Phù Ảnh Ám Hương

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 65

“Dịch nhi, có muốn làm hoàng đế không?”

“Hoàng đế? Là như phụ hoàng sao?”

“Đúng vậy. . . . . .”

“Không muốn!”

” Nga, vì sao?”

“Phụ hoàng đối xử với mẫu phi không tốt, đối Dịch nhi cũng không tốt, đối lục hoàng huynh. . . . . . Cũng không tốt!”

“Đứa ngốc. . . . . . người làm vua nhất định phải lấy nhân nghĩa làm đầu, hết lòng lo lắng cho bách tính trong thiên hạ. Phụ hoàng ngươi. . . . . . Từng là hoàng đế tốt, chỉ tiếc. . . . . .”

“Hết lòng lo lắng cho bách tính trong thiên hạ? Trước kia phu tử cũng đã dạy những lời này. . . . . . vậy vì sao lục hoàng huynh không làm hoàng đế? Huynh ấy mới là thái tử không phải sao?”

“. . . . . . thái tử a, tự nhiên có có dự định của mình. Thái tử điện hạ sẽ tự tay truyền hoàng vị cho Dịch nhi, còn có thể dạy Dịch nhi làm sao trở thành một hoàng đế tốt. Dịch nhi có chịu không?”

“Ân. . . . . . Hảo.”

“. . . . . . Đứa ngốc. . . . . .”

“Vân Quý phi gật đầu ?”

“Theo ám vệ hồi báo, xem ra là vậy.”Lí Ân nhàn nhàn mà nhấp một ngụm rà, “Tiểu ngâm quả nhiên hảo thủ nghệ! Hoàng huynh cũng thật có lộc ăn.”Nửa đùa nửa thật nói, đôi mắt xinh đẹp mang theo trêu tức liếc nhìn hai người đang ôm nhau.

Diệp Thiên Hàn từ chối cho ý kiến, Diệp Tư Ngâm thì ôn nhu nói: “Đợi cửu hoàng tử lớn lên, nếu biết đây chẳng qua là một giao dịch thái tử điện hạ ngài làm với Vân Quý phi, chỉ sợ sẽ phái binh đuổi giết cũng không chừng.”

Lí Ân nghe vậy sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: “Hẳn là. . . . . . Không đến mức vậy đi.”

Xem Lí Ân khó được kinh ngạc, Diệp Tư Ngâm nhịn không được cười khẽ ra tiếng, mắt tím trong suốt đầy ý cười, lệnh tuyệt sắc dung nhan ngày thường luôn lạnh nhạt xuất trần thêm vài phần sinh khí, càng làm người nhìn động tâm. Lí Ân lại hơi hơi sửng sốt, nhìn Diệp Thiên Hàn thở dài: “Hoàng huynh, bộ dáng tiểu Ngâm như vậy, ngươi vẫn còn cho y xuất môn được, chậc chậc. . . . . .”

Diệp Tư Ngâm nửa bực mình nửa buồn cười vì lời cậu nói, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên cổ áo Lí Ân, cong môi lên, lộ ra khó một nụ cười không hảo ý hiếm thấy: “Thái tử điện hạ hôm qua lại đi hoàng cung làm hái hoa tặc sao? Khó trách hôm nay tinh thần không phấn chấn. Có cần ta viết một phương thuốc, giúp thái tử điện hạ điều trị thân thể?”

Một lời xuất hồ ý liêu như vậy làm Lí Ân khó được đỏ mặt, theo bản năng nâng tay che cổ áo lại — nơi đó là đêm qua vào thăm hoàng cung, Tiêu Vị rãi lên một mảnh diễm lệ.

Diệp Thiên Hàn cũng kinh ngạc người trong lòng lại nói ra những lời trêu đùa như vậy, mắt tím mang theo thần sắc đùa nghịch làm hắn động tâm không thôi, bàn tay ôm thắt lưng y cũng không tự giác siết lại — nguyên tưởng rằng người này chỉ thích hợp cười nhẹ, lại không biết, nụ cười thoải mái lộ ra lúm đồng tiền lại càng thêm tươi đẹp động lòng người. mà hắn lại càng thêm kiên định tâm tư sau khi thành sự sẽ mang người này đi khắp đại giang nam bắc.

