Tuy Hứa Nam Hạ không nói rõ nhưng Vương Quốc Hoa vẫn nghe ra vài điểm. Quan hệ giữa bí thư Hứa và chủ tịch Đoạn xem ra đã xuất hiện âm điệu không hài hòa. Nguyên nhân cụ thể là gì thì Vương Quốc Hoa không dám hỏi, cũng không dại gì mà hỏi, chuyện này không biết là tốt nhất.
Thực tế cảm quan của Vương Quốc Hoa đối với Hứa Nam Hạ và Đoạn đều tốt, đều là người muốn làm việc.
Chẳng qua quan niệm phát triển của hai người có sai khác, hoặc là nói sai khác này do vị trí quyết định.
Vương Quốc Hoa muốn đi công tác, Sở Sở không khỏi oán giận, Lưu Linh cũng có chút ai oán. Màn đêm buông xuống Lưu Linh ngồi nói chuyện với Vương Quốc Hoa:
- Sở Sở sinh con xong em định ra ngoài ở.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Anh biết rồi, em tự quyết định đi.
….
Xe đi trên đường đến địa phận zx, đường rõ ràng xấu đi nhiều.
- Lãnh đạo, trực tiếp đến nội thành chứ?
Lão Ngũ đột nhiên quay đầu lại nói một câu. Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút sau đó nói:
- Không, trực tiếp tới huyện Văn Sơn.
Trong tay Vương Quốc Hoa cầm một bản báo cáo, bên trên viết về các hạng mục thị xã Bắc Sơn của zx, trong sáu huyện đó có huyện Văn Sơn. Tài chính lần này đạt đến 80 triệu. Tình hình của huyện Văn Sơn này còn tốt hơn huyện Lâm Vượng không ít.
Duẫn Kiệt ngồi bên trên có chút giật mình quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa:
- Lãnh đạo, như vậy không tốt lắm, các đồng chí ở thị xã sẽ có cái nhìn.
Vương Quốc Hoa không ngẩng đầu lên nói:
- Làm việc của anh đi là xong.
Duẫn Kiệt rụt cổ ngậm miệng. Tổ công tác lần này chia làm hai đường, một phía do Trần Đại Hổ mang theo Hạ Hào đến thị xã khác, phía này do Vương Quốc Hoa dẫn Duẫn Kiệt. Duẫn Kiệt ở Ban giám sát cũng tích cực dựa vào tổ chức.
Người ở trong văn phòng lâu đều biết một đạo lý, không sợ lãnh đạo phê bình, chỉ sợ lãnh đạo không nhìn. Văn phòng tỉnh ủy có bao người bởi vì không lọt vào mắt lãnh đạo nên số phận chỉ coi như là không khí.
Bọn họ chỉ có thể ra rìa cả đời.
Khi được biết sẽ đi cùng Vương Quốc Hoa, Duẫn Kiệt đã quyết định tranh thủ biểu hiện tốt để được lãnh đạo tán thành. Không ngờ mình vừa nãy nhắc mà lại bị phê bình. Duẫn Kiệt biết rõ một điều đó là lãnh đạo bề ngoài nhìn thân thiện nhưng lại rất tàn nhẫn.
Huyện Văn Sơn mặc dù là huyện nghèo khó nhưng huyện thành nhìn khá được, Vương Quốc Hoa cảm thấy nó còn hơn huyện thành Nam Sơn trước đây, kiến trúc ven đường và đường xá đều được. Xe ngang qua trường học huyện, Vương Quốc Hoa bảo dừng xe xuống xem một chút.
Trường này cao năm tầng đứng ở đoạn đường này trông như hạc giữa bầy gà. Đứng ngoài nhìn thoáng qua, Vương Quốc Hoa không nhịn được muốn chạy vào lại bị bảo vệ chặn lại.
- Muốn vào phải đăng ký.
Bảo vệ vừa nói vừa nhìn thoáng qua xe Audi của đối phương, Vương Quốc Hoa thân thiện nói:
- Tôi chỉ vào xem một chút thôi.
- Vậy cũng không được, vẫn phải đăng ký.
Bảo vệ có vẻ hơi sợ nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là cười khổ lắc đầu, đứng ở nhìn vào trong. Trong trường này có sân rất rộng, tổng diện tích đúng là làm người ta rất giật mình.
- Trường này xây dựng đẹp đó.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói với bảo vệ, tên bảo vệ có chút tự hào ưỡn ngực nói.
- Đương nhiên rồi, bí thư Lưu huyện Văn Sơn chúng tôi đã nói giáo dục là thứ nhất. Tiền xây dựng trụ sở huyện cũng dùng để xây dựng trường mà.
