Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều nhưng dù như thế nào hắn cũng không thể hiểu nổi. chuyện Ủy ban kỷ luật tỉnh xuất hiện hôm nay có nên báo cáo với bí thư Hứa không?
Vương Quốc Hoa cuối cùng quyết định không gọi cuộc điện này, thuận theo tự nhiên đi. Hắn đặt máy xuống thì nó lại đột nhiên vang lên. Vương Quốc Hoa cầm nghe, Mạnh Vũ Vi nói mấy chữ “Chỗ cũ” rồi dập máy. Miệng Vương Quốc Hoa giật giật, không khỏi có chút rối rắm. Nếu như chuyện của Lưu Linh, Sở Sở còn có thể nhịn một chút nhưng chuyện của Mạnh Vũ Vi lại khác.
Vương Quốc Hoa một mình lái xe ra ngoài, cũng may Lưu Linh gần đây không có nhà, cô đi theo mẹ sang Hongkong làm việc.
Mạnh Vũ Vi ngồi ở phòng khách nhìn trời đã tối đen, hai tay cô chống cắm nhìn ra ngoài đến thất thần. Đồ ăn trên bàn do chính tay cô làm, điều hòa làm đồ ăn đã nguội đi.
Từ quận Hồng Sam lên thị xã chỉ mất nửa tiếng. Từ lúc cô gọi điện đến bây giờ đã là ba tiếng. Chỉ có thể giải thích là Vương Quốc Hoa càng lúc càng cẩn thận. Điểm này Mạnh Vũ Vi có thể hiểu nhưng nó lại rất tàn khốc bởi vì cô nhận ra Vương Quốc Hoa không muốn mạo hiểm vì cô.
Rất nhiều chuyện thấy rõ lại không thú vị. Mạnh Vũ Vi thậm chí cũng không quá rõ mình thấy việc này sẽ có tâm trạng như thế nào. Sao mình lại thấy mất mát.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạnh Vũ Vi, cô đứng lên không quên đứng trước gương chỉnh quần áo. Đây là chiếc váy ngắn hai dây cô mới mua, gần như chỉ có thể che tới mông, đôi chân dài và bóng mông thể hiện ra. Về cơ bản phụ nữ đều giỏi ăn mặc tôn cơ thể mình. Nếu không thể thành công về mặt tình cảm thì thành công về mặt cơ thể vậy.
Vương Quốc Hoa vào không giống như kẻ trộm, hiện tượng này làm Mạnh Vũ Vi dễ chịu không ít.
- Đồ ăn nguội rồi, để em đi đun lại.
Câu nói hơi mang chút oán giận của cô đổi lại bằng ánh mắt giết người của Vương Quốc Hoa.
Về nguyên tắc mà nói đàn ông nhìn chằm chằm vào đùi phụ nữ là không lễ phép, làm phụ nữ phản cảm. Chẳng qua phải xem quan hệ giữa hai bên là như thế nào.
- Váy này đẹp không?
Mạnh Vũ Vi xoay một vòng.
Ở phương diện này Vương Quốc Hoa vẫn luôn chiếu cố đến cảm nhận của phụ nữ.
- Chân rất đẹp.
Mạnh Vũ Vi lập tức vui vẻ, lời dễ nghe đừng ngại nhiều. Cô lắc mông đi vào bếp, Vương Quốc Hoa nhớ tới một bộ phim Hàn Quốc mình từng xem, người đàn ông đẩy phụ nữ lên kệ bếp, bàn ăn quan hệ, từ sau tiến tới. Chuyện này nếu là người phụ nữ khác thì Vương Quốc Hoa sẽ không làm nhưng Mạnh Vũ Vi lại khác.
Vương Quốc Hoa cũng không có sốt ruột, mà rất kiên nhẫn trầm mặc ăn hết bữa. Mạnh Vũ Vi nấu ăn khá ngon.
Mạnh Vũ Vi dọn chén bát xong, Vương Quốc Hoa bắt đầu có hành động, sau tiếng kêu kinh ngạc, Mạnh Vũ Vi thuận thế ghé vào bàn ăn bằng đá, chỗ tốt của chiếc váy ngắn lộ ngay ra. Chỉ cần khẽ vén lên là lộ ra bộ mông căng tròn, ngón tay nhẹ nhàng đẩy quần lót sang bên là giải quyết được vấn đề ngay.
