Phù Diêu

Chương 603: Chương 603: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (2,3)






Phòng khách sạn này khá bình thường, Vương Quốc Hoa không quá chú ý cái này. sau khi đưa Vương Quốc Hoa lên phòng, Tạ Vân Biên lại ra ngoài bận việc. Vương Quốc Hoa ở trong phòng xem Tv, xem lúc chán liền ra ngoài bắt xe mua vài đồ.

Cả đi cả về mất tiếng rưỡi, Vương Quốc Hoa ở trong phòng lên mạng đọc tin tức cho hết giờ. Ngoài cửa có người gõ, Vương Quốc Hoa đi ra mở thấy Tạ Vân Biên dẫn một đôi nam nữ đứng ở cửa. Vương Quốc Hoa nhận ra người phụ nữ kia, đó là bạn học tên Ngũ Trân.

Lúc học đại học, Vương Quốc Hoa học giỏi, phẩm chất tốt nên được các nữ sinh chú ý, Ngũ Trân này cũng từng chú ý đến Vương Quốc Hoa, cũng có chút tiếp xúc. Chẳng qua tiếp xúc là khá bình thường. Ngũ Trân thấy Vương Quốc Hoa nghèo nên cũng không có ý tiến thêm.

Ngũ Trân là người Thượng Hải, trong khóa cũng chỉ tính là thanh tú, trong trường được coi là thuộc loại trung bình. Sau mấy năm gặp lại Ngũ Trân trông cũng quý phái hơn không ít. Thấy Vương Quốc Hoa, Ngũ Trân cười nói:

- Vương Quốc Hoa, nghe nói anh ở đây nên tôi tới thăm một chút.

Vương Quốc Hoa cười bắt tay nói:

- Ha ha, chào cô, tôi ở tỉnh ngoài nên phải tới sớm, cô sao cũng tới sớm như vậy?

Ngũ Trân có chút đắc ý cười nói:

- Tiểu Cường cần xe đón dâu nên xe Audi mới mua của chồng tôi bị trưng dụng, vì thế tôi đến đây chờ trước, bên kia nhiều người ồn ào tôi không thích.

Chồng Ngũ Trân trông khá nhã nhặn chỉ là trên mặt mang theo sự kiêu căng rất nặng. Lúc Vương Quốc Hoa đưa tay ra y chỉ khẽ chạm rồi bỏ ra ngay. Tạ Vân Biên ở bên thấy thế không khỏi có chút khó chịu nhưng bị Vương Quốc Hoa dùng mắt ngăn lại không cho phản ứng.

- Tôi không vào đâu, bên kia còn chờ xe để dùng.

Chồng Ngũ Trân không báo tên trực tiếp xoay người đi. Vương Quốc Hoa không hề xấu hổ mà còn cười nói:

- Đi thong thả.

Mặt Ngũ Trân thoáng cái khó coi, chờ Tạ Vân Biên tiễn chồng mình đi mới nói với Vương Quốc Hoa:

- Vương Quốc Hoa, chồng tôi vốn tính thế, nhà hắn kinh doanh lớn nên tính hơi thối một chút.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Không có gì, tôi không để ý cái này.

Mời Ngũ Trân ngồi xuống, Vương Quốc Hoa chủ động rót trà. Ngũ Trân thấy máy tính xách tay trên bàn nên cười nói:

- Anh bây giờ làm gì mà mua được máy tính xách tay IBM, là đồ công sở hay là tự mua?

Vương Quốc Hoa ngồi xuống giường cười nói:

- Tôi bây giờ là công chức nên máy này có thể do nhà nước chi trả.

Đây là lời thật, Vương Quốc Hoa không có ý ra vẻ.

Hai người nói chuyện được vài câu bên ngoài lại có người gõ cửa, Vương Quốc Hoa ra mở thấy bốn bạn học tới, chẳng qua không ai cùng phòng ký túc. Nhiều người Vương Quốc Hoa còn không nhớ rõ tên, mọi người thật ra liếc cái là nhận ra Vương Quốc Hoa không biến hoá mấy.

