CHƯƠNG 36 PN2: PHU THÊ PHÓNG ĐÀM
Tiểu Hàn: “Đối phương nói điều gì mà có thể khiến các ngươi từ chối?”
Nhai: “Chỉ cần là hắn yêu cầu, ta đều vô pháp cự tuyệt, ngoại trừ chuyện về Thành Thủy Duyệt.”
Nghiêm Lăng Phong: “Từ chối trả lời.”
Tiểu Hàn: “Lại thế nữa.. Các ngươi làm vậy khó cho ta quá, tiền lương cuả ta cũng bị khấu trừ đó đại ca à …”
Mặc Khê Đoạn ngồi một bên trào phúng: “Hắn hẳn đang phiền muộn vấn đề nào đó , tâm trí đâu mà trả lời?”
Tiểu Hàn: “Có nghi ngờ đối phương đứng núi này trông núi nọ hay không a? Xử lý thế nào đây?”
Nhai: “Ta còn mong hắn đứng núi này trông núi nọ nưã kìa, để đừng nhìn mãi cái con thỏ phế vật đó.”
Thành thủy duyệt: “Nhai thúc, có điều này ta cứ muốn hỏi, rốt cuộc ta giống thỏ chỗ nào a?”
……
…………..
Nhai kinh ngạc nhìn Thành Thủy Duyệt, nói: “… Sao còn chưa chết nữa?”
Dưới khán phòng lần nữa nhào lên mấy người đem Thành Thủy Duyệt lôi đi, quay đầu lại, vẻ mặt đaukhổ nói: “Nhai đại thúc à, tụi này cũng ứ biết tại sao nữa, đánh hòai cũng hổng chết a…”
“Đúng đó…Lì như con gián í…”
“Bố khỉ, mặt mày sưng chù vù lên hết rồi, còn dám mò tới đây, làm bà còn tưởng trường quay này nuôi heo nưã chớ!”
“Ta thấy tên này kì kì nha… Các ngươi thấy không, hắn cứ nhìn chằm chằm Nhai nãy giờ nga..”
“… Ờ, coi chừng hắn.”
Cả lũ nắm đầu tên này xuống khỏi đài.
Tiểu Hàn lau lau mồ hôi, lật qua trang kế tiếp: “Tiếp tục đi ạ, Nghiêm Lăng Phong …?”
Nghiêm Lăng Phong liếc nhìn Nhai, rồi lại nhìn Mặc Khê Đoạn, cuối cùng dừng tại trên người BOSS, không nói gì, chỉ gật đầu.
BOSS mỉm cười gật đầu.
Mặc Khê Đoạn: “Ta mà là Nhai, mấy năm trước đã vứt mẹ ngươi đi cho rồi.”
Khán giả nhiệt liệt vỗ tay, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng.
Tiểu Hàn: “Các ngươi tập trung trả lời câu hỏi đi a… 5555555555 ”
Tiểu Hàn: “Các ngươi có cho phép đối phương đứng núi này trông núi nọ hay không a?”
BOSS diện vô biểu tình nói: “Ngươi nói thử xem?”
Ngữ tất… Một thứ uy thế đầy áp bách vô thanh tức bắt đầu lan tràn, nhiệt độ trong không khí giảm xuống với tốc độ kinh hoàng.
Tiểu Hàn mếu máo, run giọng nói: “Vậy… Câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: “Thích nhất bộ vị nào trên người đối phương?”
Nhai: “Đôi mắt…”
BOSS giương mắt nhìn hắn, ngữ điệu bình thản nghe không ra bất kỳ loại tâm tình gì: “Của ai?”
Nhai cứng đờ, đôi môi khẽ run rẩy, nhưng rồi cũng chẳng thể trả lời.
Tiểu Hàn run bần bật, nước mắt như sắp rớt xuống tới nơi: “Vậy, câu tiếp theo đi….”
