Phù Diêu

Chương 453: Chương 453: Bánh từ trên trời rơi xuống






Xe đang trên đường, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Du Vân Vân.

- Cháu rảnh đến nhà một chuyến, Hứa thúc có chút chuyện.

Vương Quốc Hoa lập tức cười nói.

- Cháu đang trên đương tầm tiếng nữa cháu tới, dì có thể nói trước là việc gì không?

Du Vân Vân cười nói.

- Yên tâm lái xe, đến là biết.

Bỏ máy Du Vân Vân nói với Hứa Nam Hạ đang đọc báo.

- Thằng bé này vừa lái xe vừa nghe điện.

Hứa Nam Hạ ồ một tiếng không ngẩng đầu lên, chẳng qua từ vẻ mặt có thể thấy tâm trạng bí thư Hứa khá vui vẻ. Du Vân Vân thấy ông không biết nghĩ gì mà không đọc được từ nào vào đầu. Du Vân Vân vào bếp chuẩn bị cơm tối, Vương Quốc Hoa tới, Sở Sở nhất định sẽ đi cùng. Nói ra thì gần đây Sở Giang Thu đối đãi với Hứa Nam Hạ cũng không quá ác liệt, sau khi lên chức cũng không chỉnh đốn người Hứa hệ, bởi vậy bên tỉnh ủy càng thêm rụt rè. Sở Giang Thu còn chưa có động tác nên không ai muốn làm con chim ngu.

Hứa Nam Hạ không cho rằng Sở Giang Thu đây là nổi lòng từ bi mà cảm thấy quan hệ đôi bên trước đây có chút không hòa hợp, bây giờ hòa hoãn hơn nhiều. Mà trong đó có công lao của Sở Giang Thu. Dù sao con rể Sở Giang Thu cũng làm nhân viên dưới trướng Hứa Nam Hạ, nếu như Sở Giang Thu nhằm vào người của Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ cũng nhằm vào Vương Quốc Hoa thì sao?

Du Vân Vân không lâu sau từ bếp đi ra thấy Hứa Nam Hạ đang ngẩn người nhìn tờ báo. Cô đi tới giật tờ báo, Hứa Nam Hạ lúc này mới lấy lại tâm trí.

- Sao vậy?

Du Vân Vân cười nói.

- Tờ báo cũng cầm ngược, anh nghĩ gì thế?

Hứa Nam Hạ kính trọng vợ nên biết mặc dù vợ nói sai nhưng cũng ra vẻ hồ đồ.

- Vậy à, anh có chút thất thần.

- Vì chủ tịch tỉnh Đoạn Phong mới tới sao?

Du Vân Vân cười hỏi một câu, Hứa Nam Hạ bình thường không nói chuyện này ở nhà, Du Vân Vân chủ động hỏi cũng rất ít.

- Đúng thế, Đoạn Phong này đúng là rất có ý thức.

Sao lại nói như vậy? Nói rõ là chủ tịch tỉnh Đoạn Phong là người không dễ bị bài bố.

Đoạn Phong không phải là người muốn chấp nhận bên tỉnh ủy quá mạnh, sau khi nhận chức đã lên tiếng với ám chỉ rất mãnh liệt.

Đảng ủy quản vĩ mô, chính quyền quản tài chính, thực tế Đảng ủy các cấp có cái nào chỉ quản vĩ mô? Một tỉnh nếu có tình hình thống trị không tốt thì tỉnh ủy có trách nhiệm chủ yếu. Đến tầm này thì giới hạn không hề rõ. Chuyện bí thư Hứa đưa tay vào quỹ đầu tư tín dụng, gần đây lại đưa ra tư tưởng tăng cường giúp đỡ công ty vừa và nhỏ.

Đối với hai việc này Đoạn Phong đầy ẩn ý tỏ vẻ đây là việc của chính quyền.

Đoạn Phong ám chỉ như vậy, Hứa Nam Hạ coi như không thấy, cần làm gì cứ làm. Hơn nữa Hứa Nam Hạ cho rằng việc tỉnh ủy làm thì chẳng lẽ còn cần anh dạy sao?

Hứa Nam Hạ cũng dự định nhân đợt điều chỉnh trong tỉnh này cho chủ tịch tỉnh Đoạn Phong biết ở tỉnh Nam Thiên ai là chủ.