Vương Quốc Hoa hỏi bọn họ sao đến sớm như vậy? Mấy tên kia đều nói đến sớm một chút còn hơn lát tắc đường.

Nhiều người nên phòng hơi chật, Vương Quốc Hoa ngồi nói chuyện với mọi người, ai hỏi cũng chỉ nói bây giờ là cán bộ nhà nước. Đám bạn học thật ra không có ai có ý coi thường nhau, mọi người nói chuyện chính là chuyện ở trường học.

Đề tài rất nhanh chuyển đến chuyện sau khi tốt nghiệp, nói đến công việc của mình. Mấy người này đều là người Thượng Hải, về cơ bản vào các công ty làm. Ngũ Trân thật ra đến làm ở Cục chiêu thương thành phố Thượng Hải, nhắc đến cái này Ngũ Trân không khỏi có chút đắc ý.

- Quốc Hoa, ông xem Ngũ Trân người ta đó, bây giờ đã là trưởng phòng rồi đấy.

Một người cười nói, Ngũ Trân nghe xong nở nụ cười rất tươi nhưng vẫn khiêm tốn nói:

- Phó trưởng phòng, chủ yếu là do quan hệ của ông xã nên mới có cơ hội.

Đang nói chuyện máy điện thoại của Ngũ Trân vang lên, cầm lấy nghe xong không khỏi nhíu mày nói:

- Tôi hôm nay xin nghỉ phép mà.

Ừ ừ vài câu, Ngũ Trân rất căm tức dập máy nói:

- Đáng ghét, cơ quan có việc gấp tôi phải về. Bây giờ không tiện bắt xe, làm sao bây giờ. Cơ quan tôi lại xa chứ, bắt xe phải mất nửa tiếng.

Vương Quốc Hoa ở bên nói:

- Lão Tạ không phải có xe sao?

Một bạn học nói:

- Lão Tạ hôm nay bận rồi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:

- Để tôi nghĩ xem.

Vương Quốc Hoa lấy máy tìm một chút rồi gọi cho Khương Nghĩa Quân:

- Nghĩa Quân, tôi đang ở khách sạn Hồng Phong Thượng Hải, ông không phải có một văn phòng ở đây sao? Ông bảo bọn họ phái một chiếc xe tới đây.

Lúc Vương Quốc Hoa nói chuyện không tự giác để lộ dáng vẻ như nói với cấp dưới. Vương Quốc Hoa nãy nhìn như rất bình thường đột nhiên thay đổi hẳn về chất làm mấy người kia có chút kinh ngạc. Nhất là Ngũ Trân chờ Vương Quốc Hoa dập máy liền cười nói:

- Vương Quốc Hoa, vừa nãy ông nói chuyện rất giống lãnh đạo cơ quan tôi. Ông không phải là lãnh đạo đó chứ?

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Tôi có một đồng hương kinh doanh bất động sản, có hạng mục ở Bắc Kinh.

Vương Quốc Hoa né tránh không trả lời, mọi người cũng không hỏi tới. CHủ yếu do Vương Quốc Hoa còn trẻ, hoàn cảnh gia đình bình thường nên ai có thể nghĩ hắn là lãnh đạo cao được. Đừng nói mấy vị này, ngay cả Trương Tiểu Cường cùng Tạ Vân Biên cũng không biết thân phận của Vương Quốc Hoa bây giờ.

Một cuộc điện thoại, năm phút sau máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn nghe nói xe đã tới, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Ngũ Trân, tôi đưa cô xuống.

Xuống lầu thấy một xe Mercedes-Benz bóng loáng chờ ở cửa. lái xe là một cậu thanh niên thấy Vương Quốc Hoa liền đi lên cười nói:

- Là Vương tiên sinh phải không? Giám đốc chúng tôi dặn xe giao cho ngài, dùng bao lâu cũng được.

