- Không có gì, chỉ là cảm thấy bọn em quá vô dụng.
Lưu Linh cười khổ lắc đầu xuống giường, Sở Sở đi tới ôm eo Vương Quốc Hoa, dụi đầu vào ngực hắn, ngẩng lên nói với Vương Quốc Hoa:
- Ông xã, dạy em cách kiếm tiền đi.
- Cái này rất đơn giản, kinh doanh bất động sản thì nhân lúc giá rẻ thì mua nhiều vào, tầm mười năm sau đảm bảo tăng chục lần.
Vương Quốc Hoa rất xác định nói, hai người phụ nữ thật ra lại có chút nghi ngờ.
- Chỉ biết lừa bọn em, bất động sản bây giờ chỉ có thể coi như là bình thường.
Lưu Linh nói một câu khá chuyên nghiệp.
Vương Quốc Hoa rất kiên quyết đáp:
- Sớm muộn có một ngày ngành bất động sản chính là trụ cột cho GDP. Bọn em cứ chờ đến lúc trong người có đến chục tỷ thậ chí còn nhiều hơn.
- Bất động sản thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Lưu Linh vẫn không dám tin, Vương Quốc Hoa nghiêm túc gật đầu. Mặc dù lúc gật đầu khá thương cảm nhưng mẹ nó chứ, đây là xu thế phát triển của tương lai mà. Cải cách nhà ở không phải vì người bình thường có nhà ở của mình mà làm càng nhiều người không mua nổi phòng. Trào lưu lịch sử đang chảy tới trước, Vương Quốc Hoa không cho rằng mình có thể tạo bao kích động, ít nhất bây giờ tác dụng của Vương Quốc Hoa là rất nhỏ.
Bữa tối bắt đầu mà hai người phụ nữ vẫn có chút không yên lòng. Sở Sở mấy lần thò đũa vào đoạt đồ ăn trong bát Vương Quốc Hoa, xem ra làm người giàu đột nhiên cũng không dễ, Sở Sở không thể bình tĩnh lại.
Ăn tối xong hai người phụ nữ vứt việc rửa chén bát lại mà vào phòng ngủ phụ nữ mật mưu. Vương Quốc Hoa dọn dẹp xong ngồi tên ghế xem thời sự, thời sự vừa kết thúc cửa vang lên, từ tiết tấu có thể thấy khá gấp.
Lưu Linh thò đầu ra nhìn thấy Vương Quốc Hoa ngồi không nhúc nhích, cô liền đi ra mở cửa. Vương Quốc Hoa tại sao không nhúc nhích, Lưu Linh không có hỏi, cũng không có ý hỏi, càng không sai Vương Quốc Hoa đi mở cửa, điểm này cô biết chừng mực.
- Giám đốc Lưu, Quốc Hoa bảo tôi tới đây.
Nam Bình biết vị giám đốc công ty nổi tiếng của thị xã Giang Đông, thấy mặt là nhận ra.
Lưu Linh quay đầu lại nhìn rồi thản nhiên nói:
- Bí thư Nam vào đi, Quốc Hoa đang ngồi ngẩn ra ở phòng khách.
Nam Bình lúc này như khác hẳn so với lúc ở khách sạn Phương Đông, cẩn thận vào tay dép, Vương Quốc Hoa không ngẩng đầu mà vẫn ngồi đó hút thuốc. Nam Bình đến gần, Vương Quốc Hoa mới chỉ vào ghế đối diện.
- Ngồi đi.
Vương Quốc Hoa làm như vậy, Nam Bình cảm thấy hơi giật mình, Nam Bình rất tự nhiên hạ thấp vị trí của mình.
- Gần đây anh có làm gì khiến người ta lên án không?
Vương Quốc Hoa đầu tiên xua tay với Lưu Linh, Lưu Linh vào phòng ngủ, hắn mới mở miệng nói. Nam Bình nghe vậy mặt ngưng lại, trong lòng thật ra khá yên tâm.
- Không có, tôi không phải chưa từng mang đuôi làm người, tôi hiểu đạo lý mọi việc có chừng mực.
- Anh nghĩ tiếp đi.
Vương Quốc Hoa không trực tiếp nói vào chủ đề mà đi lòng vòng, chủ yếu là hắn muốn xem thái độ và phản ứng của Nam Bình. Lời này làm Nam Bình có chút khẩn trương, giọng điệu của Vương Quốc Hoa rõ ràng không đúng.
Nhất định là có chuyện gì đó, nhưng là chuyện gì? Nam Bình khổ sở suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhớ ra gì đó vỗ đùi nói.
- Đúng, có một việc là công trình đê Giang Đông. Tôi có cái nhìn khác với thị trưởng, hắn chủ trương chính quyền trực tiếp chỉ định thầu công trình, tôi chủ trương đấu thầu với bên ngoài, cuối cùng hội nghị thường ủy thông qua chính là đấu thầu. Đấu thầu giai đoạn một đã kết thúc, ngày kia sẽ bắt đầu cạnh tranh đấu thầu công trình chính, vấn đề có phải là cái này không?
Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi gật đầu nói:
- Anh mau cho người đi điều tra xem đấu thầu có xảy ra chuyện không?
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, Vương Quốc Hoa lại như nhớ ra gì đó, mặt biến sắc vội vàng đứng lên nói:
- Tôi vào toilet.
Vừa nói Vương Quốc Hoa đứng lên đi vào toilet, nửa tiếng sau hắn mới đi ra.
Vẻ mặt Nam Bình không còn trấn định như trước nữa, xanh mặt ngồi đối diện hút hết điếu thuốc mới nói.
- Mai Vũ động tay chân ở trong đó, người bên dưới còn tưởng là ý của tôi.
Vương Quốc Hoa không nói gì, cũng may phát hiện kịp thời, đợi đến khi công trình tiến hành được một nửa hoặc là kết thúc mới biết thì Nam Bình chết không có chỗ chôn.
- Mai Vũ tìm người đòi năm triệu bán suất, ngài thấy bây giờ nên làm như thế nào?
Nam Bình do dự một chút nhưng vẫn hỏi. Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Còn có thể làm thế nào nữa? Lập tức cho cảnh sát điều tra.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa không nhịn được tức giận, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Nam Bình, Nam Bình sợ quá rụt cổ lại.
- Quốc Hoa, có thể trả tiền lại sau đó nói tiếp không?
Nam Bình cúi đầu không quá tự tin nói.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, hắn thấy không đáng cho Nam Bình. Mai Vũ trông cũng bình thường, tuổi không nhỏ, trời mới biết Nam Bình thích gì ở ả. Nhưng cái này hắn không thể không giúp, mọi người cùng chung chiếc thuyền mà. Chuyện này còn không thể chờ người khác lộ ra, truyền tới tai bí thư Hứa mới là rất nghiêm trọng. Phía trước mới có vụ Ngôn Lễ Hiếu, bây giờ lại thêm một bí thư thị ủy, hai cán bộ cấp giám đốc sở cùng có vấn đề thì bí thư Hứa còn đâu thể diện.
- Cuộc đấu thầu cuối cùng lập tức dừng lại sau đó tiến hành đấu thầu công khai, trong suốt, tất cả chi tiết đều phải công khai, cứu vãn ảnh hưởng. Công trình đê điều Giang Đông quan hệ đến an toàn mạng sống của 800 ngàn dân nội thành Giang Đông, nếu ai dám gian lận thì kiên quyết xử lý.
Vương Quốc Hoa nói rất nghiêm túc. Nam Bình nếu như không biết làm như thế nào nữa thì Vương Quốc Hoa nhất định sẽ thu tay lại.
- Được, tôi nhớ, bây giờ tôi phải về ngay.
Nam Bình vừa nói đứng lên ngay. Vương Quốc Hoa chặn lại.
- Không ăn cơm ư? Tôi đi hâm lại đồ ăn, anh ăn chút rồi đi. Bí thư Nam, nói câu này anh có thể không thích nghe, ả Nam Bình kia quá tham lam, quá to gan, nghĩ biện pháp chặt đứt đi.
Nam Bình không ngờ Vương Quốc Hoa còn quan tâm việc mình ăn cơm hay không, hắn khá cảm động.
- Ăn thiếu một bữa cũng không chết được, tôi phải về ngay nếu không có ăn cũng không vào.
Vương Quốc Hoa cũng không miễn cưỡng, đưa tới cửa rồi đột nhiên nói:
- Chờ xử lý xong việc này thì nhớ báo cáo với biến hoá. Chuyện này không dấu diếm được, không bằng chủ động báo cáo.
Nam Bình rất rõ ràng ngẩn ra một chút, đạo lý trong này không khó suy nghĩ cẩn thận. Hắn khẽ gật đầu rồi rời đi.
Về phòng Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng. Rất nhiều chuyện thật sự không tuân theo ý mình. Vương Quốc Hoa cũng không có biện pháp yêu cầu người khác làm như hắn.
Từ lúc trở lại những chuyện xảy ra với hắn và người bên cạnh hắn đã có biến hoá không nhỏ nhưng vẫn giới hạn ở xung quanh hắn. Vương Quốc Hoa rất cố gắng nên có thể thay đổi một chút. Mặc dù năng lực của hắn bây giờ có thể thay đổi nhiều hơn nhưng thực tế không nhất định đã làm tốt hơn người khác.
Tiếng thở dài của Vương Quốc Hoa là do hắn phát hiện một vấn đề đó là mình ở trong chính trị đã dần dần bị đồng hóa. Cái này không phải việc làm người ta vui vẻ. Ngồi trên ghế hút thuốc, Vương Quốc Hoa lại phát hiện ra một vấn đề, lúc đầu mình vào nhà nước cũng không có ý đò đi quá xa, đơn giản chỉ là muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của mình, làm cuộc sống của mình dễ chịu hơn một chút mà thôi. Cái gọi là làm thiên hạ đi theo ý chí của mình có lẽ không bao giờ tồn tại được. Hoặc là nói theo quyền lợi không ngừng tăng lên, trong lòng Vương Quốc Hoa từ từ nẩy sinh sự hào hùng. Suy nghĩ này làm Vương Quốc Hoa thấy quá vô nghĩa. Có lẽ nên kiên trì bò lên trên, mấy thứ chuyện quốc gia đại sự không dễ chơi.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Quốc Hoa, nhìn số máy gọi tới, Vương Quốc Hoa nghe điện. Bên kia truyền tới giọng của Ngôn Lễ Hiếu.
- Sao rồi?
Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Ngôn Lễ Hiếu thở dài một tiếng.
- Cũng may, chẳng qua tôi cảm thấy trong lời nói của Nam Bình có điểm không thật.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Tôi cũng biết như vậy nhưng không cần phải nói hắn làm gì, như vậy không thú vị.
Ngôn Lễ Hiếu cười ha hả:
- Được rồi, việc này tôi cũng ngẫu nhiên biết mà thôi, đơn tố cáo được đưa tới chỗ Đoạn Phong mấy ngày rồi, chủ tịch tỉnh xem ra muốn chờ chuyện đến mức không thể cứu vãn rồi mới ra tay.
Một ngày trước Quốc khánh, căn cứ tài liệu báo cáo các nơi, công tác của Ban giám sát được lãnh đạo văn phòng khen ngợi. Trên hội nghị trưởng ban thư ký Hô Diên nói đại khái chính là trong quá trình học tập chỉ thị tinh thần của lãnh đạo tỉnh ủy, Ban giám sát đã khắc sâu lĩnh hội ý của lãnh đạo, linh hoạt triển khai công việc giám sát trong toàn tỉnh và đạt thành tích xây dựng. Tron báo cáo của Đảng ủy các cấp cũng cao độ khen ngợi nhân viên công tác của Ban giám sát tỉnh ủy trong quá trình giám sát thực địa đã xâm nhập cơ sở, không sợ khổ, không sợ mệt, luôn chiến đấu ở tuyến đầu.
Tình hình thực tế là các thành phố, thị xã quả thật có khẳng định công tác của Ban giám sát nhưng cao độ tán dương chỉ có thị xã Giang Đông. Hết lần này tới lần khác thị xã Giang Đông đứng đầu các thị xã toàn tỉnh về kinh tế, có tính đại biểu. Căn cứ vào nhân tố này nên lãnh đạo văn phòng sau khi nhận định nhiều mặt mà có kết luận này.
