CHƯƠNG 3
Khi Chiến Minh dẫn y đi vào bên phải thượng tịch. Sa trướng phảng phất khắp xung quanh, che đi rất nhiều những ánh mắt muốn nhìn lén.
Diệp Thiên Hàn ngồi trên chủ tọa, lúc Diệp Tư Ngâm đi vào, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ân Tư Diệp?”
“Đúng là tại hạ.” Diệp Tư Ngâm bị khí thế của hắn chèn ép, lập tức nghĩ đến, người ta là ai chứ, Phù Ảnh Các Các chủ a, là người mà nói không chừng hoàng đế gặp hắn cũng phai nhún nhường đến ba phần. Một nam nhân như vậy sao có thể hữu lễ với một kẻ vô danh tiểu tốt chứ?
Diệp Thiên Hàn không nói tiếp, nhưng Chiến Minh lại vội chỉ về phía một thị vệ nằm trên mặt đất: “Chính là thị vệ này .”
Diệp Tư Ngâm thấy mình cuối cùng cũng đã có cơ hội thực hành những kiến thức học được từ Hoa Tiệm Nguyệt , liến cố xem như không nhìn thấy nam nhân ngồi trên chủ tọa, bước nhanh đến trước mặt tên thị vệ, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra.
Sau nửa nén hương, Diệp Tư Ngâm sắc mặt ngưng trọng đứng lên: “Hắn trúng một loại độc gọi là Lưu sương. Độc này vào từ miệng, sau đó từ nước bọt kéo dài đến huyết mạch toàn thân, người trúng độc sẽ luân phiên thanh tỉnh rồi hôn mê. Lúc thanh tỉnh toàn thân ngứa vô cùng, cứ lặp lại ba ngày như vậy, mạch máu nổ tung mà chết. Hơn nữa. . . . . . độc này không có giải dược.” Diệp Tư Ngâm nói xong, tất cả mọi người không hẹn mà mặt không còn chút máu. Diệp Thiên Hàn lại nhíu mày, không nói một lời.
Diệp Tư Ngâm quay đầu, thế nhưng lại sửng sốt trong chốc lát——khuôn mặt này. . . . . . khuôn mặt này rõ ràng là bộ dáng của y năm năm sau! Nhưng khí chất xem ra lại kém một chút! Đó là dạng nam nhân gì đây a! Y cuối cũng cũng đã hiểu vì sao năm đó Âu Dương Huyên Huyên phải bất chấp tất cả nguy hiểm chỉ để được gả cho nam nhân này. Mái tóc dài chạm đến thắt lưng không bị bó buộc mà rối tung lên, lại bởi vì tức giận mà bùng phát nội lực trong cơ thể làm mái tóc tung bay, bạch y tựa như một tiên nhân khiến người ta không thể không tôn trọng, mà gương mặt kia góc cạnh rõ ràng, ngũ quan so với nữ tử còn tinh xảo hơn, màu tím sẫm của đôi mắt hệt như y, cũng thâm thúy tựa như muốn hấp dẫn người khác vậy. Một chút cũng nhìn không ra đây là một nam nhân đã qua tuổi nhi lập (30), hơn nữa cũng còn có một đứa con mười lăm tuổi.
Quân lâm thiên hạ. . . . . . trong đầu Diệp tư ngâm chỉ có thể nghĩ ra một từ này.
Không ai thấy rõ Diệp Thiên Hàn đã làm gì, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy một bóng trắng lướt qua trong nháy mắt, ngửi được mùi Long Tiên Hương yếu ớt phảng phất, mà tên thị vệ nằm trên mặt đất cũng đã đoạn khí —— tất cả chỉ trong phút chốc.
Trên gương mặt không chút biểu cảm của Chiến Minh, lại hiện ra một tia không đành lòng, Diệp Tư Ngâm xóa tan phản ứng ngẩn ra ở đây. Thoáng thở dài: “Thứ tại hạ học nghệ không tinh, không thể giúp được gì.” Chết, đối với tên thị vệ trúng Lưu sướng mà nói, là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, Diệp Thiên Hàn xuống tay, lại chết trong hôn mê, không có một chút thống khổ nào.