- Vất vả rồi.

Vương Quốc Hoa khó khăn, đối phương cười cười chào xoay người lên một xe Poussin rời đi. Vương Quốc Hoa đưa chìa khóa xe cho Ngũ Trân, không ngờ Ngũ Trân nói:

- Tôi không lái xe được, mắt kém không dám lái.

- Vậy tôi đưa cô một chuyến.

Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là tạm thời làm lái xe.

Ngồi ở vị trí bên cạnh, Ngũ Trân nhìn Vương Quốc Hoa lái xe rất thành thạo không khỏi cười nói:

- Vương Quốc Hoa, ông thuần thục như vậy có phải làm lái xe cho lãnh đạo không? Hì hì, đùa thôi, ông gọi một cú điện là được xe sang như vậy thì sao có thể làm lái xe được?

Lúc này trên mặt Ngũ Trân không còn vẻ đắc ý nữa, cô không phải người không có kiến thức, nếu Vương Quốc Hoa làm không tốt thì sao có thể dễ dàng gọi xe như vậy?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cô đã thấy ai tốt nghiệp trường mình đi làm lái xe không? Dù sao cũng là trường điểm mà.

Ngũ Trân cười cười lấy máy ra nói vài câu, nói xong vỗ ngực:

- May mà gặp anh nếu không hôm nay phiền to, lãnh đạo chúng tôi hôm nay nổi giận.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói mà chăm chú lái xe nhanh một chút. May là bình thường đi mất nửa tiếng hôm nay có 25 phút là tới. Vương Quốc Hoa đi chậm lại, Ngũ Trân nói:

- Vào đi, không sao.

Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là làm theo, xe tiến vào trong sở đã thấy có người đợi ở đó.

Trước khi xuống xe Ngũ Trân quay đầu lại nói:

- Quốc Hoa, anh đừng đi vội, tôi đưa cho bọn họ một văn bản rồi ra ngay, chúng ta về ăn tiệc.

Vương Quốc Hoa thật ra không nghĩ Ngũ Trân sẽ nói như vậy, hắn không suy nghĩ nhiều chỉ có thể gật đầu nhận lời. Chờ Ngũ Trân đi, Vương Quốc Hoa lái xe đến chỗ mát còn mình xuống xe ngồi hút thuốc chờ.

Ai ngờ Tạ Vân Biên đi mười phút không xuống, không phải nói lấy văn bản thôi sao? Thấy thời gian còn sớm Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn đợi, không lâu sau ngoài cổng có hai xe Audi tiến vào, từ biển có thể thấy là lãnh đạo cơ quan.

Hai xe Audi trước sau dừng cách xe Vương Quốc Hoa không xa. Một người đàn ông từ xe đầu xuống trước vội vàng mở cửa, trên xe xuống là một người phụ nữ đeo kính râm khá quyến rũ. Vương Quốc Hoa nhìn quen quen nhưng không suy nghĩ nhiều chỉ cúi đầu tiếp tục hút thuốc chờ.

Nhưng thật ra cô gái kia xuống thấy Vương Quốc Hoa liền ngẩn ra, sau đó cười hì hì nhìn chằm chằm vào hắn. Một lãnh đạo từ xe phía sau xuống nói với người phụ nữ này:

- Tổng giám đốc Nghiêm, mời vào.

Nghiêm Giai Ngọc cười nói:

- Chờ chút, gặp người quen, tôi đi chào một tiếng.

Vừa nói cô vừa giẫm giày cao gót đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa rồi nhẹ nhàng nói:

- Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nghe tiếng lập tức đứng lên nói:

- Ồ, đến đây.

Hắn ngẩng đầu thấy không phải là Ngũ Trân liền thoáng kinh ngạc sau đó càng kinh ngạc hơn:

- Sao lại là em?

