Mặt trời mọc rất sớm, vừa từ bình minh thôn Vương gia đã ầm ĩ, tiếng pháo không ngừng vang lên. Cô dâu là người ở Bắc Kinh nên việc đón dâu hủy đi. Vợ chồng Vương Lão Thật thấy hơi thiệt cho con dâu vì thế nên từ sáng sớm đã đốt pháo.
Mười mấy đầu bếp đều do Cổ Tuần cùng Cao Cận Giang tìm tới. Hơn 40 bàn được bày ở sân chung của thôn dành cho bà con, họ hàng. Tầng một tầng hai nhà Vương Quốc Hoa bày năm bàn, trong sân bày năm bàn, mười bàn này được dùng tiếp đón khách quý.
Đợt pháo đầu tiên vang lên, hai người Cổ Tuần, Cao Cận Giang đã tới. Mấy hôm nay hai vị này khá bận rộn, hôm nay cũng đến sớm nhất.
Đợt khách đầu tiên thuộc về bí thư quận ủy Thạch Tam và chủ tịch quận Lâm Vi, hai người cùng tới. Vương Quốc Hoa xuống đón, hắn có chút bất ngờ khi Lâm Vi tới. Hắn nhiệt tình mời các lãnh đạo lên lầu uống trà.
Sở Sở mặc đồ cưới trông rất bắt mắt, Thạch Tam thầm nghĩ cô gái này thật sự là con gái chủ tịch tỉnh Sở sao? Câu này Thạch Tam không tiện hỏi, trước đó hắn có lén hỏi Cao Cận Giang nhưng tên này không nói rõ.
Lâm Vi thực ra là bị Thạch Tam kéo tới đây, hắn định ngồi lúc rồi kiếm cớ đi. Dù sao hắn quan hệ không quá tốt với Thạch Tam, có thể đến đây là vì nể mặt Vương Quốc Hoa mà thôi.
Đoàn người lên lầu uống trà, dưới lầu lại có tiếng pháo vang lên. Phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Tằng Trạch Quang đến, Tằng Trạch Quang cùng Lý Dật Phong đến.
Mời hai vị lên lầu uống trà, Tằng Trạch Quang cười cười đưa một phong bao tới.
- Quốc Hoa, chút tâm ý, đừng chê ít.
Vương Quốc Hoa nhận:
- Cả đời tôi có mỗi lần nhận tiền của ngài, không thể bỏ qua.
Tằng Trạch Quang nghe xong cười ha hả.
Nếu như nói Tằng Trạch Quang xuất hiện ở lượt thứ hai, vậy lượt thứ ba có chút bất ngờ. bí thư thị ủy thị xã Bắc Câu – Nghiêm Hữu Quang không ngờ cũng đến, phía sau còn một nhóm cán bộ.
Vương Quốc Hoa không cảm động là giả, hắn đi lên bắt tay cảm ơn. Hai vị lãnh đạo cấp sở xuất hiện khiến cục diện hơi thay đổi một chút. Mấy người Nghiêm Hữu Quang, Tằng Trạch Quang, Lý Dật Phong, Thạch Tam, Lâm Vĩ coi như có tư cách ngồi trong uống trà nói chuyện, người khác không tiện.
Gần đến giờ ăn, Cổ Tuần gõ cửa tiến vào nói:
- Các vị lãnh đạo, xe của chủ tịch tỉnh Sở và chủ tịch tỉnh Lãnh đến.
Hả… lưỡi Lâm Vi nóng lên, người cũng run rẩy. Bây giờ có ai kề đao vào cổ cũng đừng mong hắn đi.
Sở Giang Thu thấy các cán bộ xuất hiện trước đều ngây ngẩn, hoảng hốt, y xua tay nói.
- Không chào đón ư? Sao không đốt pháo.
Vương Quốc Hoa và Sở Sở đi lên chào, người khác theo thứ tự chức vụ cao thấp mà đứng hàng.
Lên lầu ngồi xuống, Sở Giang Thu nhìn con gái rồi thở dài nói:
- Quốc Hoa, sau này không được ăn hiếp Sở Sở, nếu không bố không tha cho anh.
Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ vì bị mắng trước mặt bao người, Sở Sở nghe vậy không chịu.
- Bố, Quốc Hoa rất tốt với con.
- Quả nhiên con gái lấy chồng như bát nước hắt đi.
Sở Giang Thu lại than thở sau đó từ bị động chuyển thành chủ động mời mọi người ngồi xuống.
Sự xuất hiện của Sở Giang Thu, Lãnh Vũ coi như là cao trào của lễ cưới hôm nay, lời đồn là thật. Hơn hai tiếng sau mọi người ăn xong thì bí thư thị ủy Lưỡng Thủy – Lôi Minh, thị trưởng Cao Phong dẫn một nhóm cán bộ chạy tới. Sở Giang Thu thấy mấy người này không khỏi có chút bực mình nói:
- Tôi tới gả con gái, các anh đến đây làm gì?
