- Không sai, có vẻ giống năm đó ngồi với bạn uống rượu.
Lãnh Vũ trông dễ dàng nhưng Vương Quốc Hoa lại đầy nghiêm túc. Bưng cốc uống cạn lại rót tiếp, hắn như rất tham rượu. Lãnh Vũ thấy thế cười nói:
- Cần gì phải như vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi luôn chú ý thứ mình không biết.
Lãnh Vũ thản nhiên nói:
- Nói ra cũng không phức tạp, có người ăn quá khó khăn, không sửa một chút về sau kiểu gì cũng có chuyện.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Chỉ là như vậy sao? Tôi sao cả thấy mình như ở trung tâm dòng nước ngầm vậy?
- Cậu? Nói như vậy cũng đúng. Hứa Kiến Thiết vốn là bị ám toán đành phải ngậm bồ hòn, chẳng qua y đâu chịu thôi. Về phần bố vợ cậu thì tôi không hiểu ý đồ của y, có lẽ cảm thấy người khác được lợi không bằng con rể mình.
Lãnh Vũ nói như vậy, Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc:
- Ám toán? Đến cấp độ của y mà còn bị chơi như vậy sao? Không phải phá vỡ quy tắc ư?
- Ha ha, ám toán cũng chia âm dương. Hứa Kiến Thiết bị con gái liên lụy, bản thân không có vấn đề gì, tra đi tra lại cũng không ra vấn đề gì lớn. thực ra có vài vấn đề cũng không nhất định tra được. Có lẽ Hứa Kiến Thiết rất nhanh đổi nơi khác và trở lại, nhiều chuyện đừng nói là cậu ngay cả tôi cũng nhìn nhầm. Ví dụ như hạng mục này có thể nói là rút giây động rừng.
Trong giọng của Lãnh Vũ mang theo sự bất đắc dĩ làm Vương Quốc Hoa rất giật mình.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải thần, đứng càng cao thấy càng nhiều, cảm giác bất đắc dĩ càng mãnh liệt.
Lãnh Vũ thở dài một tiếng rơi vào tai Vương Quốc Hoa như là chiếc búa gõ vào trong lòng thật mạnh.
- Tại rượu bình thường.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nói một câu như vậy sau đó hung hăng uống cạn chén. Lãnh Vũ không khỏi cười thành tiếng.
- Cậu thật ra nhìn thấy rõ hơn tôi, lúc đầu tôi rất tò mò cậu có thể đi đường thuận lợi, dễ dàng hơn mà lại buông tha. Với tài nguyên của Sở gia, cậu chỉ cần ở một nơi yên tĩnh mấy năm thì trước 35 tuổi cậu lên cấp phó tỉnh là tất nhiên. Bây giờ tôi mới hiểu.
- Lão lãnh đạo đánh giá tôi cao quá rồi, không nói cái này nữa. Hạng mục lần này tôi có thể tranh được không?
Vương Quốc Hoa về điểm xuất phát. Lãnh Vũ cười nói:
- Tại sao lại không tranh? Tôi nếu đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, lại tới tỉnh Đông Hải đã là thái độ, hơn nữa không chỉ là thái độ của cá nhân tôi. Cậu hiểu chưa?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ cẩn thận các khả năng trong đó, hắn gật đầu nói.
- Thì ra là nhân lúc nước đục mà mò cá ngon.
Lãnh Vũ vỗ đùi.
- Đúng, chính là ý này. Dù cậu không tranh cũng sẽ có người nhìn rõ nhảy ra tranh. Cậu tranh sẽ có ưu thế đương nhiên, cái này không cần tôi nói ra mà.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi định lên Bắc Kinh thăm Sở lão gia tử.
Lãnh Vũ cười nói:
- Cậu nghĩ như vậy là tôi yên tâm rồi, vẫn nghĩ cậu tới đối phương sẽ quá cứng rắn, không biết mềm mỏng.
Trong mắt Vương Quốc Hoa lộ ra sự kiên định nhưng giọng điệu lại rất bình thường.
- Tôi định an tâm làm hết nhiệm kỳ ở Thiết Châu, tích lũy lắng đọng.
Lãnh Vũ ngửa mặt nhìn trần nhà.
- Nhớ lại năm đó có không ít bạn học cùng đi vào nhà nước như tôi nhưng người có thể chính thức đắc ý lại không có mấy. Lúc đó nhiều bạn học giỏi hơn tôi nhưng hôm nay không ai biết tới. Tôi không phải xem thường bọn họ mà là nghĩ ở trong nhà nước người có xuất thân bình thường như chúng ta muốn làm thành sự nghiệp đúng là càng khó khăn hơn.
Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý nhưng hắn không biết chỉ trước mặt mình Lãnh Vũ mới nói như vậy.
Tổ điều tra của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia ở lại Thiết Châu một tuần, kết quả báo cáo phải một thời gian nữa mới đi ra. Cả quá trình điều tra Vương Quốc Hoa ngoài ngày đầu ra mặt, đến tận buổi tiệc tiễn đoàn mới xuất hiện, có thể nói tất cả do bên ủy ban thị xã làm chủ.