Diệp Tư Ngâm nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đừng lại ấm trà trên tay thị giả (người hầu) đứng một bên. Bước nhanh đến xem xét, một lát sau nói: “Độc ở miệng ấm.”
“Ấm này. . . . . .” Chiến Minh cả kinh, Ấm nước này vốn là được chuẩn bị riêng cho Diệp Thiên Hàn, tên thị vệ lúc nãy vừa đi thăm dò tin tức trở về, hắn đã rót một ly cho y. Như vậy độc này nguyên bản. . . . . .
“Là nhằm vào bổn tọa sao? Hừ!” Đôi mắt tím như đang có một trận gió lớn tụ hội, nhưng một mạt cười lạnh trên khóa môi hơi mỏng kia lại tồn tại một loại phong tình khác. Diệp Tư Ngâm không khỏi sững sờ.
“Minh.” Diệp Thiên Hàn lạnh lùng gọi. Chiến Minh lập tức hiểu được ý của hắn: “Ân công tử, đa tạ tương trợ. Ít nhất chúng ta đã biết đây đến tột cùng là gì. Xin cho phép tại hạ tiễn ngài trở về.”
Diệp Tư Ngâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại nói: “Tả hộ pháp biết ai là người có thể hạ độc sao?” Hơi nhíu mi, mới vừa rồi Huyền Du Nhiên nói gần đây có ngươi muốn ám sát Diệp Thiên Hàn. Lần đầu tiên đã dùng ngay Lưu sướng – kì độc thiên hạ khó cầu, không ai đảm bảo được lần sau sẽ không có thủ đoạn lợi hại hơn. Diệp Tư Ngâm tự mình suy xét, lại không hề để ý đến việc mình đang lo lắng cho nam nhân lần đầu tiên y gặp mặt.
“Tại hạ cũng không biết.” Chiến Minh xin lỗi nói, “Người có thể hạ độc trong ấm trà này quả thật rất nhiều. Xem ra võ lâm đại hội lần này bố trí không cẩn thẩn chút nào.”
Diệp Tư Ngâm gật đầu. Địch nhân ẩn ở chỗ tối, sẽ không dễ dàng làm người khác phát hiện như vậy. Hơn nữa Lưu sương. . . . . . Xem ra đối phương lai lịch không nhỏ, mục tiêu cũng không nhỏ.
Nhìn bóng dáng Diệp Tư Ngâm rời đi, ánh mắt màu tím băng lãnh, thâm trầm hiện lên một tia sắc bén: “Ân Tư Diệp? Hừ, mệt cho y nghĩ ra.”
Đêm dần tối xuống, Diệp Tư Ngâm tựa vào trên giường lật xem sách thuốc. Về Lưu sương chi độc y cũng đã cho tín ưng thông tri Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết . Trở về Vạn Diệp Lâu mới nhớ đến độc kia không nhất định là nhắm vào một Diệp Thiên Hàn, cũng có thể là có người âm thầm muốn phá võ lâm đại hội. Nếu thật sự như thế, các lộ anh hùng lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít .
Bỗng nhiên, một tiếng đập cửa cắt dứt trầm tư của Diệp Tư Ngâm. Người ngoài cửa vạn phần lo lắng nói: “Ân thí chủ! Ân thí chủ! Phương trượng đại sư của chúng ta đột nhiên hôn mê bất tỉnh, ngài mau đến xem đi!”
Diệp Tư Ngâm bật dậy. Thiếu Lâm phương trượng? !
Vội vàng khoác áo ngoài, tùy tăng nhân đi vào sân nơi người của Thiếu Lâm ở, đa số các lộ hào kiệt đều đã tập trung, ngay cả Chiến Minh cũng đã đến, thấy Diệp Tư Ngâm liền đến nghênh tiếp.
