Xong ngay của Vương Quốc Hoa mất khoảng năm phút. Cao Khiết ngồi đối diện không khỏi buồn bực, mình cũng là thường vụ thị ủy chẳng lẽ còn bị Vương Quốc Hoa này dùng thời gian học tập để bắt mình đợi sao?
Cao Khiết cũng chỉ có thể nhịn trong lòng, ngoài mặt vẫn thể hiện sự bình tĩnh vốn có.
Nhưng rất nhanh sự hờn giận của Cao Khiết biến thành giật mình. Lúc Vương Quốc Hoa gập báo cáo, Cao Khiết đứng lên ra vẻ tôn trọng lãnh đạo thực ra muốn xem Vương Quốc Hoa đang đọc gì. Không ngoài dự đoán đó không phải là văn bản gì đặc biệt. Nhưng nhìn đến tên tiêu đề Cao Khiết lại hoảng hốt. Báo cáo tính khả thi việc cải tạo hồ Hóa tử, người đề tên là Cao Khiết.
Cái này hắn tìm từ đâu ra? Báo cáo này trong hội nghị thường vụ lần đó bị bác bỏ không phải do Hác Long Quang khởi xướng mà là do nguyên bí thư. Nguyên bí thư cho rằng tài chính của thị xã Thiết Châu không đủ để chống đỡ kế hoạch cải tạo này.
Cao Khiết mới đến Thiết Châu đúng là muốn làm gì đó. Lúc làm báo cáo cũng đã tính đến khả năng thừa nhận về mặt tài chính của thị xã, vì thế kế hoạch cải tạo này kéo dài trong tám năm, chia ra theo từng bước nhỏ. Cứ như vậy đầu tư hàng năm sẽ không quá lớn. Đáng tiếc bản báo cáo cải tạo rất có tính khả thi lại bị nguyên bí thư bác bỏ, qua đó làm tổn thương sự nhiệt tình trong công việc của Cao Khiết.
Thời gian trôi qua lâu như vậy Cao Khiết cũng quên chuyện này, không ngờ Vương Quốc Hoa lại tìm được bản báo cáo từ trong đống hồ sơ ra. Cao Khiết không nhớ ra thứ này về sau do ai quản lý, hình như nguyên bí thư có nói một câu “Báo cáo rất tốt, chờ thị xã có tiền rồi nói tiếp”, vì thế báo cáo này cũng không trả lại cho Cao Khiết.
Không ngờ bản báo cáo này bây giờ lại xuất hiện ở đây. Vương Quốc Hoa có ý gì? Cao Khiết dù như thế nào cũng không thể hiểu nổi. Vương Quốc Hoa cười cười chủ động nói:
- Tôi đã đọc qua bản báo cáo này, cụ thể không nói nhưng cảm thấy có tính khả thi. Tôi không phải nhân viên chuyên môn, chỉ có thể đứng từ góc độ một cán bộ giải thích bản báo cáo này. Thời gian cải tạo tám năm theo tôi là quá dài, tôi cùng lắm chỉ có thể cho chị ba năm.
Tại sao có thể như vậy? Cao Khiết lúc ấy rất nhiệt tình làm bản báo cáo này nên quen thuộc với nội dung bên trong. Rút ngắn thời gian công trình cải tạo từ tám năm xuống còn ba năm, tài chính của ủy ban thị xã sao có thể gánh vác nổi. Cao Khiết cười lạnh một tiếng nói:
- Bí thư, tôi sao cảm thấy anh đang đùa tôi vậy?
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Cao Khiết, hắn cầm tập báo cáo nói:
- Có phải là đùa chị hay không thì rất dễ dàng thấy được. Chẳng qua trước đó tôi có hai đề nghị với bản báo cáo này. Thứ nhất đơn thuần cải tạo không được, nhất định phải cân nhắc việc lợi dụng khu vực đất đai xung quanh hồ. Thị ủy, ủy ban thị xã không thể đơn thuần đầu tư, không thể làm như vậy. Thứ hai bản báo cáo này còn cần mời nhân viên chuyên môn liên quan tiến hành nghiệm chứng, nếu như không thể thông qua thì phải làm lại. Chuyện này nhất định phải làm nhưng phải làm tốt, đây là ý của tôi.
- Vậy còn tiền từ đâu ra?
