chúng ta chỉ còn có thể chịu đựng mà thôi……….Cơ mà cái bộ dạng kia thì…….” Một đại hán râu ria xồm xoàm, thô lỗ gật gù, tựa hồ chẳng biết đánh giá thế nào.

“Ngươi thì biết cái gì, ta cảm nhận được trên người hắn có thứ mỹ vị độc dược a, làm người ta muốn……..” Một nam tử gương mặt xinh xắn như búp bê đứng bên cạnh hắn lắc lắc cái đầu, ấy nhưng mà chưa nói hết câu đã bị Mặc Khê Đoạn từ bên trong ném ra nguyên một cái vạc (*) trúng ngay giưã trán, cả người văng xa trăm thước……..

Vì vậy, mấy người còn lại cũng chả dám bàn tán gì về..nam nhân kia nữa, chỉ dám trơ mặt ra đứng nhìn.

Bên trong bảo các.

“Ngươi muốn rời đi hay sao?” Mặc Khê Đoạn đứng trên một đống bảo vật, bình thản nhìn Nhai, đột nhiên lên tiếng hỏi.

“………..” Nam nhân đang loay hoay lựa chọn binh khí khẽ gật đầu, không có ý phủ nhận.

“Ân, ta biết rồi” Mặc Khê Đoạn gật gật đầu, vẫn bình tĩnh như trước, chẳng nói gì thêm. Điều này khiến Nhai có chút ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, rồi lại chẳng nói nên lời.

Sau đó, hắn cũng lười để ý tới nam tử đứng bên cạnh, chọn lấy một thanh trường kiếm màu đen, cơ hồ không chút sáng bóng. Về phần mấy loại trường tiên bày bên cạnh, hắn cũng chẳng liếc mắt lấy một lần.

Điều này làm Mặc Khê Đoạn đang đứng ở một bên chợt nháy lên chút ảm đạm trong khoé mắt.

Đầu óc không khỏi liên tưởng tới huyết sắc trường tiên mà Nhai để lại nơi Nghiêm Lăng Phong bên ấy.

Nhai chọn xong vũ khí, tuỳ ý chém chém vài nhát khắp xung quanh, ánh mắt lại đột nhiên bị cuốn hút bởi một cánh cửa ngầm ẩn khuất sau đống bảo vật.

Nhất thời, một thứ xung động mạc danh kỳ diệu khiến hắn không chút suy nghĩ đẩy cửa ra, mặc cho Mặc Khê Đoạn bên cạnh gào thét can ngăn.

“Đừng! ! !”

“……………………..”

“……………………..”

“Mặc . Khê . Đoạn…………..” Thanh âm phẫn nộ đến tột cùng trầm khàn vang lên, từng chữ, từng chữ một lạnh lẽo thoát qua kẽ răng Nhai, sắc mặt, dĩ nhiên đã trắng bệch vì tức giận.

Bên trong căn phòng cũng chẳng phải chứa bảo vật gì vô giá, mà chỉ là vài cái thạch điêu cực kỳ tinh xảo, phi thường sinh động…….

Chỉ là thạch điêu bình thường thì chẳng có gì để nói, đằng này nội dung của những bức thạch điêu ấy lại chính là Nhai trong đủ loại hình thái, ngoại trừ một vài bức là dáng vẻ lúc bình thường, đại bộ phận, đều là bộ dạng hắn quần áo hỗn độn, hình thái *** mĩ……

Nằm úp sấp nâng lên thắt lưng có, bị trói ở ghế, đại khai hai chân mà rên rỉ có, thậm chí chủ động vén lên vạt áo của mình, đem ngón tay tự thân nhập cái nơi bên dưới câu dẫn nhân cũng có ……

Mỗi một loại thần thái đều trông rất sống động, phảng phất thứ cảm giác như của người thật…..tưởng chừng như có thể cử động bất cứ lúc nào, thậm chí còn phát ra cả âm thanh……

