Phù Diêu

Chương 411: Chương 411: Không chịu bỏ qua (2)






- Vương Quốc Hoa, đây là Cục công an, không phải nhà mày. Dù là nhà mày cũng cần phải biết điều với Cục trưởng Mao.

Đái Quân có chút không nhịn được nên lớn tiếng nói.

Đái Quân vừa định gây rối đã cảm thấy cả người lạnh toát, Cao Thăng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, xoay người sang bên. Động tác này làm vết thương của hắn bị động.

- Được, tao nói chuyện pháp luật với mày. Có thư ký Mạnh ở đây, tôi hỏi mày, bạn tao Lưu Linh là nhà kinh doanh hợp pháp, phó cục trưởng Quản dựa vào gì dẫn người đưa cô ấy đi, xin hỏi chứng cứ đâu?

Vừa nói Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Lưu Linh.

- Lưu Linh, em nói với Cục trưởng Mao vừa nãy đã xảy ra chuyện gì ở phòng thẩm vấn.

- Đái Quân này có phải công an không? Nếu không phải thì sao hắn lại vào phòng thẩm vấn, còn uy hiếp tôi, động tay động chân với tôi. Nếu không phải tôi từ nhỏ tập võ thì đã bị động chạm rồi. Tôi xin hỏi Cục trưởng Mao, trước mặt cảnh sát, một người không phải cảnh sát không ngờ muốn làm gì thì làm là sao? Đây là pháp luật sao?

Lưu Linh không ngừng đặt câu hỏi.

Cục trưởng Mao biết một chút chuyện trải qua. Vừa nãy nếu không có mặt Mạnh Vũ Vi ở đây, Cục trưởng Mao và phó cục trưởng Quản định xử lý êm chuyện. Nhưng Mạnh Vũ Vi lúc này lại đi lên nhìn Cục trưởng Mao.

- Cục trưởng Mao, chuyện này tôi về giải thích với bí thư Lâm như thế nào bây giờ?

Mạnh Vũ Vi nói coi như đẩy Cục trưởng Mao tới góc chết, chuyện hôm nay nếu không xử lý nhân viên liên quan thì không thể xong việc. Nhưng nhìn Đái Quân, Cục trưởng Mao lại không hạ quyết tâm được. bí thư Lâm không dễ lừa, thị trưởng Dương cũng không dễ chọc.

Suy nghĩ một chút, Cục trưởng Mao nhỏ giọng nói với Mạnh Vũ Vi.

- Thư ký Mạnh, hay là tìm chỗ nói riêng vài câu?

Mạnh Vũ Vi cười lạnh nói:

- Cục trưởng Mao, chuyện này có quan hệ gì với tôi chứ? Tôi chỉ tới xem mà thôi.

Cục trưởng Mao hơi sa sầm mặt lại, Mạnh Vũ Vi lại thản nhiên nói:

- Cục trưởng Mao, tôi cảm thấy cần phải làm rõ chân tướng sự việc. chủ tịch Vương mặc dù còn trẻ nhưng không phải là người không biết lý lẽ.

Mạnh Vũ Vi đây là quyết định nhắc Cục trưởng Mao một câu đó là bí thư Lâm bảo mình tới cũng là có ý làm việc theo hoàn cảnh.

Cục trưởng Mao nghe vậy cũng thấy có vấn đề. Hắn không ngu, cẩn thận nghĩ liền muốn tát mạnh vào mặt mình. Việc này rất rõ ràng, Vương Quốc Hoa chiếm lý, hắn dám nói đánh gãy chân người cơ mà.

Bình tĩnh lại, Cục trưởng Mao thầm hận phó cục trưởng Quản, mẹ nó chứ, đây là việc gì thế hả? Chọc vào ai vậy hả? Cục trưởng Mao thật ra biết tổ điều tra trên tỉnh xuống nhằm vào ai. Vấn đề là dù Vương Quốc Hoa bị túm cùng lắm hắn điều đi nơi khác là được mà. Đổi nơi khác tiếp tục làm quan đâu phải chưa từng xảy ra. Bây giờ mình ngu ngốc đốp lại không phải tự chuốc phiền phức sao?

- Thư ký Mạnh, có phải nên báo cáo với lãnh đạo thị ủy một chút không?

Cục trưởng Mao thu lại mặt lạnh, cười hỏi một câu. Cục trưởng Mao muốn thử lần cuối, chẳng qua lại gặp phải câu nói này:

- Được, tôi báo cáo với bí thư Lâm.

Chữ báo cáo Mạnh Vũ Vi gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này hắn còn muốn lấy Dương Quốc Minh đè mình sao? Mạnh Vũ Vi tức, cô quay sang Vương Quốc Hoa lại cười rất tươi.

- Chủ tịch Vương, cho tôi mượn điện thoại được không?

