Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 21: Chương 21




Kể từ đó lão gia tử đối với đứa cháu này hưng trí vô cùng, mỗi ngày đều lôi kéo Lam Tịch đi xem triến lãm cổ vật, nếu không liền dẫn nhau đi thưởng thức trà, đem Lam Tịch xoay như chong chóng. Vậy nhưng Lam Tịch cùng cùng ông cũng hợp nhau vô cùng, hai người đều có hứng thú đối với văn hóa truyền thống, tiếng nói chung cũng tương đối nhiều.

Hôm nay Hàn Vân Long khuya mới về nhà, trực tiếp bị lão gia tử kéo đến phòng.

“Cha tìm con có việc?”

“Cha mấy ngày nữa phải trở về Nhật Bản.”

“Vì sao không ở thêm vài ngày?”

“Không được, Nhật Bản bên kia còn có rất nhiều việc cần giải quyết.”

“Ừm, Hàn Vân Hàn Dương đi cùng cha sang Nhật nha?”

“Ừ, Lam Tịch cũng theo nữa.”

“A, Lam Tịch cũng đi Nhật Bản?”

“Ừ, Lam Tịch đứa nhỏ này không tệ, cha thực thích, mấy ngày nay đều là nó ở cùng cha, cha chuẩn bị đem nó về Nhật Bản giáo dục thật tốt.” Hàn Vân Long nhảy lên, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra phải cự tuyệt cha như thế nào.

“Nhưng mà Lam Tịch còn nhỏ, hay là đang vài năm sau đi. Mà đứa nhỏ cũng không thích ra ngoài lắm.”

“Việc này cha đã nói với Lam Tịch rồi, nó đồng ý.”

“Đồng ý?” Hàn Vân Long không thể ngờ rằng Lam Tịch vậy mà đồng ý, vì sao không cùng mình thương lượng một chút chứ? Hàn Vân Long buồn bực đi ra ngoài, trực tiếp vào phòng Lam Tịch. Lam Tịch đang dựa vào giường xem sách, thấy cha tiến vào hơi có chút ngoài ý muốn, cúi đầu tiếp tục đọc sách không để ý tới Hàn Vân Long.

“Lam Tịch, con đồng ý đi Nhật Bản sao?”

“Ân.”

“Vì sao không cùng cha thương lượng một chút, đi Nhật Bản rồi chúng ta sẽ rất khó gặp mặt.”

“Phụ thân bận rộn như vậy ta làm sao có thời giờ cùng ngài thương lượng.” Hàn Vân Long thở dài, xem ra mấy ngày nay lạnh nhạt đứa nhỏ, để cho nó sinh lòng bất mãn. Dựa vào giường Hàn Vân Long vươn tay kéo Lam Tịch lại gần, Lam Tịch rõ ràng có chút giãy dụa, cuối cùng bị hôn đến mê muội dần dần quên phản kháng.

“Bảo bối, thực xin lỗi, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc không cùng con được.”

“Bận rộn cùng bạn gái của phụ thân sao?”

“Ách, Lam Tịch, con hiểu lầm, cha chỉ có mình con đâu còn ai.”

“Bớt gạt người đi, hứ.”

“Bảo bối, Lý gia cùng Hàn gia giao dịch nhiều năm, buôn bán cũng dính líu rất nhiều, nên cha không thể lãnh đạm cô ấy, nhưng cưng yên tâm cha tuyệt đối không có ý tứ kia đối với nàng.”

“Thật không?”

“Đương nhiên, Lam Tịch, con nhớ kỹ, cha vĩnh viễn chỉ có một mình con trong lòng.”

Lam Tịch ánh mắt dần dần nổi lên hơi nước, sao không nói sớm một chút, nếu sớm một chút ta cũng không đồng ý cùng gia gia đi Nhật Bản, vốn đáp ứng cũng chẳng qua vì nhất thời tức giận. Hiện tại muốn đổi ý cũng không có cách nào, ông nội thấy mình đáp ứng cao hứng như vậy, ta sao có thể khiến lão nhân gia thất vọng.

“Cha, ta đã đáp ứng cùng gia gia đi Nhật Bản.”

“Ai, ta rõ tính tình gia gia con lắm, đã nói một là không bảo hai, con xem ông hiện tại hiền lành, nhưng nếu có người phản kháng ông thì ông có thể đem nhà người đó phá tung. Đằng này thân thể của ông cũng không tốt lắm, không thể nổi giận. Mấy ngày qua không dám để ý con cũng là sợ lão gia tử nhìn ra, con không biết ánh mắt lão gia tử có bao nhiêu sắc, bao nhiêu độc đâu.”

“Vậy ta vẫn đi cùng gia gia thôi.”

“Nhưng mà cha sẽ luyến tiếc con…”

“Hừ, ai bảo nhiều ngày như vậy không để ý tới ta, đáng đời cha!”

“Tiểu tổ tông, cha chỉ không để ý tới con có vài ngày, con lại chạy xa đến nỗi hai ta không thể gặp nhau, trừng phạt này không phải quá nặng hay sao?”

“Nếu ta đi Nhật Bản thật sự không gặp cha được sao?”

“Thực ra cũng không phải, chỉ là cơ hội gặp mặt ít đi mà thôi, không bằng con cứ cùng ông nội đi, sau đó lấy cớ trở về, miễn cho ông nội tức giận.”

“Ân, ta biết rồi.”

“Lam Tịch, cha thật không nỡ xa con đâu.”

