CHƯƠNG 10
Một ngày sau, Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn xuất hiện ở võ lâm đại hội, mới đầu mọi người khá nghi hoặc không biết khi nào bên cạnh Diệp Thiên Hàn có một thiếu niên tuyệt sắc như vậy, chợt nghe Chiến Minh gọi một tiếngThiếu chủ, liền hiểu ra —— nguyên lai mấy ngày trước đây”Ân Tư Diệp” đều mang nhân bì diện cụ bên ngoài. Bất quá kinh ngạc qua rồi lại có chút hiểu rõ, lấy võ lâm đệ nhất mỹ nhân Âu Dương Huyên Huyên cùng Diệp Thiên hàn so với nữ nhân còn đẹp hơn, lại thuần chất anh khí, sao có thể sinh ra một hài tử bình thường được.
“A di đà phật, Ân. . . . . . Diệp thí chủ.” Huyền Tịnh sư thái dù sao cũng là võ lâm tiền bối, đối với thân phận thực sự cùng dung mạo tuyệt sắc của Diệp Tư Ngâm cũng chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.
“Sư thái.” Diệp Tư Ngâm khẽ gật đầu thăm hỏi.
“Hôm qua Diệp thí chủ tùy lệnh tôn rời đi, chẳng biết có nghe nói, lại có thêm nhiều vị bằng hữu võ lâm trúng kì độc hay không?” Huyền Tịnh hỏi.
Diệp Tư Ngâm liếc nhìn Diệp Thiên Hàn nhíu mi. Hôm qua đầu tiên là Hàn Liễm Quyết, tiếp theo là nữ nhân kia cùng tổng quản, hắn làm sao có thời gian đi để ý trên võ lâm đại hội đã xảy ra chuyện gì. Diệp Thiên Hàn thế nhưng cũng không nói gì với y cả. . . . . . Nhìn vẻ mặt hắn không chút nào kinh ngạc chắc chắn là đã biết trước mà! Tức thì tức, nhưng vẫn là hữu lễ hồi đáp: “Chính là ‘ Tam canh la vãng ’? Đường môn Thiếu chủ đã khỏe hơn ?”
“Xem ra đích thật là ‘ Tam canh la vãng ’. Hôm qua lúc canh ba, các đại môn phái đã phát hiện đệ tử của mình đi thương tổn đệ tử của các môn phái khác, may nhờ trưởng môn các phái ngăn cản kịp thời, nên không tạo thành đại họa. Về phần Đường môn Thiếu chủ. . . . . . Tối hôm qua cũng đột nhiên tỉnh lại, làm bị thương Đường môn chủ, may mắn không bị thương quá nặng.”
Trong lúc nói chuyện, ngày cuối cùng của lôi đài chiến đã bắt đầu. Những kẻ thượng đài từ lúc ban đầu chỉ là những thằng hề nhảy nhót, giờ đây đã đổi thành những đệ tử đắc ý của các môn phái. Hiệp thi đấu cuối cùng này theo nguyên tắc là khiêu chiến thi đấu. Người thắng trên lôi đài có thể tùy ý khiêu chiến tất cả mọi người ở đây, người dưới đài cũng có thể khiêu chiến người thắng, cho đến khi không còn ai lên lôi đài, người chiến thắng cuối cùng có thể khiêu chiến võ lâm minh chủ Âu Dương Chính, nếu thắng, sẽ là võ lâm minh chủ tiếp theo.
Lúc này hai người đang đánh nhau kịch liệt trên lôi đài chính là hắc đạo bá chủ Tả hộ pháp “Độc thủ Quan Âm” của Độc Cung – Liên Diễm cùng võ lâm thế gia Hạ Gia Bảo Thiếu chủ – Hạ Nguyệt. Độc thủ Quan Âm là kẻ có tiếng âm hiểm độc ác, thủ đoạn dụng độc xuất thần nhập hóa, kì độc được xưng là ngay cả “Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt cũng giải không được, một thân hồng y yêu diễm phi thường. Xuất hồ ý liêu, nội lực của nàng cũng vô cùng cao thâm, chỉ lấy một đoản tiên (roi ngắn) mà ngăn trở kiếm pháp cao siêu nổi tiếng của “Tiêu Diêu Kiếm” Hạ Nguyệt.
