CHƯƠNG 15
“Ta muốn về Thục trung.”
Thanh âm ôn nhu mà kiên định nói xong, ngoài cửa sổ bỗng chốc xoẹt qua một tia chớp cùng với tiếng sấm rung trời —— mưa càng lúc càng lớn. Hồ nước xanh biếc đã không còn giữ được vẻ tĩnh lặng vốn có, những cơn sóng lớn bắt đầu trỗi dậy, không ngừng tràn lên bờ hồ. Đó từng là một hồ nước nơi có những đóa sen thanh nhã xinh đẹp mà nay đã thành một hồ sen tàn, lung lay trĩu ngã.
Trong phòng đã tối đen, chỉ còn lại hai đôi mắt màu tím chập chờn.
Hồi lâu, Diệp Thiên Hàn mới nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ nến trong phòng vụt cháy sáng. Đối diện với người đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì kia. Thở dài, hắn, Diệp Thiên Hàn chưa từng có lúc nào bất dắc dĩ như thế.
Hắn chưa từng dự đoán được người này thật sự muốn rời khỏi Lâm An, rời khỏi Phù Ảnh Các. Vì sao? Là trong Các không có gì thú vị, hay là do một nguyên nhân khác?
“Lý do?” Chỉ hai chữ lạnh lung đã để lộ ra sự bất mãn của Diệp Thiên Hàn. Diệp Tư Ngâm nghi hoặc —— vì sao hắn bất mãn?
Y vốn không nên quay về Phù Ảnh Các, nhưng vì yêu cầu của Diệp Thiên Hàn mà trở về. Cứ tưởng rằng Diệp Thiên Hàn là có mục đích khác, hoặc giả muốn đoạt được thứ gì đó từ y, nhưng từ khi y trở về Phù Ảnh Các, y chẳng phải làm gì ngoài việc ở võ lâm đại hội trợ giúp Trí Không đại sư giải quyết uy hiếp từ Huyền Du Nhiên cùng tu tập Hàn Liễm bí quyết, căn bản không làm gì khác, Diệp Thiên Hàn lại chưa từng yêu cầu y làm bất cứ thứ gì, trong các, y gần như ngày ngày đều ngồi trong thư phòng xem chút nhàn thư(sách giải trí). Loại sinh hoạt này cùng sinh hoạt trong Khuynh Nguyệt cốc không khác nhau là mấy, mà trong cốc nếu có hơn thì chỉ là hơn phần thanh u, thích hợp để tĩnh dưỡng —— ít nhất trong cốc không có người mỗi ngày chỉ trỏ sau lưng y. Huống hồ. . . . . .
Suy nghĩ một chút, Diệp Tư Ngâm nhìn thấy trong mắt Diệp Thiên Hàn có một loại ưu thương đang dần ngự trị – một loại ưu thương ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện được.
Huống hồ, hắn chẳng phải chỉ muốn có tử tự thôi không phải sao? Hơn nữa lần này, hài tử kia lại là người kế thừa danh chính ngôn thuận của hắn. Nếu đã như vậy, thì y còn ở lại đây làm gì, mà Diệp Thiên Hàn vì sao lại tức giận như vậy. . . . . . Hay là, hắn chung quy cũng chỉ muốn có được thứ gì đó từ y, nhưng đến giờ vẫn chưa chiếm được?
“Chỉ là tưởng niệm hai vị sư phụ .” Y khép mắt lại, không muốn để người đối diện phát hiện nỗi ưu tư trong mắt mình.
Diệp Thiên Hàn nguy hiểm nheo lại đôi mắt tím, nhìn y thật lâu, cho đến khi nhìn thấy Diệp Tư Ngâm vô cùng lo sợ, đến cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy bỏ đi.
Ngoài cửa, Chiến Minh lo lắng nhìn chủ tử gương mặt băng sương bước ra: “Chủ nhân.”
“Tra.”
“Vâng”
Cơn mưa nhỏ dần, chỉ còn lại vài giọt rơi xuống. Dù sao chỉ là một trận mưa, có kéo dài cũng chẳng được bao lâu.