- Lời này phải là em nói mới đúng. Anh không ở thị xã làm lãnh đạo mà chạy tới đây làm lái xe làm gì?

Nghiêm Giai Ngọc cười trêu, Vương Quốc Hoa gãi đầu nói:

- Cái này một lời khó nói hết, trùng hợp anh đến Thượng Hải ăn đám cưới bạn nên giúp đưa một người bạn về cơ quan có chút chuyện gấp.

Vị lãnh đạo cục Chiêu thương đi sau Nghiêm Giai Ngọc tiến lên, y đầy khí thế cười nói:

- Đồng chí này, tôi là cục trưởng cục Chiêu thương quận, anh ở đơn vị nào? Anh rất quen với tổng giám đốc Nghiêm sao?

Nghiêm Giai Ngọc đang khá vui vẻ, cô che miệng cười cười nói:

- Quốc Hoa, lúc em đi anh đến thị xã Bắc Câu, sau đó nghe nói anh lên ủy ban tỉnh, bây giờ làm đến trình độ nào rồi?

Vương Quốc Hoa nói với vị lãnh đạo cục Chiêu thương kia:

- Tôi không phải người ở Thượng Hải, tôi chỉ là đồng hương với tổng giám đốc Nghiêm mà thôi.

Nói xong hắn nói với Nghiêm Giai Ngọc:

- Chuyện của anh nói sau, dù sao em cũng có số điện thoại của anh mà.

Trong mắt Nghiêm Giai Ngọc hiện ra một tia kích động, cô hơi nghẹn ngào nói:

- Không hay, hay là bây giờ anh nói đi nếu không anh đi theo em lên trên, lát cùng em tới khách sạn, chúng ta nói chuyện.

Vương Quốc Hoa nhún vai nói:

- Sợ em rồi, anh bây giờ là bí thư thị ủy thị xã Ân Châu tỉnh Nam Thiên, câu trả lời này làm em hài lòng chưa? Đi làm việc của em đi, anh còn phải đi đám cưới, xong việc chúng ta nói chuyện.

… vị cục trưởng cục Chiêu thương ở bên cạnh không ngừng ho khan, tên này có cấp cùng bí thư quận ủy bên mình. Vậy mà hắn lại ngồi hút thuốc như lái xe, trêu người sao?

Thượng Hải là thành phố trực thuộc trung ương nên chỉ có ba cấp xã, phường thị trấn; quận, huyện và thành phố.

- Vậy được, em lên trước, số điện thoại không đổi chứ?

Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng đã buông tha cho Vương Quốc Hoa, cô cười cười xoay người đi.

Vương Quốc Hoa lúc này mới để ý Ngũ Trân đã xuống chẳng qua có lãnh đạo ở đây nên không dám tiến tới mà chỉ đứng xa xa.

Vị cục trưởng cục Chiêu thương kia thật ra rất khách khí đi lên bắt tay Vương Quốc Hoa:

- Bí thư Vương, tôi là Cát Đông Sơn, nếu như tiện thì mời Bí thư Vương lên cùng nói chuyện.

Tên này rất khôn khéo, thông minh, y nhìn ngay ra Nghiêm Giai Ngọc coi trọng Vương Quốc Hoa nên khách khí mời. Hơn nữa Ân Châu thì Cát Đông Sơn cũng biết, cấp bậc bí thư thị ủy không biết cao hơn hắn bao nhiêu, chẳng may Vương Quốc Hoa có quan hệ với lãnh đạo quận thì sao? Dù sao cẩn thận vẫn hơn, đối với lãnh đạo khách khí vẫn tốt hơn là kiêu căng.

- Không cần, tôi không làm anh thêm phiền, bạn học tôi tới, tôi phải đưa cô ấy đi ăn cưới.

Vương Quốc Hoa cười cười chỉ Ngũ Trân, Cát Đông Sơn nhìn theo rồi cười nói:

- Là Tiểu Ngũ ư, đồng chí này rất được, Đảng ủy cục vẫn đánh giá cao cô ta.

Có phải thật sự đánh giá cao hay không thì khó nói nhưng sau hôm nay đúng là sẽ coi trọng.

Cát Đông Sơn rất khách khí xoay người đuổi theo Nghiêm Giai Ngọc, trước khi đi còn cười nói với Ngũ Trân:

- Tiểu Ngũ, cô phải chiêu đãi tốt Bí thư Vương, đừng để Bí thư Vương cho rằng các đồng chí Thượng Hải chúng ta chậm trễ đó.

Ngũ Trân rất khó hiểu, chờ lãnh đạo đi xa mới nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa từ trên xuống dưới:

- Bí thư Vương?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Ồ, tôi số đỏ một chút thôi, lên xe đi, chúng ta còn phải về ăn nữa chứ?

Xe lên đường, Ngũ Trân vẫn thừ người nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa, chuyện vừa nãy từ xa cô đã thấy. Đầu tiên là vị tổng giám đốc đại diện tập đoàn lớn của Mỹ ở Thượng Hải trông rất quen với Vương Quốc Hoa, sau đó lãnh đạo lại rất khách khí với Vương Quốc Hoa, sau đó lại gọi Vương Quốc Hoa là Bí thư Vương. Tên này rốt cuộc có thân phận gì?

Bí thư Vương, bí thư quận ủy? Cấp giám đốc sở? Ngũ Trân rất nhanh chối bỏ. Nhưng từ thái độ của lãnh đạo thì ít nhất hắn phải là cấp chính huyện, mặc dù là cấp chính huyện nhưng ở tuổi của Vương Quốc Hoa thì không có lai lịch rất lớn là không thể được.

Ngũ Trân càng nghĩ càng thất thần, Vương Quốc Hoa thật ra lại chăm chú lái xe, không suy nghĩ nhiều làm gì.

Ngũ Trân càng nghĩ càng xa. Bắt đầu từ chuyện vừa nãy đến việc lúc đi học hai người từng có tiếp xúc, lúc ấy ai có thể ngờ được tên con nhà nông dân nghèo lại lên được vị trí cấp huyện chứ?

Ngũ Trân thực ra không hề có ý hối hận, chỉ là cô cảm thấy như mình bỏ lỡ một chút gì đó mà thôi.

Có cơ hội quay đầu lại, Ngũ Trân vẫn sẽ lựa chọn buông tha, bây giờ cô cũng được mọi người nhìn với ánh mắt hâm mộ. Vương Quốc Hoa hôm nay làm lãnh đạo nhưng người phụ nữ bên cạnh trong quá trình phấn đấu của hắn sẽ rất khó khăn. Mà sự khó khăn đó không phải mỗi người phụ nữ cũng có thể chấp nhận được.

Xe vừa đến khách sạn, Hà Ngữ Văn đã có chút lo lắng từ trong lao ra. Thấy Vương Quốc Hoa từ xe Mercedes-Benz xuống, cô có chút kinh ngạc dừng lại nói:

- Xe này của anh?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Không phải, mượn vài ngày để đi thôi.

Hà Ngữ Văn cười nói:

- Vậy thì tốt quá, quá kịp thời. Vừa nãy lão Tạ gọi đến nói chiếc xe đón dâu đã mượn trước bây giờ tạm thời có việc không thể sang được, bên kia đang gấp như lửa nóng, không biết nhà gái nghĩ như thế nào mà cứ đòi chín xe xịn đón dâu, nói gì là thiên trường địa cửu, đúng là thua bọn họ.