Từ tình hình tổng hợp mà thấy điều kiện của Thiết Châu không quá kém. Nhất là Thiết Châu đang nghênh đón cơ hội phát triển tốt. Hội nghị thường vụ thị ủy họp mấy lần đều nói về tình hình phát triển trước mắt của Thiết Châu. Trên hội nghị Vương Quốc Hoa nắm quyền chỉ đạo, dẫn hướng phát triển của Thiết Châu theo phương hướng mình đặt ra.
Một tuần này Vương Quốc Hoa cũng rất bận. Rất nhiều tài chính được đưa tới, tiếp theo có thể nói là vô số việc, đủ làm người ta bận rộn.
Vương Quốc Hoa vừa tiễn Lãnh Vũ xong, hắn quay về văn phòng Từ Diệu Quốc và Hàn Hạo đã cùng tiến tới, phía sau còn có một người đàn ông béo mập.
- Đây là chủ nhiệm Lưu ngân hàng xây dựng thị xã.
Hàn Hạo giới thiệu. Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên nói:
- Không dám không dám, tôi chỉ là chân chạy mà thôi, lần này không phải đến nhờ ngài giúp sao?
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Tôi có thể giúp gì chứ? Ngân hàng là ông chủ lớn còn cần nhờ tôi ư?
Vương Quốc Hoa cũng nghe nói qua về quan hệ giữa ngân hàng xây dựng và ủy ban thị xã. Việc cải tạo thôn nội đô lúc đầu do tài chính ủy ban thị xã khá khó khăn nên định vay vốn ngân hàng. Cao Khiết đi đàm phán nhưng ngân hàng xây dựng tỏ thái độ không rõ, tỏ vẻ số tiền quá lớn, rất khó khăn. Vì việc này Cao Khiết đã đến oán giận với Vương Quốc Hoa vài câu. Chính quyền vay vốn ngân hàng không phải ít gặp, còn là việc phổ biến.
Vương Quốc Hoa cũng biết khó xử của phía ngân hàng cho nên ở vấn đề này hắn không quá so đo. Nhưng Cao Khiết lại khác, bây giờ có nhiều tài chính dồn vào Thiết Châu như vậy, Cao Khiết lén nói với Hàn Hạo là tất cả tài chính đề nghị không đi qua ngân hàng xây dựng, đưa tới ngân hàng khác.
Hàn Hạo có quan hệ khá tốt với Cao Khiết nên phải nể mặt. Vì vậy ngân hàng xây dựng thấy các ngân hàng anh em có tiền ra tiền vào, mình không được chút canh nào càng sợ. Ngân hàng tỉnh tìm Chủ nhiệm Lưu tới, lãnh đạo ngân hàng tỉnh ra mặt chất vấn năng lực của Chủ nhiệm Lưu, sao nhiều tiền như vậy mà ngân hàng xây dựng không được phân nào, anh làm chủ nhiệm thế nào vậy? Quan hệ giữa anh và ủy ban thị xã Thiết Châu là như vậy sao?
Chủ nhiệm Lưu cũng không thể nào giải thích, đành phải nói trước đây ủy ban thị xã tìm ngân hàng xây dựng vay tiền, hắn cảm thấy ủy ban thị xã không đủ khả năng hoàn trả nên không muốn cho vay hết, phải kéo dài.
Giờ có nhiều công ty đến đầu tư vào Thiết Châu như vậy, tài chính của ủy ban thị xã còn thiếu sao? Trên đời không có thuốc hối hận, rất nhiều thứ chỉ cần bắt đầu là tạo thành phản ứng dây chuyền. ủy ban thị xã đẩy mạnh đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, đầu tư công trình cải tạo đô thị, tất cả đều cần tiền. Vấn đề là tiền bây giờ không lo không có chỗ vay, người phụ trách các ngân hàng khác cả ngày tìm cớ chạy đến ủy ban thị xã.
Chủ nhiệm Lưu coi như may mắn đã có chút quan hệ với Từ Diệu Quốc nên tìm tới cửa nhờ giúp. Từ Diệu Quốc chỉ có thể tỏ vẻ làm cầu nối, điều kiện là gọi cả Hàn Hạo đi cùng.
Vương Quốc Hoa nghe xong Chủ nhiệm Lưu giải thích vòng vo, hắn cũng có chút khó xử. Cao Khiết là nữ đồng chí, hơi hẹp hòi là bình thường. Chủ yếu là trước đây ngân hàng xây dựng không muốn cho vay thì cứ nói thẳng, không nói làm hại Cao Khiết đi mấy chuyến, không gặp được Chủ nhiệm Lưu.
Nhưng Vương Quốc Hoa lại cho rằng cần làm tốt quan hệ với phía ngân hàng, hắn khác với Cao Khiết. Vương Quốc Hoa định làm ở Thiết Châu vài năm, quan hệ không xử lý tốt là không thích hợp. Thiết Châu này có nhiều điểm cần dùng tới tiền mà.
Còn một điểm là cả Hàn Hạo và Từ Diệu Quốc đều tới, đây là hy vọng hòa hoãn đôi chút.
Vương Quốc Hoa nghĩ nghĩ rồi cầm máy gọi điện cho Cao Khiết mời đối phương tới văn phòng mình.