Người nhà cậu thanh niên cuối cùng đã đến, đến gần như cả nhà từ bố mẹ, ông bà, cô chú.
Vương Quốc Hoa đứng bên nhìn. Bên cạnh hắn đã có thêm ba tên cảnh sát cảnh giác nhìn quanh. Bên cạnh Vương Quốc Hoa cũng chỉ có mình Hướng Cảnh Hoa được đứng cùng, tất cả đề phòng bất trắc có thể xảy ra.
Cảnh sát bố trí bốn người lên lầu khuyên cậu thanh niên, cùng lúc đó Thang Tân Hoa gọi tới cho Vương Quốc Hoa, Thang Tân Hoa nói các lãnh đạo thị ủy đều biết Vương Quốc Hoa đến quận Đông Hợp nên đang chạy tới. Vương Quốc Hoa nghe vậy liền nói:
- Bảo bọn họ không cần đến, sợ chuyện không truyền ra sao?
Đường đường chủ tịch quận ở văn phòng bị người cầm dao uy hiếp, sao không tạo thành lời đồn. Vương Quốc Hoa cũng hiểu các nói chuyện của Vu Á Lệ nhất định có vấn đề. Kiên nhẫn thuyết phục giáo dục, làm hai bên ngồi xuống nói chuyện là chết sao? Sao cứ đòi lấy quyền lực trong tay để giải quyết vấn đề.
Nghĩ vậy Vương Quốc Hoa cũng có câu trả lời, làm như vậy không phải không được, đó là do đám quan chức đã có thói quen này.
Đối mặt chuyện như vậy, Vương Quốc Hoa ngoài bất đắc dĩ ra cũng không tìm được từ nào tốt hơn hình dung tâm trạng của mình.
Có thể là người nhà khuyên có tác dụng, một cảnh sát chạy đến báo tin.
- Hình Thiện Vinh đã đáp ứng hợp tác nhưng hy vọng có thể có một lãnh đạo đến cao đoan với hắn.
Hướng Cảnh Hoa không nói một câu đi lên trước, Vương Quốc Hoa nói:
- Chờ chút, để tôi lên.
- Bí thư Vương, nguy hiểm, chẳng may hắn mất khống chế thì chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này.
Cổ Hướng Cảnh Hoa đỏ bừng, y đang khá khẩn trương. Vương Quốc Hoa cười cười vỗ vai đối phương.
- Còn có thể có việc gì mà anh phải lo chứ?
Vương Quốc Hoa kiên trì đòi lên, Hướng Cảnh Hoa không khuyên được đành phải đi sát theo sau.
Đến cửa văn phòng, Hướng Cảnh Hoa thấy người bên trong vẫn khuyên, y ngăn Vương Quốc Hoa lại:
- Bí thư Vương, hay là để tôi vào.
Vương Quốc Hoa cười cười lắc đầu lững thững đi vào. Vương Quốc Hoa đứng ở cửa nhìn tên thanh niên đang kích động đặt dao trên cổ Vu Á Lệ, mặt Vu Á Lệ tái mét, run run. Thấy Vương Quốc Hoa, Vu Á Lệ sợ ngây người, trong mắt hiện rõ một tia xấu hổ.
Vương Quốc Hoa giơ tay ra nói:
- Chúng ta lại gặp mặt. Tôi là bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa, cậu cảm thấy lời cam đoan của tôi có dùng được không?
Người nhà bị cảnh sát dẫn đi, Vương Quốc Hoa một mình đứng ở cửa thân thiện nhìn Hình Thiện Vinh.
- Thì ra anh là bí thư thị ủy, sớm biết vậy hôm đó tôi đã đánh chết anh.
Hình Thiện Vinh thấy Vương Quốc Hoa càng kích động hơn. Vương Quốc Hoa biết nguyên nhân nên cười nói:
- Cậu có phải cảm thấy nếu không vì tôi thì cậu đã cưới được vợ?
Vừa nói hắn vừa lấy thuốc ra.
- Có thể chứ?
Hình Thiện Vinh gật đầu, Vương Quốc Hoa châm thuốc hút rồi nói tiếp:
- Được rồi, cậu có thể nói điều kiện.
Hình Thiện Vinh thoáng buông lỏng một chút, chẳng qua y vẫn ra vẻ bất cần đời.
- Quan giúp đỡ nhau, anh còn có thể nghiêng về phía tôi sao?
Vương Quốc Hoa nói:
- Cậu nói đúng một nửa, tôi quả thật sẽ không nghiêng về cậu nhưng tôi có thể cam đoan cậu sẽ được pháp luật phán xử một cách công bằng.
Hình Thiện Vinh ngẩn ra một chút, con dao trong tay run run lên. Vu Á Lệ lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, tôi không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, ngài phê bình tôi đi.
Nghe Vu Á Lệ nói như vậy, Vương Quốc Hoa không khỏi cười khổ một tiếng. Thấy vẻ mặt Hình Thiện Vinh đột nhiên có chút biến hoá giống như kích động, Vương Quốc Hoa đành lớn tiếng mắng.
- Vu Á Lệ, một việc dân sự đơn giản, tôi bảo cô ra mặt điều đình, để hai bên ngồi xuống nói chuyện, tránh mâu thuẫn nhưng cô đã làm gì? Dùng lệnh hành chính để giải quyết vấn đề, điểm này tôi phải phê bình cô. Nếu cô gọi hai bên đương sự lên nói chuyện thì đâu có chuyện ngày hôm nay. Cô là chủ tịch quận mà không nói lý thì còn mong người ta nói lý với cô sao?
