Trịnh Minh hạ quyết tâm nên có thái độ tốt, rất đoan chính. Đương nhiên Trịnh Minh cũng có giới hạn, điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ. Trịnh Minh ở trên tỉnh không phải không có chỗ dựa, nếu không sao có thể đi tới bước này.
Vương Quốc Hoa có thể tranh thủ chính là trong tương lai nắm quyền lãnh đạo khi hợp tác mà thôi.
- Lão Trịnh, anh khách khí quá đó.
Vương Quốc Hoa đúng la đứng nói chuyện không đau lưng, được lợi còn kêu than. Chẳng qua lúc này có nhiều người qua lại, hắn nói thế cũng là cho Trịnh Minh bậc thang để xuống.
Trong mắt người đi qua sẽ cho rằng Vương Quốc Hoa và Trịnh Minh cấu kết mưu đồ chức cục trưởng Cục công an. Vì thế có một số cặp mắt hâm mộ nhìn Lý Hạo Nhiên đi theo sau hai bước.
- Bí thư, là tôi không làm tốt công việc, tôi đến kiểm điểm với ngài.
Trịnh Minh nói không lớn, người xa một chút không thể nghe thấy. Hắn dẫn Lý Hạo Nhiên đến lúc này cũng là có mục đích để người khác hiểu lầm.
- Lên rồi nói.
Vương Quốc Hoa thay đổi thái độ ngay, mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Hạo Nhiên rồi lững thững lên lầu. Cái liếc nhìn này làm Lý Hạo Nhiên thấy mình như muốn khụy xuống.
Lý Hạo Nhiên nằm mơ cũng hy vọng được đến văn phòng bí thư thị ủy ngồi nói chuyện vài câu. Chẳng qua hôm nay, Lý Hạo Nhiên không phải nằm mơ, cũng không phải mơ giấc mơ đẹp, giấc mơ đẹp đã thành cơn ác mộng.
Vương Quốc Hoa đi ở phía trước, đi ở phía sau là Trịnh Minh. Trịnh Minh thầm yên tâm, Vương Quốc Hoa không mượn cơ hội ở bãi đỗ xe ra vẻ tức giận mắng cũng là cho mình đủ thể diện. Thực tế thượng Trịnh Minh lựa chọn chờ ở bãi đỗ xe cũng là phí không ít tâm tư. Nếu Vương Quốc Hoa thật sự phát giận ở đó thì hôm nay Trịnh Minh chuẩn bị từ bỏ thể diện mà liên minh với Hác Long Quang.
Đến văn phòng, Vương Quốc Hoa bắt chuyện.
- Ngồi đi.
Trịnh Minh cám ơn một tiếng ngồi xuống, Lý Hạo Nhiên đang định ngồi thì lại bị Trịnh Minh đầy nghiêm khắc nhìn tới. Lý Hạo Nhiên thoáng cái hiểu ra Trịnh Minh đây là định lấy mình làm quân tốt thí.
Lý Hạo Nhiên nghĩ thông điểm này lại thấy thoải mái, cùng lắm thì không làm phó cục trưởng là được chứ có mẹ gì.
- Sao anh không ngồi?
Vương Quốc Hoa nhìn Lý Hạo Nhiên, ánh mắt không ngờ khá ôn hòa.
Điều này làm Hạo Nhiên rất bất ngờ, chẳng lẽ nói Bí thư Vương không ý định chỉnh chết mình?
- Bí thư, tôi ..
Lý Hạo Nhiên lắp bắp nói, Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Anh không cần phải giải thích, người bắt xe không phải là anh. Chẳng qua chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, đội nhất định phải dẫn đầu làm gương, cũng phải giáo dục tư tưởng cho cán bộ, nhân viên. Đâu thể vì người ta giọng người nơi khác là anh có thể tùy tiện bắt xe, vậy có khác gì là cướp? Không giáo dục tốt ác đồng chí bên dưới, đó là trách nhiệm của anh.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quay sang nói chuyện với Trịnh Minh:
- Lão Trịnh, tôi đề nghị phê bình giáo dục bằng miệng với đồng chí Lý Hạo Nhiên.
Trịnh Minh cũng có chút kinh ngạc vì không nghĩ Vương Quốc Hoa lại xử lý nhẹ tay như vậy. Hắn vốn định hy sinh Lý Hạo Nhiên không ngờ lại không có việc gì. Hơn nữa thái độ này của Vương Quốc Hoa cũng ám chỉ với Lý Hạo Nhiên đó là vì Trịnh Minh nói giúp nên hắn mới bỏ qua.
