Phù Diêu

Chương 472: Chương 472: Quy cách rất cao






Vương Quốc Hoa đứng bên thấy rất rõ ràng, chuyện hôm nay vốn không có gì lớn, đơn giản chỉ là một tên kiêu căng làm mất cuộc vui mà thôi. Chẳng qua hiệu quả lại rất tốt, biểu hiện của Ngôn Lễ Hiếu và Nhâm Đại Giang làm mấy nhân viên trẻ tuổi của Vương Quốc Hoa tối về nhất định không ngủ được. Về sau ở ban một ít người cần biết sẽ biết, công việc sẽ không còn nhiều khó khăn, hơn nữa mấy tên trẻ tuổi này sẽ không quấy rầy Vương Quốc Hoa.

Điện cuối cùng đã có, có người gõ cửa, Nhâm Đại Giang nhìn Vương Quốc Hoa trước, thấy hắn ra hiệu tùy ý mới ho khan một tiếng nói.

- Vào đi.

Thư ký Chư và Hồ Dật cúi đầu vào, vừa đi lên thư ký Chư đã nhận sai:

- Cục trưởng, tôi sai rồi.

Nhâm Đại Giang nhướng mày cười lạnh nói:

- Cậu nhận sai với tôi có tác dụng gì, cậu nhận sai với chủ nhiệm Vương, tổng giám đốc Hoàng đi. Được bọn họ tha thứ thì được, nếu không chuyện hôm nay không đùa được.

Nhâm Đại Giang nói một câu rất có ý tứ, tổng thể mà nói hắn là người rộng lượng, bao bọc cho cấp dưới, chuyện đã như vậy, không ngờ không mở miệng mắng to thư ký gây phiền phức cho mình, ngược lại còn thầm ám chỉ thư ký Chư.

Một người có thể có ân tình như vậy với thư ký thì có thể thấy bản tính của người này. Lãnh đạo bình thường vào lúc này sẽ chọn làm gì? Cái này không cần hỏi cũng biết.

Trên mặt Vương Quốc Hoa lộ vẻ khó chịu khá mờ nhạt, hắn từ tốn nói:

- Cục trưởng Nhâm, mang người về đi, sau này tôi không muốn thấy hắn ở tỉnh thành.

Vương Quốc Hoa vẫn cho Nhâm Đại Giang bậc thang để xuống, hắn không có tâm trạng nghe thư ký Chư nói lời xin lỗi. Nhâm Đại Giang khẽ thở dài một tiếng, Tiểu Chư này quá ngu ngốc. Vào lúc này mà còn mong mình có thể bảo vệ hắn, vừa vào không làm rõ đối tượng nói chuyện, càng không rõ hàm nghĩa vừa nãy mình bảo hắn ra ngoài gõ cửa lại. Một người vào lúc nguy cấp thường là lúc có thể thử thách tố chất nhất. Từ góc độ này mà nói thì thư ký Chư không qua cửa kiểm tra.

Nhìn hai cấp dưới đang không biết làm gì, Nhâm Đại Giang thở dài một tiếng đứng lên nói:

- Các anh ra ngoài chờ đi.

Hai người này dù là mất trí cũng biết chuyện không ổn, thư ký Chư quỳ mọp xuống nói:

- Cục trưởng, nể tình tôi đi theo ngài nhiều năm, ngài nói giúp tôi đi.

Hồ Dật cũng không ngu, hắn cũng quỳ xuống theo.

- Cục trưởng, tôi.

Bịch, Vương Quốc Hoa đập bàn tức giận nói:

- Ra ngoài hết cho tôi.

Nhâm Đại Giang lại thở dài một tiếng khẽ xua tay ra hiệu hai người kia ra ngoài. Hai vị coi như nhìn ra có ở lại cũng vô ích nên mới ngoan ngoãn đứng lên đi ra.

- Buồn nôn chết được.

Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy, mặt Nhâm Đại Giang đỏ bừng lên. Trước đây sao mình không thấy hai thằng kia như vậy chứ?

- chủ nhiệm Vương, anh nói enen làm gì bây giờ?

Nhâm Đại Giang coi như hoàn toàn buông tha, mặc dù đưa người về cũng phải dựa theo ý của Vương Quốc Hoa mà làm.

- Cục trưởng Nhâm, tôi đã nói rõ, không muốn thấy bọn họ ở tỉnh thành, tôi nói được làm được.

Lời này xem như cho Nhâm Đại Giang một viên thuốc an lành, Vương Quốc Hoa sẽ không chấp nhất việc này nữa. Nhâm Đại Giang vốn muốn bảo vệ hai tên kia nhưng ai ngờ bọn họ vào lại chỉ nhận sai với cục trưởng Nhâm, làm cho bao tâm trí của Nhâm Đại Giang uổng phí. Để bọn họ ra ngoài là để bọn họ nghĩ rõ rồi vào nói chuyện. Thực ra Nhâm Đại Giang đã coi thường Vương Quốc Hoa, chút tâm tư này của y thì Vương Quốc Hoa thấy rõ, nếu không lúc thư ký Chư vào lần hai cũng sẽ không tỏ vẻ không nhịn được như vậy. Nhâm Đại Giang nếu biết Vương Quốc Hoa nghĩ như thế nào thì có lẽ sẽ hối hận lần đầu đã đuổi hai người kia ra. Vương Quốc Hoa là người không chấp nhận có hạt cát trong mắt.