Mạnh Vũ Vi không hề bài xích việc quan hệ mà không có chuẩn bị gì, lúc đầu hơi khô làm cô hơi đau nhưng lại nhanh chóng làm cô khoái cảm.
Nuối tiếc duy nhất là phòng khách không có cách âm nên Mạnh Vũ Vi không dám kêu to, chỉ có thể nhét tay vào miệng cắn đề phòng tới cao trào mình không thể khống chế.
Vương Quốc Hoa cũng không rõ một vấn đề sao lúc này mình kéo dài, hưng phấn lâu như vậy, nửa tiếng sau mà vẫn không có dấu hiện bắn ra. Mạnh Vũ Vi không chống đỡ được, cô mở miệng nói muốn đổi chỗ.
Vương Quốc Hoa vận động cường độ cao liên tục cũng cần nghỉ đôi chút. Hắn bế cô đặt xuống giường, Mạnh Vũ Vi giãy dụa người ngồi dậy nhỏ giọng nói.
- Anh uống thuốc kích thích à?
Mạnh Vũ Vi nằm bên cạnh không hề điên cuồng như trước, chỉ lặng lẽ dựa vào mát sa ngực hắn.
- Tĩnh tỷ bảo em nói một câu với anh.
Sự yên tĩnh bị tiếng nói Mạnh Vũ Vi cắt ngang, Vương Quốc Hoa ồ một tiếng nói.
- Nói gì?
Mạnh Vũ Vi muốn bật đèn nhưng thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa lúc này nên không có động tác.
- Hai cách nói, anh thích nghe cái nào.
- Nói.
- Cách thứ nhất là giọng điệu của Lâm Tĩnh.
Mạnh Vũ Vi vừa nói vừa không nhịn được cười. Cô học theo khẩu khí của Lâm Tĩnh.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, thị ủy rất tán thành thành tích công tác của cậu. Điều tra của Ủy ban kỷ luật cũng là do sự phụ trách với đồng chí, trả lại sự trong sạch cho cậu. Sự thật chứng minh đồng chí Vương Quốc Hoa chống lại khảo nghiệm, hy vọng trong công việc sau này không nên có suy nghĩ nhiều.
- Xin mời thị ủy yên tâm, xin mời bí thư Lâm yên tâm.
Trong bóng tối Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói một câu, Mạnh Vũ Vi cười cười run lên, lát sau mới nói.
- Nói thật lần này Tĩnh tỷ nhìn nhầm, chuyện chiều nay là thế nào vậy anh? Tĩnh tỷ rất muốn biết, mặt khác Tĩnh tỷ hy vọng anh không nên để tâm, về tổng thể mà nói Tĩnh tỷ vẫn xem trọng anh.
Mạnh Vũ Vi không ngừng gọi Tĩnh tỷ, Vương Quốc Hoa cũng không phản cảm. Mạnh Vũ Vi có thể nhớ đến sự tốt đẹp của Lâm Tĩnh, có thể nghĩ tới lợi ích của Lâm Tĩnh tức là người có nguyên tắc. Vương Quốc Hoa liền nói qua chuyện hai bức tranh, Mạnh Vũ Vi nghe xong ồ lên.
- Lạ nhỉ, sao Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng có người xuống, hình như không cùng ý kiến thì phải.
- Không thể nói như vậy, một mặt đỏ, một mặt trắng là rất có thể. Người ở Ủy ban kỷ luật đều không đơn giản, nhất định là trong tay bọn họ không có đủ chứng cứ nếu không đã sớm mời anh đi uống trà.
Vương Quốc Hoa không nói đến phỏng đoán của mình. Câu này của hắn cũng có lý, Mạnh Vũ Vi mặc dù không đến mức không tin nhưng không tin toàn bộ.
- Tĩnh tỷ thì em nên nói như thế nào?
Mạnh Vũ Vi vừa nói lại bắt đầu cọ xát, bộ ngực tuy không quá to nhưng căng tròn đang không ngừng cọt xát. Vương Quốc Hoa không lập tức trả lời vì hắn đang suy nghĩ nên định vị quan hệ giữa mình và Lâm Tĩnh như thế nào.