Quả nhiên Lý Hạo Nhiên có cảm giác như vậy, Bí thư Vương không ngờ trưng cầu ý kiến với lão lãnh đạo. Điều này cho thấy lão lãnh đạo không bỏ qua cho mình, Lý Hạo Nhiên không khỏi xấu hổ vì vừa nãy mình suy nghĩ nhiều.
- Hai vị lãnh đạo, là trách nhiệm của tôi, tôi xin chịu trách nhiệm. Không lãnh đạo tốt đội ngũ là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của tổ chức.
Lý Hạo Nhiên vội vàng thể hiện một chút, cái này mà nói ở nơi khác sẽ không thích hợp.
- Anh có thái độ như vậy là rất tốt, tôi thấy lão Trịnh đúng là tinh mắt.
Vương Quốc Hoa cười nói, Trịnh Minh lúc này mới hừ một tiếng:
- Về nghĩ cho rõ ràng xem sau này nên triển khai công việc như thế nào. Còn có xe bị đâm hỏng thì cần phải kịp thời sửa lại. Tên thu xe không thích hợp ở trong đội ngũ công an nữa.
Trịnh Minh dặn xong mới xoay người cười nói:
- Bí thư Vương, anh xem xử lý như vậy có thích hợp không? Thực ra Ngô Dung cũng là bị người khác kích động, hai tên ở nhà hàng ven ô kia tôi đã điều tra xong, một là Bao Hưng Minh – phó trưởng phòng thuế vụ địa phương, một tên Đỗ Hải Đào, là công chức cục thuế, bọn họ khai.
Trịnh Minh sau khi nhận được tin đã rất nhanh có hoạt động, tối qua đầu tiên là túm người về miễn cho Bí thư Vương muốn lại phải đi tìm. Chiêu này của Trịnh Minh chủ yếu là bảo vệ lợi ích của mình. Bây giờ xem ra Vương Quốc Hoa không quá tức, hai tên cán bộ nho nhỏ kia chưa đủ làm bí thư thị ủy tức giận.
- Thân là cán bộ nhà nước mà làm ra việc này, tôi cho rằng lãnh đạo của bọn họ phải có trách nhiệm đã không giáo dục, quản lý tốt cán bộ.
Trịnh Minh nói coi như là chuyển dần mục tiêu.
Vương Quốc Hoa không nghĩ tới lão Trịnh còn có chiêu thức ấy, trong này mà dùng chiêu tàn nhẫn đó có phải là có thù oán với bên Thuế không? Phải nói Trịnh Minh chuẩn bị rất đầy đủ, chuẩn bị cả hai tay. Vương Quốc Hoa nếu không bỏ qua thì lại là việc khác. Bây giờ Vương Quốc Hoa không có ý so đo thì sau khi tỏ rõ lập trường, Trịnh Minh liền để lộ chiêu thức đã chuẩn bị trước.
- Ừ, đồng chí Lý Hạo Nhiên có thể về trước.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm không vội vàng tỏ thái độ. Trịnh Minh xua tay ra hiệu Lý Hạo Nhiên rời đi. Lý Hạo Nhiên lúc này không muốn đi, đúng là khác hẳn lúc trước không muốn tới đây.
Không nghĩ Vương Quốc Hoa khoát tay chặn lại nói:
- Hay là đồng chí Lý Hạo Nhiên ở lại đây một chút, người đang được giữ ở bên anh à?
- Vâng thưa bí thư, tạm giữ ở phòng sự cố.
Lý Hạo Nhiên cung kính nói, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, bảo bọn họ khai rõ rồi tự đi tìm lãnh đạo giải thích. Bọn họ nếu giải thích không rõ thì tôi sẽ giải thích thay bọn họ.
Ôi, Trịnh Minh thầm kêu tiếc trong lòng, Vương Quốc Hoa không để Lý Hạo Nhiên đi có một nguyên nhân rất đơn giản. Đó là chiêu tiếp theo của Trịnh Minh, Vương Quốc Hoa không tiếp nhận. Hoặc là Vương Quốc Hoa không định dùng thủ đoạn kịch liệt để tạo dựng uy tín.
