Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 42: Chương 42




Lam Tịch dần dần tỉnh táo cùng cha trong phòng chăm sóc đặc biệt(*), lúc này lão gia tử vẫn đang ngủ, ảnh hưởng của thuốc mê vẫn chưa hết hẳn, nhìn chân ông quấn băng bó bột, Lam Tịch đau lòng lại khóc lên, Hàn Vân Long vội vàng đưa cậu ra khỏi phòng bệnh.

(*) hay còn gọi là phòng VIP

“Lam Tịch, đừng khóc, ông nội đã không còn việc gì, ngoan nha!”

“Đều là tại con, chiếc xe kia vốn là của con, ông nội đáng lẽ ra ngồi xe của ông, tại con không nên để ông ngồi cùng xe. Nếu không phải ông nội muốn bảo vệ con, con nhất định sớm bị nổ chết.”

“Xem ra việc này phải điều tra thật kĩ.”

Lam Tịch nghiến răng nghiến lợi nói “Bất kể là ai, con nhất định sẽ giết chết người đó.”

“Lam Tịch, thời gian này con nên ở đây cùng ông nội, chuyện bên ngoài để cha xử lý.”

“Được rồi, cha điều tra được gì nhớ nói cho con biết!”

“Ừ, cha hứa!”

Hàn Vân Long làm yên lòng Lam Tịch xong, vội vàng rời bệnh viện, Lam Tịch xoa xoa mặt sạch nước mắt rồi nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng bệnh, ngồi bên giường nhìn ông nội không chuyển mắt. Hàn Vân Hàn Dương ở xa nhận được tin đua xe chạy về Tokyo, khi vào bệnh viện, cả tầng lầu đã bị vệ sĩ Hàn gia vây chật như nêm.

Hàn lão gia tử khi tỉnh lại vừa mở mắt liền nhìn thấy ba đứa cháu đứng ở bên giường, lại nhìn Lam Tịch mắt đỏ hoe vì khóc.

“Ông nội, ông đã tỉnh!”

Lão gia tử nhìn nhìn mấy đứa cháu, vươn tay tháo ống dưỡng khí “Cháu ngoan, cháu không sao chứ?”

“Ông nội, cháu không sao, thực xin lỗi, đều là cháu hại ông!”

“Ngoan, cháu không có việc gì là tốt rồi.”

Hàn Vân đi qua vỗ lưng Lam Tịch “Ông nội, ông cố gắng nghỉ ngơi tốt, nhanh nhanh khỏe lại, chúng cháu ở đây với ông!”

“Mang Lam Tịch về để em nghỉ ngơi chút đi!”

Lam Tịch vội vàng lắc lắc đầu “Không, ông nội, cháu phải ở đây với ông!”

“Ông nội, Lam Tịch dù có về cũng không an tâm được, cứ để em ở lại đi!”

Lão gia tử thở dài “Được rồi, vậy hai đứa nghỉ ngơi một chút đi.”

“Vâng! Ông nội!”

Hàn Vân Long tối hôm sau đến bệnh viện, lão gia tử đã ngủ, nhẹ giọng gọi Lam Tịch ra ngoài.

“Cha, điều tra được gì sao?”

“Không phải do mấy bang hội kia làm, hôm đó mỗi nhà đều mang rất nhiều vệ sĩ theo, có mấy người lẻn vào cũng khó phát hiện. Người cài thuốc nổ đã tìm ra, nhưng giờ chỉ còn là một cỗ thi thể, đứt manh mối!”

“Cha, người đó có đặc thù gì?”

“Là người Philippines, xem bộ dáng là một sát thủ.”

“Con biết rồi!”

“Ông nội khá hơn chút nào không?”

“Ừm, tốt hơn nhiều, ông vừa mới ngủ!”

“Vậy là tốt rồi. Ông nội thích con ở lại với ông, thời gian này con vất vả một chút!”

Hàn Vân Long nhẹ nhàng kéo Lam Tịch vào trong lòng, hôn trán của cậu “Cha, việc bên ngoài đều giao cho cha.”

“Ừ!”

Cầm quần áo vệ sĩ mang đến cho Lam Tịch đi thay, xong vào toilet giặt qua quần áo cũ cho sạch, Lam Tịch ngồi bên giường đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Lão gia tử tỉnh lại khi tản sáng, Hàn Vân vội vàng đi đến bên giường hỏi:

“Ông nội, Ông ngủ tiếp được không?”

Lão gia tử giơ tay lên miệng làm dấu im lặng, ánh mắt phiêu qua Lam Tịch, Hàn Vân lập tức biết ý nói nhỏ, cởi áo ngoài khoác lên lưng Lam Tịch.

“Ông nội, ông muốn ăn chút gì không?”

“Một chút cháo đi!”

“Vâng, ông chờ cháu một lát nha!”

Hàn Vân lôi Hàn Dương ra ngoài, vì sợ có người muốn giở trò với lão gia tử, hai anh em đều tự tay nấu ăn, một chút cũng không để vệ sĩ dính vào. Lão gia tử nhìn Lam Tịch nằm úp bên cạnh mình, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cậu. Đối với đứa cháu này, lão gia tử thích cực kì. Cũng khó trách Vân Long yêu nó, lớn lên vừa đẹp vừa có bản lĩnh, khi mình bị thương không nhờ nó điểm huyệt, sợ là chết vì mất máu rồi. Sau lại cảm giác thân thể luôn ấm áp, chẳng lẽ là nội công trong truyền thuyết sao?