Vương Quốc Hoa nói khiến mặt Hình Thiện Vinh thay đổi, y túm cổ Vu Á Lệ chặt hơn.
- Bà câm miệng lại, chuyện chính là đám quan chức không chịu nói lý như bà mà thành ra như vậy.
Vu Á Lệ bị bóp cổ chặt đến độ trợn trừng mắt, Hình Thiện Vinh lầm Vu Á Lệ ngậm miệng xong liền nói với Vương Quốc Hoa:
- Anh nói xem tôi nếu thả ả thì sẽ bị tù bao lâu?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cái này tôi không biết bởi tôi không học luật. tôi có thể cam đoan nếu bây giờ cậu thả Vu Á Lệ, tôi sẽ nói với tòa án tranh thủ xử phạt nhẹ cho cậu. Đồng thời tôi còn có thể cam đoan cậu sẽ được tòa án xử một cách công bằng, bất cứ ai muốn lợi dụng quyền lực ảnh hưởng đến vụ án của cậu, tôi sẽ không đồng ý. Bây giờ cậu chỉ là xúc động nhất thời, nếu có thể dừng lại thì sẽ bị phạt không nặng.
Có lẽ lời của Vương Quốc Hoa có tác dụng, ẻ mặt Hình Thiện Vinh trở nên phức tạp, tay bóp cổ Vu Á Lệ cũng dần buông lỏng ra. Thời gian từng giây một trôi qua, Vương Quốc Hoa lại không có cảm nhận thời gian trôi đi, cả căn phòng như dừng lại.
Cuối cùng Hình Thiện Vinh bỏ lỏng tay, dao rơi xuống mặt đất.
- Được, tôi tin anh.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng lấy thuốc châm, cảnh sát ngoài cửa lao vào, Hình Thiện Vinh cũng rất phối hợp. Vương Quốc Hoa đi đến châm thuốc rồi đưa cho đối phương:
- Hút một điếu.
- Cảm ơn, tôi thấy anh là người biết lý lẽ nếu không ngày đó sẽ không để tôi đi. Nhưng tôi hỏi một câu, tiền ăn hỏi có thể lấy về không? NHà chúng tôi vì tiền này mà nợ không ít.
Hình Thiện Vinh cũng như trút được gánh nặng.
Vương Quốc Hoa nhét nửa bao thuốc vào túi áo hắn.
- Thiếu nợ trả tiền, tiền này tôi đảm bảo nhà cậu sẽ lấy về được. Dù bên kia không trả được ngay thì tôi có thể trả trước thay họ.
Hình Thiện Vinh nở nụ cười rất sáng lạn dù tay bị còng.
Chuyện cuối cùng đã kết thúc, Vương Quốc Hoa xuống lầu lên xe nói với Nghiêm Giai Ngọc vẫn ngồi trong đó.
- Hay là em về trước, anh có chút chuyện cần xử lý.
Nghiêm Giai Ngọc cười nói:
- Anh làm việc đi, em chờ anh rồi cùng về.
Vương Quốc Hoa gật đầu trở lại phòng hội nghị trên lầu. Hướng Cảnh Hoa và Vu Á Lệ đang chờ ở cửa. Hướng Cảnh Hoa thì bình tĩnh, Vu Á Lệ lại rất lo lắng. Vương Quốc Hoa không nói gì đẩy cửa đi vào. Toàn thể cán bộ quận ủy đã có mặt chỉ chờ Vương Quốc Hoa xuất hiện.
Trời đã về chiều, Vương Quốc Hoa đứng trên đài chủ tịch lớn tiếng nói:
- Chuyện hôm nay là do một chuyện rất nhỏ tạo thành. Cái này chắc mọi người đều đã biết. Tôi nói là việc nhỏ đó là vì các vị đều nghĩ như vậy. Các vị đang ngồi có nghĩ là đối với một gia đình nông thôn thì 50 ngàn có nghĩa gì không? Không nghĩ đến hẩ? Tôi nói với các vị 50 ngàn đối với một hộ nông dân chỉ dựa vào đất kiếm cơm chính là mồ hôi, xương máu của cả đời phụ huynh, thậm chí còn chưa đủ. Không biết mọi người ở đây bây giờ còn có thể cho rằng đó là việc nhỏ không?
Vương Quốc Hoa dừng lại nghiêm khắc nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên đập bàn lớn tiếng nói.
- Khốn nạn.
Ai cũng biết Vương Quốc Hoa đang nói ai, chẳng qua mọi người cho rằng chỉ có Vu Á Lệ, kể cả bản thân Vu Á Lệ.
- Hôm nay tôi không nói với các vị gì là công bộc của dân. Tôi hy vọng các vị đừng làm thất vọng tiền lương của mình, đó là tiền thuế của nhân dân. Các vị sống trên tiền thuế của dân thì nên tận tụy làm việc cho dân chúng, không phải ép người dân đến mức đó. Hôm nay là lấy dao kề cổ, mai thì sao? Lần sau không chừng sẽ có máu đổ hoặc là dùng thuốc nổ nổ tan người. Các vị nhớ lời tôi nói hôm nay đó, tan họp.
Vương Quốc Hoa nói xong liền đứng lên rời đi, đám quan chức còn lại đều há hốc mồm. Người đầu tiên có phản ứng không ngờ là Vu Á Lệ, cô ả như nổi điên chạy theo Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Vương, Bí thư Vương, tôi muốn nói.
Vu Á Lệ gần như gào khóc, vừa khóc vừa quỳ xuống. Vương Quốc Hoa dừng lại quay đầu lạnh nhạt nói:
- Cô đó, không biết nói gì với cô nữa, có việc gì lên xe nói, đừng ở đây làm mất mặt.