Trong phòng, Diệp Tư Ngâm trầm mặc nhìn theo bóng hình Diệp Thiên Hàn rời đi, một cơn đau đớn quen thuộc ập vào lòng y —— ý của nam nhân kia, là y có thể đi sao?
Nửa đêm.
Nghe báo cáo của ám vệ, chén sứ trong tay Diệp Thiên Hàn đã sớm bị nghiền thành bột phấn, lất phất rơi trên mặt đất. Trong đôi mắt tím thâm thúy che dấu một tầng sát ý sâu sắc.
“Chuyện lớn như vậy, vì sao không báo? !” Thanh âm lạnh lùng khiến ám vệ đang nửa quỳ run lên.
“Tự mình đến hình đường lĩnh phạt đi.” Chiến Minh đứng một bên nhìn thấy chủ tử đang thịnh nộ, liền lên tiếng trước. Tuy rằng cho ám vệ âm thầm đi theo Diệp Tư Ngâm bảo hộ y, nhưng ám vệ làm sao biết được chuyện thị thiếp của chủ tử cùng Thiếu chủ phát sinh đấu khẩu cũng cần phải bẩm báo chứ. . . . . . Chỉ có thể nói, Thiếu chủ trong cảm nhận của chủ tử có vị trí gì chỉ có một người biết. Thủ lĩnh ám vệ đã chết một người, những người này đều là hắn dốc lòng bồi dưỡng ra, phạt thì không sao, nhưng không thể để chủ từ tùy tay giết thêm một người nữa.
Ám vệ liếc mắt một cái tỏ ý cảm kích Chiến Minh, tức thì liền lui đi ra ngoài.
Chiến Minh hơi nhíu mày nói: “Chủ nhân, Tịch Nhan kia là nữ nhi của Cù Châu phân đường đường chủ Viên Bùi.”
“Viên Bùi?” Sự tức giận trong đôi mắt tím thâm thúy dần dần tan biến, để lộ ra một tia bí hiểm, “Vậy nữ nhân đó, tạm thời lưu lại. Nhưng hài tử. . . . . .” Diệp Thiên Hàn không nói tiếp, Chiến Minh cũng đã hiểu rõ —— trừ bỏ vị thiếu niên lạnh nhạt lại tuyệt sắc kia, Diệp Thiên Hàn tuyệt không cần bất cứ tử tự nào nữa hoặc là nên nói, vì vị thiếu niên kia, Diệp Thiên Hàn sẽ không cho phép bất cứ nữ nhân nào vì hắn hoài thai tử tự.
Hôm sau.
Tin Tịch Nhan phu nhân nửa đêm tản bộ bên hồ vô ý trượt chân rơi xuống nước, một canh giờ sau khi hừng đông lan truyền khắp cả Phù Ảnh Các. Mọi người khiếp sợ nhưng không phải vì vị sườn phu nhân này tại sao nửa đêm xuất môn tản bộ, mà là vì tin tức ngay sau đó—— không ngờ nàng đã có thai hai tháng!
Cũng nhờ hộ viện tuần tra ban đêm cứu lên, dù chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bất hạnh là hài tử đã không còn, thân thể cũng vì vậy mà bị tổn thương.
“Các chủ. . . . . . Ô. . . . . .” Thu Tích viên, trong ngọa phòng (phòng ngủ) của Tịch Nhan, truyền ra những thanh âm nức nở đứt quãng.
Diệp Thiên Hàn nhìn nữ nhân nửa nằm trên giường khóc lóc, xuất ra một mạt lãnh tiếu không thể phát hiện.
“Bẩm Các chủ, thân thể của phu nhân không có gì đáng lo, chỉ vì sinh non mà hư hại một chút, nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày, uống vài thứ dược phẩm bổ dưỡng là có thể khỏi hẳn. Nhưng . . . . . . Đáng tiếc tiểu thiếu gia. . . . . .” Đại phu vì Tịch Nhan bắt mạch thật cẩn thận nhìn phản ứng của Diệp Thiên Hàn mà bẩm báo, sợ hắn vì hài tử không còn mà tức giận.
“Tiểu thiếu gia? Khi nào có? Bổn tọa vì sao không biết?” Ngắt ngang lời của đại phu, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng liếcTịch Nhan, vô tình nói.