Hàng mi đen dày nhẹ nhàng động rung động, chậm rãi mở mắt Lam Tịch thấy ông nội mỉm cười nhìn mình. Cậu cười với ông nội rồi dụi dụi măt cho tỉnh hẳn.

“Ông nội, ông tỉnh rồi, có đói bụng không?”

“Bọn Hàn Vân đi làm bữa sáng rồi, Lam Tịch còn chưa ngủ đủ, ngủ tiếp đi!”

Lam Tịch mím môi cười một chút rồi lắc đầu, đứng dậy vào phòng tắm giặt sạch một cái khăn mặt bằng nước nóng, cẩn thận giúp ông nội lau mặt và tay.

“Ông nội, cháu đã về!”

Hàn Dương mang theo một bàn ăn trở về, Lam Tịch vội vàng tiếp nhận, cầm bát cháo thổi cho đỡ nóng, trước sau uy lão gia tử ăn. Mấy ngày sau đó ba đứa cháu hầu hạ lão gia tử tỉ mỉ chu đáo vô cùng, lão gia tử cũng thích mấy đứa cháu bên mình, những ngày nằm viện này như nghỉ phép, thoải mái vô cùng, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở.

Lão gia tử hôm nay xuất viện, chuẩn bị cực kì hoành tráng, cả đoạn đường có cả trăm vệ sĩ hộ tống, trước sau bảy tám chiếc xe quanh hai xe của người trong nhà. Ba đứa cháu cần thận đỡ lão gia tử vào xe lăn, khi về nhà Lam Tịch sửng sốt, sao người đó lại đến?

“Cha, thực xin lỗi, con hôm qua mới nhận được tin! Hôm nay con vội bay máy bay sang thăm cha!”

“Vậy sao? Thôi, mau vào nhà!”

“Hàn Vân, Hàn Dương, Lam Tịch, đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp, dì Lý!”

Lý tiểu thư cười chào hỏi mấy anh em, hai anh em sinh đôi lễ phép chào hỏi, Lam Tịch không thích cô, chỉ đơn giản gật đầu coi như chào, giúp lão gia tử vào nhà. Vốn nghĩ rằng sau chuyến này về nước để cha ly hôn với cô, nhưng giờ xảy ra chuyện, mà thân thể lão gia tử còn chưa khỏe hoàn toàn, không thể để ông tức giận, xem ra phải tạm hoãn việc này một chút.

Mấy người trong phòng ngồi xuống nói chuyện phiếm một lúc, Lam Tịch tìm cớ trở về phòng mình, vội vàng tắm rửa thay quần áo ra ngoài, chạy đến khu giải trí “Hoàng cung” thấy Hàn Vân Long đang trong phòng làm việc xem tư liệu.

“Cha.”

“Lam Tịch, mau tới đây.”

Hai người đã nhiều ngày không gặp, hôn thắm thiết một lúc mới buông nhau ra, Lam Tịch khẽ nói:

“Cha. Vợ cha đến!”

Hàn Vân Long chau mày “Sao lại đến?”

“Không biết! Cô ấy bảo biết tin ông bị thương nên chạy sang thăm!”

“Ờ…”

“Cha có phải về nhà gặp cô ấy không?”

“Làm gì? Chờ ông khỏe hơn chút, cha sẽ bàn việc ly hôn.”

Lam Tịch vui vẻ hỏi lại: “Thật không?”

Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con trai, Hàn Vân Long đáp: “Đương nhiên, trước khi sang Nhật đã nói rồi mà! Chỉ cần lão gia tử chấp nhận quan hệ của chúng ta, cha sẽ lập tức ly hôn. Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, nên mới hoãn một chút, kẻo cô ấy lại chạy đến khóc lóc với ông nội khiến ông tâm trạng không tốt mà thêm bệnh.”

“Ừm, vậy chờ ông khỏe hơn thì bàn tiếp!”

“Ừ. Lam Tịch, cha rất nhớ con, để cha hôn nhẹ nào. Ngô.”

Từ trán trượt xuống môi và cổ hôn cho đủ, Hàn Vân Long cười xấu xa một chút khẽ mút chỗ trên cổ trắng ngần gần cổ áo, lưu lại một dấu hôn hồng hồng.

“Cha, cha thật là… cố ý để con xấu mặt.” Lam Tịch sờ sờ cổ, làm như vậy chắc chắn dấu hôn nhìn rõ lắm!

“Ha hả, giờ mấy người trong nhà đầu biết quan hệ của chúng ta, dù bị thấy cũng không phải xấu hổ.”

Lam Tịch híp mắt cắn môi một cái, mạnh mẽ nhào vào lòng Hàn Vân Long, hung hăn hôn cắn trên cổ cha… Mây mưa một phen xong Lam Tịch chào cha rời “Hoàng cung”, trở lại cổ trạch vừa lúc dọn cơm. Lão gia tử liếc mắt một cái nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lam Tịch trên cổ dấu vết, khóe mắt co rúm hai cái, tuy rằng đã công nhận quan hệ của bọn họ, nhưng khi nghĩ đến con mình cùng cháu mình…cái kia, cảm giác vẫn rất là khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.