Vương Quốc Hoa cười với bảo vệ rồi về xe, lão Ngũ hỏi:
- Lãnh đạo, bây giờ đi đâu?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đến ủy ban huyện.
Lão Ngũ hỏi đường rồi đi, không lâu sau xe đến một tòa nhà cũ, sân cũng không có, chỉ là một căn nhà ba tầng loang lổ. Nếu không phải có tầm biển trướng cửa thì người bình thường không nghĩ đây là ủy ban huyện.
Nếu muốn tìm một điểm đặc biệt thì trước tòa nhà có một khu đất bằng lát xi măng, bên trên đỗ vài chiếc xe. Xe tốt nhất là chiếc Mitsubishi, mấy xe khác đều là Poussin, hơn nữa cũng không mới.
Xe Audi khá bắt mắt. Vương Quốc Hoa vừa từ xe xuống, bảo vệ ở bên trong đã đi ra nói:
- Vị lãnh đạo này tới làm gì vậy? Có cần tôi thông báo một tiếng không?
Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý tới ở trước cửa tòa nhà đặt một bàn và ghế mà Hồng Sam trung học hay dùng.
- Tôi muốn gặp lãnh đạo huyện các anh, phiền dẫn đường.
Bảo vệ do dự một chút nhưng vẫn gật đầu nói:
- Vâng, ngài đi theo tôi.
Bảo vệ đi trước dẫn đường, Vương Quốc Hoa đi theo lên lầu, vừa đi vừa nhìn kết cấu tòa nhà.
Trụ sở huyện ủy và ủy ban huyện nằm trong một tòa nhà. Bảo vệ đưa tới tầng ba rồi nói:
- Lãnh đạo, ngài muốn gặp bí thư ay là chủ tịch huyện?
Vương Quốc Hoa cười hỏi:
- Sao? Tôi muốn gặp ai cũng được sao?
Bảo vệ nghe xong cười nói:
- Đừng nói là ngài, dù là dân chúng bình thường mà muốn gặp lãnh đạo huyện phản ánh tình hình cũng có thể.
Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện ra cái tên Lưu Truyền, bí thư huyện ủy huyện Văn Sơn, 40 tuổi, bằng tại chức.
- Xem ra Bí thư Lưu huyện anh rất có uy tín.
Vương Quốc Hoa cười nói, bảo vệ nhỏ giọng nói:
- Đúng thế, Bí thư Lưu ở huyện nói một không hai
Vừa dứt câu có người bên cạnh tức giận nói:
- Trương mặt rỗ, anh nói gì thế hả?
Một tên thanh niên đi tới trừng mắt nhìn bảo vệ:
- Gì gọi là Bí thư Lưu nói một không hai?
Bảo vệ cười hì hì gật đầu nói với tên thanh niên:
- Thư ký Triệu, vị này là lãnh đạo từ thị xã tới muốn gặp Bí thư Lưu.
Tên thanh niên nghe vậy mới nở nụ cười đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Chào ngài, ngài là?
Vương Quốc Hoa bắt tay đối phương rồi nói:
- Tôi là phó chánh văn phòng kiêm chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, tỉnh tiến hành biện pháp đặc thù với các hạng mục xóa đói giảm nghèo, huyện các anh chắc nhận được thông báo chứ?
Nụ cười của đối phương càng sâu hơn, khom lưng gật đầu nói:
- Đã nhận được, Bí thư Lưu hôm trước vừa từ thị xã về và đang tổ chức người phụ trách các phòng ban liên quan họp, học tập chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy. Ngài theo tôi, tôi dẫn ngài lên gặp Bí thư Lưu.
- Tiểu Triệu, nếu Bí thư Lưu đang họp thì tôi không làm phiền. Cậu dẫn tôi tới văn phòng Bí thư Lưu ngồi chờ một chút là được.
Vương Quốc Hoa dặn xong, thư ký Triệu nghe sửng sốt, lập tức nói:
- Được, tôi đưa ngài tới.
Văn phòng Lưu Truyền ở ngay tầng này, sát phòng hội nghị, cửa văn phòng không đóng, bên trong không có gian trong gian ngoài, không có điều hòa.
Văn phòng bài trí rất bình thường, không có ghế sếp lớn chỉ là một bàn làm việc lớn và hai ghế dài, mấy thứ này đã có vài năm lịch sử. Duy nhất mới chính là bộ bàn ghế uống trà.
- Chánh văn phòng Vương, điều kiện đơn sơ ngài đừng để ý.
Thư ký cười cười bưng trà, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Không có gì, anh đi làm việc đi.
