Lãnh Vũ làm vậy cũng là cố ý. Y làm thế tuy sẽ có người bàn tán, dù sao Lãnh Vũ cũng là mang nhiệm vụ đi xuống. chẳng qua dù ai nói gì Lãnh Vũ cũng không lo. Quan hệ giữa y và Vương Quốc Hoa có đi đến đâu nói ra cũng không sợ người khác biết, thậm chí lúc kết thúc nghi thức chào đón, Lãnh Vũ còn cười nói:
- Quốc Hoa, lên xe tôi.
Vương Quốc Hoa biết ngay tâm tư của Lãnh Vũ. Trong mắt người khác đây là việc vinh dự, đáng để tự hào, kích động nhưng Vương Quốc Hoa lại bình tĩnh nói:
- Lão lãnh đạo, cái này không hay lắm, chủ tịch tỉnh chúng tôi còn ở đây mà.
Lưu Triệu Minh ở bên cạnh, đừng nhìn Lãnh Vũ là phó chủ nhiệm nhưng là cấp bộ trưởng, hai người cấp ngang nhau. Bây giờ Lưu Triệu Minh có việc cần nhờ Lãnh Vũ, cho nên Vương Quốc Hoa nói thế làm Lưu Triệu Minh thầm nói đối phương đúng là biết làm người.
Lãnh Vũ nghe xong dừng một chút.
- Vậy cũng được, tôi có chút chuyện muốn trao đổi ý kiến với đồng chí Triệu Minh.
Cuối cùng Lãnh Vũ cùng Lưu Triệu Minh ngồi xe rời đi, hai người trao đổi ý kiến gì thì Vương Quốc Hoa không biết, cũng không cần quan tâm. Căn cứ những gì hắn biết về Lãnh Vũ, ở hạng mục điện phân nhôm này Lãnh Vũ không có khuynh hướng quá rõ. Hơn nữa bên tỉnh Giang Bắc không phải ngồi không, Vương Quốc Hoa cũng không quá lạc quan hạng mục này sẽ được đầu tư vào tỉnh Đông Hải.
Ở ủy ban tỉnh cũng chuẩn bị nghi thức tiếp đón nhưng Lưu Triệu Minh gọi về yêu cầu hủy bỏ, đoàn xe trực tiếp đến khách sạn Sheraton. Vào phòng, Lưu Triệu Minh ngồi trong phòng Lãnh Vũ nói chuyện một lát rồi chủ động rời đi.
Trước khi đi Lưu Triệu Minh nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chuyện này cậu phải cố gắng.
Vương Quốc Hoa cười gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Vương Quốc Hoa nói như vậy nhưng Lưu Triệu Minh có tin hay không lại là việc khác. Lúc mới đầu Lưu Triệu Minh chỉ cần Vương Quốc Hoa không quấy rối là đủ, bây giờ y nhận ra Vương Quốc Hoa sẽ có tác dụng không nhỏ khi kéo hạng mục.
Lưu Triệu Minh thậm chí có chút hối hận lần đầu mình gặp Vương Quốc Hoa sao không khách khí một chút, nhiệt tình một chút chứ? Bây giờ nghĩ lại đã muộn, tên Vương Quốc Hoa này có năng lực nằm ngoài dự đoán của y, hơn nữa tâm tư cũng khó cân nhắc.
Theo suy nghĩ của Lưu Triệu Minh thì Vương Quốc Hoa đang duy trì một vị trí vi diệu, hắn cũng sẽ không hết sức vì hạng mục này. Lý do rất đơn giản, cục diện chính trị Thiết Châu ở đó. Vương Quốc Hoa làm bí thư thị ủy cũng không ngại nếu hạng mục thất bại.
Bây giờ là hơn 3h chiều, Lãnh Vũ trước đây không có thói quen uống trà chiều nhưng bây giờ đã đổi.
- Ngồi đi, ở Bắc Kinh một thời gian nên cũng có thói quen uống trà.
Lãnh Vũ nói mà vẻ mặt khá lạnh nhạt nhưng Vương Quốc Hoa lại cảm thấy tâm trạng của đối phương không phải như vậy.
- Nếu tôi về hưu thì tôi rất thích có thói quen như vậy.
Vương Quốc Hoa ngồi đối diện cầm ly trà Lãnh Vũ đưa tới.
- Cậu không phải tò mò sao tôi không đến bộ Nông nghiệp ư? Bây giờ có thể nói với cậu đây là ý của thủ trưởng. Bên Ủy ban kế hoạch phát triển có thể tiếp xúc càng rộng hơn, đây có lẽ là ý của thủ trưởng.
Lãnh Vũ nói, Vương Quốc Hoa nhíu mày suy nghĩ một chút.
- Nhưng tôi cảm thấy ngài hình như làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển không được thoải mái?
Lãnh Vũ cười ha hả:
- Cậu quá tò mò đó, đây không phải thói quen tốt.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không nhịn được cười:
- Đây là lời thật, chẳng qua ai không có lòng hiếu kỳ chứ? Tôi cảm thấy ngài có lẽ sẽ ở Bắc Kinh vài năm. Ba năm?
Lãnh Vũ lộ ánh mắt tán thưởng nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cậu tiến bộ không ít, làm ở Thiết Châu cũng được. Chẳng qua tôi nghĩ cậu nên trầm ổn hơn chút nữa, không nên lộ ra quá nhiều.
Vương Quốc Hoa nhìn ly trà trước mặt, thản nhiên nói:
- Ngài đang nói mình ư?
Lãnh Vũ ngẩn ra nhưng tiếp lời ngay.