Cuối cùng, Hạ Nguyệt trong một lúc vô ý, liền bị đoản tiên của Liên Diễm quấn quanh cổ.”Tiêu Diêu Kiếm” không hổ là”Tiêu Diêu Kiếm” , thoải mái cúi chào: “Liên cô nương quả nhiên lợi hại, tại hạ cam bái hạ phong.” Liên Diễm có chút kinh ngạc, nguyên tưởng rằng chính đạo nam tử mỗi người đều tự cao tự đại, không bỏ được sỉ diện, đừng nói là bị người của hắc đạo, chỉ nói việc nàng là nữ nhân cũng khiến cho hắn mất mặt, không nghĩ đến “Tiêu Diêu Kiếm” này thế nhưng lại rộng rãi như vậy, liền sang sảng cười nói: “Hạ thiếu gia đã nhường.”
“Không biết Liên cô nương muốn khiêu chiến vị anh hùng nào đang ngồi ở đây? Hạ mỗ thật rất tò mò.” Hạ Nguyệt thu kiếm, vân vân một lọn tóc bị rối, hồi phục lại tác phong nhẹ nhàng của một công tử cười hỏi. Liên Nguyệt cười nói: “Bổn cô nương muốn kiến thức một chút đệ tử chân truyền của ‘ Thánh thủ độc y ’ Hoa Tiệm Nguyệt.”
Lời vừa dứt, toàn trường ồ lên.
Trong trướng Diệp Thiên Hàn nhíu mi, mà Diệp Tư Ngâmvẫn như cũ nhàn nhã.
“Thiếu chủ phải ứng chiến?” Chiến Minh lo lắng hỏi. Từ khi vị Thiếu chủ này xuất hiện, Chiến Minh hắn số lần lo lắng lại ngày càng nhiều.
“A, ta đi xuống xem một chút.” Diệp Tư Ngâm cười khẽ trả lời. Diệp Thiên Hàn nghe vậy trong mắt hiện lên một tia không vui, nhưng cũng chưa lên tiếng ngăn cản. Lấy công lực của Liên Nguyệt, tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Tư Ngâm. Điều duy nhất hắn không hài lòng chính là để bé con xuất hiện trước mắt mọi người. Nhưng Diệp Tư Ngâm đã quyết định, hắn cũng không muốn can thiệp.
Vén lên sa trướng, trực tiếp phi thân xuống lôi đài, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến, một thân nguyệt sắc khẽ tung bay, tựa như thiên ngoại phi tiên, đa số ánh mắt đều tập trung vào y, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có khinh thường cùng không có hảo ý. Huyền Du Nhiên phía bên phải thượng tịch khép lại chiết phiến: “Khá lắm Diệp Tư Ngâm thâm tàng bất lộ!” Đôi mắt sắc bén lại hiện lên một tia dục vọng.
“Ngươi chính là Diệp Tư Ngâm?” Liên Diễm cao ngạo hỏi, trong đôi mắt tinh anh lại hiện lên ý trêu tức.
Diệp Tư Ngâm có chút bất đắc dĩ lại có chút hứng thú, trên mặt lại vẫn giữ sự bình tĩnh, nói: “Không sai. Bất quá tại hạ chỉ thông y độc, trình độ võ thuật rất thấp, khi nãy nhìn thấy cô nương cùng Hạ thiếu gia giao chiến, thì đã biết ta không phải là đối thủ của cô nương, thỉnh cô nương giơ cao đánh khẽ.”
Tiểu tử, mơ tưởng! Liên Diễm nghĩ thầm, nhưng lại nói.”Có phải đối thủ hay không, đánh một trận liền biết, không cần nói lời vô nghĩa.” Lời dứt liền vung đoản tiên, không hề báo trước mà tấn công. Diệp Tư Ngâm bất đắc dĩ tiến lên nghênh chiến, nhưng chủ yếu là phòng thủ, nhưng trong mắt mọi người lại là chật vật né tránh.
“Đẹp thì thật đẹp, nhưng công phu lại không thể tính là nhất lưu.”