Cao Khiết bấu chặt vào vấn đề này. Đối mặt với bí thư thị ủy trẻ hơn mình chục tuổi, Cao Khiết có chút căm tức cảm thấy Vương Quốc Hoa đây là đang bốc muối bỏ vào vết thương của mình.
Vương Quốc Hoa cười cười cầm lấy điện thoại gọi nói.
- Hai vị tới đây.
Bỏ máy hắn cười nói:
- Ngồi rồi nói chuyện thị trưởng Cao.
Sự ung dung của Vương Quốc Hoa làm Cao Khiết cảm thấy chuyện có thể nằm ngoài suy đoán của mình, Vương Quốc Hoa này không chừng có biện pháp. Cao Khiết cố gắng duy trì bình tĩnh ngồi xuống, lúc này máy điện thoại trước mặt Vương Quốc Hoa lại đổ chuông.
Cầm lấy nhìn số máy, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng nói:
- Ừ, là anh.
Giọng Vương Quốc Hoa không lớn nhưng rất nhẹ nhàng. Cao Khiết ở đối diện nghe cảm thấy Vương Quốc Hoa như đang nói chuyện với tình nhân.
- Chuyện của anh không lớn chứ? Em biết rồi.
Trực giác của Cao Khiết rất chính xác, người gọi tới là Nghiêm Giai Ngọc. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Em biết tin muộn quá đó, anh đã học xong ở trường Đảng trung ương, bây giờ đang là bí thư thị ủy Thiết Châu tỉnh Đông Hải.
Nghiêm Giai Ngọc bên kia cũng là từ miệng ông chú nghe được tin về Vương Quốc Hoa, cô muốn gọi điện đến an ủi hắn, ai ngờ Vương Quốc Hoa đã đến nơi khác làm bí thư vì thế cô yên tâm nói.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ừ, anh chờ chút, nửa tiếng nữa em gọi lại cho anh.
Tút tút tút, cô nói xong dập máy ngay, Vương Quốc Hoa không khỏi dở khóc dở cười.
Ngoài cửa xuất hiện hai người phụ nữ rất đẹp. Cao Khiết nếu lùi lại gần 20 năm trước thì còn có thể tự tin đi cùng nhưng theo thời gian đã bào mòn dáng vẻ của người phụ nữ. Tuy chăm sóc tốt nhưng vẫn không thể bằng lúc còn trẻ.
- Giới thiệu một chút, hai vị này là nhà đầu tư đến từ tỉnh Nam Thiên. Hai cô rất có hứng thú với việc khai thác kinh doanh khu vực đất xung quanh hồ Hóa tử. Vì thế tôi mời bọn họ đến trao đổi với thị trưởng Cao một chút.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Cao Khiết thoáng cái hiểu rõ vấn đề. Đây căn bản là chuyện do một tay Vương Quốc Hoa an bài, có lẽ kế hoạch cải tạo hồ Hóa tử thật sự có hy vọng.
- Tôi là Cao Khiết, chào hai vị.
Cao Khiết cố kìm tâm trạng đang nhấp nhô, chị ta cười đứng lên giới thiệu mình.
Sau mấy câu khách khí, Cao Khiết nói:
- Bí thư, anh bận công việc tôi sẽ không chiếm thời gian của anh, tôi muốn mời hai vị giám đốc đây đến khách sạn nói chuyện.
Cao Khiết vẫn duy trì phong cách cẩn thận. Nói chuyện ở đây Cao Khiết có chút lo lắng.
- Không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa cười nói, Lưu Linh nói theo:
- Chúng tôi cũng không có vấn đề gì.
Tiễn ba người, Vương Quốc Hoa về lại văn phòng tiếp tục làm việc. Cao Khiết cùng hai người Lưu Linh đến khách sạn rồi bắt đầu đàm phán. Chút nghi ngờ của Cao Khiết sau khi nói chuyện đã bay biến hẳn.