Khen bằng miệng nhìn qua không đại biểu gì nhưng quan trọng nhất là sắp tới cuối năm, muốn bình chọn đơn vị xuất sắc. Lúc này xuất hiện lời khen thì có hàm nghĩa gì mọi người cũng có thể đoán được.
Quốc khánh thành phố Việt Châu cử hành một loạt hoạt động chúc mừng. Ban giám sát tỉnh ủy thật ra khá rảnh rỗi. Vương Quốc Hoa cũng có thể ở nhà qua kỳ lễ quốc khánh nhàn rỗn. Nhà thì Sở Sở đã xem xong, cách trụ sở tỉnh ủy 10 phút đi xe, nằm trong một tiểu khu mới xây dựng, đã trả tiền lấy phòng còn tìm công ty đến lắp đặt, kế hoạch là sau đợt nghỉ lễ sẽ khởi công lắp đạt. Tạm thời mà nói Vương Quốc Hoa mỗi ngày hết giờ làm có hai chỗ để đi, một là phòng thuê dài hạn ở khách sạn, một là ở chỗ Lưu Linh. Thực ra đi đâu cũng giống nhau, hai người phụ nữ luôn ở cùng nhau. Lần này hai cô cùng mang Hiểu Lâm lên Bắc Kinh nói là đi khám bệnh.
Vương Quốc Hoa ở lại khách sạn là lựa chọn không sai, mặc dù mạng qua máy điện thoại rất chậm nhưng Vương Quốc Hoa không có lựa chọn tốt hơn. Chủ yếu là bây giờ dù lên mạng cũng không có nhiều tin tức hay là nơi để tán chuyện. Cũng may tỉnh thành có mấy quán, mấy quán này đánh game là chủ yếu, lên mạng là phụ. Đường đường Vương Quốc Hoa –- Chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy rất nhàm chán ở khách sạn hỏi lễ tân khách sạn rồi sang một quán gần đó.
Không khí toàn khói thuốc khá đặc, một đám người hô to gọi nhỏ “Bên trái, bên phải”, “Bên cửa sổ” “Cẩn thận, có địch” “Ngu, đã nói có địch mà” Không biết lúc nào game đế chế bị Cs thay thế. Vương Quốc Hoa cũng chỉ đánh quen đế chế, còn C s thì hoàn toàn không chơi, hắn có chút thất vọng tìm một vòng phát hiện toàn là người chơi C s, vì thế hắn đành phải buồn bã rời đi.
Vương Quốc Hoa vừa đi tới cửa đơn dưới lầu thì đám người đột nhiên vọt vào cửa đơn, có người gọi:
- Mục tiêu ở tầng hai, động tác phải nhanh.
Vương Quốc Hoa đứng ven đường mặc niệm cho quán nét này một phút rồi mới rời đi.
Vương Quốc Hoa đang không biết có lên về khách sạn hay là đến thư viện mua vài quyển sách thì máy điện thoại trong túi không ngừng vang lên. Hắn lấy ra thấy là số lạ, không có chút ấn tượng nào.
Vương Quốc Hoa vẫn nghe, bên kia truyền lại tiếng của Du Khánh Dương:
Một cán bộ cấp phó giám đốc sở báo cáo với cấp huyện, đây là chuyện gì? Vương Quốc Hoa nhớ đến việc mình nói với Trần Mộc Căn nên có chút khó chịu lớn tiếng nói:
- Lúc ấy anh cũng ở đó mà.
Du Khánh Dương cười hì hì giải thích:
- Trong thời gian này cục trưởng Tư Mã rất phối hợp công việc của tôi, nhân tình này không thể bỏ được. Hơn nữa lần này quả thật có chút chuyện, chuyện liên quan đến một đồng chí ở Ban giám sát của cậu, cục trưởng Tư Mã rất thật trọng, muốn liên lạc với cậu mà không có cách nên đành phải nhờ tôi liên lạc giúp.
- Mẹ chứ, đến đây đi.
- Nói địa điểm.
Vương Quốc Hoa nghe nói liên quan tới người ở Ban giám sát đành miễn cưỡng đáp ứng đi một chuyến.
- Linh Lung, chuyện bắt đầu từ nơi này mà.