Tiểu Hàn: “Lúc ở cạnh nhau, tình huống gì thường khiến các ngươi khẩn trương?”
Nhai nhìn thoáng qua Nghiêm Lăng Phong: “Khi hắn nhìn ta mà không nói lời nào. Còn Mặc Khê Đoạn…”Nhai không nói nữa, chỉ là trên mặt xuất hiện sự xấu hổ cùng nan kham đến cực độ.
Mặc Khê Đoạn liếm liếm môi mình, cười cười tà dị: “Ta hả… cứ nhìn thấy Nhai là trở nên khẩn trương,bất cứ lúc nào.”
Nghiêm Lăng Phong: “Nga? Sao ta lại không thấy thế nhỉ.”
BOSS không nói gì, ngón tay thản nhiên gõ nhẹ lên sopha.
Tiểu Hàn tiếp tục xê xê dịch dịch cái mông nhỏ: “Từng nói dối với đối phương bao giờ chưa? Nói dối rành miệng chứ?”
Ba người đồng loạt trả lời: “Không có.”
BOSS chỉ cười, không nói.
Tiểu Hàn: “……” Nghĩ thầm, ai tin a…. Nói thế tới ta còn tin chả được…
Tiểu Hàn: “Các ngươi thấy hạnh phúc nhất lúc nào a?”
Mặc Khê Đoạn ngượng ngùng cười cười: “Lúc đặt Nhai dưới thân, muốn làm gì thì làm….”
Nghiêm Lăng Phong khẽ trợn mắt, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Vấn đề này ta từ chối trả lời.”
Dưới đài khán giả kích động la ó: “Ngươi không trả lời tụi ta cũng biết! Hứ, bày đặt giả vờ thần bí!”
Tiểu Hàn quay microphone về phiá khán giả: “Là lúc nào a?”
Khán giả *** tà cười cười: “Lúc Nhai thúc dùng thân thể giúp hắn giải độc a!”
Nghiêm Lăng Phong: “…”
Tiểu Hàn quay microphone qua Nghiêm Lăng Phong: “Ngươi có muốn phủ nhận không?”
Nghiêm Lăng Phong trầm mặc, khóe miệng hơi co giật.
Tiểu Hàn: “Vậy là ngươi khẳng định rồi nha… Còn Nhai thúc thì sao?”
Mà lúc này BOSS lại lên tiếng, tự tiếu phi tiếu: “Nhai, xem ra ta thả ngươi ra ngoài, ngươi liền ngoạn vui đến vậy sao, lại còn đem thân thể đi giải độc cho người ta nưã à?”
Nhai: “… Câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: “Có cãi nhau không a? Lúc ở cạnh nhau, thường phát sinh từ tình huống gì a?”
Nhai: “Nghiêm Lăng Phong thường không cãi nhau với ta, dường như hết thảy đều do ta đơn phương tranh cãi với hắn. Còn Mặc Khê Đoạn… Cãi với hắn không bằng đập hắn một trận cho rồi.”
Mặc Khê Đoạn cười đểu: “Thương cho roi cho vọt , ta hiểu mà.”
BOSS nhìn Nhai: “Người này ở trước mặt ta một lời cũng chẳng nói, tất cung tất kính, có lúc chẳng thú vị tí nào cả.”
Tiểu Hàn: “Nga… Chủ tớ hệ liệt đây mà…” ( Ngươi học cái đó từ ai thiá ? ? ? )
Nhai: “…”
Tiểu Hàn: “Dù khi chuyển thế rồi vẫn muốn trở thành tình nhân cuả nhau hay không?”
Nhai dừng một chút, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu có kiếp sau, ta không muốn gặp lại bọn họ.”
Ba công trầm mặc.
Tiểu Hàn: “Có biết lúc đối phương phải lòng mình là khi nào không?”
Nhai: “Không biết.” Trầm mặc chốc lát, lại bồi thêm một câu: “Cho dù biết, cũng chỉ là lỗi giác.”