Lưu Linh, Hoàng Nhàn có thể nói là đã chuẩn bị rất đầy đủ, tối hôm qua ba người ngồi thảo luận rất lâu và đưa ra một phương án cơ bản. mặc dù không cần ghi chép nhưng khái niệm về cơ bản đã rất rõ ràng. Cụ thể có mấy điểm. Thứ nhất ở giai đoạn hiện nay là tiến hành ở hướng gần trung tâm đô thị tiến hành xây dựng khu thương mại. Hai xây dựng khu dân cư cao cấp, lấy chiêu bài nhà ở gần hồ hấp dẫn người có thể vào ở. Tuyên truyền cụ thể thì không phải điều Cao Khiết cần quan tâm. Ba cải tạo hồ Hóa tử, xây dựng một công viên điều hòa, sinh thái. Bốn đó là muốn bọn họ đầu tư thì cần phải được chuyển giao đất cùng với quyền kinh doanh công viên, cái này cần phải đàm phán cụ thể mới xác định được.
Nói cách khác, Lưu Linh cùng Hoàng Nhàn đầu tư là muốn lấy hiệu quả, muốn lợi ích, các cô đương nhiên không vứt tiền vào vũng nước đục. Hai nhà đầu tư nhấn mạnh muốn có lợi thực ra lại khiến Cao Khiết yên tâm. Tiền của người ta không phải từ trên trời rơi xuống, nhà kinh doanh luôn muốn có lợi, đó cũng là điều bình thường. Còn không muốn như vậy thì sẽ khiến người nghi ngờ có phải muốn lừa gạt hay không.
- Từ kế hoạch thì thấy hai cô rất có thành ý. Tôi muốn biết hai vị giám đốc có thể đầu tư được bao nhiêu tài chính?
Cao Khiết quay lại xuất phát điểm, nếu xác định người ta có ý đầu tư thật sự thì cần phải nói đến việc này. Cao Khiết cũng chú tâm đến công trình cải tạo hồ Hóa tử, cô cũng có nhu cầu chính trị và khát vọng, hy vọng có thể làm ra thành tích thì sau này càng dễ tiến bộ hơn.
- Tài chính bước đầu chúng ta có thể đầu tư khoảng 30 triệu, trong vòng một năm sau sẽ đầu tư tiếp 30 triệu, đồng thời ủy ban thị xã cũng cần phải giới thiệu giúp chúng tôi để chúng tôi vay vốn ngân hàng khoảng 60 triệu.
Lưu Linh đưa điều kiện. Cô muốn mình đầu tư bao nhiêu thì sẽ vay vốn ngân hàng từng đó. Làm bất động sản nếu không vay vốn ngân hàng thì sao làm được.
Cao Khiết thoáng tính một chút, năm đầu có thể đầu tư nhiều như vậy là đủ rồi.
- Như vậy hai vị giám đốc còn có yêu cầu gì khác không?
- Yêu cầu đương nhiên là có….
Lưu Linh bắt đầu mở rộng miệng cá mập, lúc đàm phán cô lộ rõ vẻ mặt của một nhà kinh doanh luôn hám lợi.
Thời gian một buổi sáng tổi qua rất nhanh. Cao Khiết phải thừa nhận hai người Hoàng Nhàn bình thường không thấy gì lạ nhưng lúc đàm phán lại như sói như hổ. Điều kiện hai cô đưa ra liên tục làm Cao Khiết phải nhíu mày. Đương nhiên bây giờ tất cả mọi người đều nói bằng miệng, còn chưa có tài liệu cụ thể. Nhưng dù nói qua cũng làm khó Cao Khiết, nhiều yêu cầu có thể nói là quá mức, Cao Khiết căn bản là rất khó tiếp nhận. Chẳng qua nếu là đàm phán thì Cao Khiết biết mọi chuyện có thể từ từ bàn bạc.
- Trưa tôi mời hai vị giám đốc dùng cơm, lát nữa các vị nếu có thể đưa ra một văn bản gì đó thì tôi sẽ đưa ra hội nghị thường trực ủy ban thảo luận. Một khi chuyện này xác định có thể thông qua, chúng ta có thể đàm phán vấn đề chi tiết.
Cao Khiết lúc tổng kết vẫn khá bảo thủ, không hứa hẹn bất cứ thứ gì. Chị ta cũng biết trước mặt đối phương thì không nên mạnh miệng, có mạnh miệng cũng không lừa được.
