Nghiêm Giai Ngọc khác với những người phụ nữ khác đó là cô không sợ thủ đoạn lưu manh của Vương Quốc Hoa. Lúc này cô liền đưa ra phản kích, đứng lên đi tới trước mặt hắn, lưỡi được cô đưa ra liếm liếm môi:
- Anh xác định bây giờ?
- Lưu manh không sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa; còn anh sợ nhất là phụ nữ lưu manh có văn hóa.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhấc tay đầu hàng. Nghiêm Giai Ngọc đắc ý cười đến run người.
Nghiêm Giai Ngọc đến nên Vương Quốc Hoa về chỗ ở là không thích hợp. Hắn bảo Thang Tân Hoa đi đặt khách sạn để tiếp đón “khách người nước ngoài”
Vu Á Lệ bên này nhận nhiệm vụ rất vui vẻ đi tìm Nghiêm Cúc. Làm chủ tịch quận nhận nhiệm vụ của bí thư thị ủy thì sao dám không làm chăm chỉ được. Suy nghĩ đến khả năng ả Nghiêm Cúc kia có thể lên giường với Vương Quốc Hoa, Vu Á Lệ càng đối xử tốt với Nghiêm Cúc. Cái này không thể trách được Vu Á Lệ, lãnh đạo cũng là người, vợ không ở bên nên sẽ cô đơn.
Vu Á Lệ tới, Nghiêm Cúc và Tiểu Tuyết kia đương nhiên là sợ hãi tiếp đón. Đợi tìm hiểu rõ tình hình, Vu Á Lệ càng vui, chuyện không khó xử, thậm chí Vu Á Lệ còn thích làm. Tên cán bộ xã mà qư cung cấp, Vu Á Lệ thích xử lý hắn. Nguyên nhân rất đơn giản đó là người của Hướng Cảnh Hoa.
Chuyện lãnh đạo dặn không bao giờ là việc nhỏ. Vu Á Lệ liền tỏ vẻ:
- Đồng chí Nghiêm Cúc, cô yên tâm, tổ chức và chính quyền nhất định làm chủ cho qư.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Vu Á Lệ định làm lớn chuyện. Hắn và Nghiêm Giai Ngọc đi xuống lầu liền gặp Tiết Mỹ Liên. Thấy Vương Quốc Hoa, Tiết Mỹ Liên lập tức cười tươi như hoa đi lên chào đón.
Vương Quốc Hoa đã lâu không gặp cô ta, hắn khó hiểu hỏi:
- Tiết Mỹ Liên, gần đây chị bận gì vậy?
Tiết Mỹ Liên nghe mà mặt đỏ lên, điểm này đúng là hiếm có.
- Bí thư đã hỏi tôi chỉ có thể trả lời thật. Gần đây trong nhà giới thiệu một đối tượng, tô đi gặp mặt. Hai bên gặp mấy lần và thấy tốt, cả hai không còn nhỏ tuổi nên trong nhà đều giục cưới nhanh.
- Đây là việc tốt, lúc nào hôn lễ thì thông báo một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị quà.
Vương Quốc Hoa nói làm Tiết Mỹ Liên hưng phấn đỏ cổ. Mình kết hôn được bí thư thị ủy tặng quà, quá có thể diện.
- Đúng rồi bí thư, tôi cao hứng nên quên có việc cần báo cáo với ngài.
Vương Quốc Hoa thực ra cảm thấy Nghiêm Giai Ngọc không cần đi, chẳng qua ngoài mặt vẫn ôn hòa nói với Tiết Mỹ Liên:
- Chị nói đi.
Tiết Mỹ Liên lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Bí thư, gần đây có vài lời đồn, tôi cũng là mới nghe nói. Nói tác phong sống của ngài có chuyện, thường xuyên có phụ nữ xinh đẹp đến tìm ngài. Còn nói ngài trước đây là cao thủ hào hoa, phụ nữ tới đây đều là đòi nợ ngài. Còn có người nói khó nghe hơn nữa. Mấy ngày này tôi không ở đây, vừa về đã nghe thấy.
Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình. Hắn nghĩ thấy cũng đúng. Mình đã kết hôn nếu thân mật với phụ nữ nhiều quá sẽ dẫn tới đồn đoán. Hơn nữa có người dù không có việc gì cũng sẽ bị người bịa chuyện để bêu xấu.
- Biết ai đưa ra lời đồn không?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Tiết Mỹ Liên khẽ lắc đầu:
- Không biết nhưng ngài yên tâm, cho tôi hai ngày là nghe ra được.
Vương Quốc Hoa không coi câu đó là thật, chỉ cười nói:
- Vậy vất vả cho chị.
Nói xong Vương Quốc Hoa lên xe rời đi. Nghiêm Giai Ngọc lái xe ra ngoài hỏi có việc gì. Vương Quốc Hoa giải thích một chút, Nghiêm Giai Ngọc nhíu mày nói:
- Như vậy cần phải cảnh giác, ở quan trường có không ít người ngã vì cái này.
Vương Quốc Hoa nghĩ thấy cũng đúng, mình cần cẩn thận hơn. Hắn đang suy nghĩ tối nay ở đâu thích hợp thì Nghiêm Giai Ngọc đã nói:
- Em có địa điểm, lúc đến thấy quảng cáo về một khu nghỉ dưỡng, nơi đó cách đường cao tốc khoảng 50km.
- Vậy đến đó đi.
Vương Quốc Hoa gật đầu xe chạy lên cao tốc, Vương Quốc Hoa không quên gọi điện cho thư ký nói mình tạm thời có việc lên THần Châu một chuyến, có gì gọi điện.
