Mạnh Vũ Vi mượn cơ hội để phát tiết bất mãn trong lòng. Phó chánh văn phòng tỉnh ủy quản gì đến hệ thống giáo dục? Đương nhiên oán giận này có mức độ.
Mạnh Vũ Vi nói thế, Vương Quốc Hoa coi như không nghê thấy, trực tiếp dập máy. Mạnh Vũ Vi không khỏi bực tức cảm thấy tên này quá vô tình. Hắn dù có vài yêu cầu quá mức mình vẫn đáp ứng, vậy mà hắn…
Thầm nghĩ như vậy Mạnh Vũ Vi lẩm bẩm gọi nhân viên đi tới trường Chí Thành. Trên đường đi cô cuối cùng đã tìm được một lý do khiến mình được an ủi. Hắn có thể gọi điện cho mình đã là làm khó hắn. Hắn đâu dễ nói chuyện như vậy.
Bên phía Vương Quốc Hoa, đoàn người đi đến văn phòng hiệu trưởng, dẫn đường là Trần Mẫn. Vương Quốc Hoa nắm tay Hiểu Lâm cùng Trần Mộc Căn đi chậm vào trong.
- Trưởng ban thư ký, việc Sở Giáo dục muốn tăng cường giám sát chúng tôi không có kiến, chẳng qua kết quả ngài cũng thấy đó.
việc có người xen tay vào Trần Mẫn cũng khá oán giận. Mặc dù hắn kêu như vậy không phải thay đổi gì mà là tranh thủ điểm ấn tượng, sau này có vấn đề gì thì cũng không nói được hắn.
Trần Mẫn nói như vậy, Vương Quốc Hoa lại không thoải mái. Tên này quá giảo hoạt, thoáng cái đã hái mình ra ngoài. Vương Quốc Hoa vốn chỉ lấy việc nói việc, không nhằm vào ai. Đây là cấp tiểu học, học sinh đều nhỏ tuổi, phẩm chất của giáo viên ảnh hưởng rất lớn đến các em học sinh.
Trần Mộc Căn đến đây là điều Vương Quốc Hoa không nghĩ tới, hắn vẫn thấy việc này có ý gì đó khác. Cán bộ cục Giáo dục dẫn đầu không hề khách khí nói:
- Chúng tôi là người ở cục Giáo dục thành phố, hiệu trưởng các vị đâu, bảo ra gặp lãnh đạo chúng tôi.
Người ở văn phòng không khỏi giật mình, sáu bảy g vội vàng đứng lên mời mọi người ngồi xuống.
Tên hiệu trưởng rất nhanh tiến vào thấy Vương Quốc Hoa, hắn không khỏi ngẩn ra rồi lập tức lộ vẻ kinh hoàng.
- Cục trưởng Trần, sao ngài lại tới đây vậy?
Tên hiệu trưởng coi như trấn định mời mọi người ngồi đồng thời nói với cấp dưới:
- Sao không biết pha trà hả?
Trần Mẫn xua tay nói:
- Uống trà thì không cần. Chúng tôi nhận được tố cáo của phụ huynh học sinh, nói phẩm chất của giáo viên trường này có vấn đề rất lớn.
Tên hiệu trưởng có chút không cam lòng nhìn Vương Quốc Hoa sau đó mới giải thích:
- Cục trưởng Trần, chuyện có chút hiểu lầm, có thể để tôi giải thích một chút không?
Trần Mẫn cười lạnh nói:
- Còn giải thích gì? Kỳ học này kết thúc trường các vị dừng học chỉnh đốn, tất cả thủ tục phải thẩm định một lần nữa, phẩm chất giáo viên cũng cần thẩm định lại.
Tên hiệu trưởng mặt tái lại, đây không phải là tới thẩm tra, thẩm định mà là tới đóng cửa. Tên hiệu trưởng đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa nói:
- Không biết tiên sinh gọi là gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Họ Vương.
Tên hiệu trưởng sửng sốt, phụ huynh không cùng họ với học sinh đúng là ít thấy, hắn cười cười lấy lòng:
- Vương tiên sinh, công việc của chúng tôi có gì không đúng sau này nhất định sửa lại. Chuyện hôm nay tôi nhất định cho anh một câu trả lời hài lòng.
Hiệu trưởng không đơn giản, nhanh chóng nhìn ra cục diện. Thực tế hắn còn chưa rõ thân phận của Vương Quốc Hoa, cảm thấy chắc là làm kinh doanh chứ cán bộ nhà nước có ai đưa con em tới trường dân lập? Mặc kệ nói như thế nào có thể làm cục trưởng cục Giáo dục đến một chuyến thì mình không thể sơ sót.
- LỜi nhà anh không cần nói với tôi, chỉnh đốn như thế nào là việc của các anh, tôi chỉ phản ánh tình hình mà thôi. Là một phụ huynh, tôi rất lo lắng với vấn đề dậy học của trường. Các em học sinh còn nhỏ, tuổi nhỏ như vậy đã để chúng tiếp xúc với những điểm mờ ám như vậy, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng tôi không thể chấp nhận. Còn có một điểm lúc đầu thái độ của tôi rất rõ, anh nói chuyện như thế nào? Còn cả mẹ của học sinh nam kia nói chuyện như thế nào? Làm hiệu trưởng lúc ấy anh đã làm như thế nào?
Vương Quốc Hoa tung mấy vấn đề không hề có ý buông lỏng.
- Vương tiên sinh, anh nghe tôi giải thích.
Hiệu trưởng mới nói được một nửa, Vương Quốc Hoa đã cắt ngang.