“Hàn?”Phát hiện Diệp Thiên Hàn phía sau không thích hợp, Diệp Tư Ngâm quay đầu lại, lại vừa lúc đối diện với đôi mắt tím thâm thúy đầy sủng nịch của đối phương, nhẹ nhàng cười, đưa tay bắt lấy bàn tay bên hông, lập tức bị cầm ngược lại, mười ngón đan vào nhau.

Nhìn hai người đối diện ôn nhu như vậy, Lí Ân có chút hâm mộ cùng ghen tị. Nghĩ vậy lại càng thêm kiên định, đợi hết thảy trần ai lạc định, cậu cùng vi Tiêu Vị cũng có thể giống họ sớm chiều bên nhau, bạch đầu giai lão. . . . . . trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tinh quang, thầm nghĩ: nên đẩy nhanh tốc độ giải quyết chuyện này mới được . . . . . . Không biết Miêu Cương phiên vương kia đã nghĩ tới đâu rồi.

Ba người đang tán gẫu, bỗng nhiên Diệp Thiên Hàn sắc mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Minh, chuyện gì kích động như thế?”tiếng bước chân hỗn đỗn, thế nhưng xuất từ tả hộ pháp Phù Ảnh Các Chiến Minh, Diệp Tư Ngâm cùng Lí Ân đều có chút kinh ngạc.

“Hồi chủ tử, Miêu Cương phiên vương. . . . . .”

Cửa bị mở ra, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn thuộc hạ đắc lực của mình: “Nói.”

Chiến Minh sắc mặt ngưng trọng: “Vừa rồi ám vệ báo lại, Túy Nguyệt làm bị thương Miêu Cương phiên vương. . . . . .”

“. . . . . . Đi xem.”Diệp Thiên Hàn ôm lấy Diệp Tư Ngâm đi đến tiểu viện Kình Thương cùng Dao Hàm ở, “Minh, nếu có còn có lần sau, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.”Phù Ảnh Các tả hộ pháp, há lại không biết đúng mực đến vậy, sao có thể dễ dàng để lộ động tĩnh của mình ra được. Chiến Minh thấy thế run lên, gật đầu xưng phải trong lòng cảm thán, chủ tử quả thật là thay đổi không ít, nếu trước kia, nhất định sẽ trừng phạt thật nặng. . . . . .

Tiểu viện Kình Thương tạm cư, là một cảnh tượng mọi người đều kinh ngạc — Kình Thương té trên mặt đất, bụng bị thương, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ y phục, mà đôi mắt sắc bén lợi hại, thường xuyên lóe lên ngoan tuyệt giờ phút này lại mang theo thần sắc phức tạp nhìn Túy Nguyệt đứng một bên, trong tay cầm chủy thủ. Dao Hàm thì cản tên thị vệ đang căm giận không thôi, không cho hắn bước lên tổn thương Túy Nguyệt.

Trường bào màu mực nhiễm đầy vết máu, Túy Nguyệt ngây người nhìn máu trên người cùng trên đất, ngay cả mọi người xâm nhập cũng không có phản ứng. Mãi đến khi một lực lượng cường đại tràn ra làm nàng hít thở không thông, lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn người tới, chân mềm nhũn, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.

Diệp Thiên Hàn trong mắt là lửa giận ngập trời — hắn không ngờ Túy Nguyệt thế nhưng lại chẳng biết đúng mực đến vậy. Cơn tức mang theo nội lực hùng hậu lệnh Dao Hàm cùng thị vệ bị mất nội lực chau mày, ráng chống thân thể để mình không ngã xuống đất, mà Kình Thương thì sinh sinh phun ra một ngụm máu tươi.

“Hoàng, hoàng huynh!”Dao Hàm kinh hãi kêu lên, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Diệp Tư Ngâm cùng Lí Ân.

“Hàn.”Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, lệnh người đang thịnh nộ dần thu liễm cơn giận, mắt tím thâm thúy lại nhìn chằm chằm Túy Nguyệt đang quỳ trên đất, lạnh lùng nói: “Minh, dẫn đi.”

Chiến Minh hiểu ý, đang định bước lên nâng Túy Nguyệt về viện của mình, lại không ngờ Kình Thương đang trọng thương lại đứt quãng nói: “Cho, cho nàng ở lại đây. . . . . .”thanh âm trầm không còn chút hồn hậu của ngày xưa, lại vẫn lệnh Túy Nguyệt cùng gã có thâm cừu đại hận quăng cho gã một ánh mắt muốn giết người.