- Ôi, cứ như vậy đi, lát tổng giám đốc Hoàng gửi hóa đơn sang bên tôi, tôi bồi thường gấp hai lần.

Nhâm Đại Giang cũng có chút bất đắc dĩ, chuyện hôm nay phát triển nằm ngoài dự đoán của hắn. Cũng chính là bây giờ Nhâm Đại Giang vẫn không rõ một điều đó là nếu hắn không mềm lòng, không dùng chút thủ đoạn nhỏ thì kết quả sẽ không như vậy. Vương Quốc Hoa vốn định cho hắn đủ thể diện.

Ngôn Lễ Hiếu đứng bên đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa rồi thản nhiên nói.

- Tôi cần phải về vừa lúc đi cùng đường với lão Nhâm.

- Tôi cũng về.

Ba nhân viên của của Vương Quốc Hoa đều đứng lên, đồng thanh nói.

- Cũng được, tổng giám đốc Hoàng phái xe đưa họ về hộ tôi.

Vương Quốc Hoa không có ý đi ngay, Hoàng Nhàn dặn nhân viên phục vụ ở ngoài cửa rồi đưa ba người Mạnh Khiết ra về. Vương Quốc Hoa vẫn ở tại chỗ hút thuốc.

Không lâu sau Hoàng Nhàn về, thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa lại làm cô có chút khẩn trương.

- Sang văn phòng ở bên ngồi đi, nơi này cần dọn.

Lúc không có ai khác Hoàng Nhàn liền trở lại cẩn thận.

- Vậy sang đó ngồi đi.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên đi theo sang văn phòng ở bên cạnh. Văn phòng của Hoàng Nhàn trông khá bình thường, chỉ rộng mười mấy mét vuông, đối diện bàn làm việc có một bộ sofa, bàn trà, bên trong có một chiếc giường làm nơi nghỉ ngơi.

Vô cùng đơn giản lại làm người ta thấy dễ chịu, so với phòng ăn vừa nãy thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Hoàng Nhàn rót trà mang tới, Vương Quốc Hoa lúc này lười biếng dựa lưng vào ghế, tùy ý như nhà mình vậy. Cử động này làm vẻ mặt Hoàng Nhàn dễ dàng hơn. Cô cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa, nhỏ giọng nói:

- Chuyện em trai tôi có thể thả lỏng tay thả sớm một chút được không?

Vương Quốc Hoa vẫn nhắm mắt không động tĩnh, trên mặt không có chút mánh khóe gì. Tâm trạng đang dễ dàng của Hoàng Nhàn lại được thay đổi thành khẩn trương.

- Khách sạn lớn như vậy không ngờ không có máy phát điện dự phòng sao?

Vương Quốc Hoa không ngờ hỏi một câu như vậy, mặt Hoàng Nhàn đỏ lên, cô dùng tay đẩy đẩy ngực Vương Quốc Hoa.

- Hỏng, bình thường không bảo trì tốt.

Câu giải thích này không quá ổn, chân tướng lộ rõ trên mặt Hoàng Nhàn chỉ là Vương Quốc Hoa không cố ý mở mắt ra xem mà thôi.

- Không nên chơi trò thông minh đó, chuyện của họ Chư nếu cô không dùng cách kia thì kết quả sẽ thảm hơn một chút đó.

Vương Quốc Hoa cuối cùng đã mở mắt ra, nhìn đôi tay đang vuốt ve ngực mình, mắt hắn sáng rưc lên.

- Tôi không phải muốn chỉnh hắn thảm hơn một chút sao? bình thường đều bị hắn ăn hiếp, đám quan đó không có ai là tốt cả.

Hoàng Nhàn vừa nói vừa lộ vẻ tức giận, đây có lẽ là bản tính.

- Cũng bao gồm cả tôi hả?

Vương Quốc Hoa không khỏi cười lạnh một tiếng, vừa nói vừa ngồi thẳng lên. Tay Hoàng Nhàn trượt xuống nhẹ nhàng đặt lên trên. Thấy Vương Quốc Hoa không có phản ứng gì, Hoàng Nhàn lấy thêm can đảm khẽ vuốt vuốt. Cô thấy chỗ đó dựng đứng lên thì cô càng hoạt động mạnh tay hơn.

- Anh có phải người tốt hay không thì tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết anh có thể bảo vệ tôi là đủ rồi.

Hoàng Nhàn nhỏ giọng nói bên tai hắn một câu, tay không rảnh rỗi tiếp tục động vào đồng chí Tiểu Vương, lưỡi linh hoạt liếm vành tai hắn. Cô thấy một tay theo đùi hướng lên trên ở chân mình làm giọng điệu lí nhí hơn, hai chân hơi mở ra để chờ.

