Trong đội ngũ nghênh đón không có Trần Khải Hoa làm Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu. Hắn nhìn quanh một vòng liền cười nói:
- Khải Hoa sao không tới?
Lưu Bân có chút ngượng nghịu nhìn phó bí thư thị ủy đứng sau Vương Quốc Hoa, hắn nhỏ giọng nói:
- Khải Hoa lên thị xã làm việc, đang trở về.
Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm giác được không khí hơi lạ, ít nhất có điểm gì không tiện nói tại đây.
- Công việc quan trọng hơn, tôi tới cũng không thể ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
Lưu Bân thở dài một hơi, vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện Khải Hoa cũng nói như vậy.
Mọi người chào hỏi xong rồi tiếp tục lên xe rời đi, Vương Quốc Hoa bảo Lưu Bân vào xe mình. Chờ xe khởi động, Vương Quốc Hoa mới thản nhiên nói:
- Đồng chí Lưu Bân, Khải Hoa là sao vậy? Vừa nãy tôi thấy vẻ mặt phó bí thư Tôn Đồng có chút không đúng, bây giờ có thể nói chứ?
Lưu Bân có chút nặng nề nói:
- Có người tố cáo nói chủ tịch huyện Khải Hoa có vấn đề về kinh tế, bây giờ Ủy ban kỷ luật thị xã đã mời Khải Hoa lên thẩm vấn.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi chấn động.
- Vấn đề kinh tế? Đã tra ra là thật chưa?
- Thật mẹ gì, chỉ là một bức thư nặc danh sau đó Ủy ban kỷ luật thị xã gọi điện mời Khải Hoa lên giải thích. Khải Hoa bảo tôi không nói với ngài, sợ ngài lo. Y nói cây ngay không sợ gió, nếu là tôi nói thì chính là đám khốn nạn không muốn làm việc làm hỏng sản nghiệp của Đảng ta.
Lưu Bân rất tức giận nói, Vương Quốc Hoa thật ra yên tâm.
Chẳng qua Vương Quốc Hoa rất khó hiểu Dương Quốc Minh biết mình xuống, Vương Cảnh Lược cũng biết sao không ai nói với mình? Xử lý một cán bộ cấp chính huyện phải được hội nghị thường vụ thông qua, càng đừng nói đây là cán bộ từ văn phòng tỉnh ủy xuống tạm thời kiêm nhiệm. Dù không báo cho Vương Quốc Hoa thì cũng phải báo lên văn phòng tỉnh ủy chứ? Sao bên văn phòng tỉnh ủy không truyền tới tin gì?
Bởi vậy có thể thấy được có thể chỉ là tìm hiểu tình hình mà thôi. Vấn đề là thời cơ hỏi này đáng để suy nghĩ.
- Lưu Bân, anh thành thật nói với tôi là Khải Hoa rốt cuộc có vấn đề không?
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói.
Lưu Bân nghiêm túc lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không có vấn đề, chuyện trong huyện đều do chúng tôi bàn rồi làm, chuyện tôi cũng rõ. Nguyên nhân là mấy hạng mục gần đây, Khải Hoa đưa ra yêu cầu chính quyền không nhúng tay vào kinh doanh mà chỉ cung cấp chính sách và tài chính giúp đỡ các cơ quan phát triển. Khải Hoa còn nói chánh văn phòng Vương làm ở thị trấn Trường Kiều cũng là như vậy.
Vì mấy chuyện này khiến cho huyện có phản ứng rất mạnh, chẳng qua bí thư, chủ tịch huyện cùng đè xuống. Nhưng đám người kia lại kiện lên tận thị ủy. Chiều hôm qua Ủy ban kỷ luật thị ủy gọi điện tới nói mời Trần Khải Hoa lên thị xã hỏi vấn đề. Phải nói chuyện nhìn không quá nghiêm trọng nhưng đây chính là một dấu hiệu không ổn. Bây giờ huyện có đủ lời đồn, có người trực tiếp nghi ngờ Trần Khải Hoa nhận chỗ tốt của người ta, mượn việc đấu thầu công khai mà ăn mảnh.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn nghe Lưu Bân nói. Đến huyện ủy xuống xe máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, thấy là số của Trần Khải Hoa, lúc này tảng đá trong lòng hắn mới rơi xuống.
- Là tôi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói.
Tâm trạng Trần Khải Hoa lúc này rất khó hiểu, người của Ủy ban kỷ luật thị ủy cho hắn gọi điện nhưng không cho đi vì thế hắn đành phải gọi cho Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, tôi rất xin lỗi, người ở Ủy ban kỷ luật thị ủy nói còn có điều cần hỏi nên hôm nay sợ là không về được.
Trong đầu Vương Quốc Hoa dần hiện ra một hình dáng, việc này chính là nhằm vào hạng mục xóa đói giảm nghèo lần này. Xem ra khoản tiền một tỷ này khiến một số người mất cảm giác sợ hãi.
Trần Khải Hoa sao thành chủ tịch huyện Lâm Vượng, đó là điều ai cũng rõ. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu chính là Vương Cảnh Lược sao không có động tác gì ở vấn đề này. Dương Quốc Minh lại đóng vai trò gì?