Lần này người Ủy ban kỷ luật tỉnh, thị xã tìm tới khiến Vương Quốc Hoa cảnh giác. Có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, nếu xảy ra chuyện gì Hứa Nam Hạ chưa chắc dùng hết sức bảo vệ mình, càng đừng hy vọng vào Lâm Tĩnh. Cho nên sau này mình cần đổi lại phương pháp làm việc, không thể nào đi đầu như trước. Nhất là phải cải thiện quan hệ với Lâm Tĩnh, đều là lợi ích chính trị, trước mặt lợi ích có mối thù nào duy trì qua đêm được? Chỉ cần làm Lâm Tĩnh thấy điểm lợi ích của hai bên giống nhau, thỏa hiệp thích hợp là có thể chấp nhận. Đạt được thỏa thuận thì sau này có người có động tác, có Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm cũng không đến mức không kịp ứng phó. Ví dụ như lần này Lâm Tĩnh tuy có ý đồ bất lương nhưng cũng không phải có ý hại mình. Chủ yếu là không có đủ lợi ích đả động Lâm Tĩnh, nếu không với năng lực của bí thư thị ủy thì không nói ngăn chặn đề nghị này thì ít nhất cũng kéo dài mười ngày nửa tháng.
Không thấy hắn có phản ứng, Mạnh Vũ Vi bắt đầu làm mạnh tay hơn, bàn tay đưa xuống, bên dưới mông không ngừng nghịch ngợm, tiếng thở bắt đầu khác đi.
…
Tiếng xe dần đi xa, Mạnh Vũ Vi ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài, cô buông rèm cửa sổ kêu đau một tiếng.
- Tên xấu xa này, không biết đi đường nào, chui đường nào nữa.
Dứt câu Mạnh Vũ Vi thở dài một tiếng nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Trên đường lái xe về, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mình không nên thường xuyên đến chỗ Lưu Linh, bao người chú ý. Lát mình phải bảo Mã Ngọc Cao chuẩn bị một căn nhà ở khu nhà quận ủy mới được.
Hội nghị thường vụ tổ chức theo thông lệ, Miêu Vân Đông không ngừng che miệng ngáp, chủ tịch quận Vương Quốc Hoa cũng không có tinh thần, cúi đầu như ngủ ngật. Miêu Vân Đông trong lòng rất kỳ quái sao tên kia không có động tác gì. Chuyện hiệu quả vì nguyên nhân gì thì hắn không biết nhưng coi là lần khiêu khích nghiêm khắc với Miêu Vân Đông.
Thấy hội nghị sắp kết thúc, Vương Quốc Hoa không có ý lên tiếng, vẫn cúi đầu như trước nếu không phải hắn đang ngậm thuốc, Miêu Vân Đông đúng là thấy đối phương đang ngủ. Hội nghị lần này sắp bình yên trôi qua thì Lý Quốc Quang đột nhiên giơ tay lên nói.
- Tôi muốn nói với việc chỉnh đốn bảo vệ môi trường ở Khu khai phát.
Gần như cùng lúc Lý Quốc Quang lên tiếng, Vương Quốc Hoa ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Lý Quốc Quang không nói gì quá khích, chỉ công bố kết luận điều tra. Không một công ty nào thoát khỏi, điều này làm các thường vụ thấy khẩn trương. Ai không biết Khu khai phát do một tay Miêu Vân Đông dựng lên, Lý Quốc Quang lấy lý do bảo vệ môi trường để gây sự, đưa ra đề nghị dừng sản xuất chỉnh đốn theo nhiều người thấy đây là khơi mào đấu tranh.
Lý Quốc Quang nói mười phút mới xong, mặt Miêu Vân Đông âm trầm, mắt nhìn quanh một vòng như đao nhưng lại phát hiện không ai đứng lên. Không ai muốn làm người đắc tội với Lý Quốc Quang, điểm này là công thức chung với các thường vụ.
- Khu Khai Phát là nguồn thu chính về thuế của quận Hồng Sam, làm như vậy có thích hợp không?
Đặt câu hỏi là Thạch Vân Thanh. Nếu làm theo lời Lý Quốc Quang thì đều ảnh hưởng đến thành tích của mọi người. Thạch Vân Thanh không nói không thể tiến hành, ai biết là Lý Quốc Quang có phải có mục đích gì không?
- Các đồng chí khác cũng cho ý kiến đi.
Miêu Vân Đông thầm vui vẻ, không ngờ Thạch Vân Thanh có thể nhảy ra. Xem ra gần đây có người có xu thế quá mạnh nên làm ả ta ghen ghét.
- Tôi cảm thấy việc này cần thận trọng xem xét, chuyện liên quan đến tài chính toàn quận, không thể có vấn đề lớn được.
Lên tiếng là Hạ Bân, người từ trước đến giờ vẫn luôn ủng hộ Miêu Vân Đông.