Vương Quốc Hoa lấy máy, Cục trưởng Mao hốt hoảng vội vàng cười làm lành.

- Thư ký Mạnh, chủ tịch Vương, tôi thấy việc này có thể xử lý nội bộ không, lãnh đạo đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy.

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Cao Thăng lẩm bẩm một tiếng làm mặt Cục trưởng Mao đỏ lên, cũng may ánh sáng trên hành lang hơi tối nên không rõ.

- Hai vị, xem thế này có được không, phó cục trưởng Quản làm trái quy định, Đảng ủy cục sẽ phê bình bằng miệng. Đái Quân gây mất trật tự công việc bình thường của Cục công an nên bị tạm giam 24 tiếng.

Cục trưởng Mao nói xong, Mạnh Vũ Vi không nói gì mà là nhìn Vương Quốc Hoa.

Cục trưởng Mao phát hiện chi tiết này càng hận phó cục trưởng Quản và Đái Quân, thầm nghĩ không có bản lĩnh đừng gây chuyện. Đồng thời hắn cũng thầm nghĩ thái độ của Mạnh Vũ Vi chính là thái độ của Lâm Tĩnh. Nói như vậy tổ điều tra trên tỉnh xuống chắc đã làm gì được Vương Quốc Hoa.

- Chủ tịch Vương, tôi nói chuyện riêng một chút được không?

Cục trưởng Mao quyết đoán tìm Vương Quốc Hoa, chiêu này quả nhiên có tác dụng. Vương Quốc Hoa không nói được hay không mà chỉ hơi do dự. Cục trưởng Mao mừng thầm vội vàng mở văn phòng nói.

- Mời chủ tịch Vương vào đây.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Đái Quân, cuối cùng cũng đồng ý vào trong. Mạnh Vũ Vi chờ cửa đóng lại mới nói với người khác.

- Chúng ta cũng tìm chỗ ngồi xuống đi.

Phó cục trưởng Quản vội vàng gọi hai cảnh sát tới đưa Đái Quân vào phòng thẩm vấn nghỉ ngơi, đây là muốn để người khác xem. Đương nhiên bây giờ Đái Quân bị thảm như vậy, đương sự cũng tiêu cơn giận, bình tĩnh lại rồi. chuyện đến bây giờ Mạnh Vũ Vi cũng tốt, Vương Quốc Hoa cũng được cũng không thể lầm gì được Cục trưởng Mao. Dù là đâm lên thị ủy thì nhiều lắm chỉ là cảnh cáo mà thôi.

Mười phút sau Vương Quốc Hoa và Cục trưởng Mao xuất hiện trong phòng mọi người đang nghỉ, Vương Quốc Hoa và Cục trưởng Mao đều nở nụ cười như chưa xảy ra chuyện gì vậy.

- Muộn rồi, về nghỉ đi.

Vương Quốc Hoa nói, mọi người đứng lên, Cục trưởng Mao đưa ra tận cổng, chuyện đến đây coi như xong.

Cục trưởng Mao quay đầu lại thấy phó cục trưởng Quản mặt mày hốt hoảng đứng sau, nụ cười trên mặt biến mất ngay. Hắn lạnh lùng nói.

- Lão Quản, không ngờ anh lại giỏi như vậy.

Phó cục trưởng Quản đang không biết nên giải thích như thế nào thì Cục trưởng Mao đã nói tiếp.

- Trước hết nói với anh một câu trong hội nghị đảng ủy cục ngày mai sẽ điều chỉnh phân công, sau này mảng trị an giao cho lão Mã, hậu cần và công đoàn do anh phụ trách.

Phó cục trưởng Quản mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải cảm ơn Cục trưởng Mao, chức phân cục trưởng nơi này của mình chưa bị mất.

- Cảm ơn cục trưởng, vậy Đái Quân nên làm như thế nào?

Phó cục trưởng Quản nhỏ giọng nói một câu, Cục trưởng Mao tức giận nói:

- Làm sao ư? Anh nói làm sao? Anh đi giải thích với thị trưởng Dương đi. Nhốt 15 ngày, chấp hành ở phân cục.

Nói xong Cục trưởng Mao xoay người lên xe.

Mẹ nó chứ, còn phải chiếu cố thằng khốn Đái Quân mười năm ngày, phó cục trưởng Quản sao vui vẻ được. Hơn nữa còn phải giải thích với thị trưởng Dương, còn phải không liên quan tới Cục trưởng Mao, đây đúng là làm khó người.

Phó cục trưởng Quản bất đắc dĩ tìm tới Đái Quân nói chuyện. Đái Quân nghe xong nhảy dựng lên.

- Lão Quản, anh giỏi nhốt tôi xem. Tôi phải ra ngoài tìm người giết thằng chó Vương Quốc Hoa.

