- Đồng chí Giang Thu muốn dẫn trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tiếu Kính đến gặp tôi, cậu biết không? Tôi đang đánh bài với chủ nhiệm Lãnh.
Câu bổ sung phía sau rất quan trọng, thậm chí có thể nói mang theo một tia bất mãn. Nếu như là do Vương Quốc Hoa làm trung gian thì sao không nhờ Lãnh Vũ mà đi tìm Sở Giang Thu. Cái này nhìn như hợp lý nhưng thực ra không hợp lý.
- Chuyện này tôi biết, chủ yếu là ý của đồng chí Tiếu Kính, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu.
Vương Quốc Hoa khôn khéo giải thích.
- Là như vậy à, vậy được, lát y tới thì cậu gọi cho tôi, tôi sẽ an bài.
Quách Khánh Hạo nói xong liền dập máy, y cười ha hả với Lãnh Vũ.
- Tiểu Vương này làm việc đúng là có biện pháp.
Đây là giải thích khá chính xác của Quách Khánh Hạo. y cho rằng Vương Quốc Hoa đưa ra hai lựa chọn, Tiếu Kính nhiều khả năng sẽ chọn thông qua Sở Giang Thu. Về phần kế tiếp thì phải xem nghệ thuật lãnh đạo của Quách Khánh Hạo. Người này Vương Quốc Hoa có thể trực tiếp dẫn tới, không cần làm phiền Sở Giang Thu.
- Lãn Huynh, như vậy nên xử lý như thế nào?
Quách Khánh Hạo cười hỏi Lãnh Vũ. Lãnh Vũ không lập tức trả lời mà đánh xong quân bài mới nói.
- Tối nay tôi mời Quách huynh ăn khuya.
Quách Khánh Hạo chép miệng cười khổ nói.
- Tôi nói Lãnh huynh, anh cũng …
Lãnh Vũ nói.
- Chuyện kia không phải do tôi có thể làm chủ.
Quách Khánh Hạo rất dứt khoát nói.
- Anh chỉ cần giúp tôi tranh thủ, việc khác tôi đi làm.
Lãnh Vũ không tiếp lời.
- Đánh bài.
Vương Quốc Hoa cầm máy nghe tiếng tút tút đến thất thần. Ý của Quách Khánh Hạo tuy hắn hiểu đôi chút nhưng không rõ hoàn toàn.
Sở Sở từ phía sau dán lên ôm chồng, cô nhỏ giọng nói:
- Đang suy nghĩ gì thế?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không suy nghĩ cẩn thận mà thôi, quên đi, không nghĩ cái này nữa, đau đầu.
…..
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa dậy sớm làm Sở Sở thức theo. Hắn từ toilet đi ra thì thấy Sở Sở cầm máy đưa cho mình.
- Tìm anh đó.
- Quốc Hoa, tôi đã tới Bắc Kinh.
Tiếu Kính nói khá nhỏ, Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút nói.
- Trưởng ban thư ký ở đâu vậy? Tôi sang đó có tiện không?
Trước đó Tiếu Kính không gọi tới nói rõ có người khác đi đón, vấn đề này Vương Quốc Hoa cũng khá chú ý.
- Tôi chỉ là báo với Quốc Hoa một tiếng mà thôi, đợi tôi vào chỗ ở rồi liên lạc tiếp. Đúng, chuyện kia thế nào rồi?
- Đã bố trí xong. Bí thư Quách nếu rảnh thì tôi sẽ mang trưởng ban thư ký tới luôn.
Quách Khánh Hạo đã nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không việc gì phải đi đường vòng nữa.
Kết quả này làm Tiếu Kính có chút bất ngờ, y ngẩn ra một chút nói:
- Được, tôi bố trí xong sẽ liên hệ với anh. Cứ như vậy đi.
Dập máy Tiếu Kính hơi đổi sắc, một người phụ nữ bên cạnh y vội vàng hỏi:
- Sao vậy?
Tiếu Kính lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là không nghĩ sẽ thành ra như vậy.
Tiếu Kính hơi hối hận, lúc trước mình còn tỏ vẻ lãnh đạo tỉnh ủy đối với Vương Quốc Hoa, bây giờ xem ra không phải việc tốt. không biết việc này có tạo thành bóng ma trong lòng đối phương không, bí thư thị ủy còn trẻ như vậy mà, không kiêu căng một chút sao được?
- A Xuân, quà em chuẩn bị xong rồi chứ?
Người phụ nữ kia là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh – tỉnh Đông Hải - Ninh Nghênh Xuân. Ả ra sân bay đón Tiếu Kính, dùng không phải xe của văn phòng mà là một xe Accord màu đen, lái xe cũng không phải lái xe của văn phòng mà là một cô em họ của Ninh Nghênh Xuân.
- Đã chuẩn bị xong, đồ để ở chỗ bạn.
Ninh Nghênh Xuân nhìn cô gái lái xe, Tiếu Kính không nói gì mà đưa mắt nhìn tới. Ninh Nghênh Xuân vội vàng nói:
- Khách sạn đều do Tiểu Dương quản lý, em bình thường cũng phải đi làm.