“Ân công tử, hình như là trúng cùng loại độc với tên thị vệ của Phù Ảnh Các chúng ta.” Chiến Minh nghiêm mặt lạnh nói.
Diệp Tư Ngâm trầm ngâm bắt mạch cho Trí Không đại sư. Đôi mắt tím xinh đẹp ngày càng thâm trầm. Nửa nén hương trôi qua, đã có người tính khí không nhẫn nại được .
“Tiểu oa nhi nhà ngươi rốt cuộc đã xem xong chưa a! Cái gì Thánh thủ độc y chứ, Hoa Tiệm Nguyệt thật là phường xấu xa mà, khiến một tiểu oa nhi đến thật là. . . . . .”Đại hán tử đang định nói năng lỗ mãn nháy mắt mở to hai mắt ra, miệng như cá bình thường mở mở khép khép, không thể phát ra âm thanh gì. Lúc mọi người kinh ngạc, thì chỉ thấy Diệp Tư Ngâm đứng dậy đối mặt mọi người, lạnh lùng chăm chú nhìn người nọ nói: “Những lời vũ nhục như vậy, nếu để gia sư nghe được, ngươi đời này cũng đừng nghĩ đến việc mở miệng nói chuyện lần nữa.”
“Ngươi đã làm gì! ?” Người bên cạnh hắn hoảng sợ hỏi han, không ai thấy rõ Diệp Tư Ngâm phóng độc lúc nào.
“Không có gì cả, ba canh giờ sau tự nhiên có thể nói lại được, ta chỉ là làm hắn im lặng trong chốc lát thôi.” Đôi mắt màu tím mang theo khinh thường mà nhìn kẻ nói năng lỗ mãng kia, băng lãnh trong đó làm mọi người kinh ngạc, đây thật sự thiếu niên thanh tú, ôn nhuận vừa rồi sao.
Đến tận đây, tất cả những kẻ đối Diệp Tư Ngâm nửa tin nửa ngờ không dám nhiều lời nữa.
“Tả hộ pháp, Trí Không đại sư trúng không phải là ‘ Lưu sương ’ chi độc.” Diệp Tư Ngâm dừng một chút, ánh mắt tối lại, “Độc này tên là ‘ Tam canh la hưởng’. Người trúng độc lâm vào hôn mê, sẽ đột ngột tỉnh lại vào canh ba, nhưng mặc dù tỉnh lại, thần trí cũng không rõ ràng, chỉ biết làm theo ý nguyện của người hạ độc.”
Trong phòng trán ngập trừu khí: “Vậy. . . . . . Vậy . . . . . Nếu người hạ độc muốn đại sư giết người, chẳng phải chúng ta sẽ. . . . . .” Một người kêu lên sợ hãi, mọi người đều tỉnh ngộ: Trí Không đại sư thân là Thiếu Lâm phương trượng, võ công thâm sâu khó lường. Nếu hắn ra tay với những người khác. . . . . . Vậy trong thiên hạ chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể chống lại. Trong phòng lâm vào khủng hoảng.
Trong lúc nhất thời mỗi người đều cảm thấy bất an.
“Độc này có thể giải được không?” Nga Mi Huyền Tịnh sư thái khôi phục bình tĩnh đầu tiên, hỏi.
“Độc này không có giải dược.” Diệp Tư Ngâm vừa nói ra lời này, chung quanh lại tràn ngập trừu khí.”Độc này sẽ không thương tổn đại sư, mười ngày sau có thể tự thân hóa giải hoàn toàn. Nhưng trong mười ngày này, đại sư sẽ trong trạng thái hôn mê, mà mỗi ngày từ canh ba đến canh năm. . . . . .” Diệp Tư Ngâm cũng không nói tiếp, nhưng ngụ ý thì tất cả mọi người đều hiểu được . Mỗi ngày từ canh ba tới canh năm, đó là lúc Trí Không đại sư bị người hạ độc khống chế, rất có có thể sẽ xuống tay với mọi người.