Cẩn thận nghĩ lại chuyện của mình, Trịnh Minh thấy cũng cần phải suy ngẫm kỹ. Nhất là từ cách xử lý của Vương Quốc Hoa từ lúc gặp đến giờ mà nói là khá lão luyện, lúc nào cũng đứng ổn, như vậy gần như không bao giờ bại. Trịnh Minh qua đó cảm thấy mình xử lý hai việc này còn có chút khiếm khuyết, chỉ là không biết không thích hợp ở đâu mà thôi.
- Cứ như vậy đi, bí thư, tôi cũng xin rời đi.
Trịnh Minh có chút nuối tiếc đứng lên chào. Kết quả xử lý hôm nay coi như hoàn mỹ, nếu nói có gì không đủ là từ nay Trịnh Minh mà muốn ra vẻ nhiều tư cách Vương Quốc Hoa thì có lẽ sẽ không thể tiến hành.
Sau khi hai người rời đi, Lý Hạo Nhiên trực tiếp về cục. Ngô Dung còn đang ngồi chờ y ở văn phòng, thấy Lý Hạo Nhiên về, hắn vội vàng lên xin xỏ.
- Cậu, cậu nhất định phải giúp cháu đó.
- Giúp mày? Giúp mày như thế nào? Mày ngay cả xe của nhà đầu tư do bí thư thị ủy mời đến cũng dám thu, mày nói tao giúp mày như thế nào? Tao nói thật với mày, vị trí của tao cũng không yên đâu.
Lý Hạo Nhiên vừa nãy đi từ trên đỉnh núi xuống vực sâu nên sao có thể cho thằng cháu yên thân, y lớn tiếng nói một phen. chuyện hôm nay đối với Lý Hạo Nhiên mà nói đã là quá may mắn. Trịnh Minh nói tốt giúp một chút, Bí thư Vương rộng lượng càng quan trọng hơn. Nếu không phải Bí thư Vương không muốn chấp nhân vật nhỏ thì mình không biết chết như thế nào. Mà mọi việc đều do thằng ranh này gây ra.
- Cậu, cháu cũng là bị người lừa, còn tưởng…
Ngô Dung chưa nói xong, Lý Hạo Nhiên đã ngắt lời.
- Tưởng gì hả? Tưởng rằng người ta từ ngoài đến nên bọn mày muốn ăn hiếp thế nào cũng được ư? Đội ngũ cảnh sát nếu đều là người như mày thì hiện tượng còn có hay không? Mày là cảnh sát hay là cướp?
Ngô Dung bị mắng không có gì để nói, mọi người đều làm như vậy mà, đâu chỉ có mình mình. Ngô Dung ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đang không ngừng oán thầm.
- Mà nói ra lần này coi như may mắn, sau tao sẽ nghĩ biện pháp giúp mày, điều mày sang đơn vị khác, đội ngũ cảnh sát không giữ được mày rồi.
Lý Hạo Nhiên thở dài một tiếng. Cuối cùng Ngô Dung vẫn là cháu ngoại mình nên y phải tìm đường khác cho Ngô Dung.
Ngô Dung cũng biết vấn đề trong đó nên không dám dây dưa. Có thể điều đi nơi khác tiếp tục ăn cơm nhà nước đã là quá may mắn rồi.
- Trưởng phòng Bao và Tiểu Đỗ thì sao cậu?
Mình không có việc gì, Ngô Dung không ngờ còn muốn nói giúp người. Lý Hạo Nhiên nghe xong nhất thời giận dữ nói:
- Mày lo cho mình đi đã, hai thằng đó là chủ mưu mà mày còn nói giúp ư? Cút ngay.
Ngô Dung xám xịt rời đi, Lý Hạo Nhiên dựa theo chỉ thị của lãnh đạo để lấy lời khai rồi thả người về nhà. Trưởng phòng Bao và Tiểu Đỗ khóc không ra nước mắt, đều không biết nên làm như thế nào.
- Thằng Ngô Dung kia không phải em họ cậu sao? Sao không nói giúp một chút?
Trưởng phòng Bao oán giận một câu, Tiểu Đỗ và Ngô Dung có quan hệ xa, là loại bắn mấy đại bác mới tới. Lúc rảnh rỗi hai thằng hay ngồi tụ tập chè chén phét lác nên mới dần quen.
