Khương Nghĩa Quân bây giờ kinh doanh không nhỏ, có thể nói là nhân vật nổi tiếng ở huyện Nam Sơn, có thể nói hơn ông bố của hắn. Chẳng qua căn cơ của Khương Nghĩa Quân khá mỏng, khả năng phát triển lên trên là hơi kém. Du Phi Dương chủ động muốn tới huyện Nam Sơn là gì? Vương Quốc Hoa từ thái độ của hắn liền biết.
Từ trước đến giờ Vương Quốc Duy là đại biểu trong ngành sản xuất cho Du Phi Dương, nhưng dạo gần đây mãi không thấy Vương Quốc Duy xuất hiện trong tầm mắt, Vương Quốc Hoa không hỏi nhưng không khó đưa ra kết luận. Ở địa phận tỉnh này thì Du Phi Dương dù tìm người hợp tác sản xuất cũng sẽ không tìm Vương Quốc Duy.
Cơm no rượu say, Khương Nghĩa Quân trước đó nhận được điện của Vương Quốc Hoa nên yêu cầu khách ở cả tầng này trả hết, mười mấy phòng đám người Vương Quốc Hoa muốn ngủ phòng nào cứ chọn. Lái xe mấy tiếng, Vương Quốc Hoa vào rồi nằm im nhuccs nhích.
Hai chị em thấy hắn như vậy liền nhìn thoáng nhau rồi ngồi xuống, một người bóp chân, một người bóp vai. Hai chị em đúng là có chút đau lòng, sự xuất hiện của Vương Quốc Hoa hoàn toàn thay đổi cuộc sống của hai chị em. Tuy nói quan hệ này có chút xấu hổ không thể công khai hẳn nhưng cuộc sống vật chất nâng lên khiến hai chị em hoàn toàn dựa vào hắn.
Nếu muốn hai chị em về cuộc sống tính toán từng đồng, mua quần áo phải nhằm lúc hạ giá thì đúng là hai cô không thể chịu nổi. Cho nên nói đại đa số phụ nữ nghĩ tới đàn ông thì phải xem đối phương có thể mang lại cuộc sống vật chất tốt cho mình hay không? Hai chị em Liên Mai một tháng tiền lương tổng cộng có một ngàn, Vương Quốc Hoa vừa ra tay đã là biệt thự, ô tô, tiền mặt, hai chị em có thể nói cùng có một suy nghĩ trong lòng đó là dùng sự dịu dàng ngoan hiền để giữ được hắn.
Vương Quốc Hoa nếu là kẻ bạc tình thì đã khác, cùng lắm lưu lại chút tiền rồi bỏ là đủ. Đáng tiếc hắn là người trọng tình nghĩa, phụ nữ dính vào người thì không thể bỏ được. Chỉ cần không phải chủ động rời đi như Mạnh Vũ Vi thì hắn sẽ không thể nhẫn tâm chia tay.
- Đúng, bố mẹ các em bao giờ lên tỉnh?
Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ tới việc này nên hỏi.
Liên Mai không nghĩ hắn hỏi cái này, cô thấy rất ngọt ngào. Liên Mai nhẹ nhàng nói:
- Còn mấy hôm nữa cơ, hai người mở một quán hàng ăn sáng ở cạnh cổng trường, nói chờ học sinh nghỉ hè rồi mới đi được.
Liên Tuyết ở dưới nghe xong nhíu mày nói:
- Không biết một tháng được bao tiền chứ? Em gọi điện khuyên bọn họ lên tỉnh ở, chúng ta nuôi được mà. Nhưng bọn họ không chịu, nói gì mà có tay có chân nên không muốn liên lụy bọn em.
Vương Quốc Hoa hiểu rõ tâm tư của các bậc bố mẹ, bố mẹ hắn không phải cũng như vậy sao?
- Hay là như thế này, nhân lần này anh đưa các em về thăm bố mẹ, đừng cho tiền, mua đồ ăn, quần áo nhiều vào thì cô chú mới nhận.
Nghe hắn nói thế, mắt hai chị em sáng lên. Vương Quốc Hoa nói như vậy là điều các cô mong còn không được. Phụ nữ thường chỉ bằng một câu nói, một cử chỉ nhẹ nhàng của người đàn ông là đã thỏa mãn rồi.
Liên Tuyết vui vẻ nên động tác mạnh hơn, tay càng lúc càng đưa lên để chạm vào đó.
Vương Quốc Hoa dù sao vẫn còn trẻ, thoáng cái có phản ứng. Hắn giơ tay véo mặt Liên Tuyết:
- Lại thích ăn đòn rồi.
Liên Tuyết to gan không gượng, tay càng càn rỡ hơn, dưới ánh đèn sáng rực mà dám dùng tay nắn bóp.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang cơn hưng phấn. Liên Tuyết có tật giật mình vội vàng lao xuống giường chỉnh quần áo. Liên Mai cũng định dậy nhưng bị Vương Quốc Hoa dùng đầu cản lại.
Liên Tuyết ra mở cửa, Du Phi Dương và Khương Nghĩa Quân tiến vào. Vương Quốc Hoa thấy thế ngồi dậy, Liên Mai vội vàng đi pha trà, Du Phi Dương và Khương Nghĩa Quân lần này lại không trêu mà nghiêm túc ngồi xuống.
- Sao không nghỉ đi?
Vương Quốc Hoa châm một điếu thuốc rồi ném cho hai người kia. Du Phi Dương giơ tay cầm bao châm thuốc cười nói:
- Vừa nãy nói chuyện với lão Khương cảm thấy kinh doanh siêu thị rất có tương lai nhất là ở đô thị lớn.