Ăn cơm xong Cao Khiết đưa hai người về khách sạn, lên xe mà nụ cười trên mặt thoáng cái đọng lại. Không sai, Cao Khiết đang cân nhắc vấn đề lợi hại khi thúc đẩy việc này. Trước khi có việc này Cao Khiết không coi trọng phía Vương Quốc Hoa, cho nên cô có ý duy trì trung lập, thậm chí không ngại nhân lúc Hác Long Quang thừa thắng truy kích thì mình sẽ bỏ đá xuống giếng. Vấn đề bây giờ là Vương Quốc Hoa đột nhiên đưa một miếng bánh quá ngon này ra, mà nó quá hấp dẫn. Ăn vào nhất định sẽ rất ngon, nhưng miếng bánh này không dễ ăn, ăn là cô phải đứng về phía đối phương.
Cao Khiết không cho rằng Vương Quốc Hoa thưởng thức mình, Vương Quốc Hoa đang dùng lợi ích để dụ dỗ mình. Nhưng lợi ích này quá lớn, một khi công trình cải tạo hồ Hóa tử được áp dụng, tiền đồ chính trị của Cao Khiết sẽ rộng mở, được và mất trong đó làm Cao Khiết rất rối rắm.
Vương Quốc Hoa hết giờ làm trở lại khách sạn, nhìn thấy hai vị mỹ nữ liền hỏi qua nội dung. Nghe xong hắn cười nói:
- Cao Khiết mấy ngày tới nhất định ngủ không ngon. Bây giờ cô ta chỉ chờ cơ hội, một khi anh có thể thể hiện mình có thực lực đối đầu với Hác Long Quang thì Cao Khiết sẽ không hề do dự dựa vào.
Hoàng Nhàn nhân lúc Lưu Linh đi rót nước liền nhỏ giọng nói bên tai Vương Quốc Hoa:
- Vụ làm ăn này em phải chiếm một nửa.
Vương Quốc Hoa nhìn cô thản nhiên nói:
- Nhiều nhất ba phần.
Mắt Vương Quốc Hoa rất độc, nắm chuẩn vấn đề. Hoàng Nhàn bị nhắm đúng giới hạn đành phải bĩu môi không nói được câu nào.
Lưu Linh bưng chén trà tới, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vừa vặn vang lên. Hắn nhìn lướt qua rồi đứng dậy đi nghe. Lưu Linh nói chuyện với Hoàng Nhàn.
- Hoàng Nhàn, cô vừa nói gì? Tôi nói với cô rồi đó, cô nhiều nhất có hai phần.
- Quốc Hoa nói ba phần.
Hoàng Nhàn đáp lại, Lưu Linh cười nói:
- Đồng ý.
Hoàng Nhàn choáng váng, sao đồng ý nhanh như vậy? Cô thất thần rồi thấy mình trúng bẫy, thì ra Lưu Linh đang chơi xỏ mình.
Vương Quốc Hoa ra ngoài ban công nghe điện, Hoàng Nhàn thấy thế nói:
- Ai gọi vậy? Không phải là vợ hắn chứ?
Lưu Linh thản nhiên nói:
- Nhất định không phải, nếu là Sở Sở gọi thì hắn sẽ không tránh tôi.
Câu này làm Hoàng Nhàn có chút buồn bực, xem ra mình không thể so được với đối phương.
- Tập đoàn bọn em có một hạng mục, tỉnh Đông Hải là một trong các đối tượng khảo sát. Theo kế hoạch là đến tháng sau mới tới tỉnh Đông Hải nhưng bây giờ em quyết định tới sớm. ngày kia sẽ bay tới tỉnh Đông Hải, anh phải ra đón đó.
Nghiêm Giai Ngọc nói rất nhẹ nhàng và ngọt như mía.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Em đang làm gì thế, có phải là?
Nghiêm Giai Ngọc ở đầu kia thở hơi gấp nói:
- Cả ngày có một mình, anh nói xem. Được rồi, em tiếp tục, chỉ là báo cho anh một tiếng mà thôi.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói, người phụ nữ này đúng là, lúc này mà cũng gọi tới.
- Tối muốn ăn gì?
Vương Quốc Hoa chủ động rời tầm mắt vì ánh mắt của hai người phụ nữ kia …
- Ra ngoài ăn đi, thuận tiện đi dạo quanh nội thành Thiết Châu.
Hoàng Nhàn đưa ra đề nghị, Lưu Linh tán thành.
- Em thì sao cũng được, chẳng qua tốt nhất là được ăn đồ đặc sản.
- Em về thay đồ.
Hoàng Nhàn trông rất nhiệt tình, hai hôm nay ở mãi trong khách sạn làm cô thấy khó chịu.
