Rộng lượng
Phó chủ tịch tỉnh Diêu vội vàng đi tới nói chuyện với Nghiêm Giai Ngọc. Nghe giải thích xong, Nghiêm Giai Ngọc nở nụ cười rất tươi với phó chủ tịch tỉnh Diêu:
- Phó chủ tịch tỉnh đừng hiểu lầm, việc này không phải nhằm vào anh. Hma này của chúng tôi có thể đến tỉnh Đông Hải khảo sát chủ yếu là do Vương Quốc Hoa tiên sinh mời, hơn nữa Vương Quốc Hoa tiên sinh có một vài người bạn có sức ảnh hưởng ở thị trường tài chính Mỹ đã phát huy tác dụng không nhỏ. Tình huống này chúng tôi đã gửi văn bản rõ ràng, yêu cầu lãnh đạo thị ủy Thiết Châu nhất định phải có mặt.
Điều này nếu không phải do chính miệng tổng giám đốc tập đoàn Mỹ nói ra, phó chủ tịch tỉnh Diêu còn tưởng mình nghe lầm. Vương Quốc Hoa có bạn có sức ảnh hưởng ở thị trường tài chính Mỹ, nói ra ai dám tin?
Lời này làm phó chủ tịch tỉnh Diêu hận đám người công tác ở Văn phòng ủy ban đến thấu xương, chuyện lớn như vậy mà dám không làm rõ ràng. phó chủ tịch tỉnh Diêu giải thích rất đơn giản, chuyện do Vương Quốc Hoa đưa tay bắt, đã nói tốt với phía Mỹ, chẳng may bên ủy ban tỉnh có kẻ ghen ghét đố kỵ thì sao? Nếu là mình mời được tập đoàn Mỹ thì sẽ làm quá hơn nữa. Thời này vì thành tích, vì lợi ích còn thiếu kẻ không biết xấu hổ sao? Không đề phòng sao sống được trong nhà nước?
phó chủ tịch tỉnh Diêu vẫn duy trì mỉm cười, y quay đầu lại nói gọi chánh văn phòng tới rồi lạnh nhạt nói:
- Trình độ tiếng Anh của các đồng chí rất có vấn đề, một văn bản cũng không dịch tốt.
Bên văn phòng càng oan uổng, chánh văn phòng vội vàng giải thích:
- Chủ tịch tỉnh Diêu, chúng tôi lúc gọi điện cho Thiết Châu quả thật nói lãnh đạo chủ yếu của thị ủy nhất định phải tới.
Lãnh đạo chủ yếu của thị ủy đương nhiên là bí thư Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc đúng là thiếu đức, trong văn bản gửi tới không chỉ đích danh. Đương nhiên phó chủ tịch tỉnh Diêu lại giải thích có cần phải làm rõ như vậy không? Người ta đây là hàm súc, đây là cho lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban tỉnh còn đất để suy nghĩ.
Vương Quốc Hoa không sai, văn phòng ủy ban tỉnh cũng không sai, như vậy … phó chủ tịch tỉnh Diêu dùng ánh mắt u ám chạy tới nhìn thoáng qua Hác Long Quang.
Hác Long Quang đúng là khóc không thành nước mắt. Mình là thị trưởng, cũng là lãnh đạo chủ yếu của thị ủy mà.
Vương Quốc Hoa mới vừa xuống xe, một người phụ nữ chờ bên ngoài sân bay đã đi ra chào.
- Là Bí thư Vương phải không? Tôi là chủ nhiệm Khu khai phát thành phố Thần Châu Mã Vân Hà.
Mã Vân Hà này khoảng 30 tuổi, nhìn bộ dạng khá giống bí thư Mã, trông cũng được coi như là mỹ nữ. Chẳng qua khóe mắt đã có mấy vệt chân chim nhưng đã được trang điểm che mờ.
- Chào chị, không phải nói có tổng giám đốc tập đoàn Mỹ đang chờ tôi sao?
Vương Quốc Hoa đã đoán trước Nghiêm Giai Ngọc sẽ làm trò này nhưng vẫn phải giả ngu.
Mã Vân Hà khinh thường bĩu môi nói:
- Cái này không có quan hệ với tôi. Tôi không có quan hệ gì với người ở ủy ban tỉnh, tôi chuyên môn tới tìm anh.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút.
- Tìm tôi?
Mã Vân Hà nói:
- Tôi vốn định về nhà chặn anh nhưng điện thoại nói anh đã đi ra nên đành chờ anh ở đây.
Vương Quốc Hoa hiểu ra, cười nói:
- Chị là con gái bí thư Mã?
Mã Vân Hà hơi kiêu ngạo gật đầu nói:
- Không nói cái này, ý của tôi là hạng mục này anh giúp tôi lưu lại ở Thần Châu.
- Cái này tôi nói là được sao?