Vương Quốc Hoa không ngờ lại thu tay lại đứng lên. Hắn đẩy Hoàng Nhàn ra:

- Muộn rồi, tôi về đây, chuyện em cô thì mai tôi có an bài.

Hoàng Nhàn đầy ngạc nhiên trơ mắt nhìn Vương Quốc Hoa rời đi, cũng không biết có cần lên tiếng giữ hắn lại hay không. Hắn rõ ràng đã có ham muốn sao lại đi?

Hoàng Nhàn rất khó hiểu, không rõ nên không dám tiếp tục dây dưa. Năng lực mà Vương Quốc Hoa thể hiện quá đáng sợ, Hoàng Nhàn sợ phản tác dụng.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ như thế nào thì không ai biết được. Hắn cũng không thích Hoàng Nhàn tự nhận mình quá thông minh, tật xấu của người phụ nữ này không thể nuông chiều như vậy được.



Sáng sớm thức dậy ăn sáng rồi đi làm việc. Đến cửa văn phòng lớn, Vương Quốc Hoa dừng chân lại, mấy thanh niên đang dọn vệ sinh bên trong ân cần chào hỏi, Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói.

- Mấy người làm việc đi, chủ nhiệm Tạ tới thì bảo đến văn phòng tôi.

Trước khi đi Vương Quốc Hoa liếc nhìn một cái làm mỗi người có cảm giác khác nhau. Trong ba vị chỉ có Trương Quốc Thắng thấy thản nhiên nhất, hai người phụ nữ thì có cảm giác như có tật giật mình.

Về văn phòng, Vương Quốc Hoa cầm văn bản đọc, đợi gần tiếng không thấy Tạ Vệ Quốc, hắn cười lạnh một tiếng, xem ra có người không thấy máu là không biết đau. Hắn đứng lên đi đến cửa văn phòng lớn, bên trong vẫn chỉ có ba người thanh niên.

- Quốc Thắng, cậu gọi cho Ban giám sát thị ủy Việt Châu, nói là bí thư Hứa có phê duyệt mới nhất về chấp pháp văn minh của quản lý thị trường, sáng nay chúng ta sẽ sang đó một chuyến. Đây là văn bản, cậu thuận tiện fax sang bên kia một bản. Vương Quốc Hoa vào trong đặt một văn bản lên bàn Trương Quốc Thắng, sau đó đi về.

Trương Quốc Thắng nhìn theo bóng lưng Vương Quốc Hoa mà không nói thành lời. Hai người phụ nữ nhìn mặt đang đỏ lên của Trương Quốc Thắng mà tâm trạng có chút phức tạp.

- Quốc Thắng, không ngờ anh ôm chân chủ nhiệm nhanh như vậy.

Cao Quyên Quyên ghen tị nói một câu, Trương Quốc Thắng lúc này đã lấy lại tỉnh táo, hắn cười lạnh nói:

- mắt nào của cô thấy tôi đến chạy quanh trước mặt chủ nhiệm, lấy lòng chủ nhiệm? Nhưng thật ra có người không đơn giản như bề ngoài.

- Anh nói ai?

Cao Quyên Quyên vỗ bàn đứng lên, Trương Quốc Thắng cũng đứng dậy đi ra ngoài. Hắn cứng miệng trả lời.

- AI phản ứng mạnh như vậy thì là kẻ đó.

Mạnh Khiết cũng đang có tâm trạng nên đập bàn:

- Làm ầm gì thế hả?

Chuyện ở văn phòng, Vương Quốc Hoa không phát hiện, chẳng qua việc này không quan trọng. Ba phút sau Cao Quyên Quyên cầm một tập văn bản đi vào cười nói:

- Chủ nhiệm, chủ nhiệm Tạ không ở đây, văn bản này xin ngài phê một chút.

Vương Quốc Hoa chỉ chỉ hộp đựng văn bản trên bàn nói:

- Để đó đi.

Cao Quyên Quyên trong lúc nhất thời không biết nói gì. thái độ của Vương Quốc Hoa là hoàn toàn khác so với lúc cùng ăn tối qua. Cao Quyên Quyên khẽ cắn môi nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm, chuyên viên Ân gọi điện tới nói chiều mới về.

- Biết rồi, cô đi làm việc đi.

Vương Quốc Hoa vẫn trông rất bình thường, không có chút phản ứng gì cả.

- Ồ.

Cao Quyên Quyên thất vọng lẩm bẩm một tiếng xoay người định đi thì Vương Quốc Hoa đột nhiên nói:

- Đúng, cô chuẩn bị một chút lát cùng tôi tới thị ủy Việt Châu.

- Hả, vâng.

Cao Quyên Quyên thoáng cái vui vẻ thiếu một chút là nhảy dựng lên. Ra ngoài cửa cô còn vung tay đấm đấm lên không trung. Cô không trực tiếp về văn phòng mà chạy vào toilet gọi điện.