“Nghe nói y chưa bao giờ được thừa nhận, nói vậy chắc cũng không học được công vu cao thâm gì.”
“Không biết họ nhận lại nhau như thế nào nhỉ? Bất quá dung mạo kia thật sự rất xinh đẹp.”
Dưới đài mọi người đều nghị luận. Cũng có những kẻ trên mặt lộ ra ý cười *** loạn.
Trên đài Liên Diễm đã bắt đầu xuất mồ hôi. Hảo tiểu tử! Công lực nâng cao không ít a! Tuy rằng thoạt nhìn là chật vật né tránh, lại khiến nàng cố gắng mấy cũng không chạm được đến y, trái lại chính mình trong lúc lơ đãng trên người đã bị thương không ít nơi. Xem ra Diệp Thiên Hàn này thật sự là như lời đồn đãi đã là thiên hạ vô địch, nếu không sao lại có thể dạy ra một Diệp Tư Ngâm lợi hại như thế?
Đột nhiên, cả hội trường đều an tĩnh lại, trên dài, ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Tư Ngâm đã nắm lấy cổ tay của Liên Diễm, mà đoản tiên của Liên Diễm chỉ thẳng vào cổ Diệp Tư Ngâm.
Liên Diễm thở phì phò, gắt gao trừng mắt người trước mặt —— chết tiệt! Y thế nhưng cầm chặt tay nàng cổ tay khiến nàng không thể không lấy roi chỉ vào y! Mà nàng cố mấy cũng không giãy ra được! Ngắn ngủn một tháng, nội lực của y không chừng đã tăng lên gấp đôi a!
“Hừ, không đùa nữa !” Liên Diễm hừ lạnh một tiếng, Diệp Tư Ngâm lúc này mới buông tay, mỉm cười nói: “Liên cô nương, tại hạ thua.”
Liên Diễm tức giận hừ một tiếng hừ một tiếng nói, “Chỉ có chút bản lĩnh như vậy, ‘ Thánh thủ độc y ’ không có mắt a, cư nhiên thu một đồ đệ không ra hồn gì như thế!”
Diệp Tư Ngâm khẽ cười một tiếng: “Tại hạ đã nhận thua, Liên cô nương làm gì phải chấp nhất như thế? Thỉnh Liên cô nương khiêu chiến vị tiếp theo đi.” Nói xong liền phi thân trở về chỗ ngồi.
Diệp Thiên Hàn chỉ liếc nhìn y một cái vẫn chưa mở miệng, nhưng Chiến Minh cảm thấy trận tỷ thí vừa rồi rất thú vị, cười nói: “Thiếu chủ vì sao không đánh thật? Lấy công lực của Thiếu chủ hiện tại, sợ là ngay cả vị trí võ lâm minh chủ đều dễ dàng lấy được.”
Diệp Tư Ngâm mỉm cười: “Ta cần cái gánh nặng kia để làm gì?” Nhìn về phía Diệp Thiên Hàn, thầm nghĩ: Hàn Liễm Quyết chẳng qua chỉ mới luyện đến tầng thứ hai, liền có thể thắng được võ lâm minh chủ, như vậy nam nhân này đến tột cùng đã đến trình độ nào rồi ? Trong lúc y suy nghĩ, thì trận đấu trên đài đã bắt đầu tiếp tục.
Cuối cùng, Liên Diễm sau khi chiến thắng ba trận liền bị Huyền Du Nhiên đả bại, sau đó, Huyền Du Nhiên lại đại thắng ba trận, rốt cuộc đã không còn người nào thượng đài.
“A di đà phật. Âu Dương thí chủ, xem ra người cuối cùng đấu vớiÂu Dương thí chủ một trận là Huyền trang chủ rồi .” Huyền Tịnh nói một tiếng A di đà, liền nhìn về phía Âu Dương Chính đang ngồi bên cạnh. Âu Dương Chính cười lớn một tiếng: “A! Huyền trang chủ quả thật là tuổi trẻ tài cao, nhân trung long phượng. Hôm nay sau giờ ngọ liền cùng lão phu so tài cao thấp vậy!” Huyền Du Nhiên cúi chào, thu lại một tia sang quỷ bí xuyên qua trong mắt.
Hết chính văn đệ thập chương