Nghiêm Lăng Phong: “Vấn đề này ta không muốn trả lời.”
Mặc Khê Đoạn kinh ngạc nhìn Nghiêm Lăng Phong: “Ta cứ đinh ninh câu này ngươi hẳn là trả lời rất nhanh a, dù sao ai mà chẳng biết đáp án.”
Nghiêm Lăng Phong im lặng.
BOSS rơi vào trầm tư, không nói gì.
Tiểu Hàn: “Phương thức biểu đạt ái tình cuả ngươi là gì?”
Nhai: “Giữ lấy, chỉ cho một mình ta.”
Mặc Khê Đoạn nhìn Nhai: “Còn người kia thì sao?”
Nhai: “Đúng, hắn không muốn, mà ta lại còn giữ chặt lấy hắn không buông tay… Cứ như theo bản năng vậy, ta chẳng tài nào khống chế được.”
Mặc Khê Đoạn: “Ngươi nếu tại ái tình dùng chút mưu kế, hẳn đã chẳng ra tới nông nỗi này, bằng cái bản năng đó để mà yêu, để mà cướp đoạt, quá ngu ngốc…”
Nhai trầm mặc.
Tiểu Hàn nhìn nhìn bầu không khí nặng nề này mà cười ngượng ngùng: “Câu tiếp theo…”
Tiểu Hàn: “Đối phương giống như loài hoa nào a?”
Nhai: “Nghiêm Lăng Phong, đoạn trường thảo (*). Mặc Khê Đoạn, bông cải…”
Tiểu Hàn: “… Còn BOSS a…” ( Đoạn trường thảo hổng phải cây cỏ hay sao… Bông cải cũng thiệt là bi thảm quá đi mà… )
Nhai nhìn về phía BOSS đang mỉm cười: “…”
Nhai: “…”
Nhai: “…”
Nhai: “…”
BOSS giận tái mặt: “Ngươi định im lặng tới khi nào hả…”
Nhai: “Xin lỗi, ta vừa nghĩ tới phải dùng loại hoa gì để hình dung ngươi, da gà nổi hết cả lên…”
BOSS: “… …”
Tiểu Hàn: “Mấy người có giấu diếm chuyện gì với nhau không?”
Nhai: “Câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: “… Hơ, gì thì gì cũng phải trả lời một chút cho người ta nhờ chứ….. Hảo, hảo, hảo, câu tiếp theo …” Đau đớn đầu hàng trước đường nhìn lạnh lẽo cuả Nhai.. (555, câu nào cũng hổng trả lờihết trơn á… Người ta cũng bị trừ lương chứ bộ… )
Mặc Khê Đoạn cúi đầu cười…
Nhai: “Cười gì?”
Tiểu Hàn: “Tình kết cuả ngươi là gì?”
Nhai: “Cái gì gọi là tình kết?”
Tiểu Hàn lật lật tư liệu trên tay, sau đó giải thích: “Ờ thì.. tình kết có nghĩa là đối sự vật nào đó mà nảy sinh cảm giác yêu thích đặc thù…”
Nhai: “Có tính con người không?”
Tiểu Hàn: “Tính luôn, ưu tiên mẫu người.”
Nhai suy nghĩ chốc lát, nói: “Tiểu hài tử khả ái….”
Tiểu Hàn cùng ba tên công kinh ngạc nhìn hắn…
Tiểu Hàn: “Oa… Nhìn không ra nha, nguyên lai ngươi là luyến đồng nga! ! !”
Nhai mặt mày hắc tuyến, dù chẳng biết rốt cuộc lời mình nói có cái gì kỳ quái, nhưng rồi hắn nghĩ mình có lẽ đã nói sai, bởi vậy cho nên khó chịu mở miệng: “Vậy…tiểu báo mới sinh.”
Khán giả: “Oa nhân thú, Nhai thúc phóng khoáng quá nga! ! !”
