Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 121: Chương 121: Tình xưa




Trên con đường dẫn đến kinh thành Bắc Kinh có một cỗ xe chạy băng băng dưới mưa, một người nữ nhân ngồi trong xe chốc chốc lại vén bức rèm nhìn ra ngoài khung cửa sổ với vẻ mặt nôn nóng.

Một tháng trước, sau khi đọc xong lá thư ly biệt của Dương Tiêu Phong gởi cho nàng, Nữ Thần Y muốn trở về kinh thành ngay nhưng trời lại mưa không ngừng. Các con đường đều bị ngập lụt, mưa rơi tầm tã, hết trận này qua trận kia không ngớt hạt. Đến khi ngựa đi tới được Sơn Tây thì thế nước mạnh như di sơn hải đảo, tràn ngập khắp mọi nơi.

Dân chúng kéo nhau di cư lên đồi mà ở. Trận mưa năm nay thật là dai, đến nay đã mười mấy ngày mà chưa tạnh. Đứng trên cao nhìn xuống cả một cánh đồng dưới chân đồi bị nước ngập mênh mông trắng xoá, hệt biển khơi. Ngọn đồi trơ trọi một mình giữa biển nước như một hòn đảo nhỏ, Nữ Thần Y ngồi bó gối trong lều, bụng dạ như bị lửa thiêu đốt.

Kinh thành mưa vẫn trút nước, gió giật dữ dội.

Phu xe cho ngựa dừng lại trước cánh cổng của một căn phủ uy nga bề thế, Nữ Thần Y cố bấm các móng tay vào da thịt khiến cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, rồi bước xuống xe.

A hoàn dẫn nàng vào trong sảnh, Nữ Thần Y hỏi thăm vài câu, a hoàn đáp lời:

- Mỗi ngày vào giờ này thừa tướng đại nhân hay ra ngoài, đến khuya mới về.

Nữ Thần Y đành ngồi chờ trong đại sảnh, thật lâu.

Nhớ lại đêm nàng tới gặp Dương Tiêu Phong để van cầu về chuyện bãi binh, nàng nhớ rất rõ bóng dáng thâm trầm ngồi lặng của chàng, gương mặt lộ vẻ sầu thảm, môi gượng cười, chàng biết nàng lợi dụng chàng nhưng vẫn cam tâm bị như vậy.

Hoàng thượng sẽ xử trí chàng như thế nào nàng đương nhiên biết, và nàng cũng đoán biết rằng đến lúc đó phải chăng chàng sẽ cười mà đón nhận hình phạt?

---oo0oo---

Ở cách căn phủ khá xa có một chiếc bóng lẻ loi đứng lặng yên trên cầu Vô Định Hà.

Người đàn ông vận y phục thường dân màu bạch kim hướng ánh mắt nhìn xa xăm về phía cố cung, chủ yếu là nhìn tân giả khố. Lòng thương nhớ một người, thân ảnh nhớ lại nàng năm đó như bị một cơn gió lốc thổi cuốn đi.

Gió đã mang nàng đi, khi y đang ngủ say trong giấc mơ tình yêu để rồi tỉnh giấc thấy đời thật hụt hẫng và đau điếng. Nhưng đấy chính là sự thật, không thể nào miễn cưỡng được.

Và y quyết định làm vậy, chủ yếu là muốn nước mắt nàng không còn rơi nữa. Nghĩ lại khoảng thời gian hai người chung sống với nhau, ở cùng một phòng, ngồi sát bên tuy rất gần nhưng cũng rất xa.

Lúc này đương là tháng mười hai, khí hậu giá rét, những ngày cuối năm đường phố thật đông đúc và nhộn nhịp nhưng sao chỉ có mình y cảm thấy lạc lõng giữa không gian tấp nập hối hả này?

Thân ảnh chậm rãi ngước nhìn lên trời, hoàng hôn buông xuống, trăng dần hiện ra. Dòng người kia đang khẩn trương về với mái ấm của họ sau một ngày làm việc mệt nhọc vậy mà y vẫn lang thang trên con đường quen thuộc mà cả hai người đã từng đi qua.

Y cất đôi chân phong trần bước đi, lạc lõng như một kẻ vô hồn với những suy tư về một thời quá khứ. Mãi đến ngày hôm nay, y vẫn không quên nàng, và tình yêu đó dành cho nàng vẫn không hề vơi.

