Phù Diêu

Chương 408: Chương 408: Phản kháng (2)






Sở Sở gọi tới. Vương Quốc Hoa vừa về chỗ ở mới đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe giọng dịu dàng của Sở Sở, hắn thấy như mình đang nằm mơ.

Lúc đầu, Vương Quốc Hoa không có hy vọng xa vời gì với Sở Sở, hắn cảm thấy cô không thuộc về mình. Hai người thuộc hai thế giới khác nhau nhưng sau nhiều lần tiếp xúc khiến hai người cuối cùng đi tới bên nhau.

Sở Sở nói rất nhiều việc, ví dụ như việc ở cơ quan, ngày ba bữa ăn gì…

Vương Quốc Hoa cũng vui vẻ làm người lắng nghe, Sở Sở không đơn thuần chỉ nói, cô nói một lúc, uống nước xong nói.

- Anh nói chuyện của mình đi, ừ, có thể nói công việc của anh.

Nếu như không nói tới công việc thì Vương Quốc Hoa đúng là không biết nên nói gì. Hắn là người ít nói, nhưng hắn lại không muốn nói chuyện công việc với Sở Sở. Cuối cùng hắn đành nói mấy câu chuyện cười trước đã đọc trên mạng làm Sở Sở ôm bụng cười.

Thấy Sở Sở thích nghe, Vương Quốc Hoa không dừng lại được, lại nói sang chuyện khác.

Sở Sở dập máy ôm bụng lăn lộn cười trên ghế, Thủy Trung Lăng vừa lúc tiến vào thấy Sở Sở như vậy không khỏi hoảng sợ đi lên hỏi. Sở Sở có chút xấu hổ kể lại. Nghe thấy câu “Chỉ có một tấc phía trước là cũ, phía sau đều là mới” Thủy Trung Lăng nghe xong đứng lên nhìn Sở Sở một lúc mới nói.

- Sau này phải đề phòng hắn, đừng có mà chịu thiệt đó.



Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Quốc Hoa. Là Mã Ngọc Cao ở bên ngoài, theo sau hắn còn có một cậu thanh niên.

- Chủ tịch, không làm phiền ngài nghỉ ngơi chứ?

Mã Ngọc Cao ân cần chào hỏi, lúc đối mặt với lãnh đạo hắn luôn thể hiện đúng thái độ. Vương Quốc Hoa không biết thái độ của Mã Ngọc Cao với lãnh đạo khác như thế nào, tóm lại hắn không hề phản cảm gì với đối phương.

Mã Ngọc Cao làm chánh văn phòng ủy ban đúng là phí tài năng, đây là kết luận của Vương Quốc Hoa.

- Vào đi, vị này tên là gì?

Mã Ngọc Cao vội vàng giới thiệu.

- Chủ tịch quận, đây là Ngụy Vũ Hoành – báo hợp tác kinh tế tỉnh, một cháu của người bạn tôi. Cậu ta tốt nghiệp đại học nhưng không đợi được phân phối nên đành phải nhờ quan hệ để vào ngành báo.

Mặt Vương Quốc Hoa hơi cứng lại, Mã Ngọc Cao cười giải thích.

- Tờ báo này mấy năm qua kinh doanh không tốt, bộ phận quan chức đã được đấu thầu ra ngoài.

Mã Ngọc Cao nói cũng lộ tin tức. Thứ nhất sức ảnh hưởng của tờ báo này là bình thường nhưng cũng có người đọc ở trên tỉnh thành. Thứ hai Ngụy Vũ Hoành này không phải phóng viên mà là người làm trong ngành thông tin kiêm nhân viên quan chức. Thứ ba Mã Ngọc Cao dẫn người tới cũng là có việc cần nhờ.

- Ồ, cậu làm gì ở tòa soạn?

Mã Ngọc Cao sau khi vào cửa vẫn không giới thiệu công việc của Ngụy Vũ Hoành, Vương Quốc Hoa không hỏi có lẽ Mã Ngọc Cao cũng không chủ động nói, cùng lắm chỉ nói vài câu không mặn không nhạt rồi về.

- Tôi chỉ là một nhân viên nghiệp vụ bình thường.