Vương Quốc Hoa đương nhiên cũng coi trọng ngành này, làm tiêu thụ đầu cuối có lợi ích lớn nhất là được nhiều tiền mặt. Bây giờ ngành kinh doanh siêu thị của Trung Quốc cạnh tranh chưa quá mạnh, không giống sau này.
- Đúng thế, chẳng qua muốn làm phải làm lớn, yên ổn ở một góc không phải kế lâu dài. Tôi đề nghị ông nên tìm hiểu rõ về thị trường, ngoài ra còn một điều là tôi đề nghị ông không nên dùng hìn thức tài chính khống chế cổ phần.
Vương Quốc Hoa rất cẩn thận đưa ý kiến, hắn không hy vọng Du Phi Dương là xúc động nhất thời nên vậy.
Du Phi Dương lắc đầu cười nói:
- Tôi không có ý đó, lúc ở Mỹ tôi cũng điều tra một chút, các công ty lớn của nước ngoài cũng không hay dùng hình thức này. Cho nên tôi chỉ đầu tư còn làm như thế nào do lão Khương phụ trách. Tôi chỉ cần đợi cuối năm lấy cổ tức, còn có chính là cung cấp quan hệ xã hội cần thiết.
Du Phi Dương có thể nghĩ như vậy, Vương Quốc Hoa yên tâm hơn nhiều. Khương Nghĩa Quân cũng là người có thiên phú kinh doanh, có thể được Du Phi Dương đầu tư vào để làm lớn hơn thì nó cũng rất có lợi cho Vương Quốc Hoa.
- Hai ông đã bàn xong thì tôi có thể có ý kiến gì?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Khương Nghĩa Quân có chút hưng phấn cười nói:
- Không hỏi thì không thể yên tâm, ý kiến của ông rất quan trọng đối với bọn tôi.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút:
- Nghĩa Quân, tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với Phi Dương.
Khương Nghĩa Quân lập tức đứng lên cười nói:
- Hai ông nói chuyện đi, nghỉ sớm một chút, tôi đã bố trí xong hoạt động ngày mai.
Liên Mai bưng trà lên, Vương Quốc Hoa cười cười xua tay, hai chị em ra phòng ngoài. Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói với Du Phi Dương đang khó hiểu:
- Vương Quốc Duy có phải có vấn đề gì không?
Vương Quốc Hoa quyết định xác định một chút, Du Phi Dương cười khổ nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, hắn dạo gần đây không liên lạc với tôi. Chẳng qua nghe nói hắn kinh doanh khá tốt, mở mấy chi nhánh. Chuyện này tôi thật ra vẫn do dự không biết có nên nói với ông hay không?
Vương Quốc Hoa híp mắt hút thuốc đi một vòng quanh phòng rồi mới nói:
- Một thời gian nữa ông liên lạc với hắn, tỏ vẻ muốn đến giám sát tài vụ, xem hắn phản ứng như thế nào. Tôi cảm thấy chắc không vấn đề gì, có lẽ hắn gần đây quá bận.
Vương Quốc Hoa không muốn nghĩ quá xấu, hắn cho rằng Vương Quốc Duy không ngu tới mức như vậy. Nhưng bây giờ thị trường máy vi tính của Trung Quốc đang dần phát triển, Vương Quốc Duy có chút suy nghĩ gì hay không cũng khó nói.
Du Phi Dương nghe xong lập tức nở nụ cười:
- Biện pháp này tốt.
Vương Quốc Hoa nói:
- Sau này đầu tư cũng dựa theo cách này, không thể vì thể diện mà không ra tay. Tôi trước đây vẫn nói với ông chính là kinh doanh dùng kinh doanh đối lại mà.
Chút vướng mắc trong lòng Du Phi Dương đã hoàn toàn biến mất. Vương Quốc Duy cuối cùng là bạn hắn, chủ động nói ra không tiện. Nhưng Vương Quốc Hoa đưa ý kiến lại khác.
- Được rồi, không nói cái này nữa, ông thấy sao về Chu Lạp Phong? Tên này như con bọ bám vậy, rất chắc.
Du Phi Dương nhắc tới cái này, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Lão Chu không đơn giản, hắn giỏi giao tiếp hơn chúng ta. Ông cũng không cần nghĩ nhiều, tôi đoán lão Chu sẽ không ở lâu.
- Ông bảo hắn đọc báo là có ý gì?
Du Phi Dương cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa không trả lời ngay mà thở dài một tiếng:
- Ông nói xem.
Du Phi Dương đứng lên cười nói:
- Tôi về nghĩ đã, không thể chuyện gì cũng để ông giải thích rõ ràng.
Vương Quốc Hoa đứng đó nhìn Du Phi Dương mở cửa rời đi, hắn nở nụ cười. Không phải hắn không muốn nói rõ mà hy vọng Du Phi Dương tự suy nghĩ và nhìn ra kế hoạch của hắn. Thiên phú kinh doanh của Du Phi Dương hơn hắn, Vương Quốc Hoa muốn đối phương hình thành sự tự chủ trong suy nghĩ chứ không phải dựa vào những gì hắn biết.
Du Phi Dương cũng vì thấy điểm này nên mới tươi cười rời đi. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Du Phi Dương có chút cảm động, chỉ có người coi mình là anh em thật sự mới có thể hy vọng mình chính thức mạnh lên. Giờ phút này Du Phi Dương cảm thấy Vương Quốc Hoa là thân nhân của mình.