Hai thường vụ ngẩn ra đặt câu hỏi, hai vị thường vụ phó chủ tịch quận bên chính quyền vẫn cúi đầu nhưng thực ra là dựng đứng lỗ tai, bọn họ đang chờ tín hiệu rõ ràng. Diêu Hiểu Hoa thực tế không tàn thành làm như vậy. Chính quyền quản tài chính, làm theo cách của Lý Quốc Quang thì thu tài chính năm nay nhất định sẽ có vấn đề. Hơn nữa còn có thể xuất hiện các sự kiện quần thể của công nhân Khu khai phát.
Vương Quốc Hoa cũng rất không hài lòng, Lý Quốc Quang này trước đó không nói gì mà lại bắn đạn vào lúc này, Vương Quốc Hoa còn chưa kịp trao đổi với Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm.
- Tôi cảm thấy việc này phải chia làm hai vấn đề để đánh giá. Khu khai phát là nguồn thu tài chính chủ yếu của quận ta, nhưng cũng phải xem đến sự ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường. Chuyện của hóa chất Minh Viễn trong thời gian trước chính là lời cảnh báo với chúng ta. Ý kiến của đồng chí Lý Quốc Quang tôi thấy cần phải coi trọng. Nhưng vấn đề này cũng không quá cấp bách. Theo tôi thấy cần phải yêu cầu các công ty có ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng dừng sản xuất, mấy công ty không quá nghiêm trọng thì yêu cầu chỉnh đốn, cho thời hạn, nếu không hoàn thành chỉnh sửa thì niêm phong dừng sản xuất cũng vẫn còn kịp.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ khá kỹ mới đưa ra đề nghị này.
Vương Quốc Hoa vừa mở miệng, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm lập tức đuổi theo sau, ngay sau đó Hà Vạn Niên cũng tỏ thái độ ủng hộ.
- Tôi cảm thấy ý kiến của đồng chí Vương Quốc Hoa rất được.
Bất ngờ lớn nhất của hội nghị chính là câu nói của bí thư đảng ủy chính pháp – Trần Binh. Các vị thường vụ còn lại đều lựa chọn không có ý kiến.
Không ai dám khẳng định câu nói của Trần Binh là có ý gì, là đứng về phía Vương Quốc Hoa hay vì tức Miêu Vân Đông nên mới thế. Tóm lại ngoài mặt Miêu Vân Đông rất khó chịu. Vương Quốc Hoa không cứ thế làm theo ý của Lý Quốc Quang, Miêu Vân Đông vẫn có thể nhịn được.
- Chuyện này cứ làm theo ý chủ tịch Quốc Hoa đi.
Miêu Vân Đông nói xong muốn tuyên bố tan họp nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa giơ tay lên nói.
- Còn có chút chuyện tôi cần nói.
Chuyện hôm qua là giấy không bọc được lửa, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh, thị xã xuất hiện tại chỗ ở Vương Quốc Hoa, mặc dù mọi người nghe nhiều lời đồn nhưng chuyện này có thể khẳng định đã xảy ra. Bây giờ Vương Quốc Hoa vẫn ngồi yên tại đây là có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu không Thạch Vân Thanh cũng không cần ngẩn ra, Miêu Vân Đông cũng không phải không ngăn được Vương Quốc Hoa. Nhìn cục diện nghiêng về bên Vương Quốc Hoa như vậy thì sau này cuộc sống Thạch Vân Thanh được tốt đẹp sao?
Vương Quốc Hoa vừa mở miệng nói, mí mắt Miêu Vân Đông đã giật giật thầm nghĩ quả nhiên không tránh nổi. AI ngờ Vương Quốc Hoa lại nói chuyện khác. Vương Quốc Hoa lấy bản báo cáo của văn phòng Bắc Kinh ra đọc một lần. Miêu Vân Đông có chút bất ngờ, nghĩ tới văn phòng Bắc Kinh chỉ muốn đòi tiền mà thôi, đây là chuyện bên chính quyền cần phải lo nghĩ.
- Đây là thuộc phạm vi công việc của chính quyền, tôi thấy không cần thảo luận ở đây.
Miêu Vân Đông nói xong liền đứng lên nói.
- Tan họp.