Vương Quốc Hoa không quá rõ nguồn gốc, hắn đành lớn tiếng nói với Trần Khải Hoa:
- Khải Hoa, có câu cậu nhớ chỉ cần anh không có vấn đề thì không ai có thể làm gì được anh. Lời này do tôi nói, tôi cũng nhất định làm được.
Vương Quốc Hoa cố ý lớn tiếng nói, đám người ở bên cạnh nghe xong có vẻ mặt khác nhau. Vương Quốc Hoa thoáng thấy mặt Tôn Đồng hơi đổi nhưng không rõ. Nghĩ đến việc Lưu Bân lúc nãy nhìn Tôn Đồng, Vương Quốc Hoa mơ hồ đoán được gì đó.
Dập máy, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Tôn Đồng:
- Bí thư Tôn, đồng chí Trần Khải Hoa không ở đây, xem ra tôi phải ở huyện Lâm Vượng thêm vài ngày. Như vậy đi, anh bận công việc thì cần cùng tôi, dù sao tôi xong việc cũng phải lên thị xã mà.
Vương Quốc Hoa nói khá lạnh lùng.
Tuổi Tôn Đồng lớn hơn Vương Quốc Hoa nhiều, khoảng hơn 50 tuổi. Vương Quốc Hoa nói như vậy, hắn không hề tức mà chỉ cười nói:
- Không sao, thị ủy giao nhiệm vụ cho tôi chính là đi cùng chánh văn phòng Vương toàn hành trình.
Vương Quốc Hoa đột nhiên đổi giọng:
- Đồng chí Trần Khải Hoa là chủ tịch huyện tạm giữ chức, chuyện của y chắc là nên báo cáo với tỉnh ủy chứ?
Tôn Đồng nói:
- Cái này nói như thế nào nhỉ? Đây là Ủy ban kỷ luật thị xã theo lệ hỏi vài việc, hội nghị thường vụ thị ủy yêu cầu Ủy ban kỷ luật thích hợp quan tâm việc này một chút, cũng không có quyết định xử lý đồng chí Trần Khải Hoa.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì, cái cần nói hắn đã nói. Tình hình ở thị xã Bắc Sơn, Vương Quốc Hoa không quá rõ nên không tiện phát tác. Chẳng qua hắn lúc này đã bắt đầu bực tức, có một ít người nhằm vào hắn. Vấn đề của Trần Khải Hoa không quá lớn hoặc chỉ là một mồi lửa. Ở trong chính trị không có ai tuyệt đối sạch sẽ, nếu nghiêm túc điều tra thì kiểu gì chẳng ra vấn đề gì đó. Đây là chỗ dựa của đối phương, đối phương muốn dùng cách này để nhằm vào Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa không nghỉ mà lập tức bắt đầu nghe báo cáo. Biện pháp áp dụng khá thô sơ, chấp hành cụ thể chủ yếu do chính quyền địa phương nắm giữ. Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa rất không hài lòng với biện pháp áp dụng này nhưng đây không phải điều hắn có thể quyết định. Từ góc độ của hắn nhìn vấn đề đó chỉ là làm theo chỉ thị, văn bản yêu cầu công khai, Vương Quốc Hoa sẽ không cho phép hiện tượng ngầm xảy ra.
Sau khi Lưu Bân nhận chức bí thư huyện ủy đã được Trần Khải Hoa ủng hộ và phối hợp, y rất nhanh điều chỉnh bộ máy các phòng ban của huyện và đạt một vài hiệu quả. Nhưng nó cũng làm không ít người căm hận Lưu Bân và Trần Khải Hoa. Càng là nơi nghèo thì càng nhiều người muốn vào nhà nước ăn cơm. Hiện tượng này Vương Quốc Hoa đã sớm biết.
Sau khi Lưu Bân nhận chức đã cho nghỉ việc không ít nhân viên hợp đồng, tinh giản cơ cấu chính quyền khiến hiệu suất làm việc tăng cao. chuyện này trong báo cáo Lưu Bân cũng đề cập tới. Lẽ ra không cần báo cáo việc này với Vương Quốc Hoa, nhưng Lưu Bân rất tự giác lên tiếng từ việc này, chuyện công việc cũng báo cáo cơ bản giống như quá trình báo cáo lên với thị ủy.
Vương Quốc Hoa nghe từ đầu tới đuôi không cắt ngang. Hết cả buổi sáng mà Lưu Bân không nhắc đến việc công khai hạng mục xóa đói giảm nghèo một chữ.
- Chánh văn phòng Vương, không còn sớm nữa, ăn cơm trước thôi.
Tôn Đồng cắt ngang lời Lưu Bân, y cười nói không ngờ Vương Quốc Hoa lại sa sầm mặt lại:
- Bí thư Tôn đói rồi ư? Anh có thể đi ăn trước.
Vương Quốc Hoa nói khá khó nghe, Tôn Đồng định phát tác ngay. Một thằng ranh mà không tôn trọng lão đồng chí. Tuy nghĩ vậy nhưng Tôn Đồng không tiện phát tác, y chỉ đứng lên nói: