Phù Diêu

Chương 438: Chương 438: Không mời tự đến






Vương Quốc Hoa ở nhà một tuần, thực tế cả tuần không ngừng có khách tới. Thôn Vương gia vì Vương Quốc Hoa về nên cũng náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều. Chuyện này làm cho người dân Vương gia rất tự hào, ra ngoài nói chuyện với người đều ưỡn cằm nói “tôi là người Vương gia’ sau đó còn nói mấy câu như “Vương Quốc Hoa chơi với tôi từ bé” hay “Tôi thấy Vương Quốc Hoa từ bé đến lớn”

Vương Quốc Hoa là chủ tịch quận nên không thể ở nhà quá lâu, đã đến lúc hắn phải đi. Trước khi đi, hắn nói với bố mẹ về việc mình muốn kết hôn.

Hai ông bà rất vui, ý của Vương Quốc Hoa chính là muốn hỏi ý Sở Sở rồi xem ngày. Đây không phải là có vợ quên bố mẹ, Vương Quốc Hoa không định làm lớn nhưng hắn vẫn phải hỏi ý Sở Sở, nếu cô muốn làm to thì hắn chỉ có thể nghe lời. Dù sao phụ nữ rất coi trọng kết hôn, người xưa nói cả đời có một lần mà. Mẹ hắn nói sao phải nghe Sở Sở, đàn ông không thể làm chủ thì kết hôn gì?

Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ có thể cười cười, vợ chồng nếu muốn sống với nhau cả đời thì phải tôn trọng nhau. Vì thế ở vấn đề này hỏi ý kiến Sở Sở là tốt nhất. Sau khi biết hoàn cảnh gia đình Sở Sở, Trần Thúy Hoa cũng nói ra lo lắng của mình, bà cảm thấy con ở nhà quyền quý chưa chắc đã dễ ở chung. Con gái chủ tịch tỉnh lấy con mình thì bà cũng thấy tự hào, vấn đề là cuộc sống thực tế trong gia đình có lẽ Vương Quốc Hoa sẽ ở thế yếu.

Vương Quốc Hoa cười cười an ủi:

- Mẹ, con như thế nào mẹ còn không biết ư? Từ bé đã bao giờ chịu thiệt đâu. Hồi cấp ba chủ nhiệm mắng con, nửa đêm con còn lấy đá ném vỡ cửa sổ mà.

Vương Quốc Hoa nói làm Trần Thúy Hoa cũng vui vẻ, bà thấy con mình sẽ không chịu thiệt nên mới thôi. Nghĩ con mình sắp lấy con gái chủ tịch tỉnh, người cả nhà vui vẻ không ngủ được. Phụ nữ có việc không giấu được, Vương Quốc Hoa vừa rời khỏi thôn thì bà chị Vương Tú Tú đã nói chuyện với bạn bè quen, gần tiếng sau cả thôn đều biết Vương Quốc Hoa sắp kết hôn, vợ là con gái chủ tịch tỉnh.

Vương Quốc Hoa lên thị xã gặp Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang hôm nay rất đắc ý.

Vương Quốc Hoa ở thị xã một ngày rồi lên tỉnh, trực tiếp tới nhà Lãnh Vũ. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Lãnh Vũ rất vui vẻ kéo hắn ngồi xuống uống rượu nói chuyện. Hôm nay là cuối tuần nên hai người có đủ thời gian nói chuyện, đề tài thoáng cái nói đến ý tưởng công việc của ủy ban tỉnh, Lãnh Vũ bất đắc dĩ nói:

- Sở Giang Thu có tính cách khá cứng rắn, ngang ngược nên tôi làm phó chủ tịch thường trực cũng không dễ.

Vương Quốc Hoa sắp thành con rể Sở gia, việc này Lãnh Vũ biết. Ông nói như vậy là có ý cả. Một chính là tỏ vẻ tuyệt đối tin tưởng Vương Quốc Hoa, phần khác là hy vọng Vương Quốc Hoa phát huy tác dụng trong quan hệ giữa ông và Sở Giang Thu. Lãnh Vũ nói rất nghệ thuật, Vương Quốc Hoa đương nhiên có thể nghe ra.

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Quan điểm công tác của chủ tịch Sở chính là ở công ty nhà nước khổng lồ, bắt lớn phóng nhỏ, đây cũng là tinh thần của trung ương.

Lãnh Vũ nghe vậy không khỏi ngẩn ra nói.

- Lời này không sai, lão Sở quả thật rất coi trọng phát triển công ty nhà nước, nghiêng khá nghiêm trọng.

- Cậu nói chi tiết một chút.