Tịch Nhan vẫn chưa chú ý đến Diệp Thiên Hàn có phản ứng khác thường, trước đây nàng quả thật chưa từng nói với hắn chuyện nàng mang thai, nên nghĩ hắn nói không biết là bởi vì nàng dấu diếm. Bởi vậy vẫn cúi đầu khóc nói: “Tịch Nhan chì là muốn cho Các chủ kinh hỉ một chút. . . . . . Tịch Nhan muốn vì Các chủ lưu lại một hài tử. . . . . .”
Đôi mắt tím thâm thúy nguy hiểm nhíu lại: “Bổn tọa chỉ có một hài tử là Diệp Tư Ngâm.”
Tiếng khóc bỗng dưng dừng lại, không chỉ có Tịch Nhan, ngay cả tên đại phu kia cũng trợn mắt há mồm mà nhìn Diệp Thiên Hàn một thân lạnh lùng.
“Các chủ. . . . . . Ngài. . . . . .” Tịch Nhan không thể tin được mà nói không ra lời. Nàng nguyên tưởng rằng. . . . . . Nàng nguyên tưởng rằng chỉ cần có hài tử, liền có thể đem hài tử ngôn bất chính, danh bất thuận do tiện nhân Âu Dương Huyên Huyên sinh, đuổi ra khỏi các, đến lúc đó, không riêng gì hài tử của nàng thành Thiếu chủ, tương lai kế thừa Phù Ảnh Các, mà ngay cả nàng cũng có thể ngồi lên ngai vàng Các chủ phu nhân, trở thành chủ nhân của Hàn Viên, không cần ở lại cái Thu Tích viên hẻo lánh này nữa. Nhưng Diệp Thiên Hàn hắn cư nhiên! . . . . . .
“Tần Mục, Hoài Minh?” Không để ý tới Tịch Nhan, ánh mắt lợi hại hướng về đại phu đứng một bên. Đúng là người mà mấy ngày trước đây Diệp Tư Ngâm gặp ở dược phòng.
Đại phu họ Tần cả người run lên, một giọt mồ hôi chảy xuống trán, dần dần, càng nhiều giọt mồ hôi chảy xuống, ướt hết cả lưng áo”Bẩm. . . . . . Bẩm Các chủ, vài ngày trước, Tịch Nhan phu nhân. . . . . . Khí huyết không điều, tại hạ liền. . . . . . A!” Bỗng nhiên hét thảm một tiếng, Tần Mục đã muốn quỳ rạp xuống đất, ôm lấy đùi mình không ngừng gào thét —— hắn bị kiếm khí của Diệp Thiên Hàn làm bị thương, chỉ còn nửa tấc nữa là kinh mạch trên cổ hắn bị chém đứt!
Hoài Minh chính là người được Diệp Thiên Hàn phân phó ở dược phòng điều chế kì dược khiến cho nữ nhân không thể mang thai, mang đến cho các thị thiếp dùng, mỗi ngày lấy danh nghĩa bổ dược đưa đến các ốc. Diệp Thiên Hàn không phải không muốn có tử tự, mà chỉ là không muốn cho các nữ nhân trong các hoài thai tử tự của hắn thôi, bởi vì hắn biết rõ, sự điên cuồng cùng dã tâm của nữ nhân, có khi thậm chí so với nam nhân còn đáng sợ hơn. Huống chi, nữ nhân to gan lớn mật này còn dám đối với người kia nói năng lỗ mãng, nếu không phải lão tử của nàng còn có chút tác dụng, hắn sao có thể lưu lại tính mạng của nàng !
Bỏ qua tiếng hét tê tâm phế liệt phía sau, bước ra Thu Tích viên, Diệp Thiên Hàn gương mặt lạnh lùng nói: “Trừ bỏ Tịch Nhan, còn lại tống ra ngoài hết.” Chiến Minh hiểu ý, trở lại làm việc. Thầm nghĩ: trước kia chưa từng xử lý những nữ tử này, chỉ là bởi vì các nàng ít nhiều cũng có quan hệ với các trọng thần trong các, huống chi Diệp Thiên Hàn cuối cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, vật tẫn kì dùng(*) mà thôi. Nhưng hiện tại, đã có người nọ, lại xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên là không thể giữ lại được rồi.