Nhai: “…”
Tiểu Hàn thấy sắc mặt Nhai âm trầm, lập tức quay microphone qua Nghiêm Lăng Phong: “Còn tình kết của ngươi a…”
Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút: “Vị đạo nào đó…”
Tiểu Hàn nghe xong vội vã hỏi: “Trên thân thể người sao? Cuả ai a? Người đó có ở đây không?”
Nghiêm Lăng Phong sắc mặt trầm xuống, đẩy microphone qua hướng Mặc Khê Đoạn.
Mặc Khê Đoạn liếc nhìn Nhai, tà mị cười: “Thân thể khít chặt…”
Nhai sa sầm nét mặt…
Tiểu Hàn run run cầm lại microphone, cẩn thận thăm hỏi BOSS.
BOSS nhìn sâu vào Nhai, cười: “Bị ta khiến cho phải van khóc cầu xin tha thứ.”
Nhai lảng tránh đường nhìn, ác hàn một trận…
Tiểu Hàn kéo kéo tiểu y phục, dùng tay củ sen lật qua trang tiếp theo , ho khan một tiếng điều hòa khí tức rồi nói:
“Những câu hỏi kế tiếp , có khả năng sẽ khiến các ngươi phải xấu hổ, nhưng thỉnh mọi người tận lực phối hợp. Cân nhắc đến những vấn đề tư ẩn cá nhân của Nhai thúc, giữa các công với nhau sẽ không thể nghe được đối phương nói gì.”
Tiểu Hàn: “Ngươi là thụ? Hay là công?”
Nhai diện vô biểu tình trả lời chắc như đinh đóng cột: “Công.”
Ba công trầm mặc…
Sau cùng BOSS cười mà nói: “Nguyên lai ngươi muốn thượng ta nga , cứ nói a, ta có ngại đâu mà.”
Trên đài + dưới đài thạch hóa tập thể…
Tiểu Hàn: “Hai người H lần đầu ở chỗ nào a?”
Nhai: “Cự tuyệt trả lời.”
Nghiêm Lăng Phong nhìn thoáng qua Nhai: “Trên giường.”
Mặc Khê Đoạn tiếp tục cười: “Trong bồn tắm, cơ mà máu lửa quá nên mộc bồn tan nát, rốt cuộc mần luôn trên sàn nhà.” Nói xong liếc nhìn Nhai: “Vô phương nga, quả là mỹ vị mà ha hả ”
( Hệ thống auto nghe nói thế tự động che hai công kia lại. )
Nhai: “… …”
Tiểu Hàn một trận ác hàn, đem microphone đưa tới trước mặt BOSS: “BOSS đại nhân, mời nói..”
BOSS híp mắt suy nghĩ, liếm liếm môi nói: “Huyết Trì…”
Tiểu Hàn: “… … Cảm giác lúc đó thế nào a- ”
( Huyết Trì… Máu người hả? ? ? Người này rốt cuộc thuộc cái thể loại gì a… Chủ nhân, nhanh nhanh gọi ta về nhà ăn cơm đi nhaaaaa.. … )
BOSS hiếm có mà nhíu mày: “Ăn không no…”
Tiểu Hàn: “Tại… Tại sao…”
BOSS: “Ta không thích làm tình với thi thể.”
Tiểu Hàn: “Là..là.. ngất đi thôi phải không…”
Nhai: “… … …”
Tiểu Hàn: “Lúc đó, bộ dạng đối phương ra sao a?”
Nhai: “… Câu tiếp theo.”
Khán giả la ó phản đối: “Nhai thúc, ngươi đừng ngượng ngùng như vậy a… Tụi ta cũng muốn nghe mấy tiểu công miêu tả nữa mà! !”
Tiểu Hàn tỏ ra rất phối hợp, đưa microphone tới trước mặt Nghiêm Lăng Phong: “Thế nào?”
Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút: “So với lúc bình thường thì…”
Khán giả: “Thế nào thế nào? ? ?”
Nghiêm Lăng Phong: “Ta vì sao phải nói cho các ngươi biết.”
Khán giả: “Ứ ! ! Trù ẻo ngươi sau này bị Nhai thúc vứt bỏ! ! !”
Mặc Khê Đoạn nhìn Nhai, cười: “Bộ dạng ẩn nhẫn không muốn phát ra âm thanh, rất mê người,khiến ta muốn hung hăng làm đau hắn…”
BOSS ám ách lên tiếng: “Ánh mắt cực kỳ ướt át, so với lúc thường trông ngon miệng hơn nhiều,khi ta vận lực, hắn sẽ chịu không nổi mà bấu chặt lấy lưng ta, cúi đầu rên rỉ.. A…”
Nhai chịu không nổi nữa mà gầm nhẹ: “Câu tiếp theo! Câu tiếp theo! !”
Khán giả lúc này đã máu mũi đầy đất, từng người từng người một vì tưởng tượng hết cảnh này đến cảnh khác mà phun trào …
Tiểu Hàn: “Vậy sáng sớm hôm sau, câu đầu tiên mở miệng ra nói là câu gì?”
Nhai: “Đụ…”
Mặc Khê Đoạn: “Hông được chửi bậy nga.”
BOSS: “Kệ hắn đi, xấu hổ quá đó mà.”
Nghiêm Lăng Phong: “…”
Tiểu Hàn không sợ chết mà tiếp tục hỏi: “Vậy…các ngươi một vòng “ấy” mấy lần?”
Nhai: “… … …”
Nghiêm Lăng Phong: “Một tháng một lần, lúc độc phát tác mới có thể làm.”
Mặc Khê Đoạn gãi cằm: “Mục tiêu của ta trong thời gian tới là một vòng năm lần.”
BOSS đổi tư thế: “Mười lần hơn.”
Tiểu Hàn: “Ta đang nghĩ… Nhai thúc a… Thời gian sắp tới của ngươi bi thảm đến cỡ nào đây.”
Nhai trầm mặt, hắng giọng: “Ai cần ngươi quan tâm.”
Tiểu Hàn: “Vậy…. Mỗi lần “ấy” đều có điểm chung là gì?”
Nhai trầm mặc.
Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút, nói: “Bọn ta làm lúc nào cũng đều mặc y phục.”
Tiểu Hàn: “Sao lại không cởi, sao lại không cởi nga? Có phải ngươi nghĩ đại thúc vóc người hổng đẹp phải không? Ta thấy hình dáng của đại thúc thoạt nhìn giống chủ nhân nhà ta lắm đó nghen… Mắt ngươi chắc bị đứt mất dây thần kinh thẩm mỹ rồi…”
Nghiêm Lăng Phong: “… . . . Ngươi đang phỏng vấn hay chất vấn vậy hả?”
Tiểu Hàn lập tức đem microphone chuyển tới trước mặt Mặc Khê Đoạn.
Mặc Khê Đoạn: “Ta thích liên tục thay đổi tư thế, từ từ mà thưởng thức trọn vẹn.”
Tiểu Hàn gật đầu: “Ngươi thú tính như vậy, chắc chắn sẽ gia hình người ta bằng đủ thứ đạo cụ, còn đại BOSS thì sao?”
BOSS nhìn Tiểu Hàn, cúi đầu cười: “Ngươi sẽ không muốn biết đâu…”
Mọi người một trận mao cốt tủng nhiên…
Tiểu Hàn lau mồ hôi, tiếp tục hỏi: “Bộ vị mẫn cảm nhất là chỗ nào a?”
Nhai nhíu mày: “Loại chuyện đó ai mà biết.”
