Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 8: Chương 8




Lam tịch âm thầm tặc lưỡi, vậy mà lên đến gần chín triệu, kiếm này ở cổ đại giá đâu chỉ trăm vạn lượng bạc đâu.

Hàn Vân Long thanh toán rất nhanh, quản lí lấy kiếm bỏ vào hộp để vệ sĩ mang về biệt thự Hàn gia! Trong phòng làm việc, Hàn Vân Long thử rút kiếm ra thế nhưng không được!

“Bảo bối, không rút kiếm này ra được liệu có vấn đề không?”

“Cha để kiếm trên đất đi!”

“Hảo!” Hàn Vân Long thử rút lần nữa nhưng vẫn không được, đặt ngang thanh kiếm trên mặt đất, không rõ Lam Tịch định làm gì? Đứa nhỏ chạy đến phòng bếp lấy một con dao nhỏ, cắt ngón tay mình, Hàn Vân Long cả kinh!

“Lam Tịch, con làm gì vậy?” Hàn Vân Long vội vàng đưa ngón tay đứa nhỏ vào trong miệng!

“Cha từ từ, chờ một chút cha sẽ thấy!” Lam Tịch rút tay ra chỉ thanh kiếm, Hàn Vân Long thấy con trai chảy máu lòng khẩn trương! Lam Tịch từ từ đem giọt máu nhỏ lên viên hồng ngọc của thanh kiếm, kỳ tích đã xảy ra, giọt máu kia rõ rang bị viên hồng ngọc háp thu vào!

“Tốt rồi!” Hàn Vân Long nói xong nhanh nhanh chóng chóng giúp Lam Tịch băng bó!

“Cha thử rút kiếm xem!” Hàn Vân Long thử them lần nữa nhưng vô ích, Lam Tịch nhẹ nhàng cười nhận lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm kéo ra! Nhất thời hàn quang tỏa ra bốn phía, toát lên một trận lạnh lẽo!

“Tại sao lại như vậy?”

“Cha nhìn xem!” Lam Tịch nhổ hai cọng tóc của mình đặt trên lưỡi kiếm khẽ thổi, sợi tọc lập tức đứt đoạn! Hàn Vân Long vô cùng kinh ngạc, kiếm này thật sắc bén! Lam Tịch lại thu kiếm lại đưa cho phụ thân!

“Cha, ta cam đoan không ai rút kiếm ra được!”

Hàn Vân Long lại thử rút kiếm nhưng thanh kiếm chỉ trơ ra như đá! Nhìn kĩ thanh kiếm không có cơ quan vì sao Lam Tịch lại có thể nhẹ nhàng rút kiếm, thật sự vô cùng khó hiểu! Hàn Vân Long nghi hoặc gọi hết các vệ sĩ đến thử rút kiếm một lần!

“Ai có thể kéo thanh kiếm này ra tôi thưởng một vạn đồng tiền!” Những vệ sĩ kia vừa nghe vậy liền háo hức đi thử sức! Mười mấy vệ sĩ nghĩ nát óc nhưng vẫn không nhổ ra được, cuối cùng thậm chí còn hai người cùng nhau thử nhưng chỉ vô dụng.

“Tổng giám đốc Hàn, không được đâu, thật sự là không thể!” Bọn vệ sĩ lau mồ hôi, xem ra tiền này không đến tay được! Lam Tịch cầm thanh kiếm nhẹ nhàng kéo, kiếm kia lập tức ra khỏi vỏ! Mọi người ngạc nhiên đến tròn mắt!

“Ngay cả con tôi cũng không bằng, tất cả đều ra ngoài đi!”

Hàn Vân Long thấy mọi người đều đi ra, ngoài vội vàng đem Lam Tịch kéo vào trong lòng!

“Bảo bối mau nói cho cha biết, con sao làm được?”

“Cha, kiếm này mới nhận máu của ta, nó cũng chỉ công nhận mùi máu của ta nên ta mới có thể sử dụng nó!”

“Thì ra là thếvậy kiếm này là thần kiếm à?”