Y biết y muốn tìm nàng thật tình rất dễ, nhưng tìm trái tim nàng mới khó, cho nên có đôi khi y tự hỏi lòng rằng phải đi bao nhiêu con đường nữa để tìm được nàng đây?

Tân Nguyên cách cách có lần nói với y vết thương nào rồi cũng phai nhòa theo thời gian, thế sao y chỉ thấy vết thương nhớ nhung trong tim này ngày càng tăng lên mà không hề giảm bớt? Có lẽ do y không dùng thuốc đúng liều để trị liệu hay sao? Trái tim y đau, mãi theo thời gian, theo những con đường tìm bóng hình nàng!

Đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau? Bao lâu rồi hai người không còn những cuộc chuyện trò thâu đêm để bây giờ sự cô đơn trống trải bao trùm lên cuộc sống? Thế nên hằng đêm, y mới không muốn ở trong căn phủ uy nga bề thế đó, nơi mà nàng đã từng cùng y bái đường thành thân, chính thức trở thành phu thê dù chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa…

Y tự hỏi, sau khi xa nàng rồi, những ngày giá rét nàng có mặc đủ ấm không? Người ấy có lo lắng cho nàng chu đáo không? Y nhớ hồi còn bé nàng sợ mùa đông, nhất là những chiếc khăn quàng cổ vì nàng cảm thấy khó thở, nàng chỉ thích những chiếc khăn choàng được đan bằng lụa vậy nàng vẫn đang khoác nó phải không? Nó sẽ thay y ở bên nàng, mang lại hơi ấm cho nàng trong những ngày lạnh buốt này…

Đã bao lâu rồi y không được cảm nhận một bàn tay nhỏ nhắn, mịn màn, và ấm áp ở gọn trong lòng bàn tay y? Mà chỉ có thể cảm nhận được nó qua những giấc chiêm bao để rồi tỉnh giấc làm y hụt hẫng, tiếc nuối. Y tiếc nuối một giấc mơ mà có nàng đợi phía cuối con đường để hai người sẽ cầm tay nhau bước trên con đường vô tận.

Đã bao lâu rồi y không dùng ống tiêu này thổi cho nàng nghe những khúc nhạc đầy tình cảm?

Bây giờ nàng đang ở đâu, rất gần, hay là rất xa? Có chăng nàng đã quên rồi?

Y nhủ lòng sẽ mãi yêu nàng, yêu cả một đời, vạn kiếp, dù biết tình yêu đơn phương đó là trong tuyệt vọng y cũng sẽ nguyện mãi yêu nàng, người đã khoét trái tim y mang đi, không một lần quay đầu nhìn lại. Nữ Thần Y ngồi chờ trong sảnh từ ban chiều, đến gần khuya vẫn không thấy người nàng muốn tìm xuất hiện. Giữa lúc đang lo buồn rầu rĩ, nàng không hay có tiếng của a hoàn thông báo thừa tướng đại nhân tới.

Cửu Dương tới gần sát sau lưng sư muội, Nữ Thần Y mới giật mình quay lại nhìn chàng, một nụ cười gượng ép khẽ lay động trên đôi môi nàng. Hơn mấy năm trôi qua, khuôn mặt chàng đã dịu đi nhiều nét, tuy nhiên dáng vẻ phong lưu lỗi lạc vẫn không thay đổi, vẫn là cố nhân đó, nhưng đâu còn là Giang Nam thất hiệp của ngày xa xưa.

Hai người đối diện nhau hồi lâu Nữ Thần Y đột nhiên cúi người hạ bái.

Cửu Dương vui mừng đến nổi đứng lặng như trời trồng, có vẻ như quên luôn cả chuyện cho nàng đứng lên. Mặc dù là rất bất ngờ, song chàng lấy ngay lại nét mặt bình thản cố hủ, chàng biết tại sao đêm nay nàng tới đây tìm chàng, đương nhiên không phải là đến để viếng thăm.

Lòng nhói đau lên một cái, Cửu Dương tự nhủ chính là cố nhân năm xưa đứng trước mặt chàng đấy sao, người mà chàng hằng đêm nhớ nhung, nhưng cớ vì sao lại có lúc hội ngộ như thế này?