- Anh không cần giải thích với tôi, giải thích với cục Giáo dục đi.
Trần Mộc Căn đứng lên có chút không nhịn được nói:
- Trần Mẫn, ở đây giao cho anh, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Nói xong y nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa đi thôi, ở đây làm gì cho lãng phí thời gian.
Vương Quốc Hoa gật đầu cười đứng lên. Lúc này một người đàn ông từ cửa chạy vào mặt đầy hoảng hốt nhìn vào trong sau đó lại tươi cười nói:
- Xin hỏi ai là chánh văn phòng Vương ở tỉnh ủy?
Vương Quốc Hoa nhìn hắn thản nhiên nói:
- Tôi là Vương Quốc Hoa.
Vu Hồng Đào vội vàng đi lên đưa tay ra.
- chánh văn phòng Vương, rất xin lỗi, tôi không dạy con được tốt.
Tên Vu Hồng Đào này trước đây lăn lộn ở xã hội, bây giờ kinh doanh xuất nhập khẩu, rửa tay gác kiếm và kinh doanh thêm mảng giải trí, câu lạc bộ. Hắn có chút quan hệ họ hàng với tên hiệu trưởng nên đầu tư một khoản tiền vào trường này.
Vu Hồng Đào có mỗi một con trai nên rất cưng ciều. Hắn chuẩn bị lái xe đến đón vợ con về lại nhận được một cuộc điện với nội dung rất đơn giản. Ý là vợ và con anh chọc vào người không nên chọc. Đó là phó chánh văn phòng tỉnh ủy – Vương Quốc Hoa. Vị lãnh đạo gọi tới nói với giọng rất không tốt. Vu Hồng Đào vội vàng hỏi thêm:
- Vấn đề có nghiêm trọng không? Mời lãnh đạo chỉ thị nên làm như thế nào?
Bên kia có chút tức giận nói:
- Tôi sao biết nên làm như thế nào? Tôi chỉ biết trưởng ban thư ký thị ủy rất tức giận, tự mình gọi điện quan tâm Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố làm gì mà để cả chó mèo tiến vào.
Trần Mộc Căn đúng là gọi điện nói như vậy, nói xong mới lên đường. Trưởng ban thư ký Trần không quá để ý đến cuộc điện này nhưng lại làm Vu Hồng Đào sợ chết khiếp. Mình kinh doanh ở thành phố Việt Châu mà đắc tội trưởng ban thư ký thị ủy, còn cả một phó chánh văn phòng tỉnh ủy nữa chứ. Càng đừng nói mông hắn cũng không sạch gì, hắn sợ hãi gọi điện tới trường mới biết chuyện xảy ra. Vu Hồng Đào lập tức quyết định đến nhận lỗi.
Đến trường Vu Hồng Đào vừa xuống xe thì biết người của cục Giáo dục đã tới nên vội vàng chạy đến mong giải quyết được vấn đề.
Vu Hồng Đào đưa hai tay tới, Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện chỉ cười lạnh một tiếng nói khẽ với Hiểu Lâm.
- Em còn muốn học ở trường này không?
Hiểu Lâm lắc đầu, Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy chúng ta về nhà thôi, anh sẽ thu xếp trường khác cho em.
Vừa nói Vương Quốc Hoa nắm tay Hiểu Lâm rời đi, Vu Hồng Đào vội vàng đưa tay ngăn lại:
- Chánh văn phòng Vương, ngài đừng nóng, có gì cứ nói. Tôi sai hết, là tôi không quản được vợ con mình.
Đang nói vợ con Vu Hồng Đào xuất hiện, Vu Hồng Đào tức giận đi lên tát mạnh vào mặt ả.
Cái tát rất mạnh làm ả phụ nữ ngã xuống mặt đất. Ả ôm mặt nhìn chồng:
- Anh đánh tôi? Dựa vào gì?
Vu Hồng Đào không thèm giải thích, hắn vung chân đá tiếp.
- Ông đánh mày vì chiều mày làm mày không biết ai có thể chọc vào, ai không thể. mẹ nó chứ, bình thường chiều mày quen, cứ như vậy sớm muộn cũng bị mày hại chết.
Vu Hồng Đào đúng là rất sợ. Hắn mở mấy câu lạc bộ nên đâu có sạch sẽ gì. Người chính quyền muốn xử hắn sẽ có nhiều biện pháp.
Ả phụ nữ bị đá lại ngã nằm xuống, thằng con sợ khóc rống lên. Vu Hồng Đào mặc dù đau lòng nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng nếu không giải quyết xong việc hôm nay thì mình xong đời cũng không còn xa nữa.
- Dừng tay.
Vương Quốc Hoa không nhìn được. Ả phụ nữ kia quá thảm, miệng chảy máu, mặt đầy nước mắt. Vu Hồng Đào ngừng lại còn phải cười cười làm lành.
- Chánh văn phòng Vương, tôi chỉ là dạy dỗ lại con ả này một chút.
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Đánh phụ nữ thì giỏi ư? Chuyện hôm nay không quan hệ mấy đến vợ con anh, chuyện nào ra chuyện đó. Tôi chỉ nhìn vào trách nhiệm của trường, anh đánh vợ là sao?
Mặc dù ả phụ nữ kia quá đáng ghét nhưng Vương Quốc Hoa vẫn bình tĩnh dùng việc nói việc. Chuyện mới đầu do trẻ con cãi nhau nhưng đó chủ yếu do trách nhiệm của trường học. Trường sao có thể thiên vị một phía như vậy? Đây mới là điều Vương Quốc Hoa chú ý nhất.