BOSS nhìn Nhai, ưu nhã cười cười: “Ngươi toàn thân chỗ nào cũng mẫn cảm, bất quá, ngươi sẽ chịu không được khi ta dùng đầu lưỡi liếm vào chỗ đó…”
Nhai bị nhìn đến nỗi hỗn thân sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối…
Mặc Khê Đoạn nghe vậy nhìn Nhai mà trầm mặc…
Nghiêm Lăng Phong vô thức cau mày, liếm liếm đôi môi của mình.
Nhai lảng tránh đường nhìn nơi ba người, cắn răng nói: “Câu tiếp theo .. …”
Tiểu Hàn: “Đối với loại chuyện “ân ái” này, cảm thấy thích hay là chán ghét?”
Nhai nhàn nhạt lên tiếng: “Chỉ là phương thức để gắn kết một mối quan hệ nào đó mà thôi, không ghét mà cũng chẳng thích.”
Tiểu Hàn gật đầu, ai oán nhìn qua Nghiêm Lăng Phong: “Vậy còn ngươi…”
Nghiêm Lăng Phong nhắm mắt lại: “Ta bỏ qua.”
Mặc Khê Đoạn liếc nhìn Nhai, cười: “Nếu làm cùng Nhai, đương nhiên là phi thường tốt đẹp. Dư vị thiệt là cực kỳ… A…”
BOSS lần này trầm mặc.
Tiểu Hàn sờ sờ mũi, tiếp tục lật qua trang mới: “Ân… Thường “ấy” ở chỗ nào a? Muốn thử làm chỗ nào khác hay không?”
Nhai: “Ghế nằm trong phòng ngủ..”
Tiểu Hàn kỳ quái hỏi: “Aish… Vì sao lại không ở trên giường hả?”
Nhai nhìn Nghiêm Lăng Phong, không nói gì.
Khán giả có chút khổ sở mà trầm mặc…
Nghiêm Lăng Phong cũng trầm mặc.
Mặc Khê Đoạn cười lạnh nhìn về phía Nghiêm Lăng Phong: “Lại là do cái tính khiết phích của ngươi tác quái à? Kỳ thực ngươi cũng chẳng cần phải lo nữa, ta sẽ không cho ngươi có bất kỳ một cơ hội nào nữa đâu.”
BOSS không nói gì, chỉ đứng lên, đi về phía Nhai.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Nhai chỉ có thể trừng mắt nhìn thân hình cao to tuấn mỹ của nam nhân tóc trắng từng bước một hướng hắn đi tới, sau đó, cả người bị tóm lấy, thân thể vừa động, lúc lấy lại tinh thần, đã thấy mình ngồi trên đùi nam nhân trong một tư thế ám muội. Mà thắt lưng hắn, cũng bị nam nhân vững vàng kiềm trụ, một chút cũng chẳng thể động đậy.
BOSS diện vô biểu tình vuốt ve mái tóc Nhai, nhìn Tiểu Hàn trầm giọng nói: “Tiếp đi.”
Tiểu Hàn cẩn thận nhìn Nhai chốc lát, rồi lại nhìn qua sắc mặt giờ đã trở nên xấu xí đến cực độ cuả hai người kia, dè dặt hỏi: “Ngoài đối phương ra, có làm chuyện đó với ai nữa hay không?”
Nhai khẽ run rẩy, không trả lời.
Nỗi sợ hãi khiến hắn muốn chạy trốn, nhưng cũng khiến chút khí lực để cử động nơi hắn biệt vô tung tích, chỉ có thể để mặc cho nam nhân kia ôm vào trong lòng ngực vững vàng nọ, trong mũi tràn đầy thứ khí tức nam tính độc địa mà nguy hiểm của đối phương.
BOSS nắm lấy chiếc cằm nơi nam nhân, kề sát vào mà trầm giọng hỏi: “Sao lại không trả lời? Hửm?”
Nhai chỉ lắc đầu… Đôi môi run rẩy bị ngón tay đối phương nhẹ nhàng xoa nắn.
