Tuy có y tá trực, bà cũng ở lại phòng bệnh cả đêm nhưng Liên Mai vẫn ở lại. Trong phòng bệnh có giường dành cho người nhà, Liên Mai vẫn ngồi rất lâu mới nằm xuống cạnh bà ngủ.
Ông lão dậy khá sớm, người già thường không ngủ được như vậy. Thấy Liên Mai đã ngồi dậy ngủ gà ngủ gật bên mình từ lúc nào, ông nghĩ tới mình làm liên lụy tới cháu gái nên thở dài một tiếng.
Liên Mai bừng tỉnh hỏi thăm, ông lão gọi bà vợ, bà lão ở bên lập tức tỉnh lấy bô dưới gầm giường đi tới.
Liên Mai thấy còn sớm nên vào toilet rửa mặt.
…..
Vương Quốc Hoa và Liên Tuyết tầm hơn 7h đến bệnh viện thăm ông bà. Ông lão cầm tay Vương Quốc Hoa nói chuyện một lúc tỏ vẻ xấu hổ, Vương Quốc Hoa an ủi ông vài câu rồi mới hỏi thăm y tá xem bao giờ ông được phẫu thuật.
Trong quá trình phẫu thuật, vị trưởng phòng y tế béo đều ở đây, y tìm Vương Quốc Hoa đến nói là có việc cần bàn. Vương Quốc Hoa cũng nể mặt đi sang bên.
- Vương tiên sinh, sau khi Đảng ủy phòng y tế nghiên cứu quyết định mọi chi phí của đồng chí Liên Mậu Sơn đều do phòng phụ trách…
Trưởng phòng vừa nói vừa lộ vẻ lấy lòng. Vương Quốc Hoa hơi ngẩn ra một chút rồi lập tức hiểu ý vì thế hắn sa sầm mặt nói:
- Sao? Nghĩ tôi không trả được tiền viện phí sao?
Trưởng phòng không ngờ Vương Quốc Hoa đổi mặt nhanh như vậy, y cười khổ một tiếng nói:
- Ngài hiểu lầm rồi, đây là chút tâm ý của Đảng ủy phòng, cũng là nhiệm vụ mà lãnh đạo dặn.
Vương Quốc Hoa làm đã hơn hai năm nên biết cán bộ bên dưới thường hết lòng lấy lòng lãnh đạo cấp trên, chỉ cần lãnh đạo nói ra là bên dưới đều cố gắng làm gấp mười lần. Có thể khẳng định Thượng Trường Viễn và Dư An Dân không ra lệnh cho phòng y tế như vậy, lệnh này do chính vị trưởng phòng suy nghĩ.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ cảm ơn bí thư Trường Viễn.
Vương Quốc Hoa xua tay không chấp nhận việc kia. Vì thế tên trưởng phòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Y cần chính là kết quả này. Phòng y tế thật ra không quá béo nhưng không gầy, chỉ cần yên ổn làm hai khóa, có thể tiến thêm một bước là tốt, không thể thì y cũng muốn ngồi ổn vị trí này. bây giờ sắp hết khóa, bao người nhìn chằm chằm vào vị trí dưới mông, y biết rõ. Nếu được phó bí thư Đảng đàn hài lòng, y không cần lên cấp cũng sẽ ngồi ổn ở vị trí này.
….
- Ăn vụng phải không?
Hai chị em ra hành lang nói chuyện, Liên Mai trêu chọc, Liên Tuyết có chút xấu hổ gật đầu. Liên Mai lặng lẽ nhìn Vương Quốc Hoa đang nói chuyện với vị trưởng phòng béo, cô nhỏ giọng nói:
- Tham quá, không sợ hắn mệt chết sao? Sau phải giữ sức cho hắn chứ?
Liên Tuyết cười hì hì vuốt mũi nói:
- Sao em nghe thấy chị đang ghen thế?
Liên Mai cười cười đấm tới, Liên Tuyết linh hoạt né tránh. Hai chị em biết Vương Quốc Hoa rất tôn trọng mình, điều này làm các cô rất vui.
Đùa giỡn một lúc, hai chị em bình tĩnh lại, dù sao đây vẫn là ở trước phòng phẫu thuật. Ôm cổ Liên Mai, Liên Tuyết ghé tai nhỏ giọng nói:
- Chị, em thích làm việc đó với hắn, hình như nghiện rồi.
Liên Mai đỏ mặt khẽ đẩy Liên Tuyết ra:
- Đồ không biết xấu hổ, không sợ hắn nghe thấy sao?
Tên trưởng phòng vui vẻ rời đi, Vương Quốc Hoa khách khí đưa ra tận cuối hành lang. Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng, đúng là có quá nhiều thông minh. Nếu vị trưởng phòng kia nịnh bợ mình, Vương Quốc Hoa sẽ lập tức đuổi hắn đi. Thằng này coi như sáng suốt đi một vòng tròn chứ không trực tiếp nịnh bợ.
Rút máy, Vương Quốc Hoa đương nhiên không quên gọi cho điện cảm ơn Thượng Trường Viễn, Thượng Trường Viễn bên kia trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh khách khí quá rồi, đây là việc tôi nên làm.