“Ha hả………..” Mặc Khê Đoạn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, tủm tỉm cười, lí nhí giải thích: “Mấy cái này ta tự tay khắc đó………..Không có cho người khác nhìn thấy đâu………….A a a! ! ! Đừng đập mà ”

Tiếp đó, là một tràng âm thanh của thạch điêu bị đập vỡ, văng tung toé, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết của nam nhân, trong đó còn ẩn chứa chút run rẩy, cứ như bị người ta cướp mất ái thê không bằng, thê lương đến kỳ lạ……

Nam nhân mặc kệ hắn, tiếp tục xuống tay……

“Dừng tay a! ! Đừng đập nữa mà…………..A a a, đó là cái ta thích nhất mà, lúc không có ngươi ta phải dùng tới nó để an ủi chính mình nga…………..A A A!!!! Cái kia cũng…………..”

Đẩy ra hắn, tóm lấy hai cái tượng đập mạnh vào nhau…………

“Ô!!!” Ai kia đã bị đả kích trầm trọng đến độ nói không nên lời.

Xử lý toàn bộ thạch điêu xong, Nhai mặt không chút thay đổi đứng giữa đống đá, bình thản phủi phủi tro bụi trên tay, chả thèm liếc mắt nhìn Mặt Khê Đoạn – kẻ đang đứng ở một bên, mặt mếu máo cứ như cha mẹ vừa chết – một nước đi thẳng ra ngoài.

“……………” Mặc Khê Đoạn vẻ mặt tái nhợt đứng đó như trời trồng, khóc không ra nước mắt…..

Toàn bộ thạch điêu này, là tâm huyết, là lẽ sống đời hắn a……….

Đập nát bảo bối của người ta ra như vậy, nói hắn làm sao mà sống tiếp đây……….

“Đành phải lén khắc lại vậy, nhưng lần này phải giấu thiệt là kĩ……..” Đâu đó vẫn nghe văng vẳng tiếng của cái tên điếc không sợ súng kia nhỏ giọng lầm bầm……

*           *             *            *            *

Dắt một con tuấn mã hắc sắc của Mặc Khê Đoạn đi ra, Nhai sửa sang lại một ít hành lý rồi đem nó buộc chặt lên yên ngựa, chạm rãi hướng về phía đại môn mà bước đi.

Một đường chẳng ai dám ngăn trở.

Lấy đi của Mặc Khê Đoạn những thứ này, hắn chả chút nào áy náy, dù sao, những việc mà Mặc Khê Đoạn đã làm với hắn, cả tỉ những vật thế này cũng chẳng thể bù lại được.

Huống hồ, mấy thứ như vậy cũng chả là gì đối với hắn, ở Đàm Kiếm Sơn Trang hắn còn rất nhiều, chỉ là không muốn trở về lấy mà thôi.

Bất quá, điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là từ nãy đến giờ, Mặc Khê Đoạn vẫn chưa hề xuất hiện.

Điều này khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cái ánh mắt người nọ nhìn hắn……càng ngày càng làm hắn cảm thấy mình như bị ràng buộc.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Nhai chợt có chút cảm thán.

Mười năm, hắn trói buộc bản thân tại nơi ấy suốt mười năm.

Mỗi ngày hắn sống là một ngày sống vì kẻ khác…….. Nói không áp lực là hoàn toàn vô lý…….

Hiện tại, hết thảy đều đã buông tay, hắn cũng có thể tự do bôn tẩu giang hồ, có lẽ vài lần kỳ ngộ sẽ lại khiến hắn càng thêm phấn chấn.

Nghĩ nghĩ, tuấn mã dưới thân đã chậm rãi bước ra khỏi cửa, vừa rẽ qua, đã nhìn thấy Mặc Khê Đoạn vẫn mang diện cụ như trước, cưỡi một con bạch mã, tươi cười nhìn hắn: “Ngươi lề mề quá a, ta chờ lâu lắm rồi đó…………”

“…………..” Nhai đột nhiên có cái loại cảm giác, hắn dứt không ra cái tên Mặc Khê Đoạn này…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.