Phù Diêu

Chương 646: Chương 646: Cảm phục (1)






- Tôi không nói nhiều làm gì, trước khi đến tôi đã cẩn thận tìm hiểu tình hình thị xã Thiết Châu. Không thiếu công nhân nhưng thiếu công ty. Nghe nói Thiết Châu đang tranh thủ hạng mục điện phân, chuyện này cần qua cửa Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Chú tôi mặc dù đã phải từ chức nhưng vẫn còn quan hệ. Lúc cần thiết tôi có thể ra mặt tìm chú. Đây là điểm thứ nhất, thứ hai là hiệp hội công thương tỉnh Nam Thiên sẽ tổ chức một đoàn đầu tư tới Thiết Châu khảo sát, thành viên chủ yếu đều là các nhà đầu tư trong quỹ tài chính của tôi. Dự tính có thể mang tới hạng mục khoảng 500 triệu, đoàn khảo sát một tuần sau sẽ xuất phát, bên phía Thiết Châu cần nắm chắc chuẩn bị tiếp đón. Thứ ba tôi và Vương Quốc Duy sẽ liên doanh chính thức tiến quân vào ngành điện tử. kế hoạch là đầu tư 300 triệu vào Thiết Châu, xây dựng trụ sở ngành điện tử, sau này thị trường đông bắc là của chúng ta, ai đến diệt kẻ đó.

Du Phi Dương chưa ngồi đã thao thao bất tuyệt mang đến cho Vương Quốc Hoa ba món quà. Vương Quốc Hoa mỉm cười một mực gật đầu.

- Tối chúng ta uống rượu, ai không uống say là con rùa đen.

Chờ Du Phi Dương nói xong, Vương Quốc Hoa nói một câu. Ba người cười ha hả bắt chặt tay nhau.

Vương Quốc Hoa thực hiện lời hứa uống say không biết gì, sáng hôm sau đến tận 10h hắn mới dậy. Tối qua uống đến lúc nào Vương Quốc Hoa không rõ, dù sao hắn uống ở trong nhà khách thị ủy, người đầu tiên ngã xuống là Du Phi Dương, Vương Quốc Duy là người cuối cùng.

Thang Tân Hoa vẫn chờ ở bên ngoài thấy Vương Quốc Hoa xuống lầu vội vàng đi lên báo cáo:

- Sếp, ngài đã dậy.

- Thông báo 9h sáng mai tổ chức hội nghị thường vụ, tôi có việc gấp muốn nói chuyện với mọi người.

Vương Quốc Hoa dặn một câu, Thang Tân Hoa vội vàng ghi chép. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- Đi mời đồng chí Hàn Hạo tới đây, trưa tôi mời y dùng cơm thuận tiện nói chuyện công việc.

- Địa điểm mời khách ở đâu vậy sếp?

Thang Tân Hoa hỏi, Vương Quốc Hoa nói:

- Ở đây đi, bảo phòng ăn chuẩn bị một chút, thuận tiện đón tiếp khách quý. Đồ ăn thì chủ yếu là món đặc sản địa phương.

Hàn Hạo nhận được điện mà có chút bất ngờ nhưng không quá mức. Sau hội nghị thường vụ không khí bên ủy ban thị xã rất kiên quyết. Hác Long Quang cũng không hề đả kích Hàn Hạo và Cao Khiết, ngược lại càng khách khí hơn, biểu hiện cũng rất thân thiết. Hàn Hạo không hề bất ngờ với việc này.

Vương Quốc Hoa mời, Hàn Hạo coi đây là sự lôi kéo. Từ góc độ của Hàn Hạo thấy thì chỉ cần có lợi cho công việc, lời mời này cũng là điều hắn chờ đợi.

Đi vào khu nhà khách thị ủy, Hàn Hạo không khỏi suy nghĩ chính trường Thiết Châu có lẽ đã bắt đầu thời kỳ đầy sức sống như cây cối ở đây.

Phòng khách truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ làm Hàn Hạo dừng lại. Làm quan đến trình độ này ít khi cười thoải mái như vậy, hàm súc mới là chính, vậy ai có thể làm Vương Quốc Hoa khoái trá như vậy?

Thang Tân Hoa dẫn đường quay đầu lại nói:

- Là hai người bạn của Bí thư Vương từ tỉnh Nam Thiên tới, nghe nói là có liên quan đến đoàn khảo sát đầu tư.