- Có muốn lên Bắc Kinh làm vài năm không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Tôi biết có mấy năm công tác ở Bắc Kinh là việc tốt, làm con người ta tăng lên tầm nhìn. Nhưng tôi biết mình không chịu nổi không khí ở Bắc Kinh, tôi muốn ở địa phương làm việc mình muốn làm hơn.
Lãnh Vũ thở dài một tiếng nói:
- Biết ngay cậu sẽ nói như vậy mà. Thực ra tôi chỉ nói thế mà thôi, từ tình hình hiện nay mà xem thì khả năng cậu đi khỏi Thiết Châu hoàn toàn không có.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Lãnh Vũ nói tiếp.
- Hạng mục điện phân nhôm kia tôi thực ra không có bao quyền lên tiếng.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Tô biết, ở Bắc Kinh không dễ dàng gì, ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia càng không dễ.
Lãnh Vũ nghe giọng điệu của Vương Quốc Hoa như vậy, y cười nói:
- Quái lạ, sao tôi cảm thấy cậu có cái nhìn với ngành này?
Vương Quốc Hoa kinh ngạc đảo đảo mắt.
- Có sao?
Lãnh Vũ cười nhìn hắn không nói lời nào.
- Ngài thay đổi, hoặc là nói ngài không thay đổi chỉ là hoàn cảnh thay đổi.
Vương Quốc Hoa một lần nữa một mình đối mặt với Lãnh Vũ, hắn có cảm giác thân phận giữa hai bên không khác nhau mấy, cảm nhận này là do thái độ của Lãnh Vũ thay đổi mang tới.
- Cậu cũng thay đổi, trước đây tôi vẫn cho rằng mình có thể ảnh hưởng nhiều đến cậu. Trước khi tới đây tôi cũng nghĩ như vậy. bây giờ xem ra tôi không có nhiều điểm có thể ảnh hưởng tới cậu nữa.
Lãnh Vũ vừa nói mà không kìm nổi sự vui mừng.
- Tôi học được rất nhiều thứ từ ngài, ngài vẫn là phương hướng để tôi học tập.
Vương Quốc Hoa cười cười, Lãnh Vũ cười phá lên:
- Hắc, tôi đột nhiên nhớ đến lần đầu chúng ta gặp mặt. Lúc đó tôi đã thấy cậu rất có tương lai nhưng không nghĩ cậu phát triển nhanh như vậy. Lúc ở Bắc Kinh tôi vẫn nghĩ cậu lên nhanh như vậy, trụ cột không vững khó tránh khỏi có lúc ngã quỵ. Một khi ngã sẽ khó đứng lên, bây giờ xem ra tôi lo hơi thừa rồi.
Vương Quốc Hoa kinh ngạc nói:
- Sao ngài lại nói như vậy?
- Cái này từ một ít việc làm gần đây của cậu mà đưa ra kết luận này. Lúc tôi lo cho cậu, cậu đã bắt đầu động tác ẩn mình. tôi vẫn chú ý tin tức ở tỉnh Đông Hải, từ Tv và báo chí có tin gì về Thiết Châu, tôi đều chú ý. Tôi phát hiện một điểm thú vị là mỗi khi cậu làm gì đó phía trước đều có lãnh đạo, phía sau có đồng nghiệp, bọn họ luôn có thể mang đi hầu hết vầng hào quang của cậu.
- Cái này không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lãnh Vũ cười ha hả:
- Hay cho câu rất bình thường.
Vương Quốc Hoa ngồi ở phòng Lãnh Vũ khá lâu, làm người khác phải giật mình. Hơn hai tiếng sau đến giờ ăn Lãnh Vũ và Vương Quốc Hoa mới đi ra, vừa đi vừa cười nói vui vẻ như bạn tốt nhiều năm.
Vì thế lúc Lưu Triệu Minh tới tham gia bữa tiệc đón tổ công tác, y thấy Lãnh Vũ và Vương Quốc Hoa vui vẻ xuất hiện còn tưởng mình hoa mắt. Y biết quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Lãnh Vũ không cạn nhưng không nghĩ là quan hệ như bằng hữu thế này.
Nói tóm lại Lãnh Vũ đưa đến cho Vương Quốc Hoa rất nhiều, nhưng từ chỗ Vương Quốc Hoa, Lãnh Vũ đâu phải không được lợi ích gì.
Lưu Triệu Minh khách khí chào Lãnh Vũ, Vương Quốc Hoa không đi lên nói chuyện. Hắn tìm vị trí ngồi xuống, bên cạnh có một người đàn ông trung niên gầy chào hắn.
- Bí thư Vương, chào anh.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua tấm biển trên bàn. Tần Quốc Lương – cục trưởng.
- Cục trưởng Tần.
Vương Quốc Hoa khách khí định đứng lên bắt tay, Tần Quốc Lương đã chặn lại.
- Bí thư Vương không cần khách khí, trước khi tới tôi đã nghe danh anh. Anh khách khí như vậy, tôi không dám nhận.
Mặt Vương Quốc Hoa cứng lại nhưng lập tức nở nụ cười. Tần Quốc Lương nháy nháy mắt đầy thần bí với hắn.
- Sau bữa tối Bí thư Vương nếu rảnh thì cùng ngồi một chút.
- Được, nếu không như vậy, tối cùng uống vài chén.
Lúc này ở bàn chính Lưu Triệu Minh đã bắt đầu giơ ly lên, Tần Quốc Lương nói:
- Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa rất tò mò tại sao Tần Quốc Lương này lại như vậy. Hai người trước đó không có qua lại gì, y sao chủ động tiếp xúc với mình, nhất định là có nguyên nhân.