Ta rất lạnh lẽo
Type: Táo Ngáo
Bóng đêm thăm thẳm.
Một đêm dài đằng đẵng này, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không qua đi.
Dốc núi Mạnh Phù Dao rơi xuống vẫn tĩnh lặng như cũ, đá vụn rơi xuống dốc núi, thật lâu thật lâu sau mới phát ra tiếng vang chạm đến đáy.
Nghe ra được là dốc núi rất sâu.
Cỏ dại nơi dốc núi đột nhiên lay động.
Liền ngay sau đó, một bóng dáng màu xanh thẫm chậm rãi trồi lên từ dưới dốc núi đen đặc.
Bóng dáng đó hoàn toàn coi nhẹ lực hút của trái đất, như được vật thể ẩn hình thần kỳ gì đó dẫn dắt, chầm chậm xoay nửa vòng giữa không trung, vững vàng đáp xuống bên bờ đá.
Bóng dáng nhỏ bé kia vừa ngẩng đầu, ánh trăng soi vào đôi mắt ẩn hiện sát khí của nàng.
Mạnh Phù Dao.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ bẫng, cổ tay Mạnh Phù Dao hất lên, một tia sáng đen vụt quét trong không trung, rút vào trong ống tay áo của nàng.
“Muốn hại ta ư? Đâu dễ vậy.”
Mạnh Phù Dao nhẹ nhàng vuốt cây roi mỏng màu đen nơi cổ tay, đó là cây roi mềm quấn tơ vàng nàng dùng làm đai lưng. Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Viện không ổn, nàng đã sớm nắm cây roi này trong lòng bàn tay, hành vi quái lạ xé ống tay áo của ả đã khiến nàng sớm có phòng bị. Tấm áo choàng che giấu trò xiếc của Bùi Viện, đồng thời cũng che đi động tác quấn chiêc roi mềm vào động bên núi đá của nàng.
Trước khi bị Bùi Viện điểm huyệt, nàng đã điều động công lực Phá Cửu Tiêu còn sót lại bảo vệ huyệt đạo nửa người phía bên tay Bùi Viện, Bùi Viện điểm huyệt dưới áo choàng, nhận huyệt hơi sai lệch, độ mạnh yếu cũng không đủ. Gần như chỉ trong thoáng chốc khi nàng rơi xuống thì đã mượn xung lực lập tức giải khai huyệt đạo.
Mà lúc nàng bị đẩy rơi xuống, roi mềm quấn lấy thân thể nàng, nàng không nhúc nhích mãi cho đến khi hai người kia đi xa, mới chậm rãi bò từ dốc núi lên.
Mạnh Phù Dao đứng vững vàng trên dốc núi, nhìn bóng đêm phía trước, dường như nàng nhìn thấy tòa sơn trang hùng vĩ nguy nga trong bóng đêm sâu thẳm, cũng chàng thiếu niên đã mang đến cho nàng sự ấm áp vô cùng quý giá trước đây.
Gió lớn thổi phần phật trên đỉnh núi, thiếu nữ sắc mặt nhợt nhạt không có cảm xúc gì đang đứng bất động. Lúc ban đầu khi còn nhớ tới thiếu niên kia, bất giác nàng khẽ cong môi mỉm cười, giờ phút này, trên mặt nàng không còn đọng lại nét gì nữa.
Những ngày tình ý mập mờ, nhất thời động lòng ấy cũng chỉ là một cuộc thám hiểm trong ngã rẽ cuộc đời nàng. Nàng nhìn thấy được nơi đẹp đẽ hoa lệ và ấm áp trong khu rừng rậm sum suê kia, thì cho rằng đó là vườn địa đàng mà vất vả lắm mình mơi tìm được. Nhưng, rất nhanh nàng đã bị đuổi khỏi nơi này.
Nhưng mà không sao, thế gian này có thiệt thòi chịu mãi không hết, cũng có nợ trả hoài không xong.
Mạnh Phù Dao lấy cây roi mềm quấn tơ vàng ra quất vào không trung, roi mềm phát ra ánh sáng lóng lánh và thanh âm vang vọng trong sơn cốc, giống như tiếng kèn réo rắt vèo von.
Nàng cười, lấy ra vài cây cỏ xanh sẫm trong ngực, đầu ngọn cỏ màu trắng, có vẻ giống như sương sớm đọng lại.
Nàng thỏa mãn nhìn nắm cỏ trong tay, cảm giác mình quả thật rất may mắn, rơi xuống dốc núi lại phát hiện ra được “Nhất Chỉ Sương” mọc trên vách đá. Loại thảo dược này trị nội ngoại thương rất công hiệu, còn có tác dụng bồi bổ nguyên khí, thật sự là trong họa có phúc.
Cẩn thận bứt một cọng cỏ, đang muốn để vào trong miệng…
Đột nhiên nàng dừng lại.
Ngay sau đó từ từ trợn to hai mắt.
Không đúng…
Mới vừa rồi đếm nắm cỏ này, rõ ràng là sáu cây, sao bây giờ chỉ còn năm cây?
Cỏ vẫn nắm trong tay mình, bốn bề vắng lặng, sao tự dưng có thể bị mất chứ?
Dịch chuyện tức thời? Rối loạn không gian? Ma?
Suy đoán cuối cùng khiến Mạnh Phù Dao rợn cả người, những kỹ xảo điện ảnh và thanh âm rùng rợn của những bộ phim ma mà Mạnh Phù Dao xem kiếp trước đồng loạt không mời mà đến, lặp đi lặp lại, gào khóc thảm thiết trong đầu nàng.