- Bố, con làm theo lời bố nói, chủ nhiệm Vương nói sẽ mang con tới thị ủy Việt Châu làm việc.

Cao Quyên Quyên đi chưa lâu thì Mạnh Khiết gõ cửa tiến vào, trong tay cô cầm hộp nhỏ để lên bàn nói.

- Chủ nhiệm, đây là chìa khóa dự bị cho các phòng làm việc, ngài kiểm tra một chút, lát tôi sẽ đưa cho ngài các văn bản quan trọng để trong két.

Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạnh Khiết, hắn cười nói:

- Làm gì thế? Chuẩn bị để tôi tiếp quản hậu cần à? Tôi không quen việc này, cô quản đi. Đúng, về sau các phòng trong ban ra ngoài làm việc chi tiêu thì đều phải do cô kiểm tra, sau đó cô đưa tôi ký tên. Chuyện này lát tôi tổ chức hội nghị thông báo. Cô đi làm đi, sau này chú tâm trong công việc nhiều vào.

Vương Quốc Hoa xua tay, Mạnh Khiết như người mộng du, lúc đi ra cũng không biết mình ra như thế nào. Cô dùng tay véo má, đau, không phải nằm mơ. Sao có thể như vậy, chẳng những không thu quyền mà còn cho mình quyền lực lớn hơn chứ.

Chuyện tối qua Mạnh Khiết còn chưa quyết định có nên báo cáo với chánh văn phòng Lâm không, Mạnh Khiết cũng có chút khó xử. Thái độ của chủ nhiệm Vương đối với mình khá tốt, sau này có nên tiếp tục báo cáo với chánh văn phòng không? Chẳng lẽ vì mình mua cơm hộp cho hắn nên hắn cảm thấy có ấn tượng tốt đối với mình ư?

Với đầu óc của Mạnh Khiết sao có thể suy nghĩ rõ chuyện này. Càng nghĩ cô càng thấy đầu óc mình không đủ dùng, cô không thể nào đi nói chuyện này với người khác mà. Nhất là lúc Vương Quốc Hoa nói chuyện thì nụ cười và ánh mắt rất có ma lực, làm người ta không thể kháng cự. Không biết vì sao Mạnh Khiết vừa nghĩ đến lúc Vương Quốc Hoa cười là người hơi run lên, mặt nóng lên.

Mạnh Khiết đi chưa đầy ba phút, Trương Quốc Thắng đã cầm văn bản tiến vào. Vương Quốc Hoa ừ một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu đọc văn bản. Trương Quốc Thắng bỏ xuống nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm, tôi cũng đã chuẩn bị xong. Ban giám sát thị ủy Việt Châu cũng nói bọn họ tỏ vẻ hoan nghênh ngài đến thị sát công việc.

- Quốc Thắng rất được, làm việc nhanh nhẹn. Cậu về gọi Cao Quyên Quyên, tôi xong việc sẽ xuất phát.

Vương Quốc Hoa đứng lên vỗ vai Trương Quốc Thắng. Trương Quốc Thắng cắn môi vì được trọng dụng như vậy.

- Chủ nhiệm, Cao Quyên Quyên không đơn giản như bề ngoài đâu, rất giảo hoạt.

Trương Quốc Thắng nói có chút chậm, thực tế từ tối qua Vương Quốc Hoa đã ý thức được điểm này. Sáng nay hắn xác nhận một chút, thế giới này người không thể coi thường nhất chính là phụ nữ. Câu này do ai nói thì Vương Quốc Hoa không nghĩ ra được.

- Quốc Thắng, có lời nói xong tôi có thể coi như không nghe thấy. Sau này có việc gì thì tôi bỏ ở trong lòng, không nên nói thì đừng có nói.

Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy, Trương Quốc Thắng đột nhiên cảm thấy mình quá ngu. Người lợi hại như chủ nhiệm Vương thì sao không nhìn ra điểm này, còn cần mình nhắc sao?

- Chủ nhiệm, tôi, tôi nhiều chuyện.

Trương Quốc Thắng vô thức nói, Vương Quốc Hoa cười ha hả:

- Quốc Thắng, anh còn ít kinh nghiệm, sau này xem nhiều, nghĩ nhiều, tôi coi trọng tương lai của anh. Đi đi.

Rời khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Trương Quốc Thắng bất ngờ bình tĩnh lại, vừa đi vừa suy nghĩ lời nói của Vương Quốc Hoa. Mặc kệ nói như thế nào chủ nhiệm Vương đã nguyện ý nhận mình, đây là thu hoạch lớn nhất.

Trương Quốc Thắng có thể vào văn phòng tỉnh ủy làm việc thì nhà cũng không phải bình thường. Chẳng qua bố hắn chỉ là phó cục trưởng ở cục giao thông thành phố Việt Châu, tìm người để đưa được hắn vào đây, cái khác cũng là do chính hắn cố gắng. Cho nên Trương Quốc Thắng đối với Cao Quyên Quyên có bố là phó trưởng ban thư ký thì trong lòng hắn vẫn khá ghen ghét.