Năm xưa Khang Hi đã từng đính ước cho hai người, dẫu chỉ là phu thê trên danh nghĩa nhưng lại khiến chàng nhớ kỹ trong lòng. Chàng nhớ mãi nàng khoác lễ phục màu đỏ rực, khuôn mặt đượm nét u buồn tựa hồ vẫn như đêm nay nhưng thực sự đạt đến cái gọi là mê động lòng người.

Cửu Dương sau khi ra hiệu cho sư muội miễn lễ thì vẫn đứng im không nói gì, có lẽ muốn để nàng mở lời trước.

Thời điểm Nữ Thần Y chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên có người quản gia chạy vào nói với Cửu Dương rằng Sách Ni khẩn mời chàng đến phủ để bàn bạc chuyện gì đó.

Cửu Dương bèn nhìn Nữ Thần Y nói nhanh:

- Muội chờ một lát huynh sẽ về ngay, hoặc nếu có mệt thì nghỉ ngơi trước.

Nói đoạn quay mình bỏ đi ra cửa.

Quản gia đưa Nữ Thần Y đến thư phòng nơi mà năm xưa nàng đã ở. Đồ đạc trong gian phòng vẫn còn được giữ nguyên vẹn như cũ, mọi thứ đều không thay đổi.

---oo0oo---

Trời tờ mờ sáng Cửu Dương mới đến gặp nàng, đẩy cánh cửa bước vào, nhẹ nhàng tiến lại gần giường. Nữ Thần Y khi này vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Từ trên bàn trang điểm đặt ở cạnh giường ánh đèn cầy lay động chiếu sáng dung nhan mỹ lệ.

Nữ Thần Y nghe tiếng chân tỉnh dậy ngẩng đầu nhìn. Cửu Dương mỉm cười với nàng, trong tay chàng cầm một bó hoa. Cửu Dương cắm chúng trong chiếc bình ngọc màu trắng, một mùi hương hoa nhài nồng đậm từ trên bàn trang điểm tỏa ra khắp mọi ngõ ngách, mùi hương đậm đà khiến chàng chìm sâu vào ký ức lãng quên. Nếu là mười năm trước thì mùi thơm đó cũng sẽ thấm thật sâu vào tâm can Nữ Thần Y rồi.

Cửu Dương cười hiền từ:

- Tối qua huynh trở về, ghé vào đây báo trước một tiếng nhưng thấy đêm đã quá khuya và muội cũng ngủ ngon giấc nên không gọi dậy.

Nữ Thần Y ngồi dậy, mắt hờ hững nhìn loại hoa mà nàng vốn rất ưa thích.

Cửu Dương ngắm sư muội một lúc đột ngột hỏi:

- Muội đến đây tìm huynh có phải cũng vì chuyện của hắn ta không?

Thanh âm chàng tuy nhẹ nhàng vang lên nhưng âm điệu tràn ngập suy tư.

Cửu Dương hỏi một câu thẳng thắn xong nhìn chằm chằm sư muội, thấy gương mặt nàng hoàn toàn biến sắc, đầu cúi xuống.

Nước mắt Nữ Thần Y bắt đầu rơi lã chã xuống hai bên má, ngước mặt nói:

- Thất ca, huynh đồng ý giúp muội có được không, muội van huynh, chỉ có huynh mới cứu được huynh ấy.

Cửu Dương cảm thấy có cái gì đó tan vỡ trong lòng, lặng im không lên tiếng, sau một lúc lâu mới hỏi:

- Muội khẳn định huynh có khả năng?

Nữ Thần Y gật đầu. Cửu Dương lại nói:

- Nếu huynh không đồng ý, muội dự định sẽ làm gì?

Lần này thân thể Nữ Thần Y chấn động mạnh, đứng dậy nhìn chàng, hai mắt nàng có một màn nước che phủ qua, cơ thể nhỏ thon cũng không ngừng run rẩy. Cửu Dương ngó thấy tự hỏi lòng không lẽ chàng ở hiện tại có gì khác biệt so với lúc còn ở Giang Nam sao mà khiến nàng phải sợ hãi đến vậy?