BOSS cười nhạt: “Ngươi không trả lời ta cũng biết… Chỉ là chẳng tài nào nghĩ tới… Chưa được bao lâu, ngươi đã tìm đến chừng ấy những thằng đần, giỏi lắm…”
Nhai chịu không nổi nữa muốn tránh đầu qua một bên, lỗ tai lại bị ngoạm lấy…
Đầu lưỡi ẩm ướt mà nóng bỏng, như loài rắn mà vòng vo nơi vành tai hắn, mang theo từng trận tê liệt khác thường.
“Ư… Đừng…”
“Đủ rồi!” Nghiêm Lăng Phong lạnh mặt gầm nhẹ.
Vẻ mặt bình thản nơi Mặc Khê Đoạn cũng đã có chút biến hoá.
Nam nhân tóc trắng chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai người nọ, ngữ điệu băng lãnh theo kẽ răng tuôn ra: “Thế nào? Các ngươi có quyền gì mà ngăn cản ta? Nhất là cái tên họ Nghiêm kia kià.”
Nghiêm Lăng Phong nghiêm mặt: “… Hắn không muốn.”
BOSS tự tiếu phi tiếu trầm giọng hỏi: “Ngươi lúc này mới quan tâm tới ý nguyện của hắn hay sao? Còn ý nghĩa gì nưã?”
Nghiêm Lăng Phong biến sắc, lại chẳng biết nên trả lời thế nào.
Tiểu Hàn lúc này phải đứng ra hoà giải: “Nè nè, các ngươi lúc quay về thế giới nguyên bản của mình, muốn xử nhau thế nào ta không quan tâm, nhưng ở chỗ này tốt nhất đừng nên quậy quọ… gâykhó dễ cho nhiều người. Dù sao, nơi này cũng có thần lực chi trì… Chỉ mong các vị đại gia đây làm ơn phối hợp một chút để hoàn thành buổi phỏng vấn này.”
Mặc Khê Đoạn cũng phải lên tiếng: “Tiếp tục đi, chúng ta trở về rồi cũng sẽ quên hết mấy chuyện ở đây, có nháo loạn cũng vô nghĩa.”
Tiểu Hàn thấy bầu không khí có chút hòa hoãn, liền tiếp tục phỏng vấn: “Xin hỏi các vị tắm trước khi làm chuyện ấy hay là sau khi làm?”
Nhai xê dịch vị trí, tận lực kéo giãn cự ly giữa mình với nam nhân kia.
BOSS nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi tốt nhất đừng nên lộn xộn, hậu quả thế nào hẳn ngươi sẽ chẳng muốn biết đâu.”
Tiểu Hàn tiếp tục quay microphone qua Nhai: “Thỉnh tiếp tục trả lời đi a…” (555555555, ta muốn về nhà… Ta nhớ chủ nhân a… )
Nhai cứng đờ thân thể, trầm giọng trả lời: “Trước hay sau cũng đều tắm….”
Nghiêm Lăng Phong: “Sau…”
Mặc Khê Đoạn suy nghĩ một chút, nói: “Tắm lúc đang làm…”
Tiểu Hàn đơ mặt…
BOSS: “Ta thích vị đạo của hắn, cho nên, ta không cho phép hắn tắm trước khi làm.”
Khán giả dưới đài lúc này đỏ mặt…
Tiểu Hàn: “Với cái suy nghĩ “Nếu như không chiếm được tâm thì chỉ thân thể thôi cũng đủ rồi” này. Tán thành? Hay là phản đối?”
Nhai hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh: “Bởi vì không chiếm được tâm, nên cứ tự nhủ rằng chỉ cần thân thể là tốt rồi… Kỳ thực đều biết hết thảy chỉ là vô nghĩa, nhưng rồi cũng lại tự bức mình làm ra những chuyện như thế. Dù sao, con người phàm tục vốn chẳng bao giờ khống chế được cảm tình của chính mình.”