Vương Quốc Hoa lại một lần nữa là bị làm phụ xe. Bên trong có mấy người lao ra trang trí cho xe Mercedes-Benz, biến xe thành xe đón dâu. Trong phòng chú rể Trương Tiểu Cường đang sốt ruột không ngờ Hà Ngữ Văn gọi điện nói tới đã giải quyết xong vấn đề. Biết là Vương Quốc Hoa gọi xe tới, Trương Tiểu Cường cười nói với Tạ Vân Biên:

- Lão Tạ, chúng ta sao lại quên Quốc Hoa. Lần trước hắn tới Thượng Hải dẫn chúng ta tới câu lạc bộ mà không phải ai cũng đến được, muốn mượn xe gì chẳng được.

Tạ Vân Biên cười nói:

- Không phải ông nói không muốn làm phiền Quốc Hoa sao? Để hắn tới một chuyến vui vẻ uống rượu là được mà.

Trương Tiểu Cường một bên đứng dưới lầu kiễng chân nhìn, một bên lắc đầu cười khổ nói:

- Cái này không phải vấn đề làm phiền hay không, mấy năm qua Quốc Hoa giúp chúng tôi nhiều như thế nào? Nếu không có Quốc Hoa thì ông và tôi có được như ngày hôm nay sao?

Nhắc đến cái này Tạ Vân Biên liền trầm mặc, im lặng một lúc mới thở dài nói:

- Lúc trước ở trong trường đúng là không ngờ được, quan hệ của chúng ta khi đó cũng chỉ là bình thường mà thôi, thực ra chúng ta chưa chắc đã coi trọng Quốc Hoa.

Đây là câu nói thật, Trương Tiểu Cường nghe xong cũng gật đầu nói:

- Đúng thế, bây giờ nhớ lại còn có chút hối hận vì lúc ấy còn lén cười hắn, luôn cảm thấy mình hơn hẳn hắn.

Xe Vương Quốc Hoa rất nhanh tới nơi, xuống xe trước là Hà Ngữ Văn và Ngũ Trân. Tạ Vân Biên ra đón, Trương Tiểu Cường béo nhưng rất nhanh xuất hiện ở cửa xe mở cửa rồi ôm lấy Vương Quốc Hoa.

- Xin lỗi, xin lỗi, không tự mình đi đón ông còn làm phiền ông giúp tôi nữa chứ.

Lúc Trương Tiểu Cường nói chuyện với Vương Quốc Hoa, chồng Ngũ Trân đã đi tới nói với cô:

- Em chạy đi đâu vậy hả? không phải nói ngại nhiều chuyện sao?

Ngũ Trân nói qua một chút câu chuyện, mặt tên kia thoáng cái trở nên khác lạ, hắn nhỏ giọng nói:

- Cùng cấp với cục trưởng em? Nói đùa gì thế?

- Hắn gọi một cuộc điện là điều được xe Mercedes-Benz mới cứng tới, rất quen với vị tổng giám đốc tập đoàn kia, cục trưởng cũng rất khách khí với hắn, còn khen em hai câu. Cục trưởng cục em anh không phải chưa từng gặp, tròng mắt rất chuẩn, anh thấy y nhìn ai bao giờ không?

Ngũ Trân cũng nhỏ giọng nói, trong mắt lộ rõ một tia vui mừng. Ở nhà địa vị của cô không quá cao, tuy gả cho chồng giàu có, có thế lực nhưng ai biết cuộc sống của cô cũng khổ sở như thế nào.

Đương nhiên Ngũ Trân cũng rất khắc chế, để cho chồng đủ thể diện. Dù sao đây mới là chỗ dựa của cuộc đời cô.

- Đúng là không ngờ được, lát nữa nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với hắn.

Ngũ Trân tán thành nói:

- Đúng thế, thêm bạn thêm đường, không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.

Hai vợ chồng nói chuyện, đội xe coi như đến đông đủ. Xe Vương Quốc Hoa mang tới lại thành xe dẫn đầu. Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên quyết định túm hắn làm lái xe.

Vương Quốc Hoa nhớ đến một việc nên cười từ chối.