Đều là người thông minh, Vương Quốc Hoa cũng không nói gì. Thượng Trường Viễn cũng không có ý kể công, y thấy mối quan hệ này cần duy trì lâu dài là tốt nhất.
Thượng Trường Viễn có chút hưng phấn dập máy, coi như tạo được quan hệ rồi. Sau này Hoa Lâm nói ngọt vài câu là quan hệ này kéo dài được lâu. Chẳng bù cho tên Dư An Dân kia, Thượng Trường Viễn thầm đắc ý.
Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, ý của bác sĩ là ở bệnh viện nửa tháng là có thể về nhà nghỉ ngơi. Thực tế chỉ cần ở một tuần quan sát là đủ nhưng có lệnh nên bệnh viện không dám sơ sót.
Hai ông bà không giỏi nói chuyện, chỉ cảm ơn một lúc rồi không chịu để Vương Quốc Hoa ở lại cùng. Vương Quốc Hoa đành phải rời khỏi bệnh viện đưa Liên Mai về. Trên đường Liên Mai liên tục ngáp vì đêm qua ngủ chập chờn. Vương Quốc Hoa thấy không nói gì, về tới khách sạn hắn chủ động lấy nước cho cô:
- Em tắm rồi ngủ, đừng lo, có anh.
Liên Mai còn đang tắm, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Du Phi Dương:
- Bên Thái Lan đã có biến động.
Vương Quốc Hoa nghe vậy vội vàng nói:
- Được, tôi lập tức về.
Hắn dập máy xong gọi điện cho Thượng Trường Viễn:
- Bí thư Thượng, tôi có việc gấp phải về tỉnh, chuyện ở đây nhờ anh giúp. Sau lên tỉnh thì nhất định phải liên lạc với tôi đó.
Thượng Trường Viễn lập tức tỏ vẻ nói:
- Được, Vương tiên sinh yên tâm, chuyện nơi này tôi nhất định có câu trả lời làm anh hài lòng.
Vương Quốc Hoa yên tâm dập máy. Hắn nói với Liên Mai vừa từ phòng tắm đi ra, Liên Mai có chút không muốn nhưng Vương Quốc Hoa có việc nên cô không tiện làm phiền.
Dọn đồ cho hắn xong, Liên Mai quay đầu lại nói:
- Anh, anh xoay người đi chỗ khác đi.
Vương Quốc Hoa cười cười, Liên Mai đỏ mặt xoay người khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô đang cởi khăn tắm định mặc đồ vào thì lại đỏ mặt nhìn gương. Cô dùng hai tay bụm mặt nhỏ giọng nói:
- Ca, anh nói chuyện không giữ lời.
Rất nhanh Liên Mai cúi người tới trước, hai tay ấn gương hé mắt nhìn xem. Cô không nhịn được đẩy mông ra sau hưởng thụ cảm giác vật cứng tiến vào trong cơ thể mang lại khoái cảm.
…
Trời tối đen, Vương Quốc Hoa dừng xe bên ngoài cánh cổng gỗ ấn chuông một lúc Du Phi Dương mới thò đầu từ trên tầng:
- Nhanh thế, còn tưởng sáng hôm sau ông mới về.
- Chuyện quan trọng như vậy tôi đâu dám chậm trễ.
Vương Quốc Hoa đỗ xe vào sân xong Du Phi Dương đã xuất hiện ở cửa.
- Ừ, đây là kết luận sau khi phân tích đêm qua, tôi không yên tâm nên bảo bên Hongkong, Thái Lan tiếp tục thống kê phân tích. Ông đoán được có kết luận gì không? Bên Hongkong không ngờ có một kết luận đây là hiện tượng bình thường, còn bên Thái Lan lại cho rằng đây là không bình thường.
- Ông có ý gì?
Vương Quốc Hoa càng coi trọng cái này. Du Phi Dương nghĩ gì về việc này và đạt được kinh nghiệm gì mới là điều Vương Quốc Hoa quan tâm nhất. Hai người đi không cùng một con đường, hắn tuy có thể giúp đôi chút nhưng hắn hy vọng Du Phi Dương tự chủ được.
- Ý tôi là xem một chút nữa. Chính phủ Thái Lan nếu không có phản kích đúng mực thì đây sẽ là tai nạn thảm khốc với Thái Lan.
Du Phi Dương rất quyết đoán nói. Vương Quốc Hoa yên tâm hơn. Cơn khủng hoảng tài chính đã đến đúng hạn, chính phủ Thái Lan không tạo được bao tác dụng càng là chiếc quạt thúc cơn bão này bành trướng hơn.
- Ha ha, ông bảo người chú ý, tôi ngủ một giấc.
Vương Quốc Hoa yên tâm nói một câu rồi lên tầng tìm phòng ngủ. Du Phi Dương xoa xoa mặt hét lớn:
- Ông đang bóc lột sức lao động của quần chúng nhân dân.
Vương Quốc Hoa xua tay đóng cửa lại vào ngủ.
Biết được Vương Quốc Hoa đã đi, Dư An Dân có chút buồn bực. Mấy tên côn đồ đã bị bắt nhưng không thể kể công. Chẳng qua Diêu Bản Thụ đã gọi điện tỏ vẻ có cơ hội sẽ nói chuyện với giám đốc Lãnh cũng làm Dư An Dân thỏa mãn.