Nửa cuối năm có đợt điều chỉnh cán bộ, Ban giám sát có thêm một suốt phó trưởng phòng, bây giờ ba thanh niên đang tranh chức phó trưởng phòng này. Ba người nhìn như hòa thuận nhưng thật ra đều đang ngầm đấu đá. Trước đó Trương Quốc Thắng cảm thấy hy vọng của mình khá nhỏ nhưng thái độ của Vương Quốc Hoa làm hắn dấy lên ngọn lửa hy vọng.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa đến thị ủy Việt Châu sao lại để cả Cao Quyên Quyên đi cùng? Cái này Trương Quốc Thắng không nghĩ ra. Hôm nay hắn tự nhận mình là tâm phúc của chủ nhiệm Vương nên mới nói câu như vậy.

Thực ra mấy người này không đáng gì trong mắt Vương Quốc Hoa, chút tâm cơ của bọn họ thì Vương Quốc Hoa đã sớm nhận ra. Tâm tư của hắn đặt ở mấy người Chánh văn phòng Lâm, Tạ Vệ Quốc cùng với ba chuyên viên giám sát. Bây giờ mấy chuyên viên giám sát đi công tác còn chưa về, có lẽ khi về sẽ tốn công sức. Không thấy Tạ Vệ Quốc không hề có mặt sao, vấn đề là rất rõ.

Vương Quốc Hoa đến văn phòng, hai người Trương Quốc Thắng, Cao Quyên Quyên đã chuẩn bị xong, Vương Quốc Hoa nói xuất phát thì Mạnh Khiết đứng lên nói:

- Chủ nhiệm, có cần lấy xe không?

Vương Quốc Hoa dừng lại nghiêm túc nói:

- Ban giám sát có bao nhiêu xe?

Mạnh Khiết có chút bối rối nhỏ giọng nói.

- Có ba chiếc, chánh văn phòng Lâm một chiếc, chủ nhiệm Tạ một cái, còn đâu là một xe 7 chỗ.

- Ừ, tôi biết rồi, không cần dùng xe, tôi đi xe của mình là được.

Vương Quốc Hoa thu vẻ nghiêm túc cười nói với Mạnh Khiết, hắn lững thững đi ra ngoài. Trương Quốc Thắng vội vàng đuổi theo, Cao Quyên Quyên liếc nhìn Mạnh Khiết rồi gần như khẽ hừ một tiếng mới đi theo.

Trong ba thanh niên thì Cao Quyên Quyên có vị trí đặc thù nhất, có ông bố chiếu cố nên chuyện bình thường cũng không đến lượt cô làm. Nhưng từ góc độ khác thì Cao Quyên Quyên trong mắt mọi người ở phòng là không dùng gì đến được. Cao Quyên Quyên lần này rất muốn có được chức phó trưởng phòng, với cô đó như là bắt buộc. Chẳng qua điều kiện là thay đổi chủ nhiệm nếu không cô muốn cũng không được. Vì vậy Vương Quốc Hoa càng tỏ vẻ mạnh, Cao Quyên Quyên càng thấy hy vọng, nếu không dù có bố là phó trưởng ban thư ký nhưng công việc bên Ban giám sát thì ông cũng không tiện nói nhiều. Phụ trách quản lý là phó trưởng ban thư ký Tào, mà chủ trì công việc văn phòng lại là phó trưởng ban thư ký Ngôn.

Thị ủy Việt Châu cách tỉnh ủy không xa, chỉ đi mười phút là tới. So với tỉnh ủy, thị ủy Việt Châu trông hào hoa hơn. Ở giữa là tòa nhà hơn chục tầng, không giống bên tỉnh ủy nhà cao nhất chỉ có năm tầng.

Xe Vương Quốc Hoa bị chặn ở cửa, hắn đưa thẻ công tác rồi mới được bảo vệ cho vào. Xe vừa dừng lại đã thấy có ba người chờ ở cách đó năm sáu mét.

- Chủ nhiệm Vương Ban giám sát tỉnh ủy phải không, chào mừng, chào mừng, tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Việt Châu – Trần Mộc Căn.

Trần Mộc Căn đứng trên cùng tiến lên một bước đưa tay lên bắt tay Vương Quốc Hoa đầy thân thiết.

Tên Trần Mộc Căn hơi buồn cười nhưng ăn mặc rất thời trang, bộ véc nhìn quan là biết hàng hiệu nước ngoài, dáng người trung bình, mặt mày hồng hào, giọng nói lọt tai.

- Vị này là chủ nhiệm Hoa – Ban giám sát thị ủy, đây là lão Từ - phó chủ nhiệm Ban giám sát thị ủy.

Trần Mộc Căn nhiệt tình giới thiệu, hai người kia cũng đưa tay ra bắt. Thực tế lúc này Vương Quốc Hoa cũng phải giảm tư thái. Biết sao được Trần Mộc Căn là cấp giám đốc sở đi tiếp đón một cấp chính huyện, chuyện này không bình thường. Vương Quốc Hoa dù muốn tỏ vẻ cán bộ tỉnh ủy thì cũng không phải vào lúc này. Người ta cho mặt mũi rất cao rồi.

- trưởng ban thư ký, Quốc Hoa rất kinh sợ.

Vương Quốc Hoa thoáng tỏ vẻ nghi ngờ.

Trần Mộc Căn mỉm cười đưa tay ra mời, Vương Quốc Hoa khách khí nói:

- Mời trưởng ban thư ký đi trước.

Trần Mộc Căn không mời nữa mà đi trước, vừa đi hắn vừa nói.

- Đây vốn là việc của phó trưởng ban thư ký Liễu nhưng y phạm sai lầm, bên Sở công an vẫn chưa có kết luận về việc này.

Trần Mộc Căn tung ra có ý gì? Vương Quốc Hoa đương nhiên hiểu rõ, không phải là thử dò xét một chút sao?

- Chuyện này tôi cũng nghe nói qua, nghe nói là vấn đề tác phong sống. Vấn đề này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ, tôi cảm thấy chủ yếu là phê bình giáo dục, sao Sở công an vẫn chưa thả người.

Trần Mộc Căn nghe vậy cũng hiểu ý, đây là bí thư Hứa muốn giam người, bí thư Lâm Củng còn chưa hàng phục thì đừng mơ họ Liễu ra được.

Việc tiếp đón Vương Quốc Hoa hôm nay thì Trần Mộc Căn được Lâm Củng dặn dò mãi. Vương Quốc Hoa là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy, giống như còn có quan hệ họ hàng cho nên không thể chậm trễ không thể xem thường người này.

Trần Mộc Căn chuẩn bị tư tưởng rất đầy đủ cũng không muốn nói mấy câu vu vơ, như vậy không phải Vương Quốc Hoa ngu thì chính là mình ngu. Y vốn nghĩ Vương Quốc Hoa còn trẻ nên kiêu căng, ra vẻ lãnh đạo tỉnh ủy, kết quả người ta rất nhún nhường.

Đoàn người lên lầu không đến Ban giám sát thị ủy mà đến thẳng văn phòng Trần Mộc Căn. Quy cách tiếp đón này khá cao làm Vương Quốc Hoa phải đề phòng.

Hôm qua hai người cấp giám đốc sở xuất hiện, là lén ra mặt, nó khác hẳn hôm nay tiếp đón mang tính chất công việc. Chánh văn phòng Lâm dù dẫn đội đến thị ủy Việt Châu làm việc thì bên này đưa ra một phó trưởng ban thư ký cũng là đãi ngộ bình thường.

Trần Mộc Căn tuy nói là tìm bậc thang cho mình vì phó trưởng ban thư ký Liễu xảy ra chuyện. Vấn đề là cả văn phòng thị ủy đâu phải chỉ có một phó trưởng ban thư ký, cho nên bậc thang vừa rồi chỉ là lừa mình dối người.

Trần Mộc Căn biết rõ, Vương Quốc Hoa cũng biết rõ nhưng tất cả mọi người không nói gì, đều giả ngu.

Hai nhân viên của Vương Quốc Hoa không nghĩ như vậy, Ban giám sát tỉnh ủy bao giờ được đãi ngộ như vậy? Thể diện này cũng chỉ có chủ nhiệm Vương mới có được. Ngày sau nói ra mình làm việc ở Ban giám sát tỉnh ủy thì cũng có thể hãnh diện.

Khách khí vài câu, Trần Mộc Căn chuyển về chính đề.

- Chủ nhiệm Vương, tôi đã xem văn bản bí thư Hứa phê duyệt, lãnh đạo thị ủy rất coi trọng, bí thư Lâm đã phê vào đó, kiên quyết chấp hành chỉ thị tinh thần của bí thư Hứa, sẽ phát động phong trào chấp pháp văn minh trong toàn thành phố. Hôm nay chủ nhiệm Vương nếu đến vì vấn đề chấp pháp quản lý thị trường của quận Lĩnh Đông, vậy thì sẽ bắt đầu việc chấp pháp văn minh từ hệ thống quản lý thị trường.

Trần Mộc Căn nói đã lộ ra một tin tức quan trọng, bí thư thị ủy Lâm Củng rất coi trọng việc này, nếu không sao có thể để trưởng ban thư ký ra mặt.

Trần Mộc Căn dừng một chút rồi nói tiếp:

- Chủ nhiệm Vương có rảnh nói chuyện riêng một chút không?

Vương Quốc Hoa cười cười quay đầu lại nhìn, Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên biết ý tỏ vẻ ra ngoài chờ. Chút ánh mắt này không có thì sao có thể làm việc ở văn phòng tỉnh ủy.

- Trưởng ban thư ký có chuyện cứ nói thẳng, tôi là người thẳng thắn.