Trong phòng hội nghị Lưu Truyền dáng người trung bình nhìn khá nho nhã, giọng nói không lớn nhưng trầm ổn.
- Sáu hạng mục mà chúng ta xin cấp đã được duyệt, có thể làm tốt hạng mục hoàn toàn thay đổi bộ máy khó khăn của huyện Văn Sơn hay không cũng là phải xem cố gắng của mọi người.
Lưu Truyền đang nói chuyện thì thư ký tiến vào, do gấp nên không gõ cửa khiến Lưu Truyền có chút khó chịu nhíu mày nói:
- Tiểu Triệu, có hiểu quy củ không vậy?
Thư ký Triệu lập tức cười giải thích:
- Bí thư Lưu, một lãnh đạo tỉnh ủy tới nói là chủ nhiệm Ban giám sát – Vương Quốc Hoa.
Lưu Truyền đứng bật dậy không dám tin nói:
- Sao thị xã không thông báo, còn lãnh đạo nào khác không?
Thư ký nói:
- Không có ai khác, chỉ mình lãnh đạo, ồ, còn thêm một chuyên viên cùng một lái xe.
- Được rồi, cái cần nói tôi đã nói, cuộc họp hôm nay tới đây là kết thúc. Mọi người về trước nhưng không được ra khỏi trụ sở, chờ thông báo. Tối nay tổ chức liên hoan chào mừng lãnh đạo tỉnh ủy ở nhà khách huyện ủy.
Vương Quốc Hoa yên tĩnh ngồi trên ghế uống trà. Lưu Truyền tới, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên nhìn. Hắn cười cười chủ động nói:
- Là đồng chí Lưu Truyền hả tôi là Vương Quốc Hoa ở Văn phòng tỉnh ủy.
Lưu Truyền đi nhanh vào đưa hai tay ra:
- Chánh văn phòng Vương vất vả rồi, sao tới trước mà không thông báo, tôi mang thành viên bộ máy tới nghênh đón.
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Nói ra anh đừng mất hứng, tôi vốn định lén điều tra kết quả đến trường Nhất trung liền bỏ qua suy nghĩ này.
Lưu Truyền nghe xong cũng cười nói:
- Thì ra là thế, đây không phải công lao của tôi. Huyện Văn Sơn có truyền thống như vậy, mặc dù địa phương nghèo nhưng công trình kiến trúc tốt nhất của huyện đều là trường học. Đảng cộng sản chúng ta không thể không bằng quan chức triều Thanh chứ?
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cười nói:
- Lời này nói như thế nào nhỉ? Đẩy về phía trước triều Minh còn chưa có lịch sử xây nha môn mà.
Vương Quốc Hoa thực tế là khích lệ Lưu Truyền. Chính quyền hôm nay có nơi nào không xây trụ sở? Mặc kệ Lưu Truyền có mục đích gì nhưng chuyện này đáng để khẳng định.
Lưu Truyền thu nụ cười, y mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi thở dài nói.
- Không xây nha môn thì có năng lực gì? Xây trường lại có gì đáng để khoe. Thân là bí thư huyện ủy không thể làm dân chúng toàn huyện thoát nghèo là tôi không làm tròn chức trách. Tôi đã ở huyện Văn Sơn năm năm, tôi định làm thêm năm năm nữa, nhất định phải thay bộ mặt khó khăn của huyện nếu không tôi không yên tâm rời đi.
Vương Quốc Hoa khá đồng cảm gật đầu nói:
- Nói rất đúng,nếu mỗi cán bộ đều nghĩ như anh thì có nơi nào không làm tốt chứ?
Ngoài cửa lúc này có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đứng ở cửa nói:
- Bí thư Lưu, tôi tới.
Lưu Truyền thấy người tới liền cười nói:
- Chủ tịch huyện Tiền tới, vừa nãy tôi đi quá gấp quên gọi anh.
- Chánh văn phòng Vương, tôi là Tiền Hưng Bang, chào mừng ngài đến huyện Văn Sơn chỉ đạo công việc.
Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch không ngờ xuất hiện không cùng lúc, Vương Quốc Hoa làm người từ ngoài đến chỉ có thể coi như chuyện này không xảy ra.
- Tôi tới đột nhiên làm mọi người thêm phiền.
Vương Quốc Hoa đứng lên bắt tay.
- Bí thư Lưu, nơi này quá đơn sơ, có phải mời Vương Quốc Hoa đến nhà khách ở trước không? Lúc này cũng không còn sớm, lát nữa là hết giờ làm thôi.
Tiền Hưng Bang cười hỏi ý Lưu Truyền, Lưu Truyền nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Chánh văn phòng Vương, nếu không làm theo lời chủ tịch Tiền.