Do quá kích động làm chạm vết thương, Đái Quân đau đớn rên lên.

- Đái Quân, anh đừng làm khó tôi, yên tâm ở đây dưỡng thương. Đúng, anh cho tôi số điện thoại của thị trưởng Dương.

Phó cục trưởng Quản coi như khách khí, Đái Quân ngoài miệng tuy cứng nhưng trong lòng đã sớm mềm lại. Ánh mắt giết người ủa Cao Thăng làm hắn sợ hãi. Đái Quân thầm nói với mình đừng bây giờ chạm mặt với thằng đó nữa.

Dưỡng thương cũng được, nghĩ đến mình bị đánh, Đái Quân rất tức giận. Ném cho phó cục trưởng Quản số điện thoại, hắn còn lẩm bẩm nói.

- Lão Quản, nói chuyện với cậu tôi thì anh chú ý một chút. Đúng, có thể lấy một phòng ở khách sạn gần đây không? Nhốt ở đâu không phải là nhốt.

Biết phòng khách sạn một ngày bao tiền không? Phó cục trưởng Quản đau lòng nhưng vẫn phải gật đầu nói.

- Tôi phải gọi điện cho lãnh đạo trước đã.

Đái Quân cho số không phải là số cần qua tay thư ký nên rất nhanh bên kia đã nghe điện.

- Thị trưởng, chào ngài, tôi là Tiểu Quản Cục công an.

Trên thực tế phó cục trưởng Quản chỉ nhỏ hơn Dương Quốc Minh ba tuổi, vậy mà xưng Tiểu Quản rất thuận miệng.

- Ừ, là anh hả, có việc gì?

Dương Quốc Minh có chút ấn tượng với phó cục trưởng Quản, chủ yếu là do Đái Quân đã dẫn tới gặp một lần. Bên Cục công an, cục trưởng Mao mặc dù đi lại gần với thị trưởng Dương nhưng cuối cùng vẫn không cùng tuyến. Vì thế thị trưởng Dương rất thích ở Cục công an có một người có thể sai khiến được.

- Chuyện là như thế này…

Phó cục trưởng Quản giới thiệu qua tình hình, Dương Quốc Minh hơi chùng xuống, cuối cùng rất uy nghiêm nói.

- Mao Ích Trí làm rất đúng, không có quy củ là không được. Chẳng qua Tiểu Quản, tôi phải phê bình anh, Đái Quân không hiểu chuyện, anh không nên để mặc nó làm càn như vậy. Không nên vì nó là cháu tôi mà có đối xử đặc thù.

Phó cục trưởng Quản vội vàng nói:

- Thị trưởng, tôi đang lấy phòng ở khách sạn, Đái Quân bị thương nhẹ, tôi để cậu ấy ở khách sạn nghỉ ngơi nửa tháng.

- Ừ, cứ như vậy đi.

Nói xong Dương Quốc Minh dập máy, mặt tuy bình tĩnh nhưng tay cầm điện thoại đã lộ rõ gân xanh. Dương Quốc Minh rất tức giận không vì Vương Quốc Hoa, không vì họ Mao mà là vì Lâm Tĩnh phái Mạnh Vũ Vi tới hiện trường. Dương Quốc Minh không biết Mạnh Vũ Vi tới là do Vương Quốc Hoa gọi tới, chỉ biết là Lâm Tĩnh ra tay. Về phấn nói đến Vương Quốc Hoa, Dương Quốc Minh bây giờ cũng không quá lo lắng. tổ điều tra xuống thì dù không có tật xấu cũng có người khiến hắn có tật xấu.

- Anh không nên tới.

Trong xe khá tối, Lưu Linh lo lắng nói.

Thực tế Lưu Linh tin Vương Quốc Hoa nhất định sẽ tới. Vương Quốc Hoa cầm tay cô thật chặt.

- Anh nợ em rất nhiều, sau này sợ là càng nhiều hơn. Anh nếu không tới thì sau còn mặt mũi nào để gặp em.

Lưu Linh không nói gì chỉ dựa đầu vào vai hắn.

Mạnh Vũ Vi về lại thị ủy, Lâm Tĩnh còn đang làm việc. Nói thật Mạnh Vũ Vi nhiều khi rất phục sự chăm chỉ của Lâm Tĩnh.

- Về rồi à.

Lâm Tĩnh thấy Mạnh Vũ Vi liền chủ động nói. Mạnh Vũ Vi gật đầu cười nói.

- Vâng, đã xử lý xong. Vương Quốc Hoa và Mao Ích Trí đạ thành thỏa thuận.

Lâm Tĩnh nghe xong phì cười.

- Đạt thành thỏa thuận, là sao?

- Tĩnh tỷ, chuyện tổ công tác chị thấy sao?