Ngụy Vũ Hoành nhìn qua có chút khẩn trương nhưng đang cố gắng khống chế tâm trạng, người hơi run run, hai tay nắm chặt đặt trên đùi.

- Ngồi xuống nói chuyện đi, đừng khẩn trương như vậy. Lão Mã, hút thuốc.

Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống, đưa tay chỉ thuốc tên bàn. Mã Ngọc Cao chỉ cười cười.

- Chủ tịch, vấn đề ô nhiễm môi trường ở Khu khai phát còn có tư tưởng xây dựng đô thị xanh của quận Hồng Sam chúng ta, tôi thấy nên tuyên truyền một chút. Ngòi bút của Tiểu Ngụy khá tốt, lúc học đại học cũng hay có các bài được đăng. Tôi thấy nên cho người trẻ tuổi một cơ hội nên dẫn cậu ta tới.

Mã Ngọc Cao thấy Vương Quốc Hoa không có ý bất mãn nên cẩn thận tỏ ý đồ của mình. Thân là chánh văn phòng ủy ban, Mã Ngọc Cao hiểu về Vương Quốc Hoa hơn xa so với các đồng nghiệp khác. Chủ tịch Vương là chủ tịch quận muốn làm ra sự nghiệp, cũng là lãnh đạo không chấp nhận có hạt cát trong mắt. Mã Ngọc Cao dám dẫn người tới bởi vì y cảm thấy Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt đối với người có xuất thân bình thường mà cố gắng.

Vương Quốc Hoa cười nói với Ngụy Vũ Hoành:

- Tiểu Ngụy, cậu định viết bài như thế nào?

Câu hỏi rất trực tiếp.

Mã Ngọc Cao ở bên ngậm miệng, ngoài mặt mặc dù nở nụ cười nhưng trong lòng rất khẩn trương. Câu hỏi của Vương Quốc Hoa rất có thâm ý, cũng đoán ra được mình đã làm không ít công việc. Ngụy Vũ Hoành cũng thông qua mình để tìm hiểu rõ về tình hình hiện tại của quận Hồng Sam.

- Tôi cảm thấy ngài có thể chú trọng hoàn cảnh, bảo vệ môi trường khi phát triển kinh tế chính là quan niệm tư tưởng rất khó được. Tôi nghĩ từ điểm này viết bài chắc sẽ đưa ra bài viết khác cái bài hay được đăng hiện nay.

Ngụy Vũ Hoành quả nhiên đã có chuẩn bị đầy đủ, lúc nói tới bài viết thì hắn lại không còn khẩn trương nữa.

Vương Quốc Hoa thầm khen nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì. Trên mặt Ngụy Vũ Hoành quả nhiên lộ vẻ khẩn trương.

- Lão Mã, mai phòng bảo vệ môi trường và phòng y tế sẽ tổ chức một số công nhân công ty ô nhiễm môi trường đi kiểm tra sức khỏe, anh có thể để Tiểu Ngụy đi theo tìm hiểu tình hình, đăng bài viết. Lát tôi sẽ gọi điện, Tiểu Ngụy gửi thẳng lên báo tỉnh.

Vương Quốc Hoa nói xong nhìn Ngụy Vũ Hoành.

- Tiểu Ngụy, cậu thấy an bài này như thế nào?

Kết quả này quá tốt nằm ngoài dự đoán của Ngụy Vũ Hoành. Ngụy Vũ Hoành mới tốt nghiệp không lua nên không nghĩ nhiều. Mã Ngọc Cao thật ra có chút cảm động nói.

- Chủ tịch quận, thật sự rất cảm ơn. Thực ra Tiểu Ngụy là con chị gái tôi, vừa nãy tôi không tiện.

Vương Quốc Hoa chỉ cười cười cầm máy bàn gọi cho Cao Nguyên.

- Cao ca hả, tôi là Vương Quốc Hoa có chút chuyện như thế này…

Vương Quốc Hoa nói xong, Cao Nguyên không nhận lời ngay mà cười nói.

- Cậu chờ chút, bí thư Hứa có chuyện muốn nói với cậu, tôi gọi vào điện thoại di động của cậu.

Vương Quốc Hoa cười dập máy.

- Lão Mã, chờ chút, tôi nghe điện.