Huyền Tịnh sư thái thoáng nghĩ: “Như vậy có thể đem Trí Không đại sư trói lại, đợi ngày sau đại sư khôi phục, lại thuật lại mọi việc, đại sư hẳn là sẽ không trách tội chúng ta.” Chung quanh có không ít người phụ họa theo.
Diệp Tư Ngâm lắc đầu: “Nếu làm vậy, đại sư sợ sẽ dữ nhiều lành ít .” Người chung quanh khó hiểu. Chiến Minh thoáng suy tư nói: “Ân công tử chính là nghĩ rằng, người hạ độc thấy mưu kế không thể thực hiện được sẽ lệnh đại sư tự sát, lấy đó làm cảnh cáo cho võ lâm hào kiệt, sau đó lại sẽ tìm kiếm một người khác hạ mà ‘ Tam canh la hưởng ’ chi độc?”
Lời vừa nói ra, mọi người nháy mắt lâm vào trầm mặc.
“Ân thí chủ. . . . . .” Thanh âm già nua nhưng mạnh mẽ làm mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Trí Không đại sư vốn dĩ nên hôn mê cư nhiên tỉnh lại. Diệp Tư Ngâm cau mày, vội bắt mạch lần nữa. Ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Trí Không đại sư: “Đại sư, ngài tội tình gì. . . . . .”
Chỉ thấy Trí Không trong lúc Diệp Tư Ngâm thuyết minh ngồi dậy: “Lão nạp dùng hết một thân nội lực chống lại ‘ Tam canh la hưởng ’, cũng đã du tẫn đăng khô (đầu hết đèn tắt, nghĩa thoáng, hết sức, sinh mệnh đã đến hồi kết (*)).” Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Trí Không người sáng nay còn tinh thần tỉnh táo, không hiểu hắn nói “Du tẫn đăng khô” là ý gì.
“Ai, đại sư, ngài căn bản không cần. . . . . .” Huyền Tịnh sư thái hiểu được, thở dài nói.
“Lão nạp nguyện tự mình kết thúc cũng không nguyện làm con rối cho kẻ vô sĩ đó. Vọng các vị trân trọng đều này, đứng nói gì nữa. Lão nạp ngày mai quay về Thiếu Lâm chấm dứt quãng đời còn lại, Thiếu Lâm La Hán đường đệ tử ở lại Lâm An, cho đến khi võ lâm đại hội kết thúc. Khụ khụ. . . . . . Tả hộ pháp, thỉnh thay lão nạp chuyển cáo Diệp Các chủ, làm phiền Diệp Các chủ vì võ lâm đại hội mà phí tâm .”
Chiến Minh ôm quyền hành lễ, lắc đầu xoay người rời đi. Mọi người thấy vậy cũng đều cáo lui. Nhất thời chỉ còn Diệp Tư Ngâm cùng người của Thiếu Lâm.
“Ân thí chủ cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi. Lão nạp đã không còn đáng ngại.” Trí Không hữu lễ, tức thì phái môn nhân tiễn khách. Diệp Tư Ngâm cuối cùng liếc nhìn Trí Không một cái, xoay người trở về phòng. Đôi mắt tím sẫm xinh đẹp in bóng những ngôi sao, xinh đẹp không tả xiết.
Chú giải:
(*)Du tẫn đang khô:
Đây không phải là một điển cố gì cả, mà chỉ là một chuyện xưa:
Có một vị bác sỹ y thuật cao mình, chẳng những nhiệt tâm cứu người, hơn nữa lại thu phí rất thấp, cư dân quanh đó đều tìm hắn chữa bệnh.
Một ngày nọ, có một vị lão ông đầu bạc trắng, bán thân bất toại, ông ngồi trên một chiếc xe lăn, được đứa con đẩy đến.