Biết cách xử lý của Vương Quốc Hoa, hai người phụ nữ rất bất mãn. Lúc ăn trưa Hoàng Nhàn dẫn đầu oán giận.
- Lợi cho bọn họ quá nhỉ, anh làm bí thư mà mềm yếu quá.
Vương Quốc Hoa cười ha hả ngắt lời.
- Làm người lưu lại một đường, ngày sau dù sao cũng còn thấy mặt mà.
Tính toán quá sâu của Vương Quốc Hoa thì Hoàng Nhàn không thể hiểu nổi. Lưu Linh thực ra không lên tiếng oán giận mà tỏ vẻ phải đi, trên tỉnh còn có việc cần xử lý, làm xong còn phải về tỉnh Nam Thiên. Hoàng Nhàn cũng nói mình phải đi, việc kinh doanh ở nhà khiến cô không đi lâu được.
Công trình cải tạo hồ Hóa tử còn chờ phía Cao Khiết đáp lại, đây là lợi ích chính trị nên không thể nào làm nhanh được.
…
Chiều đi làm chuyện đúng như dự đoán của Vương Quốc Hoa. Cục trưởng cục Thuế Thiết Châu – Cáo Thánh Kiệt đã xuất hiện trước cửa văn phòng hắn, xem ra đã đến trước giờ vào làm được một lúc.
- Bí thư Vương, tôi là Cáo Thánh Kiệt ở cục Thuế.
Cáo Thánh Kiệt cao khoảng mét sáu, bụng tròn, lúc cười thì không phân biệt được các vị trí trên mặt. Người như vậy gật đầu cúi người thì Vương Quốc Hoa không muốn nhìn từ trên xuống đúng là rất khó khăn.
- Cục trưởng Cáo có việc?
Vương Quốc Hoa đây là biết rõ còn hỏi , Cáo Thánh Kiệt bị hỏi mà rất xấu hổ. Hai tên nhân viên của mình làm việc kia, nói khó nghe một chút là đắc tội với Bí thư Vương đến chết. Là lãnh đạo cấp trên, hắn nếu không có câu trả lời, không xử lý làm bí thư hài lòng thì chức cục trưởng này coi như tới cuối. Sức ảnh hưởng của bí thư trong vấn đề nhân sự luôn là rất lớn.
- Tôi đến vì việc của hai người tiểu Bao, tiểu Đỗ. Tôi thực ra cũng sớm nên đến xin gặp bí thư nhưng vẫn không có cơ hội.
Cáo Thánh Kiệt nói rất có ý tứ, hắn nói chính là không có cơ hội, mà không phải không có thời gian.
Lúc này Từ Diệu Quốc xuất hiện, thấy Cáo Thánh Kiệt liền cười nói:
- Lão Cáo sao cũng tới vậy?
Phải nói trưởng ban thư ký xuất hiện dường như kịp thời, Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Từ Diệu Quốc rồi cười nói:
- Trưởng ban thư ký tới rất kịp thời đó.
Từ Diệu Quốc hơi khom lưng nói:
- Lão Cáo có quan hệ khá tốt với tôi, thời gian trước thị trưởng Hác còn phê bình công việc của cục Thuế trong hội nghị.
- Ồ, vào trong rồi nói.
Vương Quốc Hoa gật đầu, trên mặt không còn khí thế uy nghiêm như vừa nãy nữa.
Từ Diệu Quốc cùng Cáo Thánh Kiệt trao đổi ánh mắt rồi mới đi vào. Cáo Thánh Kiệt cung kính nói:
- Bí thư, Đảng ủy cục Thuế sáng nay đã tổ chức hội nghị khẩn cấp nghiên cứu xử lý việc kia, cuối cùng đưa ra quyết định là tiến hành khai trừ công chức hai đối tượng.
- hả, chuyện kia à, tôi biết rồi, còn có việc gì khác không?
Vương Quốc Hoa nói rất nhẹ nhàng làm cho Cáo Thánh Kiệt mừng rỡ. Y vội vàng tiến lên một bước nói:
- Tôi thay mặt Đảng ủy cục Thuế mời Bí thư Vương xuống thị sát công việc.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Từ Diệu Quốc:
- Trưởng ban thư ký, việc này anh bố trí.
Nhân tình coi như cho, Từ Diệu Quốc khom lưng sâu hơn chút nữa.
- Được, tôi sẽ an bài.