“Đúng vậy! Kiếm này chỉ có một chủ nhân, trừ khi chủ người cũ chết, nó cảm giác được huyết khí đã mất mới có thể đổi chủ nhân! Dù cho cách xa ngàn dặm nó cũng có thể cảm nhận được sống chết của chủ nhân!”

“Thực quá thần kỳ! Lam Tịch con làm thế nào biết điều này?”

“Ách, xem sách cổ có ghi qua, cho nên ta nhớ kỹ, không nghĩ tới là thật!” Hàn Vân Long thấy hắn ánh mắt con trai có chút trốn tránh, sờ sờ cằm của mình, thầm nói, con trai ngốc muốn lừa cha sao, nhìn qua biết ngay là nói dối, nhưng thôi không cần vạch trần đứa nhỏ! Con trai nhỏ có rất nhiều bí mật nha, xem khi nào thì chủ động nói cho cha biết!

Lam Tịch từ khi có thanh kiếm lại càng ở nhà kính siêng năng luyện võ, thân thể của mình còn quá mức nhỏ gầy, mong lớn nhanh để dung thanh kiếm này. Mỗi ngày Lam Tịch đều luyện đến tối muộn mới bằng lòng trở về phòng nghỉ!

Trong khoảng thời gian này Hàn Vân Long vô cùng bận rộn, Lam Tịch đã vài ngày chưa thấy phụ thân về nhà! Đi qua phòng phụ thân thấy bên trong im lặng, sợ là đêm nay cha cũng không về!

Lam Tịch trong lòng mất mát trở lại gian phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ! Ban đêm có chút oi bức, Lam Tịch khó ngủ vô cùng. Đứng dậy ra khỏi phòng, Lam Tịch nghĩ xuống dưới lầu tìm nước uống, đi qua phòng phụ than lại nghe thấy bên trong có âm thanh, Lam Tịch lập tức hưng phấn đẩy cửa xông vào, nhất thời bị cảnh trước mắt làm cho ngẩn ngơ!

Cơ thể Hàn Vân Long đang nằm đè lên một phụ nữ, trong chốc lát cả ba người đều trở tay không kịp! Lam Tịch đã khôi phục tâm thần vội vàng thấp giọng!

“Phụ thân thực xin lỗi!” Cẩn thận lui ra ngoài, Lam Tịch chạy trở về phòng của mình cuộn người vào trong chăn! Trái tim đập thình thịch nửa ngày cũng chưa chậm lại! Thầm mắng mình thật sự là rất lỗ mãng, như thế nào không biết gõ cửa đi? Có thể tự giận chính bản thân mình , hoặc vì nguyên nhân khác, lúc này Lam Tịch trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu!

Mà hai người trong phòng kia phải nửa ngày sau mới phản ứng!

“Đó là ai?”

“Con tôi!”

“Ha ha, con của anh thật đáng yêu nha!”

“Đó là đương nhiên, đừng nói nữa, chúng ta tiếp tục!” Hàn Vân Long cùng tình nhân trêu đùa vài câu nhanh chóng tiếp tục làm việc! Trong khoảng thời gian này Hàn Vân Long thường xuyên nửa đêm mang những người phụ nữ khác nhau về, chính là trở về tương đối muộn nên Lam Tịch cũng không để ý tới, đâu ngờ đêm nay lại bị con bắt gặp! Hàn Vân Long có chút chán nản, vì sao mình không khóa cửa, bị con trai bắt gặp vẫn là có chút xấu hổ!

Tường này cách âm vốn là vô cùng tốt, thế nhưng hôm nay Lam Tịch nghe rõ vô cùng âm thanh phòng phụ, càng không muốn nghe thì thanh âm kia càng mình nghe lại càng rõ! Ai bảo hắn là người luyện võ đi, thính lực lại lợi hại hơn nhiều so với người bình thường! Một đêm này Lam Tịch lăn qua lộn lại cuối cùng thức trắng!