Nói là vậy nhưng mọi người đều thấy tâm trạng của chủ tịch Sở rất tốt. Có thể khẳng định chính là nếu bí thư thị ủy và thị trưởng Lưỡng Thủy không tới thì chủ tịch Sở nhất định sẽ mất hứng.
Không có bữa tiệc nào không tàn, trời bắt đầu tối, thôn Vương gia vẫn rất náo nhiệt, ở ngoài sân chung của thôn vẫn còn ca hát, thực ra nhà Vương gia khá yên tĩnh. Không có ai phá rối phòng tân hôn, không phải không ai muốn mà biết Vương Quốc Hoa là lãnh đạo nên người trong thôn hơi sợ là bình thường.
Vương Quốc Hoa mệt cả ngày nằm xuống giường như con chó con, nhìn Sở Sở đang chải tóc, hắn có chút hoảng hốt. Bao kinh nghiệm hai đời thoáng cái hiện lên trong đầu.
Sở Sở để xõa tóc làm Vương Quốc Hoa có cảm giác như lần mới gặp. Cô gái Sở Sở lúc ấy giống như không có biến hoá gì cả. Vương Quốc Hoa nhìn chăm chú khiến Sở Sở chú ý, cô quay đầu lại cười nói:
- Nhìn gì thế?
Vương Quốc Hoa ngồi dậy khoanh tay nói.
- Em bây giờ nhìn không có gì khác so với lần đầu tiên.
Sở Sở nghe vậy liền cười cười phản bác.
- Không thể, em trước đây sao có thể thích tên trẻ con như anh.
Gào, Vương Quốc Hoa gào lên nhảy tới ôm Sở Sở, hung dữ nói.
- Xem anh xử lý em như thế nào.
- Đừng, cứu mạng.
- Hét đi, hét khản cổ cũng không ai để ý đâu.
Đêm đó Vương Quốc Hoa lại rất nhẹ nhàng.
…
Hai ngày sau Vương Quốc Hoa và Sở Sở lên tỉnh thành, lên thẳng máy bay bay tới Bắc Kinh. Bữa tiệc ở Bắc Kinh rất đơn giản, Sở lão bày ba bàn rượu, đến đều là một ít người thân còn có một bàn khách toàn là các vị tướng lĩnh.
Hôm nay tâm trạng Sở lão rất vui vẻ.
Khi hai vợ chồng Vương Quốc Hoa đứng trước mặt Sở lão, Sở lão vẫy vẫy tay, một trung tướng vội vàng chạy tới giơ tay chào:
- Thủ trưởng có gì chỉ thị?
Sở lão vừa cười vừa nói.
- Đừng nghiêm túc như vậy, cháu rể tôi công tác ở tỉnh Nam Thiên, Sở Sở cũng tới đó, anh giúp đỡ một chút.
Vị trung tướng cười rất tươi.
- Việc này thủ trưởng yên tâm, tất cả có tôi.
Đây là thường vụ tỉnh ủy – tư lệnh quân khu tỉnh Nam Thiên - Thạch Hạo Thiên.
Sau khi giới thiệu Thạch Hạo Thiên xong, Sở lão nhận trà hai người mời rồi đuổi người khác ra, trong viện chỉ còn lại Vương Quốc Hoa và Sở Sở đi dọa, người khác không thể theo vào, Sở Giang Thu cũng ở ngoài tiếp khách.
Sở Diễn thấy thế nhỏ giọng oán giận với Sở Giang Thu.
- Lão gia tử đúng là quá tốt với Sở Sở.
Sở Giang Thu nghe vậy không khỏi có chút tức giận nói.
- Chú về đi.
Vương Quốc Hoa và Sở Sở dìu Sở lão đi dạo phía sân sau, đi vài phút, Sở lão đứng lại nói với Vương Quốc Hoa.
- Lão Thu nói y không thấy rõ tương của cháu, ông là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng lão Thu rất giỏi trong chuyện này. Năm đó lần đầu tiên lão gặp ông thì nói đời ông có ba kiếp lạn. Kiếp nạn lần đầu đã qua, lần thứ hai là lúc ở Triều Tiên thiếu chút nữa bị người Mỹ nướng chín, lần thứ ba chính là thiếu chút nữa bị người chỉnh chết.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, hắn hơi do dự nói.
- Ông, ông có ý gì vậy?
Sở lão xua tay cười nói:
- Cháu đừng hiểu lầm, ý của lão Thu là mặt cháu gọi là dị tượng. Theo ông thì lão chỉ là lừa người, nói gì mà tiền đồ của cháu không thể hạn lượng.
Vương Quốc Hoa không biết nói gì, Sở lão lại cười ha hả nói tiếp.
- Quốc Hoa, cháu thấy sao về tình hình thực tế xã hội hiện nay? Cháu cảm thấy cải cách mấy năm qua của nước ta tồn tại vấn đề gì?
Vương Quốc Hoa không ngờ Sở lão lại hỏi mình vấn đề cao thâm như vậy, đây coi như là thử mình phải không?