- Gì, đoàn khảo sát đầu tư? Chuyện bao giờ vậy?

Hàn Hạo lập tức bị cái này hấp dẫn, hỏi ngay. Thang Tân Hoa không giải thích rõ mà chỉ hàm hồ đáp.

- Cụ thể tôi không rõ lắm, tôi cũng ở bên nghe nên không quá rõ.

Thang Tân Hoa đang cố ý hắn ở bên Vương Quốc Hoa thì sao không rõ. Đây là biết ý.

Hàn Hạo không tự giác đi nhanh hơn. Kinh tế Thiết Châu không quá phát triển có nguyên nhân lớn là thiếu đầu tư từ ngoài. Thời này khắp nơi đều thu hút đầu tư, Thiết Châu cũng không ngoại lệ. Hàn Hạo phụ trách quản lý mảng này đã dành nhiều tâm trí nhưng thu hút đầu tư vẫn không được cao.

Trong phòng khách Vương Quốc Hoa thấy Hàn Hạo xuất hiện liền cười cười đứng lên nói:

- Hai vị, thị trưởng Hàn tới, tôi giới thiệu một chút.

Giới thiệu xong, Hàn Hạo ngồi xuống hỏi ngay.

- Hai vị khách quý đến Thiết Châu đầu tư, tôi nhiệt liệt chào mừng, không biết nhị vị đến Thiết Châu định làm hạng mục gì?

Du Phi Dương mỉm cười không nói gì mà nhìn sang đối diện. Vương Quốc Duy cười ha hả nói:

- Thị trưởng Hàn rất nhiệt tình, chuyến này chủ yếu là chúng tôi theo lời mời của Quốc Hoa đến xem. Quốc Hoa làm bí thư thị ủy quá bá đạo, chúng tôi chưa xem gì đã bắt chúng tôi đầu tư. Bất đắc dĩ nên chúng tôi không thể làm gì khác hơn là có kế hoạch đầu tư khoảng ba đến năm trăm triệu, thành lập trụ sở của tập đoàn Thánh Đạt ở Thiết Châu.

Khoản đầu tư năm trăm triệu? Hàn Hạo trợn tròn mắt, lại nghe đến tên tập đoàn Thánh Đạt, mắt y càng đỏ hơn. Hàn Hạo vội vàng nói:

- Là máy vi tính Thánh Đạt nổi tiếng cả nước của tập đoàn Thánh Đạt sao?

Vương Quốc Duy cười nói:

- Căn cứ pháp luật trong nước thì người khác cũng gọi sản phẩm như vậy hình như là phạm pháp.

- Vậy thì tốt quá.

Hàn Hạo không khống chế được tâm trạng của mình. Nếu như nói công trình cải tạo hồ Hóa tử khởi động chỉ là giảm bớt vấn đề công ăn việc làm thì tập đoàn Thánh Đạt tiến vào mới là có lợi lâu dài.

- Thị trưởng Hàn, đừng cao hứng quá sớm, mấy tên gian thương này không có ai là thứ tốt, anh phải thay ủy ban thị xã giữ cửa thật kỹ, đừng có nhận yêu cầu quá mức.

Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Hàn Hạo nghe xong nở nụ cười thật lòng.

- Không thể nói như vậy, phải biết rằng tập đoàn Thánh Đạt một khi tuyên bố đầu tư xây dựng trụ sở điện tử ở tỉnh Đông Hải thì có bao nhiêu thành phố thị xã tranh đoạt với chúng ta. Thiết Châu không nói đưa điều kiện ưu đãi quá mức nhưng không thể làm tổng giám đốc Vương bị thiệt mà.

- Thị trưởng Hác đúng là ngườ hiểu lý lẽ, lời này không hề sai. Thực tế chúng tôi đầu tư vào Thiết Châu không chỉ là có quan hệ với Quốc Hoa. Về kinh doanh thì cần tranh thủ chúng tôi phải tranh thủ, trọng điểm là Thiết Châu có đủ điều kiện để đầu tư. Quốc Hoa cũng lén nói với tôi nếu muốn thì đến Thần Châu đầu tư mà không phải Thiết Châu. Nhưng sau khi tập đoàn nghiên cứu cẩn thận cho rằng điều kiện tổng thể thì Thiết Châu không kém Thần Châu, vừa lúc tôi có thể chiếu cố đến quan hệ cá nhân thì sao không làm?

