- Thực ra bên trong mời chính là liên đội trưởng lúc anh mới nhập ngũ. Người này văn hóa không cao, làm việc cả đời trong quân đội, chuyển ngành về địa phương được phân tới công ty, không mấy năm sau công ty phá sản, vừa lúc vết thương phát tác nên y lên Bắc Kinh chữa bệnh. Gặp việc này nên cuộc sống trong nhà khá khó khăn, anh thật ra muốn giúp lãnh đạo, vừa lúc lãnh đạo là người tỉnh Nam Thiên nên muốn nhờ Quốc Hoa giúp một chút.
Ở tỉnh Nam Thiên nói khó nghe một chút chỉ cần không phải lười biếng thì vấn đề cuộc sống không quá khó khăn, Lý Quốc Hổ đã nói như vậy thì Vương Quốc Hoa không thể không cho mặt mũi.
- Vậy lão lãnh đạo của anh ở thị xã nào vậy?
- Huyện Nhạc Lai, thị xã Bắc Sơn.
Lý Quốc Hổ nói như vậy, Vương Quốc Hoa liền hiểu rõ. Tỉnh Nam Thiên cũng có nơi có kinh tế chậm phát triển, ví dụ như huyện Nhạc Lai – thị xã Bắc Sơn, đây là huyện nghèo nổi tiếng cả tỉnh.
- Thì ra là vậy, vậy cùng ngồi đi.
Vương Quốc Hoa nói xong, Lý Quốc Hổ có chút khẩn trương nhìn Sở Sở, hắn sợ cô phản đối.
Lý Quốc Hổ đâu hiểu được Vương Quốc Hoa rất ít tỏ thái độ, nhưng hắn nếu đồng ý thì Sở Sở không bao giờ nói không.
Đi theo Lý Quốc Hổ vào trong phòng, người bên kia còn chưa tới. Lý Quốc Hổ nghe điện xong nói.
- Tôi ra ngoài đón lão lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa và Sở Sở cùng gật đầu, Lý Quốc Hổ vội vàng ra ngoài. Sở Sở lúc này mới nói.
- Anh định giúp như thế nào?
- Phải xem tình hình thực tế đã, nếu như y muốn điều chuyển công việc thì anh không phải không thể giúp.
Sở Sở thoáng nhìn cửa rồi nhỏ giọng nói.
- Anh không cần phải nể mặt em, thực ra Lý Quốc Hổ muốn giúp đối phương thì nhất định có con đường. Em nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy, anh đừng tỏ thái độ quá nhanh.
Lời này của Sở Sở làm Vương Quốc Hoa rất giật mình, trước đây hắn không nhìn ra được Sở Sở lại cẩn thận như vậy. Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Xem tình hình rồi nói tiếp.
Lý Quốc Hổ rất nhanh trở về, dẫn theo một người đàn ông trung niên cao gầy, đen đi vào. Tóc người này bạc trắng, vẻ mặt tiều tụy, lưng khá thẳng, mơ hồ thấy được phong thái binh sĩ ngày xa.
Lão lãnh đạo của Lý Quốc Hổ tên Chu Tĩnh, biết Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã là chủ tịch quận, trên mặt Chu Tĩnh thoáng hiện ra một tia mất tự nhiên. Khách khí vài câu mọi người ngồi xuống, lúc gọi đồ ăn Lý Quốc Hổ nói đến lần đầu mình uống rượu với Vương Quốc Hoa, Chu Tĩnh nghe xong không khỏi sáng mắt nói.
- Cậu đó, trước đây đã thích như vậy. Lão Triệu – đội trinh sát uống với cậu rồi một ngày một đêm mới dậy được.
Lý Quốc Hổ cười ha hả tiếp lời.
- Lão lãnh đạo, hôm nay vừa lúc gặp được Quốc Hoa, cậu ta rất giỏi, mặc kệ đi đâu nhận chức đều có thể khiến kinh tế địa phương phát triển nhanh chóng, làm dân chúng được hưởng lợi. Anh không phải công tác ở công ty máy nông nghiệp huyện sao, có thể nhờ Quốc Hoa để kéo chút việc từ quận Hồng Sam về làm.
Nhắc đến việc này, vẻ mặt Chu Tĩnh thoáng cái trở nên nặng nề, y thở dài nói.
- Công ty máy nông nghiệp đã không còn, tôi cũng đã nghỉ việc nửa năm, bây giờ thành công ty tư nhân rồi. Tôi cầm hơn 10 ngàn về tiền trợ cấp nghỉ việc, vốn định mở cửa hàng kinh doanh nhỏ nhưng ai ngờ căn bệnh phát tác, tiền hết sạch còn nợ không ít. Hơn nữa nói ra đều do tôi vô dụng, không kinh doanh tốt công ty.
