Ở cấp độ Vương Quốc Hoa còn khó giải thích việc này, Du Phi Dương cũng không hiểu nhiều, chẳng qua từ phản ứng của ông bố nên Du Phi Dương thấy chút mánh khóe. Chuyện này đối với Vương Quốc Hoa mà nói chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, nói xong hắn cảm thấy không quan hệ gì tới mình.
Đặc điểm lớn nhất của Vương Quốc Hoa là không ăn mảnh, thực ra đạo lý này người làm kinh doanh lâu năm sẽ biết, nếu anh ăn mảnh thì ai còn thèm làm việc với anh?
Hôm sau Vương Quốc Hoa theo trình tự đầu tiên báo cáo với Uông Lai Thuận, Uông Lai Thuận rất vui vẻ. Lâm Thiếu Bách đi khảo sát mất mấy chục ngàn mà không làm ăn được gì, Vương Quốc Hoa ngồi nhà cũng có người tìm tới tận cửa. Đối với việc này Uông Lai Thuận đương nhiên không quên giễu cợt Lâm Thiếu Bách một phen.
- Bí thư Lâm mà biết tin này không biết là thấy vui hay là mất mặt đây?
Vương Quốc Hoa không quá hưởng ứng thái độ hả hê của Uông Lai Thuận, hắn nói:
- Bí thư Lâm cũng làm một ít công việc thúc đẩy hạng mục này. Chuyện này tôi nghĩ nên báo cáo ngay với bí thư Lâm.
Vương Quốc Hoa dội gáo nước lạnh làm Uông Lai Thuận bình tĩnh hơn nhiều. Y biết bây giờ không phải lúc gây mất đoàn kết. Công lao việc này đầu tiên là tính tới bên ủy ban, là chủ tịch huyện nên y có công lao không nhỏ. Hai người cùng sang huyện ủy, Lâm Thiếu Bách có chút kinh ngạc vì hai người tới. Không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Vương Quốc Hoa biết quy củ nên nhường quyền báo cáo ra cho Uông Lai Thuận. Nghe Uông Lai Thuận nói xong, Lâm Thiếu Bách thiếu chút nữa gào lên, sao đã giải quyết được vấn đề tiêu thụ vậy? Biết một khi ký hợp đồng thì trong vòng một tháng nhà đầu tư sẽ đưa năm triệu xuống khởi động ngay, Lâm Thiếu Bách không khỏi thấy ghen ghét, lại bất đắc dĩ. Ai bảo mình không làm được gì cả.
Uông Lai Thuận báo cáo xong, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bí thư Lâm, còn có một chuyện tôi muốn báo cáo.
Lâm Thiếu Bách không vui vẻ mấy, chuyện này tuy nói bí thư có công lao lãnh đạo, nếu là người khác thì hắn dám lợi dụng ưu thế bí thư để chiếm công lao chính. Nhưng đối phương lại là Vương Quốc Hoa nên hắn không dám.
- Ừ, cậu nói đi.
Lâm Thiếu Bách cố gượng cười nói.
- Hai người kia là đại biểu cho một nhóm các nhà đầu tư. Bây giờ có một vấn đề là bọn họ muốn mở rộng quy mô sản xuất nhưng tài chính gặp chút áp lực. Bọn họ hy vọng huyện có thể giúp bọn họ vay một khoản. bí thư Lâm biết đó, khoản vay của huyện không được nhiều, còn phải tính tới vấn đề các hộ nông dân muốn vay để phát triển sản xuất. Vì thế bí thư Lâm có thể lên thị xã nói một chút, tranh thủ giải quyết vấn đề này. Các nhà đầu tư đây là muốn dùng tài sản làm thế chấp để vay vốn ngân hàng.
Lâm Thiếu Bách không thể tin nổi. Hắn biết năng lực của Vương Quốc Hoa, có thể làm nhà đầu tư chủ động tới nhà, đưa điều kiện không quá đáng mà lại không giải quyết được vấn đề sao? Đây là điều không thể. Chỉ cần bí thư thị ủy Nghiêm Hữu Quang ra mặt thì mấy chục triệu không phải rất dễ giải quyết sao? Hắn đưa ra việc này là có ý gì?
Nhìn Vương Quốc Hoa đang cười cười, Lâm Thiếu Bách hiểu ý đây là hắn muốn chia nửa công lao. Suy nghĩ kỹ điểm này, Lâm Thiếu Bách vội vàng gật đầu nói:
- Được, vấn đề này tôi sẽ tìm thị trưởng Tương.
Vương Quốc Hoa và Uông Lai Thuận rời đi, Lâm Thiếu Bách cẩn thận nhớ chuyện này. Y không nhịn được muốn tát vào miệng mình, nếu như mình không muốn ăn một mình thì đâu đến lúc xuất hiện cục diện như thế này.
Lâm Thiếu Bách thấy có cơ hội biểu hiện với lãnh đạo liền chạy ngay lên thị xã để báo cáo với Tương Tiền Tiến. Tương Tiền Tiến nghe xong cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua đầu óc y nghĩ được nhiều hơn Lâm Thiếu Bách. Đúng thế, Vương Quốc Hoa đưa công lao ra cũng là để tránh cho hạng mục gặp khó khăn.
Nghĩ như vậy, Tương Tiền Tiến lại nghĩ tới những việc Vương Quốc Hoa đã làm ở thị xã Lưỡng Thủy, y thầm nói người còn trẻ như vậy sao biết chú ý mọi mặt đến thế?