Trong vô hình Miêu Vân Đông không ý thức được mình đã đi nước cờ thối. Ý của hắn chỉ là không muốn Vương Quốc Hoa nhắc đến chuyện hôm qua, ai ngờ lời này lại khác quá nhiều những lời trước đây. Trong hội nghị thường ủy trước kia mặc kệ là công việc bên quận ủy hay chính quyền, Miêu Vân Đông đều không hề nhân nhượng thò tay vào. Mấy triệu đầu tư của văn phòng Bắc Kinh, trước đây Miêu Vân Đông có bao giờ không thò tay vào chứ? Chuyện không thể tưởng tượng nổi mà Miêu Vân Đông lại không phát hiện ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác.
Miêu Vân Đông có chút luống cuống vội vàng đi ra ngoài, hoàn toàn không nhận ra được giờ phút này hắn ở trong mắt mọi người là kẻ không thể nào chịu nổi một kích. Nhất là bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh, Trần Binh đang xoay mặt đi, trong lòng thở dài một tiếng.
Vương Quốc Hoa trông rất bình tĩnh, không có vẻ mặt gì, lặng lẽ dọn đồ đi ra ngoài phòng hội nghị.
Về tới văn phòng, Lý Quốc Quang xuất hiện ở văn phòng hắn đầu tiên. Hắn có chút không hài lòng nói.
- Chủ tịch, không phải đã trao đổi rồi sao?
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nhìn hắn.
- Sau này bên chính quyền có quyết định gì đều phải thông qua hội nghị thường trực ủy ban, sau đó mới đưa ra hội nghị thường ủy.
Vương Quốc Hoa nói không quá lớn tiếng, cũng không nhỏ, mơ hồ mang theo một tia không hài lòng. Lúc này Diêu Hiểu Hoa đi tới cửa ngoài, phòng trong không đóng nên nghe thấy rõ.
Diêu Hiểu Hoa không khỏi nóng lên, ý của Vương Quốc Hoa về sau chính quyền có hành vi gì lớn đều là quyết định sau khi mọi người họp. Có thể nói mọi người đều có quyền lên tiếng, cứ như vậy nó có sức hấp dẫn khá lớn đối với các phó chủ tịch quận. Diêu Hiểu Hoa thầm phục sự quyết đoán của Vương Quốc Hoa. Lúc này dù Vương Quốc Hoa muốn một tay che trời có lẽ cũng không ai ngẩn ra nói gì.
Phản ứng của Lý Quốc Quang không quá mạnh, chỉ gật đầu nói.
- Tôi biết rồi, tôi đến thông báo một tiếng, lát nữa sẽ tự mình dẫn đội đi xuống.
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Đi đi, chú ý thái độ công việc, đừng để xuất hiện sự kiện quần thể.
Lý Quốc Quang đi ra thấy Diêu Hiểu Hoa còn nở nụ cười, không hề có chút gì khá hài lòng. Diêu Hiểu Hoa thầm kỳ quái, cũng chỉ có chủ tịch Vương mới khống chế được người này.
- Chủ tịch.
Diêu Hiểu Hoa vào chào, Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên nói:
- Lão Diêu đến à, trên bàn có thuốc cầm hút. Tôi còn hai văn bản phải xử lý.
Diêu Hiểu Hoa không nóng nảy, hắn không cho rằng Vương Quốc Hoa bây giờ cần thông qua “học tập” để tạo uy tín.
Văn bản đều là do Ngô Minh Chi chọn ra, văn bản nào gấp cần hắn phê trước nên trình trước. Vương Quốc Hoa bỏ bút xuống nói.
- Lão Diêu, có việc gì thế?
Diêu Hiểu Hoa nco.
- Vừa nãy trong hội nghị ngài nhắc đến chuyện văn phòng Bắc Kinh, báo cáo kia có thể cho tôi xem không, sau đó phát xuống cho mọi người cùng xem.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi hài lòng, hắn cười nói:
- Không vấn đề gì, bản báo cáo ở chỗ Minh Chi, tôi bảo cậu ta gửi cho mọi người. Đúng, còn có chút chuyện, trong hội nghị thường trực ủy ban ngày mai tôi có việc cần nói với mọi người.
- Cứ như vậy sức ngưng tụ bên chính quyền sẽ được tăng cường.
Mã Ngọc Cao có động tác rất nhanh, Vương Quốc Hoa gọi điện, nửa tiếng sau hắn tới đến báo cáo vấn đề nhà ở đã bố trí xong. Nhà đã có sẵn, chỉ cần quét dọn, mua đồ dùng là có thể vào ở. Vương Quốc Hoa nói cảm ơn, cũng bảo Mã Ngọc Cao đi đi mua đồ dùng trong nhà cho mình.