50km chỉ mất nửa tiếng là tới. Nhìn biển chỉ đường, Nghiêm Giai Ngọc tức giận nói:
- Trúng bẫy rồi, khu nghỉ dưỡng đểu này còn có hơn trăm cây nữa.
Vương Quốc Hoa không chú ý bởi vì trong đầu đang suy nghĩ lời Tiết Mỹ Liên nói. Vấn đề thành phố luôn đều là tin đồn, khi không có chứng cứ rõ ràng thì sẽ có người tung tin đồn. Hơn nữa nếu có người lấy cái này ra để châm chọc thì Vương Quốc Hoa nhất định phải coi trọng.
Xem ra sau này lúc gặp phụ nữ thì phải thật cẩn thận.
Nghiêm Giai Ngọc thấy Vương Quốc Hoa thất thần cũng không nói gì, cô tiếp tục lái xe. Đường Thần Châu làm khá tốt, hơn trăm Km cũng không mất bao thời gian. Chẳng qua đến nơi trời đã tối đen.
- Ừ, ở địa phận Thần Châu chắc không có mấy người nhận ra anh.
Nghiêm Giai Ngọc nói mà vẻ mặt có chút cô đơn. Mặc dù Nghiêm Giai Ngọc sớm có giác ngộ với một số việc nhưng vẫn có chút nuối tiếc.
- Cái này không dễ nói, anh đã gặp bí thư thị ủy Thần Châu, đừng có mà gặp nhau ở đây là được.
Vương Quốc Hoa cười nói, hắn vừa thò chân ra liền rụt lại.
- Đừng xuống xe vội, miệng quạ đen này linh lắm.
May là bãi đỗ xe đang trống không nên thấy Lục Vĩnh Hạo từ xa đi tới, Vương Quốc Hoa thấy ngay nên vội vàng về. Bên cạnh Lục Vĩnh Hạo có một cô gái trẻ tuổi, đeo kính râm, ăn mặc hợp mốt.
Lục Vĩnh Hạo cùng cô ả lên xe Suv rời đi, Vương Quốc Hoa lúc này mới xuống xe nói:
- Trùng hợp thật, xem ra nơi này tuy hơi xa nhưng cũng có lý để tồn tại.
Nghiêm Giai Ngọc biết ý của hắn nên cười cười khoác tay nhỏ giọng nói bên tai.
- Vào thôi, người ta đói.
Lên lầu vào phòng, Nghiêm Giai Ngọc mở cửa sổ nói.
- Cảnh nơi này nghe nói đẹp đáng tiếc tối rồi không thấy gì.
- Gọi đồ ăn đi, ăn luôn ở đây.
Vương Quốc Hoa nghĩ đến vừa nãy thiếu chút nữa gặp phải Lục Vĩnh Hạo nên quyết định ở trong phòng. Nghiêm Giai Ngọc cũng không có ý kiến.
- Em gọi đồ ăn tây, nơi này phục vụ đồ Pháp chính tông, em gọi hai phần theo khẩu vị của mình, anh không có ý kiến gì chứ?
- Anh ăn gì cũng được.
Nghiêm Giai Ngọc cười nói:
- Em lấy phòng tốt nhất, bữa ăn đắt nhất, anh không nói em là kẻ phá hoại chứ?
Vấn đề này Vương Quốc Hoa không chú ý, hắn cười nói:
- Sao, em còn thiếu tiền tiêu ư?
Nghiêm Giai Ngọc nhướng mày nhìn tới đầy quyến rũ.
- Tiền lương của em đủ dùng nhưng không dư bao nhiêu. Anh không biết ở Mỹ tiêu gì cũng đắt.
Cẩn thận tính ra Vương Quốc Hoa phát hiện Nghiêm Giai Ngọc đúng là không cầm bao tiền của mình. Ngay cả chị em Liên gia, mấy năm nay Vương Quốc Hoa cũng đưa cho năm sáu triệu. Nghĩ tới Nghiêm Giai Ngọc làm ở công ty Mỹ, Vương Quốc Hoa đưa cho cô một tờ séc không biết có bao tiền, đây là do Vương Quốc Duy đưa cho hắn bảo là cổ phần của công ty.
- Trong này có chút tiền, em lấy mà tiêu, sau này thiếu tiền nói với anh một tiếng, nhiều không có chứ mấy triệu thì chắc là lấy ra được.
Nghiêm Giai Ngọc căm tức nói.
- Không cần, cô đây không thiếu tiền, cũng không bán thân.
Vương Quốc Hoa cười cười đi lên nhét tờ séc vào giữa hai bên ngực cô.
- Đây không phải tiền bán thân, là cho em mua quần áo, không có bao mà.
Vương Quốc Hoa cũng giải thích qua lai lịch số tiền này. Nghe nói là Vương Quốc Duy đưa tiền lợi tức cổ phần, Nghiêm Giai Ngọc còn nghĩ không nhiều, một năm chia tầm hai ba triệu đã là nhiều.
- Vậy em nhận, toàn bộ dùng để mua quần áo mặc.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Nghiêm Giai Ngọc nghe thấy chuông cửa liền đi ra, không lâu sau đẩy xe đồ ăn vào.
- Được, vừa nhìn đã thấy thịn sonaj.
Châm nến đóng cửa, Nghiêm Giai Ngọc bày trận xong sau đó đứng trước bàn ăn cúi người nói:
- Chủ nhân, mời dùng cơm.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn, Nghiêm Giai Ngọc mà mặc đồ nô tì thì đúng là…
- Được, đáng tiếc đồ không đúng.
Vương Quốc Hoa cười nói, Nghiêm Giai Ngọc mở to mắt.
- Ồ, anh cũng hiểu cái này? Em còn tưởng anh không biết. Em mới đọc sách thấy, nói đàn ông nhất định sẽ thích.