“Bất luận ra sao, xin người hãy cứu phụ thân của ta….” Một đại nam nhân hơn bốn mươi tuổi giờ phút này khóc như một đứa trẻ con bình thường.“Đã xem qua vài vị bác sỹ đều không cò khởi sắc gì cả, ta chỉ muốn phụ thân sống thêm vài năm, cầu ngài, ngàn vạn lần hãy cứu phụ thân, bác sỹ.”
Vị bác sỹ cẩn thẩn xem mạch, huyết áp, kiểm tra tim phổi, sau đó viết đơn thuốc, cũng cẩn thẩn dặn dò: “Trước khi về nhà, nên đến phật đường ở lầu ba ngồi một hồi.”
Nam nhân nghe xong không hiểu được, chỉ xem là bác sỹ đang trấn an người bệnh, không để trong lòng.
Hai tháng trôi qua, nam nhân lại đưa lão phụ đến chẩn bệnh. Sau khi cẩn thẩn kiểm tra, viết đơn thuốc, bác sỹ lại lần thứ hai dặn dò hắn đưa phụ thân đến phật đường ở lầu ba mà ngồi.
Nhưng nam nhân vẫn như trước không để tâm, cầm thuốc rồi mang phụ thân rời đi, nghĩ thầm bác sỹ này dài dòng quá.
Cho đến lần thứ 3 chẩn bệnh, sau khi viết xong phương thuốc, vị bác sỹ ngăn hắn lại, ấn thang máy đến phật đường ở lầu 3.
Ba người yên lặng xem bàn trà, bồn hoa cùng những quyển thiện thư kinh phật trên giá sách…
“Nguyên nhân ta bảo các người đến đây ngồi là muốn các người nhìn ngọn bất của đèn dầu…” Bác sỹ chỉ về phía trước nói “Mỗi một cây đèn dầu đều cần có bất đèn, cho dù là cây đèn dầu tốt nhất, nếu không có bất đèn cũng không thể cháy được. Mỗi lúc dầu sắp hết, bấc đèn còn lại một đoạn, ta sẽ nghĩ: thêm chút dầu nữa vào lọ, hẳn là có thể kéo dài tuổi thọ của đèn, vì vậy ta thật sự làm thế…… kết quả các người đoán sao?”
Nhìn hai phụ tử tràn ngập nghi hoặc, bác sỹ chậm rãi nói “Cuối cùng vì lòng tham, ta châm vào thật nhiều dầu, kết quả không phải ngọn lửa trở nên mỏng, mà là bất đèn căn bản không thể đốt lên được, thử qua nhiều lần, ta mới hiều được: muốn cho bấc đèn phát ra ánh sáng tự nhiên, chỉ có một phương pháp duy nhất, chính là đổ đầy dầu vào lọ, cho bất đèn đốt hết một lần, dầu hết đèn tắt, một lần nữa rót vào dầu mới, thay một bấc đèn mới, đây mới là phương pháp đốt đèn chính xác nhất.”
Nam nhân bừng tình hiểu ra, yên lặng gật đầu, rưng rưng nước mắt giúp lão phụ rời đi.
Lọ là vận mệnh, dầu như sinh mệnh của ta ở thế giới này, còn bất đèn chính là thân thể.
Một sinh mệnh chấm dứt thì một sinh mệnh mới sẽ ra đời, có tử mới có sinh, sinh mệnh không ngừng tuần hoàn.
Khi đèn tàn, hãy cứ để cho nó tàn, khi hoa héo, hãy cứ mặc cho nó héo. Điêu tàn, héo rủ chính là một trò chơi, linh hồn tồn tại trong không gian, không điêu cũng không tàn, không ngừng thực hiện những chuyến lữ hành mới mẻ.
Giải thích bằng điển cố, điển tích, chuyện xưa thì dài dòng, nhưng thật ra ý nghĩ lại vô cùng đơn giản. Cả câu chính là muốn nói, cái gì cũng phải tuần hoàn theo những quy luật nhất định, không nên cưỡng cầu những việc ra khỏi quy luật đó, phải biết chấp nhận số mệnh và làm theo vận mệnh.
Hết chính văn đệ tam chương.