CHƯƠNG 30
“Hàn!” Đẩy cửa phòng ra, Diệp Tư Ngâm liền thấy Diệp Thiên Hàn khẽ nhấp một ngụm trà trong chén, nhất thời trong đầu trống rỗng. . . . . .
Mắt tím thâm thúy nhìn qua, bên trong mang theo chút kinh ngạc khó gặp. Nhưng Diệp Tư Ngâm lại không còn tâm tư thưởng thức cảnh tượng này, nhanh chóng bước lên, đoạt lấy chén trong tay hắn.
“Chuyện gì?”
Diệp Tư Ngâm vẫn chưa trả lời, chỉ cẩn thận quan sát chén trà trong tay —— chén làm từTân Bình thanh từ thượng hạng, trà là Lư Sơn Văn Lâm quý báu, màu nước sanh biếc thanh thanh, hương trầm như lan. Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng thở ra —— trong chén không có độc. Buông chén trà, nắm lấy tay trái Diệp Thiên Hàn, đè lên mạch môn, mạch tượng vững vàng hữu lực, không một tia hổn độn. Diệp Tư Ngâm lúc này mới yên tâm, mệt mỏi ngồi xuống ghế, phát giác bản thân không ngờ kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ngâm nhi?” Diệp Thiên Hàn thấy y sắc mặt trắng bệch, có chút không vui, không biết là chuyện gì làm cho y kinh hoảng như thế.
Diệp Tư Ngâm thở ra nặng nề, mắt tím trong suốt nhìn gương mặt lãnh tuấn, nỗi lòng hơi phức tạp, lại vẫn bình tĩnh nói: “Độc cung lần này do cung chủ cùng hộ pháp tự mình hạ Côn Lôn, là hướng về ngươi mà đến. Không biết là ai mặt mũi cùng tài lực lớn đến mức có thỉnh được sư bá tự mình rời núi. . . . . .”
Diệp Thiên Hàn mặt trầm xuống, trong lòng đã đoán ra vài phần.
“Tiêu Thần.”
“Chủ nhân, có gì phân phó?” Có hai vị danh y nổi tiếng thiên hạ cùng đệ tử chân truyền Diệp Tư Ngâm của bọn họ ở, thương thế của Lăng Tiêu Thần trong mấy ngày đã hoàn toàn hồi phục. Tự nhiên, trong lúc trị thương không tránh được bị Hoa Tiệm Nguyệt tâm đùa giỡn so với tiểu hài tử còn nặng hơn trêu cợt, may có Hoa Tiệm Tuyết, mới không đến nỗi thương vừa lành lại bị độc chết.
“Truyền thư cho Tiêu Vị.”
Lăng Tiêu Thần không khỏi kinh ngạc. Xảy ra đại sự gì, chủ nhân sao lại muốn tự mình truyền thư cho Tiêu Vị?
“Lí Ân tuổi không nhỏ.” Diệp Thiên Hàn ý vị thâm trường nói.
Lăng Tiêu Thần nghe vậy lập tức nghiêm mặt nói: “Vâng.” chủ tử rốt cục muốn động thủ rồi? Nhịn gần hai mươi năm, vì sao đột nhiên muốn động thủ đây? Bước ra khỏi cửa phòng, Lăng Tiêu Thần liếc nhìn hai người phòng trong, trong lòng đã hiểu—— xem ra là nguyên do là vì Thiếu chủ. Làm này chính là không muốn Thiếu chủ đã bị liên lụy thương tổn? Xem ra chủ nhân yêu Thiếu chủ sâu đậm, chỉ tiếc Thiếu chủ chưa thông suốt.
Lí Ân? Diệp Tư Ngâm có chút ngẩn ngơ. Lí là họ của hoàng thất, mà đương kim hoàng tộc duy nhất có cái tên mang chữ”Âm” thì chỉ có đương triều hoàng đế lục tử, cũng là ngôi cửu ngũ tương lai, đương triều thái tử! Phù Ảnh Các thế nhưng cùng hoàng thất có quan hệ mật bất khả phân (mật thiết, không tìm ra dc chỗ hở…)? !
Bỗng nhiên nhớ lại, trong Phù Ảnh Các hàn đàm mật đạo có một cánh cửa điêu khắc đồ án phi phượng —— chẳng lẽ?
Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn, trong lòng đoán, cũng không dám xác định. Diệp Thiên Hàn họ Diệp, tất nhiên không phải là chính thống hoàng thất, mà đại môn khắc phi phượng đồ án, lại có thể thấy được nữ tính Diệp gia thân phận cao quý, có thể xử dụng phi phượng đồ án, tử tự lại không phải Lí thị tộc nhân, duy nhất có thể giải thích, chính là tổ mẫu của khối thân thể này, thân mẫu thân của Diệp Thiên Hàn, là một vị hoàng nữ!
“Hàn. . . . . .” Diệp Tư Ngâm có chút chần chờ, không biết nên nên hỏi hay không.
“Bất quá là vài chuyện cũ năm xưa thôi, không cần suy nghĩ. Nếu muốn biết, bổn tọa nói cho ngươi biết.” Diệp Thiên Hàn khinh miêu đạm tả nói, nhìn thấy người vì cực độ khẩn trương mà thoát lực kia, tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Tư Ngâm nói: “Sợ bổn tọa trúng độc của Hoa Vô Phong?” Diệp Thiên Hàn không thể không thừa nhận, vừa rồi Diệp Tư Ngâm lòng như lửa đốt chạy vào, một tiếng”Hàn” mang theo lo lắng cùng kinh hoảng làm hắn vui sướng phi thường. Nguyên lai thiếu niên bình tĩnh đạm mạc này cũng sẽ vì hắn mà lo lắng cùng kích động. . . . . .
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm nhìn hắn biểu tình âm dương bất định, chán nản. Vẻ mặt này, không giống vẻ lạnh lùng ngày xưa, thật có vài phần hương vị như Hoa Vô Phong tà mị bất kham. Hắn chẳng lẽ không biết Hoa Vô Phong rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại sao? Có vài thứ độc, thậm chí ngay cả Hoa Tiệm Nguyệt được xưng là”Thánh thủ độc y” đều không giải được, càng đừng nói đến y ! Trơ mắt thấy bộ dáng này của hắn, thật không hiểu vừa rồi y vì sao phải cực độ khủng hoảng. . . . . . Trong lòng nghĩ như thế, lời nói ra miệng lai mang theo tức giận: “Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì quên đi.” Nói xong muốn đứng dậy đi. Thình lình bị Diệp Thiên Hàn kéo cổ tay, ngã ngồi lên chỗ vừa ngồi lúc nãy.
“Đừng tức giận, bổn tọa nói cho ngươi nghe.” Ngữ khí ôn hòa hiếm thấy.
Này đích thật là vài chuyện xưa của tiền triều, nói ra có vẻ khá hoang đường.
Tiên hoàng có cả thảy chín vị hoàng tử, hai mươi hai vị công chúa. Nhưng, cuối cùng kế thừa hoàng vị của tiên hoàng lại là đệ cửu tử vốn không có quyền kế thừa. Cửu hoàng tử, tức đương kim hoàng thượng Lí Huyền, là do một Tài tử địa vị đê tiện sở sinh, nguyên bản vô luận như thế nào cũng không tới phiên gã kế vị. Nề hà tiên hoàng hiếu chiến, bảy vị hoàng tử đều chết trận chiến trường, chỉ còn một vị tam hoàng tử một lòng muốn tu đạo thành tiên, cuối cùng ăn “Tiên đan” do đạo nhân chế ra, bị mất mạng.(thiệt ta nói, thằng cuối chết một cách vô cùng lãng xẹt)
Trong hai mươi hai vị công chúa, có một vị Huệ An công chúa, là tiên hoàng hoàng hậu sở sinh, thân phận chính thống, lại gả cho đương triều Tể tướng, trong triều sức ảnh hưởng quá lớn. Hai người đã có một con, năm ấy sáu tuổi, lại phi thường trí tuệ, được tiên đế vô vàn sủng ái, dù là người có huyết thống khác họ nhưng vẫn được phong làm thân vương.
Huệ An công chúa năm đó cùng Tể tướng không chỉ là hôn nhân chính trị, còn là lưỡng tình tương duyệt. Công chúa thuở nhỏ ở trong cung xem quen huynh đệ tỷ muội lừa gạt áp bức lẫn nhau, sớm đối hoàng cung chán ghét. Mà Tể tướng là thế ngoại cao nhân được tiên đế mời vài lần mới đến, vốn là hướng tới cuộc sống nhàn vân dã hạc, chán ghét quan trường. Hai người sớm muốn rời đi kinh thành, cùng nhau đi du lãm thiên hạ.