Vương Quốc Hoa trực tiếp dập máy từ từ về. Ở khách sạn còn có chiếc cặp, đi về cũng chỉ mất có năm phút
Ở cửa khách sạn, Tư Mã có chút nóng nảy như lửa đốt mông, xa xa thấy Vương Quốc Hoa đi bộ tới, cục trưởng Tư Mã vội vàng tiến lên nói.
- Tác phong của chủ nhiệm Vương Quốc Hoa đúng là đơn giản, đáng để mọi người học.
Học mẹ mày, ông ở đây. Vương Quốc Hoa liếc nhìn hắn, không có ý gật đầu mà tiếp tục đi vào trong. Hắn có thể chấp nhận gặp Tư Mã là do nể mặt Du Khánh Dương. Cục trưởng Cục văn hóa cấp phó giám đốc sở thì sao chứ, hắn không phải xem thường chức vụ này mà coi thường chính bản thân Tư Mã.
Bên cạnh Du Khánh Dương vẫn là một mỹ nữ chẳng qua không phải cô em lúc nãy. Vương Quốc Hoa thầm than trong lòng rồi trừng mắt nhìn Du Khánh Dương đang chắp tay cười hì hì với mình. Hắn đi tới đối diện ngồi xuống ghế. Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra, cô gái kia rất biết điều lấy bật lửa châm giúp.
- Tôi rất nhiều việc, có gì nói nhanh đi.
Vương Quốc Hoa trong lòng biết rõ loại người như Du Khánh Dương không thấy thỏ thì không tung chim ưng, không có việc tốt thì hắn mặc kệ.
Tình hình thực tế là sau chuyện lần trước trưởng ban thư ký Trần được cục trưởng Tư Mã chủ động mời nhiều lần nên hai ngày trước đã bí mật gặp mặt nói chuyện. Nội dung chính là trưởng ban thư ký Trần nhắc nhở cục trưởng Tư Mã một chút, có lãnh đạo tỉnh ủy có cái nhìn rất không tốt đối với hắn, đề nghị thị ủy điều chỉnh công việc của hắn.
Lần này làm cục trưởng Tư Mã ăn ngủ không ngon, vội vàng làm theo chỉ thị của trưởng ban thư ký tìm được Du Khánh Dương cũng mấy không ít thủ đoạn, lúc này mới có cơ hội này. Đương nhiên cục trưởng Tư Mã không phải là nhờ không, hai hôm nay cũng nghe được một vài chuyện.
- Chủ nhiệm Vương Quốc Hoa, chuyện là như thế này, chủ nhiệm Tạ ở Ban giám sát gần đây vẫn nói chuyện giúp một cửa hàng ghi âm. Anh cũng biết làm công việc của chúng tôi có áp lực không nhỏ. Cửa hàng kia điều tra ra là ghi lậu rất nhiều băng đĩa, còn cả các băng với nội dung đồi trụy.
Cục trưởng Tư Mã biết đây là cơ hội hiếm có, nhìn ý của Vương Quốc Hoa không phải là không muốn thấy mình sao, vì vậy hắn không đi vòng vo, nói thẳng ra đề tài mà Vương Quốc Hoa có thể có hứng thú. Có lẽ chuyện này không thể đánh động Vương Quốc Hoa, về mình sẽ viết báo cáo tốt tốt một chút, bị người nhớ đến không bằng mình chủ động một chút.
Nói xong cục trưởng Tư Mã đầy trông mong nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Bên trưởng ban thư ký Trần đã đồng ý ra mặt hòa giải giúp, đương nhiên cục trưởng Tư Mã cũng phải hiếu kính.
- Chỉ có việc này ư?
Vương Quốc Hoa gần như không có bất cứ phản ứng gì giống như đây không phải việc lớn.
Cục trưởng Tư Mã rơi vào tuyệt vọng, không ngờ Vương Quốc Hoa căn bản không để ý việc này. Hắn cẩn thận nghĩ cũng đúng, Vương Quốc Hoa muốn xử lý Tạ Vệ Quốc còn cần dùng việc này sao? Cục trưởng Tư Mã thoáng dùng mắt nhìn Du Khánh Dương.