Diệp Tư Ngâm nhìn vẻ mặt Kình Thương tựa hồ có chút tự giễu, thấy nghi hoặc. Nhưng làm một đại phu, rất nhanh liền xem nhẹ tia nghi hoặc này nói: “Để ta xem thử.”

“Không cho ngươi chạm vào hoàng huynh của ta!”Người đứng ra là Dao Hàm, đôi mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm Diệp Tư Ngâm. Tuy rằng đã muốn buông tha cho Diệp Thiên Hàn, nhưng Dao Hàm lại chưa từng ngừng chán ghét Diệp Tư Ngâm. Thân là nam nhân, bộ dáng lại xinh đẹp như thế, quả thực là tai họa trời sinh! Dao Hàm oán hận nghĩ, dĩ nhiên nàng đã quy nguyên nhân làm mình cùng hoàng huynh rơi vào kết cục này cho thiếu niên xinh đẹp trước mắt.

Diệp Tư Ngâm dừng chân, mắt tím trong suốt mang theo lãnh đạm nhìn Dao Hàm: “Miêu Cương là đất nước của cổ độc, y độc trước nay chẳng phân nhà, làm Miêu Cương công chúa cùng Đại Tế Ti, nói vậy y thuật của trưởng công chúa cũng hơn hẳn thường nhân. Như thế là ta múa búa trước cửa Lỗ Ban .”

“Ngươi. . . . . . !”Dao Hàm tức giận nói không ra lời. Nếu có thể cứu, nàng đã sớm cứu. . . . . . Nhưng nơi hoàng huynh bị thương. . . . . .

“Tiểu Ngâm, cứu người quan trọng hơn.”Lí Ân có chút khẩn trương. Nếu lúc này Kình Thương chết như vậy, chỉ sợ là hậu họa vô cùng. Nếu là có thể cứu được gã. . . . . . Như vậy chuyện hiệp định giữa họ lại càng thêm dễ dàng.

Diệp Tư Ngâm tự nhiên hiểu Lí Ân ở lo lắng cái gì, mắt nhìn Chiến Minh, Chiến Minh hiểu ý, kéo Dao Hàm sang một bên.

“Làm cái gì! Ngươi làm cái gì! Buông! Ngươi không được chạm vào hoàng huynh! Không được. . . . . .” Dao Hàm bị điểm á huyệt chỉ có thể không ngừng lắc đầu, lại không cản được Diệp Tư Ngâm tiếp cận Kình Thương.

Sau một lúc, Diệp Tư Ngâm sắc mặt ngưng trọng đứng dậy.

“Sao rồi?”Lí Ân sốt ruột hỏi.

Diệp Tư Ngâm thở dài: “Vết thương vốn không nặng, chủy thủ đâm cũng không sâu, nhưng. . . . . . Chủy thủ đâm vào phổi, không bao lâu sau, chỉ sợ sẽ vì hít thở không thông mà chết.”

“Ngươi nói cái gì! ?”Thị vệ kia kinh hãi, Dao Hàm nói không ra lời lại che miệng không thể tin, một lát liền rơi lệ đầy mặt.

Diệp Tư Ngâm nhịn không được nhíu chặt mày, Diệp Thiên Hàn đi lên ôm lấy y, hôn lên thái dương nói: “Nếu cứu không được, thì quên đi.”

” Ngươi!”Hiển nhiên không ngờ Diệp Thiên Hàn sẽ nói ra những lời vô tình như vậy, thị vệ cùng Dao Hàm gần như tuyệt vọng.

“Chuyện tới giờ, chỉ có một phương pháp có thể cứu gã.”Diệp Tư Ngâm suy tư một lát, trong lòng lại vô pháp xác định, “Chỉ có thể thử một lần, tử mã đương thành hoạt mã (cứ từng bước tiến hành, vì căn cứ theo hiện trạng thì không có cách chữa tốt hơn, được ăn cả ngã về không) mà cứu thôi.”

Dĩ vãng đối với y độc, người này trước nay luôn tràn đầy tự tin, này vẻ mặt chần chừ không xác định là lần đầu tiên Diệp Thiên Hàn nhìn thấy trên mặt y, trong lòng có chút lo lắng, hôn lên đỉnh đầu y: “Đừng miễn cưỡng.”

Diệp Tư Ngâm lắc đầu, phân phó nói: “Minh, thay ta chuẩn bị kéo cùng chủy thủ, lại đi hầm băng lấy một ít băng đến, càng nhiều càng tốt, phải nhanh.”