Còn hai người trong phòng, Vương Quốc Hoa nói với Lưu Linh:
- Đúng, còn có việc này anh muốn hỏi em.
Lưu Linh quay đầu lại thuận tay thay váy, cô vừa chỉnh vừa nói:
- Là chuyện nhà em hả? Thực ra cũng không có gì, bố em không phải ở cùng cô ả thư ký kia sao? Không ngờ thời gian trước bố em phát hiện ả có người đàn ông khác vì thế ông tức đuổi ả đi. Sau đó ông gọi em đến lập di chúc xác định em là người thừa kế duy nhất của ông.
Vương Quốc Hoa nghe vậy nhíu mày nói:
- Em vậy là thêm việc ư?
Lưu Linh cười khổ nói:
- Em bây giờ kiêm thêm chức phó tổng giám đốc, hơn nữa còn sợ không có người làm giúp sao? Lại đây kéo khóa giúp em.
Lưu Linh xoay người lưu lại một bờ lưng trắng nõn mê người cho Vương Quốc Hoa.
Thấy vẻ mặt cô không đúng, Vương Quốc Hoa đi lên ôm eo cô, hắn nhỏ giọng nói bên tai:
- Anh tin em.
Lưu Linh cười nhìn cử động nhẹ nhàng của hắn trong gương, trong lòng cũng thấy ấm áp. Lưu Linh không phải người phụ nữ có yêu cầu cao, Vương Quốc Hoa mặc dù không thể cho cô quá nhiều nhưng đã làm cô rất thỏa mãn.
Thư ký Thang Tân Hoa là người địa phương nên tự nhiên làm người dẫn đường cho lãnh đạo. Nếu nói món đặc sản của địa phương thì không thể đến nơi quá sang trọng. yy hiểu ý của lãnh đạo nên cùng lái xe đi đằng trước dẫn lãnh đạo tới một nhà hàng ở ngoại ô.
Vương Quốc Hoa và hai người phụ nữ đi trên xe của Lưu Linh, xe này chắc là từ tập đoàn của Lưu Linh mà ra. Vương Quốc Hoa không hỏi, Lưu Linh thực ra không thích đi xe Land Rover. Lúc ở tỉnh Nam Thiên Lưu Linh đều đi xe Bmw.
Đến nơi, Thang Tân Hoa hỏi lãnh đạo:
- Sếp, hay là tôi về trước?
Thang Tân Hoa rất có ánh mắt, y biết lưu lại không thích hợp. Vương Quốc Hoa gật đầu.
Nhà hàng này làm đồ ăn khá nhiều, Thang Tân Hoa gọi ba món ăn, một bát canh mà đều mang bát to lên. Tầng hai có hai phòng riêng, ba người Vương Quốc Hoa ở một phòng, phòng bên không ngừng truyền tới tiếng ồn ào chúc tụng làm Lưu Linh và Hoàng Nhàn đều nhíu mày.
Vương Quốc Hoa thấy thế đành mời chủ nhà hàng lên nói:
- ông chủ, phiền anh bảo phòng bên nhỏ tiếng một chút.
Chủ nhà hàng là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, nghe vậy y gãi đầu ngượng nghịu nói:
- Cái này không phải tôi không muốn đi mà có sang cũng vô dụng. Khách ở phòng bên đều là người ở bên công thương và thuế, đến chỗ tôi ăn không phải là muốn tự do tự tại sao?
Lưu Linh nghe vậy cười nói:
- Bỏ đi Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa lúc này mới chịu thôi.
- Làm phiền rồi.
Chủ nhà hàng vẫn sang phòng bên, bên này có sáu bảy người đàn ông trẻ tuổi. Chủ nhà hàng đi tới trước mặt một người mặc đồ bên công thương mà nói:
- Trưởng phòng Bao, phòng bên có khách, tôi nhờ anh nhỏ tiếng một chút, tôi kinh doanh mong hòa khí sinh tài, ai cũng không thể mất lòng.
Trưởng phòng Bao nghe vậy liền cười lạnh nói:
- Ai mà lớn mặt như vậy? Ăn bữa cơm còn muốn chúng tôi yên tĩnh một chút ư?
Một tên mặc đồ bên thuế nhìn ra ngoài nói:
- Ồ, xem tôi thấy gì kìa? Land Rover hả, xe này đúng là hiếm thấy.
Vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ vào xe của Lưu Linh ở dưới lầu.