Câu hỏi của Cửu Dương làm Nữ Thần Y không biết đối đáp thế nào, đầu cúi sâu xuống, thật ra nàng đi chuyến này cũng không dám hy vọng cao xa có thể gặp được chàng, lại nữa khi gặp được chàng rồi nàng lại càng không dám kỳ vọng chàng sẽ đồng ý với nàng đi cứu người mà dù không trực tiếp cũng gián tiếp đem lại cái chết cho Tần Thiên Nhân.

Sau hồi ngập ngừng nghĩ suy, Nữ Thần Y biết nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa liền buông người quỳ phịch xuống sàn nhà.

Cửu Dương cúi xuống đỡ sư muội đứng lên, lau nước mắt cho nàng. Lồng ngực chàng như dâng trào một cỗ nhiệt khí làm chàng khó thở. Người đàn ông mà nàng muốn chàng đi tìm cách giải cứu ra khỏi đại lao đó, chính là khắc tinh của chàng. Mà bản thân nàng, cũng là dĩ vãng đã qua, là mối tình xưa cũ, dẫu có không muốn cũng phải quên đi bằng hết.

Nhưng sao chàng không quên được…

Cửu Dương tiếp tục thở dài, hỏi lại câu vừa nãy:

- Muội lấy gì tin tưởng rằng huynh có khả năng cứu được hắn? Hoặc lấy gì bảo đảm rằng huynh sẽ đồng ý đi cứu hắn ta đây?

- Thế huynh muốn muội làm sao? – Nữ Thần Y lờ mờ hiểu ra tâm ý chàng, nghẹn giọng hỏi lại.

- Huynh muốn gì muội vốn biết rõ mà…– Tiếng Cửu Dương lấp lửng, ý đồ mập mờ.

Nữ Thần Y rốt cục cũng hiểu, đứng ngây mặt nhìn chàng hồi lâu mới nói:

- Thứ huynh cần muội đã đánh mất rồi, dù là thân thể hay trái tim này, nó bây giờ đã là của Tiêu Phong. Muội ko thể cho huynh!

- Không thể mang về sao?

- Không!

Nói xong ôm mặt khóc. Lát sau nàng buông tay ra tiếp tục hỏi trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Bây giờ muội không còn gì có thể trao đổi với huynh được nữa, muội phải làm cách nào huynh mới chịu giúp muội đây?

Cửu Dương thẫn thờ đứng nghe nàng van cầu, tâm trạng một cõi bi ai, lòng tự hỏi lòng, “sư muội, muội thật tình yêu hắn đến thế này sao? Hôm nay muội đến tận đây để nhờ vả huynh, lại nói những lời này, không sợ khiến huynh đau lòng?”Nữ Thần Y không ngừng khóc ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngập đầy nước mắt.

Người đàn ông đứng trước mặt nàng vừa tuấn tú lịch sự vậy, dáng dấp lại cao lớn anh dũng, tư chất thông minh, văn võ song toàn, được hoàng thượng vô cùng coi trọng. Thêm vào đó những người đã từng tiếp xúc với chàng trong và ngoài kinh thành đều hi vọng có thể đem con gái của họ gả cho chàng. Một người mà người người cầu còn không được, một hôn sự tốt, ấy vậy mà không hiểu sao lòng nàng vẫn không thuận, không thể yêu chàng được.

Cửu Dương nhìn chằm chằm sư muội, thấy nước mắt nàng rơi mà lòng dạ đau xót, đôi mắt đẫm lệ trong suốt, lệ rơi nhỏ xuống đôi gò má ửng đỏ, thấm lên đôi môi hồng diễm ướt át. Chàng không biết phải nói gì để an ủi nàng đây?

Cả hai đứng lặng thêm một hồi.

Nữ Thần Y cắn chặt môi dưới cố kiềm tiếng nấc nghẹn ngào, trông bộ dạng bất lực thật đáng thương.

Nàng quả nhiên biết cách đối phó sư huynh, đối với chàng nước mắt vẫn là vũ khí hữu hiệu nhất.

Nhưng lần này Cửu Dương quyết không để nàng lung lay.

- Muội đừng hy vọng gì nữa – Chàng nói cứng - Lần này hắn lâm phải tội tày trời, hoàng thượng nhất định sẽ không tha thứ đâu!