Lãnh Vũ muốn nghe xem đề nghị của Vương Quốc Hoa là gì.

- Sở Giang Thu nếu coi trọng công ty nhà nước, vậy ngài không cần phải theo chân y, hoàn toàn có thể đi theo con đường khác. Bây giờ các loại hình kinh tế phát triển rất nhanh, điểm tăng trưởng kinh tế mới chưa chắc nhất định là công ty nhà nước khổng lồ. Lúc tôi ở quận Hồng Sam thì rất chú ý đến phát triển công ty tư nhân. Công ty nhà nước khổng lồ quả thật dễ tăng lên thành tích nhưng công ty tư nhân phát triển tốt thì vẫn tạo được tác dụng phát triển kinh tế.

Vương Quốc Hoa chỉ là đưa ra đề nghị còn thao tác như thế nào thì Lãnh Vũ có chừng mực.

Uống rượu đến một nửa thì có người gõ cửa, Lãnh Vũ ra thấy người tới không khỏi ngẩn người. Sở Giang Thu cười ha hả nói:

- Lão Lãnh, tôi tới bắt người. Anh không được, con rể tôi tới mà anh lại giấu ở nhà là sao?

Sở Giang Thu không mời mà đến đúng là làm người ta có chút bất ngờ. Chẳng qua Lãnh Vũ càng để ý chính là sao y biết Vương Quốc Hoa đến nhà mình, chẳng lẽ có nội gián? Sở Giang Thu tự khai việc này.

- Nếu không phải Sở Sở gọi thì tôi còn không biết.

Có lời giải thích này, Lãnh Vũ khá nhẹ nhàng mời người vào. Vương Quốc Hoa đứng lên chào, Sở Giang Thunhìn đồ ăn trên bàn liền bỏ túi trong tay xuống.

- Vừa lúc tôi mang hai chai Mao Đài 40 năm, chúng ta tiếp tục.

Sở Giang Thu ngồi xuống rồi nói với Vương Quốc Hoa.

- Cháu lên tỉnh sao không đến chỗ chú trước, chẳng lẽ không muốn lấy Sở Sở?

Vương Quốc Hoa có chút bực mình nói:

- Chủ tịch Lãnh có ơn tri ngộ với cháu, còn là lão lãnh đạo của cháu.

Ý chính là nếu không có quan hệ của Sở Sở thì giữa tôi và ông đúng là không thể so với tôi và Lãnh Vũ. Lời này có chút không khách khí nhưng cũng khách quan. Lãnh Vũ không nghĩ Vương Quốc Hoa nói trực tiếp như vậy, y định khuyên một câu nhưng lại thấy thừa. Thân phận của y nói gì cũng không thích hợp. Sở Giang Thu nhe răng nói.

- Lão Lãnh, anh cũng nghe thấy đó, con rể tôi không dễ chọc.

Lãnh Vũ cười cười không nói, Sở Giang Thu cũng không phải tức thật, y cũng không ra vẻ chủ tịch tỉnh. Ba người ngồi uống rượu, ai muốn uống thì uống, không ai ép ai. Uống hết chén, Sở Giang Thu cười nói:

- Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?

Lãnh Vũ nói qua đề nghị của Vương Quốc Hoa. Quan điểm phát triển kinh tế của hai người có ít tranh luận, Sở Giang Thu trọng tâm phát triển công ty nhà nước khổng lồ, Lãnh Vũ lại chú trọng phát triển nông nghiệp và sản nghiệp liên quan.

- Chẳng lẽ cháu không hiểu tinh thần của trung ương?

Sở Giang Thu nghe xong quay sang hỏi Vương Quốc Hoa.

- Cháu không nói không nên phát triển công ty nhà nước, cháu chỉ cảm thấy công ty nhà nước có nhiều điểm thiếu hụt. So với trước đây cháu cảm thấy vừa đẩy mạnh giúp đỡ công ty nhà nước thì cũng còn có một việc cần hai vị lãnh đạo chú ý.

Vương Quốc Hoa cảm thấy nên nhắc hai người một chút, đừng để tới lúc các công ty nhà nước khổng lồ không ngừng có chuyện rồi gặp họa. Sự phát triển của hai người cũng ảnh hưởng không hề nhỏ đối với tương lai của hắn.

- Chuyện gì?

Hai vị chủ tịch đồng thanh nói.

- Vấn đề liêm chính.

Vương Quốc Hoa từ tốn nói sau đó nhìn hai người. Sở Giang Thu trầm giọng nói:

- Nói tiếp.

- Công ty nhà nước do vấn đề thể chế nên quyền lực sẽ khiến khả năng giám sát mát đi. làm lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, hai vị có phải nên cần làm chút chuyện không?