Lúc này trời vẫn còn sáng, trưởng phòng Bao cũng nhìn thoáng qua nói.
- Đúng thế, xe này đúng là không dễ nhập khẩu được.
Vừa nói y quay sang nói với chủ nhà hàng.
- Tôi hỏi này, chủ xe này có phải ăn ở phòng bên không? Là ai vậy?
- Một nam hai nữ.
Chủ nhà hàng trả lời, trưởng phòng Bao ngậm điếu thuốc mở cúc khuy cổ rồi nói:
- Đi, đi xem là ai nào. Tôi nói Tiểu Đỗ, em họ cậu không phải đang ở đội sao? Lát nữa nếu đám người phòng bên dễ xử lý thì bảo hắn đưa người tới tịch thu xe, sau đó chúng ta lái vài ngày chơi.
Mấy tên còn lại cũng đều uống không ít rượu, có thằng rống lên.
- Đúng, xe xịn như thế này tôi chỉ mới nghe nói qua, có thể đi đúng là nở mày nở mặt. Tiểu Đỗ, bí thư ông hay hò hét ra vẻ lắm mà, hôm nay phải trông vào ông đó.
Tên Tiểu Đỗ là người đàn ông mặc đồ bên thuế, nghe vậy hắn vỗ ngực nói:
- Đơn giản.
Chủ nhà hàng thấy thế không khỏi luống cuống, y vội vàng nói:
- mấy vị lãnh đạo, tôi làm ăn nhỏ, mọi người cho chút thể diện đừng gây chuyện ở nhà hàng tôi.
Trưởng phòng Bao nghe xong mất hứng nói:
- Nói gì vậy hả? Chúng tôi tốt xấu cũng là cán bộ nhà nước, không phải lưu manh đầu đường xó chợ. Tôi không phải sang phòng bên nhìn một chút sao, tránh ra?
Vừa nói hắn vung tay đẩy chủ nhà hàng ra.
Trưởng phòng Bao và Tiểu Đỗ đi sang phòng bên. Cửa phòng bên đang mở, hai người thò đầu nhìn thì thấy Lưu Linh và Hoàng Nhàn đang ngồi đối diện với cửa, Vương Quốc Hoa lại đưa lưng về phía cửa.
Thấy hai người phụ nữ, trưởng phòng Bao hít sâu một hơi lẩm bẩm nói:
- Hai con ả này đẹp thật.
Lưu Linh cùng Hoàng Nhàn quả thật xinh đẹp nhưng còn chưa tới mức khiến đàn ông không thể rời mắt. Chẳng qua là quần áo hai cô mặc khá hiếm thấy ở Thiết Châu này. Trong mắt trưởng phòng Bao và Tiểu Đỗ thì nữ Mc trên đài truyền hình mà so với hai cô đó chính là như gái nông thôn vậy.
Có người tiến vào, Vương Quốc Hoa đương nhiên phải quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hắn vừa lúc thấy trưởng phòng Bao ngậm thuốc, cởi khuy ngực.
- Hai vị ó việc gì à?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, trưởng phòng Bao nghe thấy tiếng người bên ngoài liền nhìn nhau cười. trưởng phòng Bao tiến lên cười nói:
- Không biết ông chủ đây phát tài ở đâu? Nghe giọng nói thì không phải người địa phương.
- Ừ, tôi vừa từ phía nam tới, làm kinh doanh xuất nhập khẩu.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu thuận tay đưa điếu thuốc tới.
- Thuốc tốt, các vị cứ tiếp tục.
Trưởng phòng Bao cầm thuốc nhìn quanh một vòng rồi kéo Tiểu Đỗ ra ngoài. Tiểu Đỗ lúc đi ra còn nói:
- Con mẹ nó chứ, con ả vừa nãy vừa đứng lên là làm tôi trực tiếp cứng lên.
Trưởng phòng Bao gật đầu nói:
- Con ả kia cũng rất đẹp, hai chân dài, trên người không biết dùng nước hoa gì mà thơm đến mức làm người ta váng đầu. Đáng tiếc loại gái này chúng ta chỉ có thể nhìn, muốn chạm một chút cũng không thể được.
Trưởng phòng Bao cười lạnh một tiếng:
- Muốn chạm không phải không có biện pháp, chủ yếu là xem chú mày có gan đó không mà thôi.