Vương Quốc Hoa trực tiếp nói rõ vấn đề.

- Được, nếu đã như vậy thì tôi nói thẳng. Vấn đề của lão Liễu mặc dù rất nghiêm trọng nhưng cân nhắc đến việc y làm việc ở thị ủy nhiều năm, bí thư thị ủy Lâm có ý cần xử lý thì nên xử lý nhưng có thể cho đồng chí này một cơ hội không?

Trần Mộc Căn nói vậy là muốn kéo người ra, chủ yếu là lão Liễu ở trong Sở công an rất “trung trinh” một mực nói đây là do tác phong sống của mình không được tốt mà thôi chứ không khai loạn.

- Ừ, tôi cũng có thái độ này, đối với đồng chí phạm sai lầm thì phê bình giáo dục là chính, xử lý cũng là một thủ đoạn giúp đỡ đồng chí mà. Chuyện này tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo cấp trên.

Trần Mộc Căn không nghĩ Vương Quốc Hoa nói chuyện tốt như vậy, có lẽ sẽ tìm chỗ tốt thì mới mở miệng, không ngờ thoáng cái đã đồng tình.

Nói vài câu nữa, Trần Mộc Căn nói:

- Tôi có chút chuyện cần làm nên không cùng chủ nhiệm Vương đến quận Lĩnh Đông. Tôi đã dặn lão Hoa nhất định phối hợp tốt với công việc của chủ nhiệm Vương.

Lẽ ra việc chứng thực chỉ thị của bí thư tỉnh ủy thì anh phải tổ chức hội nghị, sau đó mới là do lãnh đạo các quận về khởi động. Bây giờ Trần Mộc Căn nói một câu như vậy chính là có ý đội quản lý thị trường bên quận Lĩnh Đông thì Vương Quốc Hoa muốn làm gì thì làm, thị ủy chấp nhận.

Vương Quốc Hoa cười cười tỏ vẻ:

- Cảm ơn trưởng ban thư ký Trần ủng hộ công việc của tôi.

Hai bên đều là người thông minh, Vương Quốc Hoa sau khi rời đi, Trần Mộc Căn lập tức đến văn phòng bí thư thị ủy Lâm Củng. Lâm Củng nghe xong thở dài nói:

- Được rồi, anh đi chứng thực một chút, mai tổ chức lãnh đạo các ngành liên quan trong toàn tỉnh, cán bộ từ cấp chính huyện trở nên phải tham gia. Chỉ thị của bí thư Hứa rất quan trọng, thị ủy nhất định cần phải chăm chú đối đãi.

Cả quá trình rất bình thường, thực tế lại có hàm nghĩa hoàn toàn khác. Mấy ngày này bí thư Hứa không ngừng nhắc nhở Lâm Củng, Lâm Củng làm bí thư thị ủy Việt Châu nên gặp áp lực rất lớn. Hơn nữa không ngừng có nhược điểm rơi vào tay bí thư Hứa, Lâm Củng có thể nói không thể không chịu đầu hàng.

Vương Quốc Hoa trong cuộc giao dịch này chính là nhân vật trung gian, cầu nối, vị trí này không phải ai cũng có thể làm tốt được. Phó trưởng ban thư ký Liễu sau khi được đưa ra thì giáng chức, tạm thời đình chỉ công tác cũng là có thể. Chỉ là việc này không công khai để truyền thông biết mà thôi, nếu không Lâm Củng sẽ như kiến bò trên chảo nóng.

Mộ phó trưởng ban thư ký thực ra có thể hy sinh, chủ yếu họ Liễu biết rất rõ các chuyện ở thị ủy, nội dung hắn nói có thể gây chết người.

Vương Quốc Hoa đi ra được các đồng chí Ban giám sát thị ủy Việt Châu đón tiếp rất nhiệt tình.

Chủ nhiệm Hoa – Ban giám sát Việt Châu tỏ vẻ còn nửa tiếng là hết giờ làm, mời chủ nhiệm Vương ở lại dùng bữa cơm thân mật.

Vương Quốc Hoa đương nhiên không tiện từ chối, chỉ cần việc thuận lợi thì chuyện gì cũng có thể chấp nhận. Vì vậy hắn nhận lời, chủ nhiệm Hoa liền sai nhân viên đi bố trí.

Vương Quốc Hoa lấy lý do vào toilet để gọi điện ho Cao Nguyên nói qua về tiến độ công việc.

Cao Nguyên cẩn thận ghi nhớ nội dung rồi đi báo cáo với bí thư Hứa. bí thư Hứa lúc ấy không có phản ứng gì cả nhưng gần hết giờ làm thì Lâm Củng gọi điện tới chào hỏi bí thư Hứa, hy vọng có cơ hội mời bí thư Hứa dùng bữa trưa rồi báo cáo công việc.

Hứa Nam Hạ tỏ vẻ có thể ăn ở nhà ăn tỉnh ủy.