Vương Quốc Hoa nói xong liền cầm chai rót đầy cho hai người. Hai vị lãnh đạo không có ý uống rượu mà đều cúi đầu suy nghĩ.

Lời này làm Sở Giang Thu rất chấn động. Y làm ở công ty nhà nước không ít năm, vấn đề hủ bại trong đó y hiểu rất rõ.

Hai người thoáng nhìn nhau, cũng nói sang chuyện khác. Vấn đề này khá mẫn cảm nhất là với Sở Giang Thu. Lãnh Vũ không biết Vương Quốc Hoa vì sao nhắc tới việc này nhưng y cũng rất coi trọng.

Sở Giang Thu rất thích hợp nói ra vài lời đồn thú vị ở Bắc Kinh, từ ý nghĩa nào đó mà nói nếu bỏ thân phận thì Sở Giang Thu chính là đối tượng thích hợp để nói chuyện. Thú vị chính là cả ba đều có hứng thú với lịch sử, đề tài thoáng cái mở rộng rất nhiều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới tối đêm mà ba người vẫn còn nhiều hứng thú nói chuyện.

Cuối cùng vẫn do Hà Nam – vợ Lãnh Vũ đi ra che miệng ngáp.

- Hai chú một cháu còn không nghỉ ngơi ư?

Ba người nhìn nhau cười tản đi. Vương Quốc Hoa ở lại nhà Lãnh Vũ, Sở Giang Thu về nhà.

Về tới nhà Sở Giang Thu phát hiện Thủy Trung Lăng còn chưa ngủ, còn đang cầm một quyển sổ xem. Sở Giang Thu có chút tò mò nói.

- Sao em chưa ngủ?

Thủy Trung Lăng xoa đầu nói.

- Toàn thứ thối nát, bên Hongkong đó.

Sở Giang Thu biết ý, y nhíu mày nói:

- Sở Diễn dù sao cũng là em họ anh, nếu đã trục xuất thì không nói tới nữa.

Thủy Trung Lăng không tiếp tục đề tài này, cô cười nói:

- Nói chuyện gì mà muộn vậy?

Sở Giang Thu vui vẻ nói:

- Không ngờ được tối nay lại gặp đối thủ, thiếu chút nữa không đứng vững. Lãnh Vũ còn chưa tính, thằng Vương Quốc Hoa kia không ngờ đọc rất nhiều sách, một vài quan điểm anh còn chưa từng nghe nói tới.

Sở Giang Thu bị Vương Quốc Hoa và Lãnh Vũ dọa cho sợ, nhất là Vương Quốc Hoa.

Thủy Trung Lăng học thức uyên bác, nghe Sở Giang Thu nói nội dung cuộc nói chuyện của ba người, cô khá hứng thú. Hai vợ chồng nói chuyện một lúc mới đi nghỉ. Cuối cùng Thủy Trung Lăng đánh giá một câu về Vương Quốc Hoa như thế này:

- Ánh mắt của Sở Sở rất chauadnr, em không ngờ Vương Quốc Hoa còn có chiêu đó, còn tưởng hắn do may mắn mà được như ngày hôm nay.

Cuộc nói chuyện làm quan hệ giữa ba người Sở Giang Thu, Lãnh Vũ và Vương Quốc Hoa lặng lẽ thay đổi. Người có học thức đều tôn trọng người hơn mình, Sở Giang Thu không ra vẻ bố vợ, Lãnh Vũ cũng không tỏ vẻ lãnh đạo, Vương Quốc Hoa càng không bao giờ mất bình tĩnh nên mới khiến cuộc nói chuyện vui vẻ như vậy.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói ba người đều là người kiên trì với quan điểm, tư tưởng của mình, cũng có trái tim trách nhiệm mãnh liệt. Chẳng qua bởi vì đủ nguyên nhân đan xen vào khiến lập trường, phương hướng có khác biệt mà thôi.

Hôm sau Vương Quốc Hoa đến nhà Sở Giang Thu đã là 10h sáng, Sở Giang Thu rất vui vẻ nói với Vương Quốc Hoa là mai Sở Sở bay tới, chuyện ở Bắc Kinh đã xử lý xong hết.

Vương Quốc Hoa biết ý của Sở Giang Thu khi nói đến việc này. theo thân phận thay đổi, Vương Quốc Hoa biết tác dụng và địa vị của mình cũng có biến hoá. Sở Giang Thu cũng biết không thể kéo Vương Quốc Hoa để sử dụng cho mình, nhưng Vương Quốc Hoa là con rể của y, y không có gì phải lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.