Chính quyền ra mặt giải quyết tài chính cho công ty đầu tư thoạt nhìn không có lợi gì, nhưng thực tế mà nói không có vấn đề gì. Nhà đầu tư bên ngoài tới dồn một khoản tiền lớn vào xây dựng rồi lấy tài sản đó làm thế chấp vay tiền, chính quyền không có gì mạo hiểm cả. Vấn đề này Tương Tiền Tiến không quá rõ nhưng y chỉ cần chú ý một điều, đó chính là lúc tuyên truyền việc này có thể nói: “Chính quyền thị xã tích cực giúp đỡ công ty giải quyết vấn đề tài chính khó khăn trong quá trình sản xuất và phát triển, tăng lên sự tin tưởng của nhà đầu tư” Có cách nói này thì ai dám phủ nhận thành tích của ủy ban thị xã?
Tương Tiền Tiến không có lý do gì từ chối cả, chuyện này đương nhiên phải làm, mà còn phải tuyên truyền. Nói như thế nào nhỉ, việc này dưới sự lãnh đạo của thị ủy, ủy ban thị xã giúp đỡ huyện Phương Lan phát triển ngành chăn nuôi gia súc sạch. Đừng nhìn thị ủy ở phía trước, người sáng suốt cũng biết trọng điểm là ở bên ủy ban thị xã.
Khoản tiền 50 triệu, Vương Quốc Hoa phụ trách 20 triệu. Hắn gọi điện thoại kéo Khương Nghĩa Quân tới để y nói chuyện với Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh. Mặc kệ nói như thế nào chỉ cần có một khoản trong 30% cổ phần, Khương Nghĩa Quân lại không phải phí bao tài chính và công sức ra làm, hắn đương nhiên vui vẻ nhận lời. Khương Nghĩa Quân muốn giữ chức phó tổng giám đốc giám sát tài chính, hàng tháng đến xem một chút là xong, hai người Lưu Khánh và Diêm Bổn Lợi cũng không ngu đến độ tính toán vấn đề này với Vương Quốc Hoa. Số tiền 30 triệu còn lại do ủy ban thị xã ra mặt giải quyết, hai người Diêm Bổn Lợi cũng cho rằng Vương Quốc Hoa có đủ năng lực hoàn thành việc này.
Huyện Phương Lan thiếu chính là con đường tiêu thụ, hai người Diêm Bổn Lợi thiếu là tài chính cùng hoàn cảnh phát triển tốt đẹp, hai bên ăn nhịp với nhau.
Sáng hôm sau Lâm Thiếu Bách cùng Uông Lai Thuận dẫn hai người Diêm Bổn Lợi lên thị xã gặp thị trưởng Tương. Vương Quốc Hoa một lần nữa nhảy ra khỏi việc này không còn quan tâm quá nhiều, cũng không kể công.
….
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa năm thoáng cái trôi qua. Hạng mục của huyện Phương Lan dưới sự lãnh đạo và quan tâm của thị ủy, ủy ban thị xã và huyện ủy, hai người Diêm Bổn Lợi kéo thêm một nhóm người hợp tác tới thành lập công ty chế biến thịt và thuộc da, chỉ chờ sang năm các hộ nông dân nuôi lớn trâu là tiến hành sản xuất.
Trong thời gian đó Vương Quốc Hoa làm một việc không khiến nhiều người chú ý cho lắm. Do ủy ban các xã ra mặt tập hợp các hộ nông dân chăn nuôi gia súc lại hình thành hợp tác xã, sau đó cả huyện thành lập hợp tác xã lớn. Vương Quốc Hoa cố gắng dẫn hướng khiến một tổ chức vì lợi ích của các hộ nông dân được ra đời. Ở giai đoạn hiện nay hợp tác xã chỉ giúp đỡ các hộ giải quyết vài khó khăn nhỏ, vì thế không quá nhiều chú ý đến sự thành lập của hợp tác xã này. Nhiều năm sau khi Vương Quốc Hoa đã rời khỏi huyện Phương Lan, hợp tác xã vẫn phát huy tác dụng quan trọng bảo vệ lợi ích của thành viên hợp tác xã.
Theo thời gian Đại hội Đảng càng tới gần, ánh mắt của mọi người cũng có thay đổi. Bộ máy huyện Phương Lan thực ra không có gì biến động quá lớn bởi vì bộ máy lãnh đạo hầu hết là lớn. Nhưng trên tỉnh lại có hoàn toàn khác.
Tin đầu tiên truyền ra bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ sẽ rời đi. phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Hàn Hạo Đức do tới tuổi cũng phải lui về tuyến hai.
Cuối năm đến gần, các ngành trong huyện cũng bận rộn, Vương Quốc Hoa cũng vậy. Nửa tháng qua Vương Quốc Hoa ngày nào cũng tham gia họp.
Cuối cùng đã tới cuối tuần, Vương Quốc Hoa đang định lười biếng không ngờ lại bị có người gọi điện thoại tới làm phiền. Vương Quốc Hoa rất khó chịu cầm máy, bên trong truyền tới giọng của Mộ Dung:
- Bí thư Vương, chào ngài.
Vương Quốc Hoa trong lúc nhất thời không nghe rõ nên hơi sửng sốt, Mộ Dung bên kia tưởng Vương Quốc Hoa sớm quên mình. Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Xin lỗi xin lỗi, tôi vừa ngủ dậy nên không nghe rõ. Trưởng đoàn Mộ Dung tìm tôi có việc gì?