Tiếu Kính gật đầu nói.
- Tỉnh có biến, khoản tiền kia mau trả về đi.
Ninh Nghênh Xuân ném tới một ánh mắt đầy ẩn ý.
- Em nhớ, nhưng quà kia anh định đưa ai vậy?
Thấy Tiếu Kính nhíu mày, Ninh Nghênh Xuân lập tức nói.
- Xin lỗi, em không nên hỏi.
Tiếu Kính lắc đầu:
- Hỏi cũng không có gì, bỏ nhiều tiền như vậy cơ mà. Anh không sợ nói với em là anh chuẩn bị cho tân bí thư tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa thấy Sở Sở đang cười rất vui vẻ, hắn đưa tay véo má cô nói.
- Sao mà vui vẻ như vậy?
Sở Sở cười lắc đầu nói.
- Không có gì, có anh ở bên là em rất vui.
Sở Sở thật ra muốn nói được sở hữu riêng hắn thật tốt nhưng cô không tiện nói.
Vương Quốc Hoa lắc đầu không tiếp lời.
Lúc hắn mặc quần áo, Sở Sở nói:
- Mấy hôm trước em ra phố gặp được chủ tịch hội sinh viên Vũ Quyên Quyên, cô ta bây giờ làm phó tổng biên tập một tờ tạp chí kinh tế tư nhân, coi như là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh tế. Anh không thấy bộ dạng của ả đâu, còn ra vẻ này kia với em.
Sở Sở ngoài mặt tỏ vẻ không để ý nhưng ánh mắt đã bán đứng cô.
- Lúc ấy sao em không tỏ vẻ một chút?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa tay ôm eo vợ, Sở Sở nghe xong nhỏ giọng nói.
- Không phải vì con anh sao? Ả vừa đến gần là nó khóc lóc, gào thét. Sau em mới phát hiện con không thích mùi nước hoa của ả. Mũi thằng này điêu lắm, mùi nước hoa hơi đậm một chút là nó không ngửi được.
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói.
- Cái này giống anh, mùi nước hoa nặng một chút là muốn chạy xa.
Sở Sở nhích vào lòng vợ, cô dùng đầu đụng đụng vào ngực chồng.
- Ả hôm qua gọi điện tới nói gì mà mười mấy bạn học ở Bắc Kinh cùng gửi thư mời hỏi tối em có thể đi đượ không?
- Hôm qua à?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Sở gật đầu nói.
- Hôm qua nhưng em chưa kịp nói với anh.
- Vậy thì đi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói, Sở Sở có chút lo lắng:
- Không ảnh hưởng việc tiếp đón trưởng ban thư ký của anh chứ?
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ nếu dẫn Tiếu Kính đến gặp Quách Khánh Hạo luôn thì sẽ không thể hiện được sự quan trọng của mình, vậy để muộn một ngày cũng tốt. Hắn lắc đầu nói:
- Không có gì, chuyện của anh không bị ảnh hưởng đâu.
- Hắc hắc, vậy em phải đi trang điểm mới được, nghe nói có nhiều ngôi sao sẽ tới đó.
Sở Sở thay quần áo đi ra thấy Vương Quốc Hoa vẫn còn bưng bát, cô nói.
- Em đi làm tóc, vẫn ở chỗ Viên Viên.
Bảo mẫu bế thằng bé ra, Vương Quốc Hoa bỏ bát ôm nó.
- Con trai, chúng ta ra ngoài chơi.
Lần này thằng bé không chống đối, ngoan ngoãn để bố ôm. Tay nó còn không ngừng túm túm râu Vương Quốc Hoa mà nghịch.
Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, gọi đến là Lãnh Vũ. Lãnh Vũ nói với giọng hỏi ý kiến.
- Hạng mục kia Quách Khánh Hạo muốn nắm trong tay, cậu thấy sao?
Nắm trong tay tự nhiên là muốn do tỉnh phụ trách quản lý. Vương Quốc Hoa hôm qua nói chuyện với bố vợ nên cũng có nhận thức nhất định.
- Bảo sao trước mặt ngài y lại cho tôi nhiều lợi ích như vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói, Lãnh Vũ nghe xong thản nhiên nói:
- Cái này cậu không cần phải để ý áp lực trong đó làm gì.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Tôi thật ra không để ý cái này, chỉ sợ một vài nhân tình tìm tới cửa mà thôi.
- Vậy chờ một chút, lát cậu biết rõ rồi báo tôi, tôi sẽ tranh thủ giúp cậu.
Lãnh Vũ nói làm Vương Quốc Hoa thấy ấm áp, hắn hạ giọng nói.
- Làm như vậy có ảnh hưởng gì đến ngài không?
- Tôi nếu hoàn toàn không để ý gì thì Quách Khánh Hạo chắc đã yên tâm. Cậu nói có đúng không?
Lãnh Vũ có chút bất đắc dĩ, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Đúng thế, có quá ít người như ngài trong chính trị.