Chẳng qua chuyện này Hứa Nam Hạ cũng có nhiều cố kỵ. Đoạn Phong cũng là có lai lịch nếu không sao được trung ương phái xuống tỉnh Nam Thiên?

Vị trí bí thư thị ủy Giang Đông sau khi Lâm Tĩnh lên chức cũng được Đoạn Phong nhìn chằm chằm vào. Không biết Lâm Tĩnh xuất phát từ mục đích gì mà không đề nghị ứng viên nào của Giang Đông. Nhìn như là không muốn gây khó dễ thêm cho tỉnh ủy nhưng thực ra là có ý đồ của. Chính vì Lâm Tĩnh làm thế nên gần đây Đoạn Phong không ngừng có động tác.

Hứa Nam Hạ đương nhiên không thể chấp nhận điều này. Với xu thế phát triển kinh tế hiện nay của thị xã Giang Đông thì rất có thể vượt qua tỉnh thành Việt Châu, bí thư thị ủy nơi này sao có thể rơi vào tay người khác. Lúc trước Lâm Tĩnh tới chẳng qua là do nguyên nhân lịch sử.

Vương Quốc Hoa đến đã là hoàng hôn, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Du Vân Vân bảo mọi người vào ăn. Ăn xong Hứa Nam Hạ gọi Vương Quốc Hoa vào thư phòng. Ông nói.

- Cháu có ý gì với tân bí thư thị ủy không? Cứ mạnh dạn nói, không nên băn khoăn. Tỉnh ủy cũng cần suy nghĩ nhiều phương diện.

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nói.

- Cháu có thể có ý gì chứ? Ai tới làm thì cháu cũng nên làm tốt công việc của mình là được.

Hứa Nam Hạ có chút không hài lòng, ông trầm giọng nói.

- Vậy cháu nói về lãnh đạo của mình với các lãnh đạo thị ủy Giang Đông đi.

Như vậy ư? Vương Quốc Hoa nghe ra mùi vị đôi chút nên nói.

- Trong các lãnh đạo thị ủy thì bí thư Lâm cháu không nói. Thị trưởng Dương nếu làm bí thư thì cuộc sống của cháu không quá tốt, người khác thì không sao.

Vương Quốc Hoa bị hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng Hứa Nam Hạ lại gật đầu nói.

- Có chuyện này chính là Dương Quốc Minh gần đây không ngừng chạy sang bên chủ tịch tỉnh Đoạn Phong, chủ tịch Đoạn cũng có ý dùng hắn.

Vương Quốc Hoa thoáng cái nghĩ đến chủ tịch Đoạn, xem ra bí thư Hứa có ý kiến về chủ tịch Đoạn. Vương Quốc Hoa trầm ngâm không ngờ lấy thuốc ra hút. Đây là văn phòng bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ đó.

Sự trấn định tự nhiên này của Vương Quốc Hoa làm Hứa Nam Hạ thấy rõ, đây là khí độ. Ở tuổi này mà có thể thản nhiên đối mặt mọi việc, đúng là đáng để bồi dưỡng.

- Lúc cháu tới thì nhận được điện của phó bí thư Đảng đàn Nam Bình, bí thư Nam muốn cháu tới ngồi một chút nhưng cháu từ chối.

Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Hứa Nam Hạ thoáng suy nghĩ một chút. Vương Quốc Hoa nói tiếp.

- Có phải xảy ra chuyện gì không ạ? Bí thư Nam Bình rất cung kính với bí thư Lâm.

- Ồ, Nam Bình mà cậu nói thì tôi cũng có chút ấn tượng, Lâm Tĩnh đã nói với tỉnh ủy là không định đề cử người.

Hứa Nam Hạ nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa lúc này mới hiểu.

- Người phụ nữ này đúng là dám bỏ, cô ta muốn làm gì?

Hứa Nam Hạ cười ha hả một tiếng vì câu hỏi chính xác của Vương Quốc Hoa, ông cười lạnh nói:

- Tỏ thái độ cao quý, ả phụ nữ này là kẻ hẹp hòi thì có lẽ đây là bước cuối cùng của ả.

Lâm Tĩnh lần này không cần biết xuất phát từ tâm trạng gì nhưng hành vi đó đã lầm bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ hoàn toàn tức giận.

- Đúng thế cháu nghe nói sau khi Lâm Tĩnh nhận chức thì Nam Bình rất nghe lời. phó bí thư Đảng đàn đứng riêng một phe không phải không được. Lâm Tĩnh làm như vậy đối với Nam Bình mà nói thì đúng là ..