Vương Quốc Duy cười nói như vậy làm Hàn Hạo nghe xong cũng giật mình. Vương Quốc Hoa này đúng là có thể nói, không ngờ còn nói đối phương đầu tư vào Thần Châu. Nhưng Vương Quốc Hoa làm vậy cũng là sách lược cao minh. Đứng ở góc độ nhà đầu tư suy nghĩ cho nhà đầu tư mà không phải lấy quan hệ cá nhân ra nói chuyện thì càng khiến nhà đầu tư bị đả động mà.

- Thị trưởng Hàn, hôm nay mời anh đến chủ yếu là nói chuyện khác.

Vương Quốc Hoa vừa mở miệng làm Hàn Hạo giật mình, cút vui sướng lập tức tan biến, không phải đối phương đưa điều kiện đó chứ? Mình có nên đáp ứng không?

Khúc mắc của Hàn Hạo duy trì chỉ vài giây. Vương Quốc Hoa chỉ vào Du Phi Dương nói:

- Vị này mới là chính chủ hôm nay. Y đại biểu đoàn khảo sát đầu tư tỉnh Nam Thiên đến Thiết Châu dò đường. Anh phải nịnh bợ cậu ta thì ít nhất có thể kéo được khoản đầu tư gần tám trăm đến một tỷ.

Du Phi Dương nghe vậy liền mỉm cười nói.

- Quốc Hoa, không thể nói thế. Nịnh không hẳn, tính ra đó là quan hệ của ông lưu lại ở tỉnh Nam Thiên. Nhiều công ty ở Khu khai phát, khu công nghệ cao quận Hồng Sam như vậy, lần này tôi đi có thể nói được nhiều người ủng hộ. Lãnh đạo các công ty đều nói với tôi là nơi có chủ tịch Vương thì đến đó đầu tư đảm bảo sẽ không sai.

Hàn Hạo không biết nói gì nữa, lời của Du Phi Dương làm người ta quá giật mình. Làm quan có thể có quan hệ với nhà kinh doanh đến mức như vậy đúng là hiếm có. Chủ chính một phương đi lâu như vậy mà còn có thể có sức ảnh hưởng đến đó, có thể thấy lúc trước Vương Quốc Hoa đã làm được những gì ở quận Hồng Sam.

Vương Quốc Hoa khiêm tốn cười nói:

- Mọi người cho tôi thể diện mà thôi, thực ra tôi cũng không làm gì, chỉ cố gắng làm tốt công việc phục vụ. Bên chính quyền có định vị như thế nào trong quá trình phát triển kinh tế, tôi nghĩ đây là yếu tốt quyết định thành bại của kinh tế địa phương.

Hàn Hạo đầy cảm xúc nói:

- Bí thư nói rất đúng. Trước đây nhiều nơi thu hút đầu tư đều rất nhiệt tình, tài chính vừa đưa tới là vung đao chém người. Hiện tượng này bây giờ đỡ hơn nhưng về phương diện phục vụ thì Thiết Châu chúng ta kém quá xa.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Hôm nay mời anh tới thứ nhất là mọi người cùng ăn, tăng tình cảm với hai vị này. ngoài ra tôi muốn nói chuyện với thị trưởng Hàn về suy nghĩ và quyết tâm phát triển kinh tế Thiết Châu của tôi. Mọi người trao đổi một chút, cùng xúc tiến.

Hàn Hạo ra khỏi chỗ Vương Quốc Hoa đã là lúc hoàng hôn, Vương Quốc Hoa không có ý giữ Hàn Hạo lại ăn tối. Hàn Hạo không có tâm trí nghĩ việc này. Trao đổi cả chiều làm Hàn Hạo thấy được sức hấp dẫn đặc biệt của vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này.

Sự phát triển của Thiết Châu gặp phải rất nhiều vấn đề, Hàn Hạo nói ra từng vấn đề mình biết. Từng vấn đề đưa ra, Vương Quốc Hoa đều có thể đưa ra phương án, rốt cuộc có tác dụng hay không không biết nhưng nghe rất có lý.

Điểm khác nhau lớn nhất giữa Vương Quốc Hoa và Hác Long Quang chính là ánh mắt của Vương Quốc Hoa chủ yếu nằm ở giúp đỡ phát triển kinh tế tư nhân, không phải không muốn hạng mục lớn nhưng Vương Quốc Hoa cho rằng phát triển kinh tế tư nhân cá thể mới là động lực chính phát triển kinh tế địa phương. Về phía thu hút đầu tư, Vương Quốc Hoa cũng không phải là có gì cũng vơ vào. Chủ trương của hắn là có lựa chọn, điều kiện là không ảnh hưởng đến hoàn cảnh sống của dân chúng.

