Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 19: Chương 19: Phong phạm đế vương




Cách đó một dãy hành lang, có người cũng đưa đôi mắt u ám nhìn giông tố. Tuy gian phòng đông đủ nhưng lòng ngỡ vũ trụ bao la chỉ còn mỗi mình chàng.

Lúc này bên ngoài cửa sổ tuyết nhẹ rơi. Cố Cung im lìm. Tuyết mới hòa mớ tuyết cũ dưới đất phủ thành tấm thảm trắng dày mấy tấc.

Một dáng người cao lớn trụ cạnh ang sứ men xanh cao đến thắt lưng, trong ang cắm lỏng chỏng mười mấy cuộn thư họa. Tai nghe tiếng Dung ma ma luận bàn với các a hoàn về sự quyết định của Nữ Thần Y, Dương Tiêu Phong không phản ứng gì, mắt điềm nhiên ngó ra cửa sổ.

Từ chỗ chàng đứng, thái hoàng thái hậu chỉ trông thấy nét mặt nhìn nghiêng. Ánh sáng lọt qua những ô cửa lục lăng rọi lốm đốm trên mặt, bà chẳng rõ cảm xúc chàng thế nào.

Thái hoàng thái hậu tay cầm tách trà hạt sen, mắt lia sang pho tượng phật Quan Âm nhưng đầu óc lan man ám ảnh bởi thân hình khôi vĩ hùng tráng, sắc diện tỏa sáng, không đáng hãi mà có uy, dáng dấp kiên quyết quả đoán, khí phách áp đảo nhân sinh.

Thái hoàng thái hậu bất chợt giật nẩy mình “Phủ Viễn tướng quân quả thật có phong phạm của bậc anh hùng tài lược. Hơn nữa, y sở hữu tướng tá của đấng quân vương!”

Càng quan sát Dương Tiêu Phong, thái hoàng thái hậu càng run rẩy. Nước trà trong tách suýt bắn tung tóe ra ngoài. Xong nhanh chóng lấy lại điệu bộ thủng thỉnh, bà chiêu trà dưng đôi chân muốn vội vã đi tìm chiếc ghế ngồi ở nơi lánh xa.

Rồi bất giác mỉm cười, thái hoàng thái hậu lắc lắc đầu, quyết không để ý đến con người siêu phàm trác tuyệt nữa mà tiếp tục ngắm bức tường treo đầy tranh thơ.

Bốn góc phòng lúc bấy giờ đốt đình hương ấm áp.

Một a hoàn tiến lại gần Dương Tiêu Phong, giúp chàng cởi mũ quan, áo choàng và mắc lên giá. Một a hoàn khác rót tách trà nóng trao cho chàng. Dương Tiêu Phong bất động, vô thức đón lấy, dùng ủ ấm bàn tay.

Dung ma ma bê khay bánh ngọt đến mời, nhận được cú lắc đầu liền khom mình lui xuống. Chân bước qua khỏi bức rèm châu, Dung ma ma không nén được nên ngoái đầu nhìn lại. Phát giác tướng quân rủ mắt đứng lặng, thần thái trầm tư, mặc dù lúc đó sấm nổ giữa trời quang cũng không át nổi vẻ cô liêu tịch mịch.

Ai suy việc người nấy. Thái hoàng thái hậu một nơi. Dương Tiêu Phong một nẻo. Giữa chừng chợt có công công lặng lẽ đặt chân vào thư phòng, hai lần thay trà, một lần bỏ thêm than. Thao tác rất thành thục, công công không gây tiếng động nào, mau chóng làm xong rồi ly khai.

Thái hoàng thái hậu lại nhìn Dương Tiêu Phong, đoán chàng tan nát cõi lòng. Khi hạ lệnh cho Tô Khất trao Nữ Thần Y chiếc hộp, hẳn chàng phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, dự định rằng nàng có thể sẽ chọn món vật thứ hai. Cơ mà thái hoàng thái hậu hoàn toàn tin tưởng biệt tài thu phục nhân tâm của vị tướng tài ba này.

Năm xưa, Tân Cương nằm ở vùng biên giới tự trị nơi miền tây xa xôi cớ nhưng dưới sự lãnh đạo của Phủ Viễn tướng quân, kẻ vốn nuôi mộng tranh hùng đã thừa cơ dự phần vào đại nghiệp và bá chiếm toàn bộ khu đất đai Hồi tộc. Tiên hoàng Thuận Trị vì thế rất trọng dụng, biết Dương Tiêu Phong là một người hiểu rõ tình hình chính sự cơ mà nguyên lai gia tộc tử trận sa trường cho nên đã triệu chàng về kinh, phong chức võ quan nhất phẩm. Và kể từ đó, Dương Tiêu Phong tay nắm mật dụ, thống soái một số quân đội cùng toàn bộ đại nội thị vệ, phụng chỉ ở lại Bắc Kinh bảo vệ Tử Cấm Thành.

Tuyết vẫn rơi ngợp vùng trời băng giá.

Đương xót xa sầu thảm, đột khứu giác không còn ngửi được mùi trầm hương, Dương Tiêu Phong biết cây nhang đã tàn. Sắc diện thoáng biến đổi. Tách trà đang cầm chặt trong lòng bàn tay bỗng rơi xuống đất vỡ làm đôi.

Quả nhiên tuy đã quyết định đâu vào đấy rồi, nhưng tại sao khi bắt tay đi thực hành nhiệm vụ thì tâm can của chàng lại mâu thuẫn khôn nguôi? Hiện tại đầu óc tê liệt tựa hồ nghĩ ngợi quá nhiều, mà cũng dường như chưa hề nghĩ ngợi. Hóa ra tim yêu hay không yêu vẫn bấn loạn khổ sở, dầu có tỉnh táo phân tích hoặc so sánh tình huống chính sự quốc gia với tình trường nhi nữ cũng không thể xoa dịu được nỗi sầu.

Khuôn mặt hằn nét đau khổ, Dương Tiêu Phong giác ngộ thì thời quyết định sinh tử của người con gái chàng thương đã đến vì thái hoàng thái hậu sớm tiến lại đứng cạnh bên. Cả hai chủ tử nhìn nhau, hoàn toàn im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.