Từ lúc Mạnh Phù Dao xuyên không cho đến nay đã được nhiều năm, gặp chuyện bất thường cũng xem như là tôi luyện ý chí bất phàm. Mà giờ khắc này, trên đỉnh núi trống vắng, gió núi gào khóc, cây cỏ bốn bề múa may theo gió tựa như bóng ma lay động. Không khí vốn đã hơi âm u, thảo dược trong tay biến mất một cách lạ lùng khó hiểu, Mạnh Phù Dao đang ngổn ngang trăm mối, giật nảy lên rùng mình, suýt chút nữa đã kêu lên “Có ma.”
Đột nhiên nàng nhớ đến lão đạo sĩ thối kia từng nói, thế gian vốn không có ma, người đa nghi mới là ma quỷ.
Nghĩ như vậy, nàng tăng thêm can đảm một chút, kéo roi ra, vung lên một tiếng vút, hét lớn: “Ai?”
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió gào thét.
Nàng đợi một lúc vẫn không có động tĩnh, đang phải tức giận thu roi lại, cúi mắt nhìn lại nắm cỏ, dột nhiên cả người chấn động, ngây người lần nữa.
Lại mất đi một cây cỏ!
Mạnh Phù Dao ngây ngốc nhìn bốn cây cỏ trong lòng bàn tay, thật sự không thể không nghĩ đến việc có ma quỷ, thế nhưng sao ma không hiện thân hại người, mà trộm đi thảo dược của nàng làm gì?
Nàng nghiến răng nổi nóng, bất ngờ nhét hết toàn bộ bốn cây cỏ còn lại vào trong miệng, tức giận mắng:
“Cho mi trộm! Cho mi trộm nữa nè!”
Gió núi phất phơ mang theo tiếng cười loáng thoáng.
Nghe thấy tiếng cười, ngược lại khiến nàng không sợ, kệ nó là người hay ma xem ra không có ác ý, nàng yên lòng dứt khoát ngồi xuống đất, dửng dưng nhắm mắt điều tức.
Nàng xua tay “Ấy, xem ra mi rất rảnh rỗi, nếu như thật sự rảnh quá thì phiền ngươi bảo vệ cho ta nha.”
Tiếng cười khẽ lại vang lên, trầm ấm êm tai, xen lẫn chút mát lạnh thanh tao, âm điệu nhịp nhàng ẩn chứa khí phách hiếm có, khiến người ta nhớ đến thanh âm khi gió thổi qua cành quỳnh cây ngọc* trên dãy núi tuyết Địch Châu trùng điệp nơi phương Bắc.
(*) Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa, đâu biết chuyện can qua? (Phá trận tử, Cao Tự Thanh dịch)
Khắp nơi tĩnh lặng, hương cỏ hoa đêm đầu thu thơm tỏa ngào ngạt, trong hương hoa cỏ còn có một mùi hương thoang thoảng lượn lờ, cao quý tinh khiết hơn bất kỳ mùi hương hoa cỏ nào.
Nhưng Mạnh Phù Dao như thật không nghe thấy cũng không ngửi thấy, quả thật nhắm mắt lại, cứ thế điều tức.
Tiếng cười vang lên lần thứ ba, lần này gần ở bên tai, cùng lúc đó vang lên một tiếng bùm vang dội, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trước mặt nàng, ngọn lửa màu cam bập bùng ánh đỏ ấm áp, sưởi ấm người ngồi trước nó đang len lén hé mắt nhìn.
Bên kia đống lửa, một chàng trai đang nằm nghiêng nghiêng trên chạc cây tùng, tay áo bào rộng màu nhạt rũ xuống, bập bềnh theo thân thể hắn, trong bóng tối không nhìn thấy rõ hình dáng hoa văn thêu chìm bằng chỉ bạc nơi ống tay áo, chỉ thấy óng ánh tia sáng trong veo.
Hắn nằm nghiêng trên đầu nhành cây vừa nhỏ vừa giòn. Rõ ràng người ta nhìn thấy được vóc dáng của hắn rất cao lớn, nhưng lại cảm giác nhẹ như một áng mây bồng bềnh; rõ ràng tư thái nhàn nhã, nhưng lại khiến người ta bất giác ngước nhìn như đứng trước một ngọn núi sừng sững hiên ngang.
Hắn thong thả ném từng nhánh cây – mỗi lần một nhánh, nhánh cây loáng một cái vút qua chuẩn xác rơi vào đống lửa. Một nhánh rơi vào lại thêm một nhánh, nhánh cây tăng dần, dần dần tạo thành một đống củi hình vòm cung, khiến cho đống lửa kia càng cháy càng thêm mạnh.
Lúc tay hắn vừa giơ lên, thấp thoáng hiện ra một ấn ký, màu sắc đậm hơn màu da nhưng bởi vì cách xa nên không nhìn ra hình dáng.
Mạnh Phù Dao ngoảnh qua ngoái lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào đống lửa có khung củi hoàn mỹ kia, hai tay chống xuống đất, lặng lẽ bò về phía trước từng chút một.
Dùng ngón tay đoán cũng biết, người này chính là “con ma” mới vừa rồi, không nói những thứ khác, một thân khinh công cũng đã tuyệt đỉnh, ném nhánh cây cũng chuẩn như vậy, lỡ như hắn nổi lòng xấu xa thì cặp chân ngắn ngủn của nàng hoàn toàn không đủ nhanh để chạy trốn.
Còn chưa dời mông đi thì người đối diện đã cất lời:
“Cô nương, đêm sương giá rét, ta rất lạnh.”