Lúc Lâm Củng đến nhà ăn tỉnh ủy thì Vương Quốc Hoa xuất hiện ở một nhà hàng không quá lớn ở gần thị ủy Việt Châu, trông khá bình thường nhưng các phòng ttrang trí khá đẹp mắt. Chủ nhiệm Hoa giải thích thì Vương Quốc Hoa mới biết đây là nơi Ban giám sát Việt Châu đặt tiếp khách.

Bữa ăn có bốn món ăn, một bát canh, cá giáp, tôm hùm, lợn sữa nướng. Vương Quốc Hoa tỏ vẻ chiều còn làm việc nên uống chút bia mà thôi.

Vào bào ăn tác dụng của Cao Quyên Quyên lập tức được thể hiện. Cô bé chủ động cầm cốc tiến hành công kích, các lãnh đạo Ban giám sát Việt Châu đều được mời một vòng, gần hai lít bia vào bụng mà Cao Quyên Quyên như không có việc gì làm người ở Ban giám sát Việt Châu hoảng sợ.

Cao Quyên Quyên thể hiện làm Trương Quốc Thắng đành phải cắn răng ra trận, cũng mời một vòng. Uống xong hắn vội vàng xin đi toilet.

Đợt công kích nếu đã bắt đầu thì không thể dừng, dừng sẽ mất khí thế, Vương Quốc Hoa cười cười bưng cốc lên nói vài câu rồi sau đó mời từng người.

Ba người dùng chiêu giống nhau, mọi người thấy biểu hiện của chủ nhiệm Vương khá bình thường, đồng chí Tiểu Trương có lẽ còn phải vào toilet nữa, cô gái Cao Quyên Quyên thì trông như là quân chủ lực.

Bảy đấu ba, lẽ ra bên Ban giám sát Việt Châu phải đầy khí thế mới đúng, thực tế trong bảy người chỉ có một hai người uống được, người khác biết sức mình nên không dám khiêu chiến.

Chủ nhiệm Hoa không thể làm gì khác hơn là đứng lên nói.

- Đúng là trong tay tướng tài không có binh yếu. chủ nhiệm Vương dẫn toàn nhân viên có năng lực. Như vậy đi, tôi thay mặt các đồng chí Ban giám sát Việt Châu mời chủ nhiệm Vương một cốc.

Chủ nhiệm Hoa vừa mở đầu, người khác đành theo tiêu chuẩn này mà làm. Kết quả Vương Quốc Hoa khó khăn lắm mới đứng vững, Trương Quốc Thắng lại vào toilet lần nữa, Cao Quyên Quyên thì không có việc gì.

Bây giờ thừa thắng truy kích cũng không có nhiều ý nghĩa vì vậy mọi người dùng bữa, không đấu bia nữa.

Vương Quốc Hoa đúng là có chút ngạc nhiên, hắn vốn nghĩ hôm nay đi vào, ra phải được khiêng ra ai ngờ Cao Quyên Quyên chiến đấu giỏi như vậy. Về đến chỗ nghỉ Trương Quốc Thắng trực tiếp ngã xuống ghế gáy khò khò.

Cao Quyên Quyên ngồi xuống uống trà với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cô luyện uống từ đâu vậy?

Cao Quyên Quyên hé miệng cười nói:

- Lúc còn bé bố tôi công tác ở bên … bên đó người ta đãi khách đều bằng rượu. Hồi đó tôi tới nhà bạn chơi hay bị người chuốc rượu, lâu dần thành quen, cách mấy ngày không uống chút rượu là tôi còn khó chịu.

Trưa ngủ hai tiếng Vương Quốc Hoa dẫn theo Trương Quốc Thắng vẫn hơi mệt cùng Cao Quyên Quyên tỉnh táo xuất phát. Chủ nhiệm Hoa – Ban giám sát Việt Châu tự mình đi cùng.

Bên quận ủy quận Lĩnh Đông nhiệt liệt chào đón, bí thư quận ủy Vạn Phương Đông đến nghênh đón. Sau khi Vương Quốc Hoa rất hàm súc nói Ban giám sát tỉnh ủy nhận được đơn tố giác của quần chúng nói đội quản lý thị trường quận Lĩnh Đông khi chấp pháp đã dùng bạo lực.

Vạn Phương Đông không thể vì việc ở đơn vị cấp phòng mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Việc này do trưởng ban thư ký thị ủy tự mình dặn dò, đây có khác gì là ý của bí thư Lâm.

Vạn Phương Đông liền quyết đoán tỏ vẻ cùng đi đến đội quản lý thị trường, tổ chức hội nghị chỉnh đốn. Vì vậy quận ủy cũng đi với quân số khá đông. Bên Đội quản lý thị trường nhận được thông báo liền chuẩn bị ngay, toàn bộ nhân viên đều được triệu tập họp. Khi Vạn Phương Đông cùng Vương Quốc Hoa đến Đội quản lý thị trường, vị phó trưởng phòng – đội quản lý thị trường quận Lĩnh Đông Nghiêm Quang Huy đột nhiên tái mặt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.