Nói vài câu đuổi Cáo Thánh Kiệt đi, Vương Quốc Hoa đột nhiên phát hiện vận mệnh của mình vẫn là khá tốt. Có vài nơi hắn vốn muốn dùng thủ đoạn để kéo về, ai ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy. Cẩn thận nghĩ thì chỉ có lần trước vì ông bố vợ Sở Giang Thu xuống tay phải bất đắc dĩ mất chức ở Ân Châu ra, các việc khác mình đều thuận lợi. Xem ra trước mặt thực lực tuyệt đối thì mọi thủ đoạn đều trở nên hư vô.
Nghĩ tới cái này Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến thủ trưởng trên Bắc Kinh. Hắn càng quyết định dù chết cũng ôm chặt lãnh đạo. Còn có cả Lãnh Vũ nữa, nhất định phải tăng cường liên lạc mới được.
Vương Quốc Hoa có chút thất thần, Từ Diệu Quốc ở bên rất kiên nhẫn đợi. Chờ đến khi Vương Quốc Hoa quay lại thấy Từ Diệu Quốc vẫn ở đây nên hắn mới hỏi:
- Còn có việc gì vậy?
Từ Diệu Quốc lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch quận Vu – Quận Đông Hợp đang chờ ở văn phòng tôi.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua tờ danh sách cán bộ trên mặt bàn, hắn cười nói:
- Vu Á Lệ hả? Bảo cô ta lên đây.
Vị này Vương Quốc Hoa coi như có ấn tượng, đây là nhóm cán bộ đầu tiên dựa vào Vương Quốc Hoa. Thiết Châu có năm quận, quận Đông Hợp thuộc về quận trung bình.
Vu Á Lệ là nữ phó chủ tịch quận, huyện duy nhất của Thiết Châu. Con đường làm quan của cô ta trước đây có quan hệ rất lớn với nguyên bí thư. bí thư Lao trước kia là hiệu trưởng trường sư phạm tỉnh, Vu Á Lệ lúc đó tốt nghiệp trường khi bí thư Lao làm hiệu trưởng. Lúc ở trường Vu Á Lệ là chủ tịch hội sinh viên, cũng có nhiều lần tiếp xúc với hiệu trưởng.
Sau khi tham gia công tác, Vu Á Lệ vừa vặn được phân về làm việc dưới trướng của hiệu trưởng, sau đó dần dần từ một giáo viên chuyển sang làm công tác chính trị, rồi tới chủ tịch quận. Bây giờ bí thư Lao lui, Vu Á Lệ là thủ hạ thân tín nên cuộc sống không quá tốt. Vu Á Lệ không có khả năng dựa vào Hác Long Quang. Nếu Hác Long Quang làm bí thư, Vu Á Lệ nhất định thuộc nhóm cán bộ đầu tiên bị đẩy đi tới vị trí xấu hơn.
Thực tế do nguyên nhân này nên Vu Á Lệ tự nhiên tìm tới bạn học hồi cấp ba là Từ Diệu Quốc, cô giới thiệu cháu đến làm lái xe cho Vương Quốc Hoa, đây là tín hiệu trực tiếp nhất. Chỉ cần nịnh được Vương Quốc Hoa, Vu Á Lệ không cần lo bị thanh trừ, thậm chí còn có thể nhớ đến vị trí bí thư quận ủy. Không phải còn có hơn hai năm nữa là hết nhiệm kỳ sao? Bí thư quận ủy Hướng Cảnh Hoa vẫn có thái độ mập mờ với Bí thư Vương, cũng chưa từng đến xin gặp Bí thư Vương, vì thế Vu Á Lệ đi trước một bước. Nói đúng ra đến bây giờ Vu Á Lệ cũng là chủ tịch quận, huyện đầu tiên đến gặp Vương Quốc Hoa.
“Lời đồn” giữa Vu Á Lệ và Từ Diệu Quốc, Vương Quốc Hoa cũng biết được, cái này là do Tiết Mỹ Liên nói ra. Tiết Mỹ Liên hai hôm nay khá yên ổn, không đến văn phòng Bí thư Vương, sợ là có chuyện gì đó đang bận.
Vu Á Lệ là người phụ nữ khá quyến rũ, cô trên 40 mà nhìn như mới 30, có thể thấy bình thường chăm sóc giữ mình như thế nào. Đây chắc cũng là do quyền lực mang tới.