Vừa nói hắn đi vào phòng ngủ.

- Quốc Hoa, chuyện Khu khai phát quận Hồng Sam là như thế nào? Người ta cố gắng thu hút đầu tư, cậu thì hay rồi.

Hứa Nam Hạ không có ý trách cứ, đây là do ông hiểu rõ Vương Quốc Hoa.

- Bí thư Hứa, chuyện là như thế nào..

Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn giới thiệu qua tình hình, cuối cùng hắn tổng kết lại.

- Phát triển kinh tế như vậy phải trả giá rất đắt, cháu không thể làm mấy năm rồi vỗ mông rời đi. Cháu làm vậy sẽ có thành tích nhưng dân chúng quận Hồng Sam thì sao? Các thế hệ sau sẽ hận cháu tới chết.

Hứa Nam Hạ thật lâu không nói. Ông ừ một tiếng.

- Cậu bảo người đưa bản thảo tới cho Cao Nguyên để tôi xem rồi nói, có gì cần cứ nói với Cao Nguyên.

Hứa Nam Hạ nói xong dập máy, Vương Quốc Hoa cầm máy không khỏi suy nghĩ rất nhiều. Hứa Nam Hạ nhất định biết việc mình từ chối Hứa Phỉ Phỉ, không ngờ ông còn rộng lượng với mình như vậy.

Ra ngoài, Vương Quốc Hoa nói với Mã Ngọc Cao:

- Lão Mã, chuyện đã xong, tôi cho anh một số điện thoại, Tiểu Ngụy viết xong bản thảo thì gọi tới số này. Bảo Tiểu Ngụy viết cho tốt, bài viết này rất quan trọng đối với cậu ta.

Câu nói cuối cùng như vẽ thêm mắt cho rồng, mắt Mã Ngọc Cao sáng lên. Hắn vội vàng đứng lên nói.

- Cảm ơn chủ tịch quận, làm ngài thêm phiền.

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Chủ yếu phải dựa vào chính Tiểu Ngụy, tôi chỉ là nói một câu mà thôi.

Mã Ngọc Cao dẫn theo Ngụy Vũ Hoành ra ngoài. Ngụy Vũ Hoành vẫn không rõ sự việc, hắn có chút khó hiểu hỏi.

- Cậu, không phải là một bài viết ca ngợi công lao sao? Sao cậu còn phải cảm ơn chủ tịch Vương?

Mã Ngọc Cao cười khổ một tiếng nhìn Ngụy Vũ Hoành.

- Cháu ngốc quá, chỉ một bài viết thì cậu có thể dẫn cháu đến gặp chủ tịch quận sao? Cậu vốn chỉ muốn giải quyết vấn đề nhân viên công vụ cho cháu, không ngờ chủ tịch quận lại có mặt mũi lớn đến thế.

- Gì ạ?

Ngụy Vũ Hoành vẫn chưa hiểu, Mã Ngọc Cao đành phải giải thích tiếp.

- Vừa rồi chủ tịch Vương gọi điện cho thư ký của bí thư tỉnh ủy. Cháu đó, quá may mắn. chủ tịch Vương không cần cháu phải ca ngợi công lao, chỉ cần cháu theo tình hình thực tế phản ứng ô nhiễm môi trường ảnh hưởng đến cuộc sống quần chúng mà thôi. Nhất định phải viết tốt, chỉ cần bài viết được đăng, xã hội có phản ứng tốt thì cháu vào báo tỉnh làm việc không có gì là khó khăn.

- Hả?

Ngụy Vũ Hoành cuối cùng đã hiểu một chút, Mã Ngọc Cao vỗ vỗ vai hắn.

- Về cậu sẽ nói với cháu điểm quan trọng nhất của bài viết này ở đâu.



Một đêm trôi qua, Vương Quốc Hoa đi làm theo bình thường, nhìn qua rất bình tĩnh.

Hôm sau trên đường đi làm Vương Quốc Hoa nhận được điện của Lý Quốc Quang.

- Tình hình rất không tốt.

Nghe câu này Vương Quốc Hoa không biết nên vui hay nên buồn. Trên thực tế hắn không thể vui nổi, mặc dù chuyện đang đi theo kế hoạch mà hắn đặt ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.