Hàn Vân Long mạnh mẽ đem Lam Tịch đặt dưới thân, ôm thật chặt không rời. Đứa nhỏ này từ nhỏ không rời mình đi, mà lúc này hai người quan hệ như này, có thể buông tay ra hay sao. Mà nghĩ lại, Lam Tịch mới mười lăm tuổi, nếu ở bên cạnh mình, khẳng định mình nhịn không được mỗi ngày muốn đứa nhỏ, nghĩ kiểu gì thì cũng không có lợi. thôi đành để cho Lam Tịch ra ngoài mấy năm cũng tốt, mình đợi, đợi bảo bối trưởng thành a.

“Lam Tịch, cha nhớ con…”

Thanh âm êm ái khiến Lam Tịch trong lòng vừa động, nhẹ gật đầu, Hàn Vân Long một trận kích động đem Lam Tịch ôm vào phòng tắm, hai ba cái xé sạch quần áo hai người. Dựa vào bồn rửa tay Hàn Vân Long thấy trong gương thân thể mảnh khảnh của Lam Tịch, từ từ xoa nắn vuốt ve.

“Bảo bối của cha lớn lên đẹp quá!” Người trong gương xấu hổ đỏ mặt vừa định cúi đầu cằm đã bị kẻ bên cạnh nâng lên, bắt buộc Lam Tịch nhìn mình trong gương.

“Bảo bối, con nhớ kỹ, con vĩnh viễn đều là của cha, ở đâu cũng không cho bất kì ai chạm vào con, đừng nói chạm, thân thể này người khác cũng nhìn không được, biết không?” Hàn Vân Long tới gần bên tai Lam Tịch nhẹ giọng nói đầy độc chiếm, ngữ khí kia lại vô cùng bá đạo, không để cho người khác phản kháng, giống đấng quân vương tuyên thánh chỉ ngày trước vậy. Lam Tịch nhìn thấy ánh mắt của cha qua gương phản chiếu, ôn nhu mà kéo theo nguy hiểm, lần đâu tiên thấy cha lộ ra vẻ mặt này.

“Ân.”

“Bé ngoan!” Hàn Vân Long thỏa mãn cười một chút, đem thiếu niên tựa vào bồn tắm, tay lần xuống tách khe mông, hung hăng chinh phục.

“A. . đau… đau quá. .”

“Lập tức thư thái ngay thôi.”

Hôm nay Hàn Vân Long động tác vô cùng thô lỗ, phảng phất muốn đem người dưới thân xỏ xuyên đến nát, mỗi một cái đều cắm vào sâu nhất khiến Lam Tịch kêu to không dứt. Trên người thiếu niên có mảng lớn dấu hôn, dục vọng nhiều ngày chưa phát tiết của Hàn Vân Long liên tục ra vào thân thể Lam Tịch. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đợi đến khi kết thúc Lam Tịch sớm tinh bì lực tẫn(*), cả ngón tay đều nâng không nổi. Hàn Vân Long một bên cẩn thận rửa sạch thân thể hai người một bên thì thào nói nhỏ:

“Thực xin lỗi bảo bối, cha rất thô lỗ. Cha không khống chế không dứt được bản thân, cha chỉ muốn hung hăng giữ lấy con, hận không thể đem con ăn vào trong bụng, cho con cả đời đều không thể rời cha mà đi. . . . . .”

(*) tinh bì lực tẫn, bằng sức cùng lực kiệt, nhưng là trên hai phương diện nha! (một là sức lực/thân thể, còn lại ý hả? Ha hả… đoán thử?)

Hàn Vân Long nhẹ giọng nói rất nhiều, Lam Tịch tuy còn đang mỏi mệt nhưng một lời cũng không bỏ sót, vừa rồi tuy rằng cha thô lỗ nhưng cái loại mãnh liệt muốn giữ lấy làm cho bản thân cảm thấy thật an tâm. Cha đối với ta càng bá đạo chứng tỏ cha càng để ý ta, ta tình nguyện cha thô lỗ như vậy cũng không hy vọng cha không để ý tới bản thân. Kỳ thật ta cũng không nghĩ xa như vậy, có đôi khi ta thật sự muốn dùng độc độc chết cha, khiến cha cả đời cũng không rời ta mà đi.

Mấy ngày tiếp theo hai người chỉ cần tìm được cơ hội liền điên cuồng làm tình: trong nhà, công ty, trong xe, khách sạn,… chỉ cần có thời gian và địa điểm liền hung hăng giữ lấy đối phương, như muốn đem vài năm xa cách kia điên cuồng làm hết trong một lần vậy! Có những người yêu ôn nhu, có người yêu điên cuồng, mỗi người yêu đều không giống nhau, đấy là một đặc quyền cùng đắc thù của nhân loại mà không ai có thể ngăn cản.

Mấy ngày sau lão gia tử mang ba đứa cháu lên máy bay tư nhân. Trước lúc chia tay hai người chỉ im lặng nhìn nhau, không có ôm hôn thắm thiết như tưởng tượng, chỉ là nhìn nhau một cách thâm tình, cuối cùng Hàn Vân Long nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của thiếu niên.

“Cha sẽ sớm sang thăm con!.”

“Ta sẽ chờ cha.”

Hai câu nói đơn giản như vài lời hứa hẹn, Lam Tịch mãi lưu luyến không đi cuối cùng bị cha giục lên máy bay đành phải nhớ nhung mà cất bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.