Nghiêm Lăng Phong liếc nhìn Nhai, trầm mặc.
Mặc Khê Đoạn chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: “Ta với Nhai có cách nghĩ như nhau.”
BOSS vừa thưởng thức thứ khí tức nhẹ nhàng khoan khoái tản ra từ mái tóc Nhai, vừa lười nhác nói: “Thể xác hay tinh thần, ta đều muốn.”
Tiểu Hàn gật đầu, tiếp tục lật qua trang mới…
Nhìn thấy đề mục, hai mắt phút chốc lại đỏ lên, nhớ tới chủ nhân cuả chính mình, cũng đã từng trải qua những chuyện tình như thế…
Nửa ngày, cuối cùng cũng nhỏ giọng hỏi: “Nếu như…. đối phương bị bọn khốn nạn cường bạo,sẽ làm thế nào?”
Nhai đờ đẫn chốc lát, không trả lời.
Nghiêm Lăng Phong trầm mặc.
Nhai nhìn dáng vẻ của y, cười cười: “Ta biết rõ đáp án của ngươi quá mà. Thứ gì dơ bẩn, ngươi cho tới bây giờ cũng chẳng thèm nhìn đến.”
Tiểu Hàn thấy bầu không khí cực kỳ nặng nề, không khỏi nhíu nhíu mày: “Câu tiếp theo đi..”
Tiểu Hàn: “Các ngươi cảm thấy xấu hổ trước hay sau khi làm chuyện ấy?”
Nhai: “Chả có gì phải xấu hổ…”
Mặc Khê Đoạn nhìn về phía Nhai: “Ta “ấy” trước hay “ấy” sau cũng đều rất xấu hổ…”
Nhai: “… … … . . .”
Nhai: “… … … …”
Nghiêm Lăng Phong: “… … … …”
Mặc Khê Đoạn: “… … … …”
Tiểu Hàn: “… … … …”
(Tận: “………………..”)
Toàn thể lần nữa đơ mặt, khán giả thạch hóa tập thể.
Tiểu Hàn lấy tay nỗ lực chùi chùi da gà nổi đầy trên người, sau đó kích động bay bay đến trước mặt Nhai: “Đại thúc, ngươi khổ cực rồi…”
Nhai: “…”
Tiểu Hàn: “Biến thái cỡ nào ngươi cũng gặp đủ… Chả biết có nên tính đây là một loại RP (**) hay không nữa.”
Nhai: “…”
Tiểu Hàn: “Câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: “Ví dụ có một đêm nào đó, bởi vì quá cô đơn…Bằng hữu tới nói muốn cùng các ngươi làm chuyện ấy, đồng ý chứ?”
Nhai giật lại bàn tay nơi BOSS đang cố vói vào y phục hắn, thấp giọng nói: “Bảo hắn đi chết đi.”
Nghiêm Lăng Phong trừng mắt nhìn bàn tay đang vói vào y phục Nhai kia, nửa ngày mới trả lời:”Cự tuyệt.”
Mặc Khê Đoạn cũng trợn mắt nhìn tay BOSS: “Đá ra ngoài”
BOSS thu hồi tay, nhàn nhạt mở miệng: “Ta không có bằng hữu.”
Toàn thể run bần bật…
.
.
.
———————————————————————————————-
* Đoạn trường thảo:
Còn hay gọi là: Lá ngón, đại trà đằng, hồ mạn đằng, hoàng đằng.
Đây là một loại cây có lá rất độc vì trong lá có chứa chất methoxyindoles. (Xem thêm ở đây)
Nếu ta không lầm thì nó là thứ thuốc đã đẩy lùi độc hoa Tình của Dương Quá trong Thần Điêu Hiệp Lữ. 1 chất cực độc mọc đầy dưới gốc cây hoa Tình ^^: “Yêu như Đoạn Trường Thảo..Hận như độc Hoa Tình”