Thiết Châu có tài nguyên quặng mỏ, Hác Long Quang muốn từ trên cấp bộ kéo hạng mục điện phân nhôm về, chuyện này Vương Quốc Hoa tỏ vẻ ủng hộ. Vương Quốc Hoa cho rằng cần quy mô hóa việc khai thác sẽ tránh lãng phí tài nguyên. Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn đưa ra ý kiến chính quyền cần phải bảo vệ tài nguyên hữu hạn này.

Nói chuyện đến cuối cùng, Hàn Hạo đột nhiên phát hiện một sự thật. Vương Quốc Hoa là quan chức chính phủ am hiểu kinh tế nhất mà y từng gặp, cũng là bí thư thị ủy dựa vào quy luật kinh tế để làm việc. Vương Quốc Hoa càng coi trọng phòng Tài chính không phải là quyền lực hành chính mà là tạo hoàn cảnh rộng rãi, làm cho thị trường dẫn hướng kinh tế phát triển.

Ý thức được vị bí thư thị ủy trẻ tuổi Vương Quốc Hoa về mặt kinh tế có cảnh giới cao hơn mình và các đồng nghiệp tại Thiết Châu nhiều, Hàn Hạo đã không thể tiếp tục giữ khoảng cách trước mặt Vương Quốc Hoa nữa. Thậm chí Hàn Hạo còn nói một câu như thế này:

- Nếu bí thư đến Thiết Châu sớm vài năm thì tốt quá.

Hàn Hạo hoàn toàn cảm phục, không phải vì Vương Quốc Hoa kéo được bao đầu tư mà là cảnh giới thống trị, phát triển một địa phương của Vương Quốc Hoa vượt xa nhận thức của Hàn Hạo. Trước mặt Vương Quốc Hoa, Hàn Hạo có cảm giác mình như một học trò.

Vương Quốc Hoa không phải keo kiệt không mời được Hàn Hạo bữa tối mà tối hắn có lời mời khác. Người mời khách là trưởng ban tổ chức cán bộ Việt Phong, địa điểm mời khách khá hẻo lánh, một quán đặc sản địa phương ở ngoại thành.

Bảy giờ trời đã mờ tối, Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa quán có tên” Ngon trở lại” Việt Phong chờ ở ngoài, y đi lên bắt tay.

- Bí thư Vương, đồ ăn địa phương ở đây rất ngon.

Ăn gì không quan trọng, chủ yếu là nói chuyện gì. Vương Quốc Hoa cười nói:

- Nơi này rất tốt, tôi tin khẩu vị của trưởng ban Việt cũng giống tôi.

- Quán này do một cán bộ vừa xin ra khỏi ngành mở, có một lần tôi đi qua đây và vào ăn, kết quả phát hiện đồ ăn ở đây rất ngon.

Việt Phong dẫn Vương Quốc Hoa vào cửa, chủ cửa hàng là một tên béo đang không ngừng lau tay vào tạp dề. Hắn cười ha hả nói:

- Ông chủ Việt lại đến, ngài mời khách trên lầu hay là lấy một phòng riêng?

Việt Phong gật đầu cười nói:

- Một phòng đi, đồ ăn giống lần trước.

Việt Phong thường xuyên tới đây ăn, Vương Quốc Hoa có chút tò mò nói:

- Anh là khách thường xuyên ở đây à?

Việt Phong cười nói:

- Vợ tôi làm ở đài truyền hình thị xã, thường hay đi công tác, con lại ở trương học nội trú, nhà không ai nấu cơm

Ba món ăn, một bát canh, cầm chai rượu Việt Phong cười nói:

- Uống cái này.

Việt Phong đây là cố ý, y muốn xem Vương Quốc Hoa có phản ứng gì với việc đãi khách của mình. Đồ ăn kém một chút có sao chứ? Tốt xấu anh cũng phải mang rượu ngon lên chứ.

- Cái này uống được, rượu quê chính tông.

Vương Quốc Hoa không quá để ý uống rượu gì, cười lộ cả hàm răng không có vẻ uy nghiêm của bí thư thị ủy.