Không quá rõ ràng, nhưng Chiến Minh như trước rất nhanh ly khai.

“Nâng phiên vương vào phòng, phải tránh đụng vào miệng vết thương cũa gã.”

” Hàn. . . . . .”Có chút chần chờ, Diệp Tư Ngâm nhìn ái nhân.

“?”

“Ngươi tới giúp ta, được không?”Trong viện này, chỉ có duy nhất một người có thể giúp y đó chính là Diệp Thiên Hàn .

Im lặng gật đầu, Diệp Thiên Hàn theo Diệp Tư Ngâm vào phòng, đóng lại cửa phòng. Chỉ còn Dao Hàm cùng thị vệ kia, đám người Chiến Minh Lí Ân Túy Nguyệt, vẻ mặt lo lắng cùng nghi hoặc.

Túy Nguyệt từ đầu đến cuối lại chưa từng nói một câu, chỉ ngơ ngẩn nhìn mặt đất, trong tay vẫn đang nắm chặt chủy thủ, còn đang nhỏ xuống máu tươi.

Dao Hàm phục hồi tinh thần, đi đến cạnh Túy Nguyệt, bị Chiến Minh cản lại. Nàng cũng không cưỡng cầu bước tới, chỉ nhìn Túy Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta thật thay hoàng huynh đáng tiếc. Ngươi căn bản không đáng hoàng huynh nhớ ngươi niệm ngươi suốt mười mấy năm!”

Túy Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, tựa hồ nghe không hiểu Dao Hàm đang nói cái gì, khó hiểu nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuyệt sắc của nàng đầy mê vọng — nàng vì phụ mẫu báo thù, đúng không? Ái nhân dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt, không phải sao? Vì sao trong lòng nàng lại không thấy khoái hoạt? Đây không phải chuyện nàng luôn muốn làm suốt mười mấy năm qua sao? Vì sao lúc chủy thủ đâm vào Kình Thương, lòng của nàng đau như vậy. . . . . .

Phòng trong, Diệp Thiên Hàn kinh ngạc nhìn Diệp Tư Ngâm hết sức chuyên chú giúp Kình Thương” chữa thương”, dùng một từ ngữ ở kiếp trước của y, đó là”Giải phẫu”.

Vết thương của Kình Thương, ở cái niên đại này, căn bản không thể chữa khỏi. Cho dù y thuật y cao minh tới đâu, dược phương có tinh diệu thế nào, vẫn như cũ không thể cứu được một người bị đâm vào phổi. Cho dù là Tiệm Nguyệt Tiệm Tuyết Hoa Vô Phong có ở đây, cũng bất lực. Duy nhất có thể cứu mệnh người này, chỉ có chức nghiệp kiếp trước của Diệp Tư Ngâm — ngoại khoa giải phẫu.

Đã có bốn năm không cầm qua dao mổ, giờ phút này cằm chủy thủ đã tiêu độc, Diệp Tư Ngâm trong lòng sinh ra khẩn trương. Khi mở ổ bụng, máu tươi trào ra, Diệp Tư Ngâm cơ hồ muốn buông tay. . . . . . những trường hợp thế này kiếp trước y vô cùng quen thuôc, hiện giờ xem lại như thể đã qua mấy đời, rất chân thật.

Cũng may Diệp Thiên Hàn đúng lúc tiến lên nắm tay y. Nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến, chủy thủ chuẩn xác chuyền vào tay, Diệp Tư Ngâm lúc này mới có thể tiếp tục tiến hành giải phẫu. . . . . .

Cửa phòng”Bành” một tiếng mở ra. Mọi người nháy mắt tràn lên, chỉ thấy Diệp Thiên Hàn ôm Diệp Tư Ngâm đi ra, người người nọ vẻ mặt mệt mỏi, mắt tím trong suốt đầy mơ hồ.

“Sao. . . . . . Thế nào ? !” thanh âm Dao Hàm có chút run rẩy. Giờ này khắc này, nàng đã không còn quan tâm người nọ có phải”Địch nhân” hay không, chỉ hy vọng người này có thể cứu được hoàng huynh của mình.

Diệp Tư Ngâm nhìn mọi người, chậm rãi gật đầu, thân thể mềm nhũn, dĩ nhiên ngã vào lòng Diệp Thiên Hàn. . . . . .

Hết chính văn đệ thất thập ngũ chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.