Bên này sáng sớm Diệp Tư Ngâm đã nghe được tin tức Tịch Nhan sinh non, hơi ngẩn người. Tựa như có thứ gì đó vừa rơi xuống lòng mình, một vòng, lại một vòng lan tràn ra ——là một cảm xúc vui mừng khó có thể ức chế được . . . . . . song vẫn thoáng nhìn đến bao phục (bao quần áo) trên bàn, sửa sang lại một chút, một ít tiền tài châu báu, mấy bản y thuật, một ít dược vật, còn có vài bộ quần áo, mắt tím ẩn ẩn vẻ buồn bã—— điều này có liên quan gì đến y đâu? Chẳng phải cuối cùng y đã quyết định ly khai sao?
Lại ở ngồi ngây người trên tháp một lát, đã là lúc mặt trời lên đỉnh. Diệp Tư Ngâm rốt cục có thể dấu đi vẻ lo lắng trên gương mặt,quẩy trên lưng một bao phục, bỏ qua cái nhìn đầy kinh ngạc của những người hầu, đi ra đại môn của Phù Ảnh Các.
Trên đường đi vô cùng náo nhiệt, dọc theo đường đi có không ít người chằm chằm nhìn trộm vị thiếu niên xinh đẹp khó gặp này, bọn họ đều nghị luận không biết là hài tử nhà ai mà bộ dáng xuất chúng như thế. Lại vừa nghi hoặc không biết một hài tử như vậy sao lại mang trên lưng bao phục một mình bỏ đi a? Bỗng nhiên một đoàn người xuất hiện ở đầu phố, trên đường mọi người cùng cả kinh, vì vị thiếu niên xinh đẹp kia yên lặng lo lắng.
“Yêu, đây là tiểu mỹ nhân nhà ai nha? Bộ dáng lớn lên lại xinh đẹp như vậy! ?” Một thanh âm đầy ngả ngớn vang lên cản đường Diệp Tư Ngâm.
Làn mi xinh đẹp khẽ nhíu. Vừa rồi lúc rời đi tâm trạng y không ổn định, nên đã quên cả dịch dung.
Không để ý tới tên nhìn có vẻ là xuất thân nhà giàu ăn chơi trác táng kia, Diệp Tư Ngâm vòng qua hắn, chuẩn bị rời đi.
“Ôi, tiểu mỹ nhân thật có cá tính, thật là cực hợp khẩu vị của bổn thiếu gia ! Không bằng theo bổn thiếu gia, ta cam đoan ngươi vinh hoa phú quý, xài cả đời không hết a!”
Diệp Tư Ngâm trong nháy mắt đột nhiên rất muốn cười —— đây là tình hình gì nha? Trước kia ngẫu nhiên nhìn thấy mẫu thân xem phim truyền hình, bên trong có chiếu mấy tên vô lại thường dây dưa nữ tử xinh đẹp như thế này. Lại không ngờ thật sự có loại người ấy, xem ra phim truyền hình không phải hoàn toàn vô căn cứ a.
Tên ăn chơi trác táng kia thấy Diệp Tư Ngâm thủy chung chưa từng để ý tới mình, có chút tức giận: “Tiểu tử, đừng có mà không biết thân biết phận như vậy!”
Mắt tím rốt cuộc cũng nâng lên nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: “Đừng chắn đường.”
“Thật là, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Người đâu, mang y về nhà cho gia!” Tên thiếu gia ăn chơi trác táng tài đại khí thô vung tay lên, lập tức có người bước ra hỗ trợ, giữa ban ngày ban mặt mà dám cường doạt dân nam . . . . . .
“Không biết tự lượng sức mình.” Mắt tím chợt lóe, thân hình nhỏ bé dùng tư thế loạn điệp phi hoa nhanh chóng điểm hết đại huyệt của những kẻ vây quanh mình. Lúc này tâm tình của y không tốt chút nào, xuống tay tự nhiên cũng nặng hơn. Loại thủ pháp điểm huyệt này là Diệp Thiên Hàn dạy y, người bên ngoài không thể giải được, sau một lúc cả người tự nhiên đau nhức, mười hai canh giờ sau sẽ tự động giải khai, sau đó ít nhất cũng phải nằm trên giường nửa tháng, có thể nói nó khiến kẻ khác sống không bằng chết.
Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên. Vị thiếu gia ăn chơi trác tang này là Lâm An thành phú thương đại thiếu gia của Đỗ phủ, ngày thường cật hát phiêu đổ (ăn uống, chơi gái, đổ trường..) không ác không làm, thậm chí thường xuyên bắt những cô nương xinh đẹp vào phủ đùa giỡn, trước độc chiếm rồi sau đó vứt bỏ, hoặc là bán cho thanh lâu, có thể nói là vô sỉ đến cực điểm. Nề hà Đỗ phủ tài đại khí thô, Đỗ lão gia lại đối với hài tử độc nhất này vô cùng cưng chiều, huống hồ Đỗ phủ này còn cùng chủ nhân của Lâm An thành Phù Ảnh Các có liên hệ, mọi người đều chỉ dám giận mà không dám nói. Hôm nay gặp thiếu niên này, cư nhiên giáo huấn gã, mọi người trong lòng có chút thống khoái, nhưng lại vì vị thiếu niên kia mà cảm thấy lo lắng. Nếu Đỗ phủ không chịu bỏ qua, tìm người trả thù, việc này làm sao cho phải a. . . . . .
“Lá gan ngươi cũng thật lớn! Còn không mau giải khai huyệt đạo cho bổn thiếu gia! Ta nói cho ngươi biết, cha ta là Đỗ lão gia, tỷ tỷ của ta là phu nhân của Phù Ảnh Các Các chủ!” Đỗ thiếu gia vẫn duy trì tư thế buồn cười đó mà kêu gào .
Nguyên bản thiếu niên còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi nghe được câu “Phu nhân của Phù Ảnh Các Các chủ “, mắt tím lóe lên, đột nhiên lại ảm đảm xuống.
Trên ngực, lại có chút không thoải mái. Y không biết đây là tình cảm gì, nhưng trong tiềm thức lại bài xích loại tình cảm này.
Tuy y để ý cái tình cảm không rõ ràng trong lòng mình, nhưng lại không muốn tiếp tục dây dưa nữa, tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây.
Không hề để ý tới những người phía sau đang kêu gào, chỉ đi thẳng về hướng cửa thành. Trên tường thành chữ “Lâm An” cũ kỹ hiện ra một loại tang thương không hề giống với phố xá náo nhiệt bên trong.
Thiếu niên không hề quay đầu lại, nên tự nhiên không biết, mấy người bị y điểm huyệt, ngay khi y ra khỏi cửa thành, lập tức bị một huyền y nam tử đột ngột xuất hiện, đánh gãy chân tay: “Đưa bọn họ về Đỗ phủ, nói cho lão tử của bọn hắn, là ta, Chiến Minh làm, tội danh là mưu toan thương tổn Phù Ảnh Các Thiếu chủ.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh—— nguyên lai thiếu niên kia là Thiếu chủ tử của Phù Ảnh Các sao? !
Phù Ảnh Các, Hàn Viên.
“Chủ nhân, Thiếu chủ đã ra khỏi Lâm An thành.” Chiến Minh cũng đem chuyện vừa rồi Diệp Tư Ngâm thiếu chút nữa bị đùa giỡn bẩm báo Diệp Thiên Hàn, nếu không Đỗ gia chỉ sợ sống không qua đêm nay.
Đôi mắt tím thâm thúy hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng đau lòng: “Ngươi đi theo y.”
“Vâng.”
Chú giải:
(*)Vật tẫn kì dùng:
Nguyên văn: Vật tẫn kì dung, nhân tẫn kì tài
Ý nghĩa: khi sử dụng một vật gì đó cần phải ra sức mà sử dụng chỗ hữu ích của nó, mà khi dụng người cần phải khiến cho hắn(nàng) phát huy tối đa khả năng của mình.
Hết chính văn đệ thập ngũ chương