Thì ra Chu Tĩnh này là nguyên lãnh đạo công ty máy nông nghiệp, bảo sao hắn tự trách như vậy. Nhưng thật ra lại làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt hơn hắn vài phần. Sau khi trung ương có chính sách nắm lớn, bỏ nhỏ, các công ty nhà nước vừa và nhỏ của địa phương đều tiến hành cải cách, rất nhiều địa phương đều là như vậy, có nhiều vấn đề xảy ra. Nói thẳng không phải lãnh đạo địa phương không muốn lo cho các công ty nhỏ mà là không có năng lực để lo.
- Vừa rồi Hổ ca nói với tôi về chuyện của anh, tôi thật ra có thể giới thiệu anh đến công ty ở quận Hồng Sam làm. Cái khác không nói, phụ trách vấn đề bảo vệ của công ty, làm người phụ trách một bộ phận không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý nhưn hắn vẫn lặng lẽ đánh giá biến hoá trên mặt Chu Tĩnh.
Lý Quốc Hổ nghe vậy vội vàng xen miệng vào.
- Quốc Hoa, có thể bố trí làm cảnh sát không? Chỉ cần biên chế chính thức, không cần chức vụ, làm cảnh sát bình thường cũng được.
Vương Quốc Hoa thoáng trầm ngâm. Việc này không phải không được, chẳng qua làm vậy chính là một điều không quá tốt. Hắn thực tế chỉ cần gọi điện bảo Ngôn Bá Thân một tiếng là xong nhưng sợ có ảnh hưởng không tốt.
- Chủ tịch Vương, chuyện công việc của tôi thì anh không nên khó xử. Công ty máy nông nghiệp có hơn trăm công nhân mất việc, bây giờ muốn tìm công ăn việc làm cũng rất khó khăn. Các công nhân này đều có kỹ thuật, anh xem có thể để công ty quận Hồng Sam nhận một ít người không?
Chu Tĩnh có chút ngượng nghịu hỏi một câu, trong mắt đầy chờ mong.
Lý Quốc Hổ nghe vậy cũng có chút sốt ruột định mở miệng nói nhưng bị ánh mắt uy nghiêm của Chu Tĩnh nhìn tới làm hắn phải im miệng.
Vương Quốc Hoa cảm thấy mình cần phải giúp Chu Tĩnh một chút, nhưng giúp như thế nào cũng là một vấn đề. Vương Quốc Hoa không nói, cúi đầu suy nghĩ, Sở Sở ở bên thấy vậy liền nở nụ cười rót trà cho mọi người. Sở Sở rất thích Vương Quốc Hoa ở điểm trước khi có quyết định đều suy nghĩ đến các khả năng có thể.
- Có hơn trăm công nhân, nếu có nguồn tài chính thì anh có hạng mục thích hợp để làm không?
Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu, Chu Tĩnh nghe xong không vội vàng trả lời mà nhíu mày suy nghĩ một chút mới nói:
- Cái này thật ra không có, chẳng qua nếu có thể có hạng mục và tài chính thì tôi đảm bảo có thể làm tốt. Kỹ thuật công nhân công ty máy nông nghiệp trước đây rất tốt. Nếu không phải năng lực của tôi có hạn thì công ty đã không đến mức thành ra như thế này.
- Anh xem như thế này có được không, tôi sẽ hỏi thăm, có tin tức chính xác sẽ nói chuyện tiếp.
Vương Quốc Hoa nói vậy làm Chu Tĩnh có chút thất vọng, loại lời này gần như sẽ không có hy vọng gì.
Lý Quốc Hổ cũng hiểu Vương Quốc Hoa đang ứng phó, có lẽ sẽ không quá lưu ý việc này.
Lý Quốc Hổ vốn định khuyên Chu Tĩnh cứ nhận đề nghị của Vương Quốc Hoa, nhưng hắn nghĩ khuyên cũng vô dụng, tính của Chu Tĩnh là như vậy.
Vương Quốc Hoa nhìn thấy tâm tư của hai người nên nói tiếp.
- Trong quận thật ra cũng có một hai công ty sản xuất máy nông nghiệp, hiệu quả kinh doanh khá tốt. Vấn đề là công ty luôn đặt lợi ích lên đầu, tôi không thể ép người ta đi đầu tư. Sau đây tôi sẽ đề nghị mấy công ty này phái người đến khảo sát thực địa, nếu thích hợp thì quận sẽ trợ giúp một chút. Thật sự không được thì hơn 100 công nhân nếu như không phải cứ đòi làm theo nghề cũ thì bố trí công việc ở quận Hồng Sam cũng không quá khó.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm hai người hiểu rõ. Vương Quốc Hoa cân nhắc không phải là giải quyết công ăn việc làm tại quận Hồng Sam mà muốn giải quyết ở tại huyện Nhạc Lai. Làm như vậy có chỗ tốt chính là mang lại lợi ích cho địa phương, hai là mở rộng cơ hội phát triển cho công ty quận Hồng Sam.
Chu Tĩnh nghe ra ý của Vương Quốc Hoa, y có chút kích động đứng lên bắt chặt tay Vương Quốc Hoa.