Mã Ngọc Cao cười nói.
- Công việc của tôi là phục vụ lãnh đạo.
Ý chính là nhà này Vương Quốc Hoa không cần mất tiền, có con đường để đối phó. Vương Quốc Hoa đâu thể đồng ý, chuyện của Ủy ban kỷ luật hôm qua là lời cảnh tỉnh của hắn, không thể để đối phương nắm một chút nhược điểm nào cả.
- Lão Mã, anh không phải muốn tôi phạm sai lầm chứ? Ha ha, cầm đi, tôi không thiếu chút tiền đó, mật khẩu là …
Vương Quốc Hoa đưa thẻ tới. Sau khi cải cách nhà ở, nhà muốn vào ở phải đóng tiền thuê hoặc mua, dù là chủ tịch quận. Đương nhiên hầu hết chủ tịch quận không cần mất khoản tiền này. Nếu ở tình huống khác thì Vương Quốc Hoa cũng không từ chối ý tốt của Mã Ngọc Cao.
Mã Ngọc Cao biết Vương Quốc Hoa kiêng kỵ vấn đề gì, đây không phải là không tin tưởng mình. Vì thế hắn cầm thẻ rồi nói:
- Được, lát tôi đưa hóa đơn đến cho ngài.
Trong thẻ này của Vương Quốc Hoa cũng không có bao tiền, tiền lương gửi vào đó mà thôi. Tiền mua đồ dùng trong nhà chắc từng đó vẫn thiếu. Tóm lại đến lúc đó có nói ra thì Mã Ngọc Cao cũng biết ý mà không có sai lầm gì.
Vương Quốc Hoa không ngồi yên được bao lâu thì phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận Củng Bình tìm tới. Đại hội đại biểu nhân dân cũng là ăn cơm tài chính, chủ nhiệm Mã Miễn thời gian dài nằm viện, không quản việc. Từ lúc Vương Quốc Hoa nhận chức đến nay thì hắn chưa từng gặp chủ nhiệm Mã một lần nào.
Củng Bình là người đàn ông luôn nở nụ cười, không hề giống như người đã 60 tuổi, mặt mũi hồng hào. Củng Bình làm hai khóa phó bí thư, hai năm trước lui sang Đại hội đại biểu nhân dân. Thấy Vương Quốc Hoa, Củng Bình rất khách khí nói ý đồ mình tới. Xe của mấy vị phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận đều đã xuống cấp. Vương Quốc Hoa cũng cần phải chuẩn bị cuộc họp tuyển cử bổ sung của Đại hội đại biểu nhân dân, bởi vì chủ nhiệm Mã thường xuyên nằm viện nên chuyện này cứ trì hoãn.
- Mấy hôm trước tôi lên thị xã thăm chủ nhiệm Mã, tình hình của chủ nhiệm Mã đã tốt hơn nhiều. Hội nghị tuyển cử bổ sung chủ tịch quận của Đại hội đại biểu nhân dân cũng cần tiến hành.
Củng Bình nói ra vấn đề xe rồi nói luôn việc này.
Vương Quốc Hoa biết tâm tư của đối phương nên cười nói:
- Chuyện này trước đây quận có quy định như thế nào?
Củng Bình nghe vậy, mặt liền lộ vẻ khó coi.
- Theo quy định từng phó chủ nhiệm được cấp một xe Santana, đều là lão điều chỉnh, có một nửa đồng chí đi xe đã mấy chục năm. Bên Đại hội đại biểu nhân dân đã báo cáo vấn đề này mười mấy lần nhưng không được duyệt.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng cười nói.
- Vậy cứ làm theo quy định. Chẳng qua tài chính quận nửa đầu năm đã có dự toán, trong thời gian ngắn muốn giải quyết vấn đề này thì phải nghĩ biện pháp khác.
Củng Bình không còn nở nụ cười được nữa, hắn cảm thấy Vương Quốc Hoa biến tướng từ chối. Trong lòng đang mất hứng không ngờ Vương Quốc Hoa lại nói.
- chuyện này tôi biết rồi. Cho tôi thời gian một tuần, một tuần nhất định giải quyết được việc này. Không thể để các lão đồng chí chủ động lui về tuyến hai ngồi xe xuống cấp được, các đồng chí còn trẻ như chúng tôi lại ngồi xe tốt.