Rót đầy chén to, Việt Phong nói:

- Làm chén.

Vương Quốc Hoa rất dứt khoát cầm chén lên uống cạn, không hề ra vẻ gì. Uống xong còn không quên múc bát canh cho mình, miệng hắn còn cười nói:

- Ngon, canh gà chính tông.

Hai người đều không chủ động nói chuyện công việc, chỉ không ngừng dùng bữa uống rượu, nói mấy câu vu vơ. Hết chai rượu Vương Quốc Hoa định gọi thêm, Việt Phong cười nói:

- Bí thư Vương, uống tới đây thôi.

Vương Quốc Hoa nói:

- Khách tùy chủ.

Việt Phong giơ ngón tay lên vặn ngọn đèn bên ngoài, thản nhiên nói:

- Bí thư Vương, ngài xem bên ngoài đi, nơi này đã tồn tại rất lâu, từ những năm 50 thế kỷ trước đã lục tục xuất hiện hơn nữa đang không ngừng mở rộng.

Vương Quốc Hoa nói:

- Vấn đề cải tạo nội thàn cũ chắc là việc bên ủy ban thị xã cần quan tâm chứ? Đương nhiên bí thư thị ủy cũng có trách nhiệm.

Việt Phong không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang việc khác.

- Bí thư Vương, tôi muốn biết một điểm là trong nhiệm kỳ của anh ở Thiết Châu thì anh rốt cuộc muốn làm gì? Là lấy mấy năm lý lịch rồi đổi địa điểm làm việc ư?

Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày nói:

- Tôi không muốn nói mạnh miệng, tôi chỉ muốn nói với anh là tôi là người làm việc thật. Mặc kệ tôi nhận chức ở đâu, tôi đều hết sức làm tốt công việc trong phạm vi của mình, quá khứ là như vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai tôi không biết có thể thay đổi hay không nhưng ít nhất bây giờ tôi quyết định như vậy. Tôi muốn khi mình kết thúc nhiệm kỳ ở Thiết Châu và rời đi tôi có thể thản nhiên đối mặt với toàn bộ hơn 500 ngàn dân chúng địa phương.

Vương Quốc Hoa thẳng thắn thành khẩn làm cho Việt Phong nở nụ cười, y lập tức nói.

- Tôi xin hỏi Bí thư Vương là làm lãnh đạo của tôi, sau này trong công việc anh định lãnh đạo tôi như thế nào?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tôi là lãnh đạo nhưng thị ủy nhiều cơ quan như vậy, nhiều lãnh đạo như vậy. Giữa các lãnh đạo tôi cho rằng phương thức ở chung tốt nhất chính là giải thích và hợp tác. Về phần lãnh đạo thì tôi nghĩ chỉ cần có phương hướng chung còn công việc cụ thể tôi làm bí thư còn có nhiều tâm tư chú ý như vậy sao?

Việt Phong mỉm cười nói:

- Lựa chọn phó bí thư quận Đông Hợp tôi định đề cử nguyên phó chủ tịch quận Đông Hợp – Vưu Thắng Lợi đảm nhiệm, bí thư thấy sao?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Nếu Ban tổ chức cán bộ đã cẩn thận lựa chọn tôi nghĩ không vấn đề gì.

Việt Phong nói:

- Hôm nay uống đến đây thôi chứ?

Đây là câu dò xét cuối cùng, cả quá trình Việt Phong luôn là người đặt câu hỏi, tính nhẫn nại của Vương Quốc Hoa có thừa, việc tuyên bố kết thúc bữa ăn cũng do Việt Phong đoạt lấy.

Vương Quốc Hoa cười ha hả vui vẻ đứng lên nói:

- Đến đây đi, anh đi thanh toán, tôi ra ngoài quên không mang theo ví.

Vương Quốc Hoa nói xong cứ như vậy đi, ra ngoài liền bắt một xe ba bánh để đi.

Việt Phong không nghĩ Vương Quốc Hoa giỏi nhịn như vậy, đây đã không phải vấn đề khiêm tốn nữa. Còn trẻ như vậy, nhẫn lại như vậy, Hác Long Quang sao có thể đấu với Vương Quốc Hoa? Việt Phong cuối cùng đã hạ quyết tâm. Việt Phong lại khẽ thở dài một tiếng, làm việc dưới trướng một bí thư thị ủy mình không nhìn thấu cũng không phải việc gì tốt.