Sáng sớm Hàn Vân Long vào phòng con trai liền nhìn thấy Lam Tịch phờ phạc ngồi ở trên giường!

“Bảo bối, làm sao vậy?”

“Phụ thân, chào buổi sáng!” Hàn Vân Long đưa tay muốn đem Lam Tịch ôm vào trong lòng, một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, Lam Tịch lập tức nhăn lại lông mi, vọt sang một bên!

“Làm sao vậy?”

“Trên người cha có mùi nước hoa!”

Hàn Vân Long kéo quần áo ngửi thử thật có chút mùi, mùi nước hoa của cô kia! Con trai chán ghét mùi này?

“Hảo, cha đi tắm! Bảo bối mau đi dùng cơm đi!”

“Ân, đã biết!”

Đưa mắt nhìn phụ thân rời phòng, Lam Tịch hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn người buồn bực một hồi lâu!

Hàn Vân Long đem mình ngâm vào trong nước thở dài một hơi! Cùng người tình làm suốt đến vừa rồi cô ấy mới rời đi, xem Lam Tịch mỏi mệt như kia chẳng lẽ một đêm đều không có ngủ sao?

Từ đó về sau Hàn Vân Long rất ít mang phụ nữ về nhà, bởi vì Hàn Vân Long không muốn thấy Lam Tịch có biểu hiện như vậy, càng không hi vọng Lam Tịch buổi sáng hôm đó né tránh chính mình!

Lam Tịch đến tuổi đi học, Hàn Vân Long hỏi ý kiến con trai, cuối cùng quyết định vì đúa nhỏ mời một gia sư tiếng Anh và số học cho Lam Tịch! Còn các mặt khác Hàn Vân Long tin tưởng con mình biết còn nhiều hơn thầy cô giáo!

Lam Tịch mỗi buổi sáng luyện tập một giờ nội công tâm pháp, cho tới trưa học tập hai giờ toán học cùng hai giờ Anh ngữ, buổi chiều liền đều luyện công cùng gieo trồng thảo dược! Buổi tối luyện tập một giờ nội công, thời gian khác thì đọc sách không ngừng… hư thế mãi cho đến khi Lam Tịch mười hai tuổi!

——————————————-

“Bảo bối, đang làm cái gì?”

“Cha, cha đang ở đâu?”

“Cha ở Nhật Bản, tới thăm gia gia con, tiện thể bàn chuyện kinh doanh, mấy ngày nữa mới có thể trở về!”

“Nga!” Lam Tịch đáp lại đầy thất vọng cùng mất mát khiến Hàn Vân Long trong lòng căng thẳng!

“Bảo bối ngoan, cha nhanh xong việc về với con nha?”

“Ân !”

“Hôm nay làm những gì?”

“Vẫn như cũ! Cha, giọng có chút khàn khàn, có phải là bị cảm hay không?

“Bên này trời mưa suốt, có thể là cảm lạnh!”

“Vậy nhanh chóng uống thuốc, nếu không bệnh nặng thêm sẽ không tốt!”

“Yên tâm đi, cha sẽ uống thuốc đầy đủ! Muộn rồi, con đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa cha sẽ về!”

“Ân, chúc cha ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon bảo bối!” Lam Tịch cầm điện thoại mãi không gác máy, mà Hàn Vân Long cũng cầm điện thoại chờ một lúc lâu, hai người cứ như vậy cầm điện thoại trầm mặc!

“Bảo bối, gác máy đi, nhanh rồi đi ngủ!”

“. . . . Ân, chúc ngủ ngon cha!” Lam Tịch do dự một chút rồi gác điện thoại! Hàn Vân Long nghe tiếng “cạch” trên điên thoại thở dài một hơi! Hôm nay về muộn không gọi điện cho Lam Tịch nói một tiếng, không nghĩ tới con trai đã trễ thế này còn chưa ngủ, chẳng lẽ vẫn đang đợi mình sao? Hàn Vân Long xoa xoa mày, lấy thuốc cảm mạo đã chuẩn bị sẵn nuốt vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.