Du Khánh Dương cười hì hì đẩy đẩy mỹ nữ bên cạnh, đuổi hai cô em đi ra, hắn mới cười nói:
- Quốc Hoa, cho tôi ít mặt mũi, coi như tôi nợ cậu.
Du Khánh Dương rất ngưu nhưng làm trong ngành giải trí mà muốn thị trường ở một nơi thì cần quan hệ nếu không hắn sao có thể làm lớn được. Thị trường thành phố Việt Châu rất lớn, có quan hệ tốt với cục trưởng Tư Mã đương nhiên là tốt, nếu đổi lại thành người khác sẽ rất phiền phức.
Du Khánh Dương nói chuyện với giọng điệu này, Vương Quốc Hoa biết không cho mặt mũi là không được. Từ bản chất mà nói nếu không phải là thị ủy tiến hành điều chỉnh, Vương Quốc Hoa cũng không có cách gì với Tư Mã. Chủ yếu là Trần Mộc Căn không nghĩ như vậy, bản lĩnh khác thì Vương Quốc Hoa không có nhưng lại có bản lĩnh nói chuyện trước mặt bí thư Hứa. Bây giờ Vương Quốc Hoa nhớ đến tạm thời chưa chắc có việc nhưng sau này thì sao? Về sau Vương Quốc Hoa xử lý thì mới là vấn đề.
Vương Quốc Hoa lấy điếu thuốc ra nhìn thoáng qua cục trưởng Tư Mã, vị này khá thứ thời châm lửa. Vương Quốc Hoa hút một hơi mới nhìn Du Khánh Dương:
- Được, tôi nể mặt anh, chuyện này về sau không nhắc tới nữa.
- Cảm ơn, nghe nói vợ cậu đến Bắc Kinh? Hay là tôi dẫn cậu đi chơi vài ngày.
Du Khánh Dương cười hì hì nói ra một đề nghị khá hấp dẫn. Vương Quốc Hoa không hề cảm kích đứng lên nói:
- Được rồi, anh có thể mang tôi đi đâu chơi chứ?
Lúc Vương Quốc Hoa định đi, cục trưởng Tư Mã kịp thời lấy một phong bì đưa tới bằng hai tay. Mặt Vương Quốc Hoa cứng lại, Du Khánh Dương thấy thế có chút khẩn trương trừng mắt nhìn Tư Mã:
- Chút đồ này còn không bằng tiền tiêu vặt của Quốc Hoa.
- Chỉ là chút tâm ý mà thôi.
Tư Mã vẫn không yên tâm mà nói thêm.
Vương Quốc Hoa trực tiếp bước đi, không quay đầu lại, lên thang máy biến mất.
Du Khánh Dương nhìn Vương Quốc Hoa đi xa mới quay đầu lại nhìn Tư Mã đang khá xấu hổ. Hắn vừa bực vừa buồn cười.
- Hắn nếu có thể lấy tiền đối phó thì anh còn muốn tìm tôi làm gì?
Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy mình quá rối rắm, một quan chức muốn giữ bản thân mình đúng là quá khó khăn.
Chuyện Tạ Vệ Quốc thì Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không quản hắn, làm hắn nhảy lên cho thành sự thật rồi nói tiếp. Hơn nữa đấu tranh trong Ban giám sát, Vương Quốc Hoa không thể nào tự mình ra tay.
Về phòng vừa bật máy tính lên thì điện thoại vang lên. Vương Quốc Hoa cầm lấy ừ một tiếng, quả nhiên là kiểm tra.
Đương nhiên Sở Sở vẫn có lý do là xin chỉ thị mình muốn hùn vốn mở công ty với Lưu Linh, đăng ký công ty có nên lấy tên mình không. Cô cũng thuận tiện thông báo cô bé Hiểu Lâm được Thu lão chẩn bệnh và nói có chín phần sẽ chữa khỏi.
- Em tự quyết định đi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không vạch trần bản chất cuộc điện này.
- Ý của ông nội là không cho em đi kinh doanh, nói kinh doanh không bằng đến công ty nhà nước làm. Anh thấy sao?
Sở Sở lại nói.
- Em tự quyết định.
Vương Quốc Hoa vẫn trả lời như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Sở rất có chủ kiến.