Lúc Vu Á Lệ đến cửa, Vương Quốc Hoa đứng lên. động tác này làm Vu Á Lệ hơi xúc động. Nguyên bí thư Lao, thị trưởng Hác Long Quang khi gặp Vu Á Lệ đều ngồi im không động đậy, giống như chỉ ngồi mới thể hiện được quyền uy của lãnh đạo.
Đoan trang, hào phóng. Vương Quốc Hoa bình xét về Vu Á Lệ như vậy.
Ngược lại Vu Á Lệ cũng có đánh giá về Vương Quốc Hoa. Đầu tiên là còn tre,r sau đó là ôn hòa, cuối cùng là cảm giác chững chạc khác hẳn so với độ tuổi. Người đàn ông này trời sinh có thể khiến phụ nữ muốn dựa vào. Vu Á Lệ đứng ở góc độ nhìn vấn đề rõ ràng mang theo một tia cảm tính.
- Tôi vẫn muốn đến gặp bí thư nhưng sợ ngài bận nên phải nhờ trưởng ban thư ký Từ hỏi giúp.
Vu Á Lệ nói thẳng ý đồ của mình.
- Chỉ cần là chuyện công việc thì ai cũng có thể đến văn phòng tôi nói chuyện bất cứ lúc nào.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt đáp lại rồi mời Vu Á Lệ ngồi xuống. Vu Á Lệ ngồi cẩn thận khép chặt váy, chiếc váy màu xám công sở khá hợp người.
- Tôi nghe trưởng ban thư ký nói ngài mời hai nhà đầu tư tới, tôi thật ra muốn gặp một lần. quận Đông Hợp chúng tôi chào đón bất cứ nhà đầu tư nào.
Vu Á Lệ cười cười tìm đề tài, Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy không được rồi, hai nhà đầu tư đã đi, lần sau tới tôi sẽ giới thiệu với chị.
- Vậy tôi cảm ơn bí thư.
Vu Á Lệ khách khí nói, sau đó lấy sổ ra chuẩn bị báo cáo.
Vương Quốc Hoa thoáng quan sát đối phương, hắn nhận ra đối phương cũng có năng lực. Vu Á Lệ là chủ tịch quận nên báo cáo trọng tâm vào công việc của bên ủy ban, nói qua về công tác xây dựng kinh tế. Vu Á Lệ nói chuyện lúc cần nhanh thì nhanh, một hai câu là nói lướt qua, lúc cần chậm lại nói rất cẩn thận. Vương Quốc Hoa từ lời nói của đối phương có thể ý thức được quyển sổ trong tay ghi chỉ là vài điểm chính chứ không phải bản thảo bởi vì cô ta căn bản không lật trang.
Quá trình báo cáo dài khoảng nửa tiếng, có thể nói là khá ngắn gọn. Vương Quốc Hoa chăm chú lắng nghe, trụ cột kinh tế của quận Đông Hợp chủ yếu là nông nghiệp, công nghiệp gần như không có. Không có công nghiệp vẫn là nguyên nhân chính khiến kinh tế quận không quá phát triển. Vu Á Lệ làm chủ tịch quận đã gần ba năm, cũng vẫn muốn thay đổi cục diện này.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ tới cảnh trước đây mình báo cáo với lãnh đạo, từ chất lượng báo cáo của Vu Á Lệ thì có thể chấp nhận, đưa ra vấn đề và khó khăn, cũng có đưa ra phương án xử lý.
Trên quan trường Thiết Châu, Vu Á Lệ có biệt danh “Người đàn bà thép”, cái tên này nghe nói là khi vừa tốt nghiệp, Vu Á Lệ tham gia phòng chống lụt bão đều xông ở tuyến đầu, bao người đàn ông khỏe mạnh cũng không hơn cô ta. Vu Á Lệ năm đó đến bây giờ Vương Quốc Hoa nhìn lại thấy là một nữ chủ tịch quận yếu đuối, nói chuyện luôn mang theo giọng điệu cấp dưới, đúng là không giống biệt danh.
Biệt danh của Vu Á Lệ không phải do Từ Diệu Quốc nói ra mà là do Tiết Mỹ Liên.
Nghe xong, Vương Quốc Hoa gật đầu khen ngợi:
- Chủ tịch quận rất quen với công việc. Tôi nghe nói quận Đông Hợp có công ty sản phẩm sức khỏe làm khá tốt, sao không nghe chị nói đến.