Nữ Thần Y vội bênh vực người trong lòng nàng, thổn thức nói:

- Nhưng muôn việc đều là do muội cả! Chính muội, là chính muội buộc huynh ấy bãi binh, là chính muội đưa huynh ấy vào chỗ chết, cho nên lần này muội chỉ mong hoàng thượng cho muội được quán xuyến…

Cửu Dương nghe sư muội nói muốn chịu trách nhiệm, nàng muốn đích thân nhận lãnh hình phạt thay cho Dương Tiêu Phong, khóe miệng Cửu Dương nở một nụ cười nhạt:

- Có những việc muội không quán xuyến nổi đâu...

Nói đoạn chàng hạ giọng tiếp lời:

- Dòng họ của hắn theo phò trợ cho nhà Ái Tân Giác La từ thời lập quốc, chiến công lẫy lừng, chuyện này ai nấy cũng đều nghe qua, mà hoàng cung này vô cùng giảo hoạt. Hắn kỳ công, lại không biết ẩn nhẫn, cho nên thái hoàng thái hậu nghĩ hắn tài trí hơn người, có thể đảm nhận những chức vụ vô cùng quan trọng mà đối với hoàng thượng sẽ là một nguy hại lớn, cũng vì vậy, hắn sẽ không thể nào được sống bình yên. Hiện tại thiên hạ đã định, song cho dù hắn không có ý đồ soán vị đoạt ngôi thì hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng để hắn ở bên cạnh ngài, để tạo cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng…

Cửu Dương nói tới đây chăm chú nhìn Nữ Thần Y trong phút chốc, tâm trạng cũng bần thần theo nàng. Chàng nhớ lần chàng trao Dương Tiêu Phong lá thư nhờ gởi cho nàng hẳn rằng Dương Tiêu Phong đã nghĩ sẽ có được cơ hội ở bên nàng mãi mãi, ai ngờ nay là vĩnh biệt.

Vừa nghĩ đến Cửu Dương đã không kìm được chua xót, xong chợt nhớ ra lúc này người đau lòng nhất không phải chàng liền cố trấn tĩnh nhẹ giọng nói thêm:

- Chuyện này vốn dĩ là một “âm mưu,” không phải một sớm một chiều, muội hiểu không?

Nữ Thần Y nghe qua cũng phần nào sáng tỏ song vẫn không cam lòng, nước mắt không kiềm được nhỏ xuống từng giọt lớn, tuông chảy như mưa, nàng gọi:

- Thất ca…

Cửu Dương biết nàng muốn nói gì nên nói luôn:

- Muội cũng đừng mong có thể vào đại lao thăm hắn, hoàng thượng đã hạ chỉ không cho phép bất kỳ ai gặp hắn, nhất là những người có liên quan mật thiết như cha con Sách Ni, Mộc Đình Quý, Tô Khất, và nhóm nghị chánh đại thần. Muội hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt đi!

- Nhưng huynh có thể vào đó mà, phải không?

Nữ Thần Y đột ngột hỏi một câu. Tuy nhiên Cửu Dương không muốn nghe nàng nói thêm điều gì nữa.

- Trời đã sáng – Chàng bảo – Đã sắp sửa tới giờ hoàng thượng thượng triều, huynh phải đi…

Nói xong quay mình, đằng sau lưng chàng Nữ Thần Y gọi giật:

- Thất ca…

Tiếng gọi thảm thiết của Nữ Thần Y không trói buộc được chân Cửu Dương, lần này chàng quyết giữ nguyên quan điểm nên bước nhanh ra khỏi cửa.

Cửu Dương đi tới ngạch cửa, thoáng dừng bước, đáp trả lời sư muội mà không quay đầu nhìn nàng:

- Huynh chưa từng có ý định cứu hắn! Càng không muốn cứu hắn! Ai cũng biết điều đó! Muội đừng phí công cầu xin huynh làm gì. Hắn cho dù không trực tiếp cũng gián tiếp giết chết nhị ca huynh, muội chắc vẫn còn nhớ chuyện đó, phải không?

Cửu Dương sau khi đưa ra lý do chính thức xong lẳng lặng đẩy cửa rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng chàng một khoảng không gian im ắng, chỉ có vài ánh nến yếu ớt mơ hồ lay động và hình bóng một người nữ nhân ngồi bệt xuống sàn nhà, tim nàng như vỡ tan ra, nàng ngồi đó, lặng yên hồi lâu không cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.