- Xe chắc ông tìm người lái đi, xe của lão Tạ cho tôi mượn, tôi có chút chuyện gấp cần làm.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa chìa khóa xe ra, Trương Tiểu Cường cũng không miễn cưỡng.

Đợi đội xe đón dâu xuất phát, Vương Quốc Hoa lúc này mới lái xe của Tạ Vân Biên rời đi, hắn chạy tìm một cửa hàng trang sức. Vương Quốc Hoa vẫn chưa nghĩ ra tặng quà gì cho Trương Tiểu Cường nên cuối cùng quyết định mua một bộ trang sức khá đắt, như vậy Trương Tiểu Cường cũng tăng thêm thể diện trước nhà gái.

Đi dạo một lúc trong cửa hàng, Vương Quốc Hoa nhớ đến Nghiêm Giai Ngọc, cũng nhớ mình chưa tặng trang sức cho cô. Hắn dạo một vòng thấy không có đồ nào hợp ý, nhân viên bán hàng ở trong quầy có chút không nhịn được, mỗi lần Vương Quốc Hoa xem đồ bọn họ đều phải giới thiệu. Ai ngờ Vương Quốc Hoa chỉ gật đầu chứ không nói mua hay không.

Tình hình bình thường đàn ông ít khi đi quanh cửa hàng trang sức, vì thế đối với khách như vậy nhân viên bán hàng cũng không ôm nhiều hy vọng. Chẳng qua cửa hàng có quy định nên nhân viên phải chấp hành, mỗi một người khách tới đều phải tươi cười chào đón, dù khó chịu cũng phải giữ được sự khách khí.

- Có thể mời chủ cửa hàng ra không?

Vương Quốc Hoa xem một vòng rồi đột nhiên nói.

- Hả, ông chủ?

Nữ nhân viên bán hàng có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa, vừa nãy thấy tên này rất bình thường nhưng khi nói chuyện lại có khí thế khác, chắp tay sau lưng trông như lãnh đạo vậy.

- Vâng, vâng, tôi đi gọi quản lý.

Nữ nhân viên chạy vội vào trong, rất nhanh một người đàn ông trung niên đi ra, thấy Vương Quốc Hoa liền cười nói:

- Không biết tiên sinh có gì cần chỉ giáo?

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Tôi đã xem đồ bày ở quầy hưng không quá hài lòng. Không biết trong cửa hàng còn có món đồ nào cao cấp hơn không? Bạn tôi kết hôn nên tôi muốn tặng đôi vòng tay.

Tên quản lý có cặp mắt rất độc, khí chất Vương Quốc Hoa lộ ra làm y biết đó là người không đơn giản vì thế hơi khom người chắp tay nói:

- Tiên sinh muốn vòng tay cấp bậc như thế nào? Cửa hàng chúng tôi có vòng tay bằng bạch kim, còn có vòng tay phỉ thúy loại thượng hạng.

- Quá tốt thì chắc bạn tôi ngại không nhận, giá vào khoảng 200 ngàn là đủ.

Vương Quốc Hoa vốn định nói là 500 ngàn nhưng nghĩ đến Nghiêm Giai Ngọc nên sửa lại.

- Mời tiên sinh theo tôi.

Tên quản lý cười càng tươi hơn, thuận tiện còn mỉm cười với cô nữ nhân viên vừa rồi.

Vương Quốc Hoa ra khỏi cửa hàng trang sức, trong tay đã thêm một chiếc túi. Tên quản lý tự mình đưa Vương Quốc Hoa ra xe về rất vui vẻ nói với nữ nhân viên kia:

- Biểu hiện của cô rất tốt, tôi đã nói với các cô rất nhiều lần, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Thanh niên kia trông rất bình thường thực tế chính là một khách hàng rất tiềm năng. Theo quy định cô sẽ được 10%, cửa hàng không bao giờ keo kiệt với nhân viên có biểu hiện tốt. Mọi người nghe thấy đó, sau này làm tốt thì tiền thưởng sẽ không hề ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.