Mạnh Vũ Vi cười hỏi một câu, Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút thở dài nói.

- Làm không ổn không chừng chủ tịch tỉnh Miêu sẽ ngã ngựa.

Mạnh Vũ Vi ra vẻ kinh ngạc nói:

- Tĩnh tỷ, chị phân tích rõ cho em nghe đi.

- Cái này có gì phải phân tích? Hứa Nam Hạ là ai? Vương Quốc Hoa là ai? Đây đều là nhân tài hiếm gặp. Hứa Nam Hạ nhập ngũ rồi về công tác ở địa phương, mấy chục năm từ một cán bộ bình thường thành bí thư tỉnh ủy, ủy viên Bộ chính trị, đây chỉ dựa vào gia thế mà được sao? Vương Quốc Hoa từ lúc xuất hiện dưới mắt chúng ta có lúc nào mà em thấy hắn làm việc không có kế hoạch không? Nếu là chị nói thì không chừng Hứa Nam Hạ và Vương Quốc Hoa đang đào hố to chờ người nhảy xuống.

Lâm Tĩnh cười lạnh nói, Mạnh Vũ Vi lộ vẻ khiếp sợ.

- Không tới mức đó chứ?

- Sao không phải? Em xem lý lịch của Miêu Hàm sẽ biết. Y trước làm bí thư thị ủy quận Hồng Sam, rồi bí thư thị ủy Giang Đông, phó chủ tịch thường trực tỉnh, chủ tịch tỉnh. Hứa Nam Hạ đặt Vương Quốc Hoa ở quận Hồng Sam, đặt chị ở thị xã Giang Đông không phải là trùng hợp đâu.

- Chị nói Vương Quốc Hoa đến quận Hồng Sam em còn có thể hiểu nhưng chuyện này có quan hệ gì với chị.

Lâm Tĩnh không nhịn được cười.

- Con bé ngốc này, Miêu Hàm là phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh, Ủy viên trung ương đảng đó.



Tổ điều tra của tỉnh cuối cùng đã đến thị xã Giang Đông, là một số người rất không hài lòng đó là tổ trưởng chỉ là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Ngôn Lễ Hiếu. Mấy đơn vị khác đều chỉ phái cấp phó. Thị ủy Giang Đông cũng phái nhân viên không thể quá cao, là Phó bí thư Thị ủy Nam Bình.

Nhìn bố trí như vậy, Vương Quốc Hoa cũng yên tâm.

Bộ máy quận ủy, ủy ban quận Hồng Sam đứng ven đường nghênh đón tổ điều tra tới đã là việc ngày hôm sau. Tổ điều tra không ngờ ở lại thị xã Giang Đông một hôm, không trực tiếp xuống quận Hồng Sam.

Quy cách đội xe của tổ điều tra không quá cao, có hai xe cảnh sát duy trì trật tự đi rước, sau, một xe 16 chỗ, ba xe Audi, trong đó có một xe Audi của phó bí thư thị ủy Nam Bình.

Càng bất ngờ chính là tổ trưởng tổ điều tra Ngôn Lễ Hiếu đến khách sạn liền lập tức tiến hành công tác điều tra. Tổ điều tra chia làm hai bộ phận, một bộ phận do phó bí thư thị ủy Nam Bình dẫn đội đến Khu khai phát, một do Ngôn Lễ Hiếu dẫn đội nói chuyện với lãnh đạo chủ yếu của quận ủy Hồng Sam.

Theo thứ tự bên quận ủy, nói chuyện đầu tiên với tổ điều tra là bí thư quận ủy Miêu Vân Đông. Chủ tịch quận Vương Quốc Hoa đợi lượt sau.

Gần tiếng sau Vương Quốc Hoa được mời vào nói chuyện. Đây là phòng lớn nhất khách sạn, phòng khách xếp năm chiếc ghế thẳng hàng. Ngôn Lễ Hiếu ngồi giữa, phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật – Cao Quảng Sinh, phó giám đốc Sở công an – Long Nhất Dân, phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh – Triệu Toàn, một vị lãnh đạo của Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh ngồi hai bên.

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, ngồi đi.

Ngôn Lễ Hiếu rất khách khí nói. Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống, Triệu Toàn đã lớn tiếng nói:

- Vương Quốc Hoa, nguyên nhân tổ điều tra xuống thì anh cũng biết, hy vọng anh trả lời chi tiết, thành khẩn. Chính sách của Đảng tôi không nhắc lại.

Vương Quốc Hoa chưa kịp nói, Ngôn Lễ Hiếu đã ho khan một tiếng:

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, hôm nay chúng tôi tới tìm hiểu tình hình với anh, hy vọng anh không nên có mâu thuẫn.

Ngôn Lễ Hiếu nói còn không quên nhìn Triệu Toàn, ý là anh mới là tổ trưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.