Hội nghị thường vụ ngày hôm sau Hác Long Quang một lần nữa vắng mặt nhưng lần này là có lý do chính đáng. Phó thị trưởng Hàn Hạo thay mặt giải thích giúp Hác Long Quang:

- Thị trưởng Hác nhận được điện của ủy ban tỉnh gọi tới nói có một tập đoàn Mỹ đến khảo sát. Bên tập đoàn này nhắc đến Thiết Châu, cho rằng Thiết Châu có điều kiện tốt, hy vọng có thể được gặp lãnh đạo Thiết Châu.

Nếu Hác Long Quang vắng mặt, Vương Quốc Hoa cũng không thấy có gì là quan trọng, hắn lập tức bố trí nhiệm vụ.

- Hôm nay tôi thông báo tình huống với mọi người. Sau nhiều mặt cố gắng và phối hợp, hội công thương tỉnh Nam Thiên tổ chức đoàn khảo sát đầu tư một tuần nữa sẽ đến thị xã chúng ta khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Chuyện này tôi hy vọng tất cả mọi người có thể coi trọng.

Vương Quốc Hoa nói làm vẻ mặt các vị thường vụ trở nên khác biệt. Đầu tiên là Phó bí thư Thị ủy Mẫn Tự Hùng với vẻ mặt không dám tin. Tiếp theo là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Xa Hướng Tiền bình thường đều chỉ cúi đầu không nói nhưng hôm nay lại đột nhiên có chút giật mình nói:

- Bí thư Vương, thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

Vương Quốc Hoa cười nhìn hắn:

- Đồng chí Hướng Tiền cảm thấy tôi có thể lừa mọi người sao?

Xa Hướng Tiền vội vàng xua tay nói:

- Không phải, không phải, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi chỉ là rất bất ngờ.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Việt Phong lại càng rung động trong lòng, bữa rượu tối qua vừa uống với Vương Quốc Hoa vậy mà hắn không lộ ra một câu. Y vốn tưởng trọng tâm hội nghị hôm nay là chọn phó bí thư quận Đông Hợp, Hác Long Quang không có mặt làm Việt Phong thầm vui vẻ. Không ngờ Vương Quốc Hoa lại ném ra một đề tài này, làm cho chuyện khác đều trở nên không quan trọng. Còn có việc gì quan trọng hơn cái này chứ? Chậm tiếp đón đoàn khảo sát đầu tư, bỏ lỡ cơ hội quan trọng giúp Thiết Châu phát triển, đó là tội nhân của quần chúng nhân dân Thiết Châu, chụp cái mũ gì cũng là nhẹ.

- Tôi đề nghị thành lập tổ tiếp đón do Bí thư Vương phụ trách chung, các đồng chí phân công phối hợp.

Việt Phong phản ứng rất nhanh, lập tức làm ra quyết định..

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Như vậy đi, tôi có thể làm tổ trưởng tổ tiếp đón, đồng chí Hàn Hạo phân công quản lý công nghiệp là phó tổ trưởng thứ nhất chủ yếu phụ trách việc tiếp đón lần này, các đồng chí khác theo trình tự làm phó tổ trưởng.

Công lao lớn như vậy Vương Quốc Hoa cũng chia cho mỗi người một phần. Trong đó Hàn Hạo được Vương Quốc Hoa đưa lên cao, không ít người ghi nhớ chi tiết này.

Chủ lưu cho rằng đây là âm mưu của Vương Quốc Hoa, mượn cơ hội đưa Hàn Hạo lên làm phó tổ trưởng thứ nhất khiến nội bộ bên ủy ban thị xã có phân hóa. Hàn Hạo lại biết rõ ý của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không để Hàn Hạo tỏ thái độ đó là muốn làm tốt công việc này. người khác làm thì Vương Quốc Hoa không yên tâm.

Vương Quốc Hoa có thể hào phóng như vậy, Hàn Hạo đương nhiên sẽ không khiêm tốn. Y đứng lên nói:

- Nếu thị ủy tín nhiệm tôi như vậy, tôi xin tỏ thái độ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.

Hội nghị không thảo luận vấn đề nhân sự, lúc đầu Việt Phong còn tưởng Vương Quốc Hoa quên định nhắc một câu nhưng y đột nhiên ý thức được ý đồ của Vương Quốc Hoa nên bỏ suy nghĩ nhắc đó ra khỏi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.