Vương Quốc Hoa dừng lại, Hứa Nam Hạ tiếp lời.

- Đây là cách làm vô ơn, cháu đừng học nếu không sẽ làm người bên dưới lạnh giá.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, hắn lấy thuốc đưa tới một điếu, Hứa Nam Hạ cầm lấy. Châm hút một hơi, Hứa Nam Hạ mới nói.

- Cháu bảo hắn ngày mai đến khu nghỉ dưỡng Việt Sơn một chuyến đi.

Vương Quốc Hoa nghe xong biết lần này Lâm Tĩnh cũng bị Hứa Nam Hạ tát vào mặt, còn là cú tát rất mạnh. Lâm Tĩnh tỏ thái độ nói khó nghe một chút chính là như Vương Quốc Hoa hỏi, ả muốn làm gì? Lâm Tĩnh có tâm tư gì không? Vương Quốc Hoa không biết nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là Hứa Nam Hạ nghĩ như thế nào. Không thể không nói Lâm Tĩnh lần này coi như chơi nhầm.

Về phần Lâm Tĩnh có phải là vô ơn, khắc bạc hay không thì Vương Quốc Hoa nghĩ tới Mạnh Vũ Vi. Ngay cả nữ thư ký bên cạnh cũng bị người mua chuộc rồi báo không ít tin tức. Có thể nói Lâm Tĩnh không giỏi lung lạc lòng người.

Nam Bình lên tỉnh thành gọi mấy cuộc điện nói muốn báo cáo công việc với lãnh đạo, đáng tiếc các lãnh đạo đều bận, không thời gian nghe hắn báo cáo. Nam Bình cũng biết mình lần này lên không phải thời cơ tốt, nhưng không lên thì đừng mong tranh được gì cả.

Bị từ chối nên Nam Bình có chút uể oải, hắn không có tâm trạng ăn cơm. Hắn suy nghĩ mãi xem còn có thể tới chỗ vị trí nào thì máy điện thoại vang lên.

Nhìn thoáng qua số máy, Nam Bình thấy tên trên đó, một cảm giác kích động dâng lên trong lòng.

- Chủ tịch Quốc Hoa à, tôi là Nam Bình.

Giọng Nam Bình có chút run rẩy, giống như một người sắp bị tử hình lại thấy hy vọng sống.

- Là tôi, tôi vừa đến Hứa gia dùng cơm, bí thư Hứa nói muốn tìm hiểu tình hình thực tế của thị xã Giang Đông, tôi nghĩ tới anh nên thuận tiện nói ra. Sáng mai anh chờ điện của tôi.

Vương Quốc Hoa nói rất nhẹ nhàng như là trùng hợp.

Nam Bình thấy không khác gì thấy ánh sáng cuối đường hầm. Y đang định nói thì Vương Quốc Hoa đã nói.

- Tôi dập máy trước Du di gọi tôi.

Tiếng tút tút vang lên bên tai, Nam Bình tưởng mình như đang nằm mơ. Đúng, hắn có biết Vương Quốc Hoa nhưng là quan hệ công việc thuần túy. Như vậy có đáng để Vương Quốc Hoa nói về mình trước mặt bí thư Hứa không?

Nam Bình năm nay 50 tuổi, không phải là loại người tin có chuyện miếng bánh trên trời rơi vào đầu. Một lần nữa nhìn số máy gọi tới, Nam Bình xác định đây là thật, hắn đưa tay véo đùi để mình bình tĩnh lại.

Thuốc không ngừng được châm đốt, đã là 2h đêm nhưng Nam Bình vẫn rất khó hiểu.

Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, Vương Quốc Hoa lái xe chở Sở Sở vừa đến cửa thì Ngôn Lễ Hiếu đã xuất hiện trước cửa xe.

- Phòng đã bố trí xong, tầng hai tòa nhà trung ương. Hai vợ chồng có thế giới riêng, tôi không quấy rầy.

Ngôn Lễ Hiếu an bài xong liền định đi, Vương Quốc Hoa gọi hắn lại nhỏ giọng nói.

- Chân của Nhâm Hiểu Đông là sao vậy?

Ngôn Lễ Hiếu nhìn Sở Sở chưa xuống xe rồi cũng nhỏ giọng nói.

- Nếu không vậy thì có thể thôi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.