Nhưng, phái hoàng hậu không cam lòng hư danh lại đề xuất hài tử của Huệ An công chúa năm ấy sáu tuổi nhập hoàng thất làm con thừa tự, đổi họ Lý mà kế thừa hoàng vị, từ hoàng hậu cùng công chúa chưởng quản triều chính. Một đề nghị hoang đường như thế lại được phần đông những đại thần quyền cao chức trọng trong phái hoàng hậu mưu tính đồng thời được cả triều văn võ đồng ý.
Huệ An công chúa cùng Tể tướng không muốn tiếp tục ở lại hoàng thành, lại càng không nguyện hài tử của mình tuổi còn nhỏ mà phải chịu nỗi thống khổ ‘cao xử bất thắng hàn’ (chỗ cao không tránh được lạnh (cô độc)), cho nên cùng cửu hoàng tử Lí Huyền đạt thành hiệp nghị, họ trợ Lí Huyền lên hoàng vị, mà lúc sau, Lí Huyền hạ chỉ chấp thuận Huệ An công chúa cùng Tể tướng rời đi hoàng thành.
Huệ An công chúa cùng Tể tướng sau khi rời khỏi, đích xác có vài năm tiêu dao khoái hoạt. Nề hà thiên hữu bất trắc phong vân (nguyên văn thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc, chỉ những việc không lường trước được), năm năm sau Huệ An công chúa vì khó sanh mà chết, thai chết trong bụng. Tể tướng vì thế mà cực kỳ bi thương, tự vận theo ái thê.
Năm ấy thiếu niên mười bốn tuổi an táng cha mẹ, trở lại kinh thành báo tang, không ngờ lại gợi lên thù mới hận cũ của Lí Huyền khi đó đã thành hoàng đế được năm năm—— ngoại thích phái tiên hoàng hoàng hậu chưa trừ, thiếu niên này lại ngồi trên cao vị thân vương, hơn nữa trí tuệ cơ trí, lòng nghi ngờ của đế vương lại càng không thể vãn hồi, đả kích ngấm ngầm hay công khai nối nhau tới. . . . . .
Mà thiếu niên này là Diệp Thiên Hàn năm đó, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, đương kim hoàng đế hận không thể trừ đi thật nhanh.
Trở lại phòng, Diệp Tư Ngâm thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Y đến thời không này đã lâu, nhưng luôn ở Khuynh Nguyệt cốc ngăn cách với thế giới. Tới Lâm An, cũng chỉ suốt ngày ở Hàn Viên, người nhìn thấy chỉ có đám người Diệp Thiên Hàn cùng Chiến Minh Lăng Tiêu Thần. Chưa từng có người nói cho y về đấng cứu thế mà thiên hạ đều biết. Này cũng khó trách, dù sao người biết Diệp Thiên Hàn có thân phận thân vương vô cùng ít ỏi. Người trong thiên hạ chỉ nghe qua hoặc giả căn bản chưa từng nghe qua hoàng thất có một vị thân vương khác họ, là hài tử của Huệ An công chúa cùng tiền triều Tể tướng, lại càng không ai dám liên hệ hài từ đó với Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn hiện giờ người giang hồ vì kính sợ mà đều tránh né.
Y cũng không đoán được, thân thế của Diệp Thiên Hàn, lại khúc chiết như thế. . . . . . Năm mười bốn phụ mẫu liền lần lượt chết đi, lại có cái một cửu cửu cửu ngũ chí tôn xem mình như cái đinh trong mắt, thật không hiểu hắn trải quan những ngày gian khổ đó thế nào. . . . . . Nghĩ nghĩ, Diệp Tư Ngâm lại có chút đau lòng.
Hôm sau, bên ngoài khách ***.
“Tiểu Tư, Diễm nhi cùng Hạ Thiếu chủ muốn đi Độc cung thành thân, chúng ta không cùng ngươi đi Lâm An. Ngươi phải hết thảy cẩn thận.” Hoa Tiệm Tuyết dặn dò nói.
Một bên Hoa Tiệm Nguyệt gật đầu, ánh mắt dời về phía Diệp Thiên Hàn: “Ngươi cần phải bảo vệ tốt bảo bối đồ đệ của ta, không được để cho y chịu ủy khuất nữa !” Hiển nhiên là lần này chuyện kinh hồn ở thông đạo dưới nền Trần Sương Các đã dọa tới hắn. Đối với Diệp Tư Ngâm, Hoa Tiệm Nguyệt trừ bỏ sư huynh cái gì cũng không để ý, lại rất đau lòng cùng quan tâm.
Diệp Thiên Hàn không trả lời, chỉ thủ thế, Lăng Tiêu Thần liền đang cầm một cái hộp đến trước mặt Hạ Nguyệt cùng Liên Diễm: “Đây là hạ lễ chủ tử cùng Thiếu chủ vì ngày đại hỉ của hai vị mà chuẩn bị. Chuẩn bị khá vội vã, thỉnh nhị vị không cần ghét bỏ.”
Hai người có chút thụ sủng nhược kinh, Hạ Nguyệt vội vươn tay tiếp, mở ra xem, là đôi song kiếm một huyền thiết sở chế!
“Đôi song kiếm này chưa đặt tên, hai vị đặt một cái tên đi, chính thức thành chủ nhân của nó.”
Hạ Nguyệt cùng Liên Diễm liếc nhau, Hạ Nguyệt nói: “Liên Diễm cô nương, ngươi nói đi.”
Trong mắt Liên Diễm mờ mịt không rõ, nhìn song kiếm tinh mỹ, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Vậy gọi Bất Hối cùng Bất Khí đi.” Không hối hận đã yêu sư huynh, không bỏ hài tử trong bụng chỉ còn có mẫu thân này. . . . . . Bất Hối, Bất Khí.
Hạ Nguyệt thấu hiểu, mỉm cười nói: “Hảo, vậy tên Bất Hối, Bất Khí.”
Nhìn thấy Diệp Tư Ngâm cùng Hoa Tiệm Nguyệt Hoa Tiệm Tuyết từ giã, Diệp Thiên Hàn liếc mắt xem bình sứ trắng vừa rồi Hoa Tiệm Nguyệt đưa cho hắn, trong đầu hiện lên lời của người nọ: “Cẩn một chút, đừng làm Tiểu Tư của ta bị thương.” Trong lòng rất muốn cười lên. Quả thật là không thể gạt được hai người họ, cũng thật giống tác phong tinh quái của Hoa Tiệm Nguyệt. Có sư phụ như thế, không biết nên vì Diệp Tư Ngâm thấy cao hứng hay là khó chịu. Nhưng. . . . . . cả người ngoài cũng nhìn thấu, Ngâm nhi, ngươi bao giờ mới có thể thông suốt? Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn bất đắc dĩ thở dài. Không vội, đợi việc này giải quyết xong, có thể dùng thời gian để y hiểu. Nếu thật không được. . . . . . Diệp Thiên Hàn nhìn bình sứ trong tay. . . . . . Vậy, cũng chưa chắc là không thể.
(o_0 anh nghĩ muốn bá vương ngạnh thượng cung a~~ =)))
Xe ngựa nguyệt bạch sắc tiến vào quan đạo, một hắc y nhân xuất hiện trong xe: “Chủ nhân, Thiếu chủ.”
“Trong các sao rồi?”
“Hồi chủ nhân, Cố Thanh Giác đã đến Lâm An, Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh cũng đã bí mật tới Lâm An.”
“Âu Dương thế gia?” Diệp Thiên Hàn nheo phượng mâu lại, hừ lạnh nói, “Còn chưa hết hy vọng sao? Nói cho Túy Nguyệt, đợi bổn tọa hồi các rồi xử trí.”
“Vâng.”
Gió nhẹ thổi qua, Hắc y nhân lại không thấy bóng người.
“Ngâm nhi, có cần tha cho Âu Dương thế gia?” Dù sao cũng là nương gia của Âu Dương Huyên Huyên, Diệp Thiên Hàn nhìn ra được, Diệp Tư Ngâm có tình cảm với Âu Dương Huyên Huyên.
Diệp Tư Ngâm buông sách thuốc trong tay xống, mắt tím trong suốt không hề gợn sóng sợ hãi: “Âu Dương thế gia, cùng ta có quan hệ gì?”
Tác giả chú:
Chú 1: Tân Bình tên cổ của Cảnh Đức Trấn. Ta không biết Cảnh Đức trấn có sản xuất sứ men xanh hay không….. bất quá phương Nam chắc không sản xuất sứ trắng đâu nhỉ….
Chú 2: Lư Sơn Văn Lâm tên cổ của trà Giang Tây Vân Vụ . Hình như rất quý thì phải….
Hết chính văn đệ tam thập chương