Vương Quốc Hoa cười trả lời, trong lòng hắn rất khó chịu với Mã Vân Hà này, nói chuyện khách khí một chút là chết người sao?
Mã Vân Hà là con một của Mã Dược Đông, con gái bí thư tỉnh ủy kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng ả bây giờ cần người giúp mà nói chuyện với giọng ddiueje này là không bình thường.
- Anh lừa ai vậy hả? Ả nữ tổng giám đốc tập đoàn Mỹ kia chỉ nhận ra anh, chuyện này anh phải nhận lời với tôi.
Mã Vân Hà nói rất kiên quyết, Vương Quốc Hoa lại không tiện đắc tội ả nên đành lạnh nhạt nói:
- Để xem rồi nói, bây giờ tôi còn không rõ là có chuyện gì mà.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lững thững lướt qua Mã Vân Hà, trực tiếp đi vào trong.
Mã Vân Hà trợn mắt há mồm, sao dám như vậy với mình? Ả đang chuẩn bị đuổi theo thì người của ủy ban tỉnh chờ ở xa xa đã chạy lên chào Vương Quốc Hoa. Ừ, người của ủy ban tỉnh nhận ra Mã Vân Hà nên cố ý đứng xa một chút.
- Bí thư Vương, tôi là chủ nhiệm văn phòng chiêu thương Cát Thiên Kiệt, anh gọi tôi lão Cát là được.
Cát Thiên Kiệt này khoảng hơn 50, nói chuyện rất khách khí, mặt luôn nở nụ cười.
- Chủ nhiệm Cát.
Vương Quốc Hoa cũng khách khí, hai người cùng cấp, đối phương đối với mình như vậy, Vương Quốc Hoa tự nhiên sẽ càng khách khí hơn.
- Chúng ta đi vào thôi, phó chủ tịch tỉnh Diêu đã không nhịn được rồi.
Lúc lão Cát nói chuyện còn cố ý nhìn thoáng qua phía sau Vương Quốc Hoa, ý là vừa nãy tôi thấy hết rồi.
Vương Quốc Hoa giả câm vờ điếc không thèm để ý tới. Hắn đi theo vào trong, tới nơi thấy một vị lãnh đạo uy nghiêm đứng ở cửa, thấy Vương Quốc Hoa liền tiến lên một bước. Vương Quốc Hoa lại xông tới ba bước, còn cách nửa người so với lãnh đạo liền dừng lại vừa đúng lúc cầm tay lãnh đạo đang vươn ra:
- Chủ tịch tỉnh Diêu, Vương Quốc Hoa theo lệnh tới.
Thái độ của Vương Quốc Hoa làm phó chủ tịch tỉnh Diêu rất hài lòng. Y là thường vụ tỉnh ủy, cũng là một nhân vật số má ở tỉnh. Vương Quốc Hoa còn trẻ đã là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở, không nói đến khả năng dựa vào hay không nhưng hôm nay làm ra động tĩnh lớn như vậy mà vừa gặp mặt đã biết lễ phép cho nên chút oán khí của phó chủ tịch tỉnh Diêu đối với Vương Quốc Hoa lập tức tan biến hết. Sai không phải do đối phương mà.
- Đồng chí Quốc Hoa, chuyện liên quan tới việc hạng mục khổng lồ này có thể đầu tư vào tỉnh Đông Hải chúng ta hay không. Tôi yêu cầu cậu hết sức bắt được hạng mục này, làm vẻ vang tỉnh Đông Hải chúng ta.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu nói rất có trình độ, chút xấu hổ trước đó không nói một câu, chỉ cần Vương Quốc Hoa bắt được hạng mục thì thành tích không chạy được phần của lãnh đạo tỉnh ủy, đều là làm việc dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh mà. Về phần có vài lãnh đạo mất mặt trong việc này thì cũng không có quan hệ mấy với phó chủ tịch tỉnh Diêu. Y trước đó không biết, chỉ theo tinh thần hnty mà ra mặt nghênh đón đoàn khảo sát tập đoàn Mỹ mà thôi.
- Tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Vương Quốc Hoa không nói hùng hồn, chủ yếu là do hắn không rõ cô ả Nghiêm Giai Ngọc định làm trò gì. Hơn nữa hắn không cần thiết phải vỗ ngực nói mình nhất định sẽ lấy được hạng mục trước mặt phó chủ tịch tỉnh Diêu. Hắn dù sao cũng là ủy viên tỉnh ủy, bí thư thị ủy Thiết Châu, muốn thể hiện quyết tâm cũng là trước mặt lãnh đạo cấp bộ trưởng trở lên.
Biểu hiện của Vương Quốc Hoa rơi vào mắt phó chủ tịch tỉnh Diêu chính là chững chạc. Phó chủ tịch tỉnh Diêu đã nhận định chuyện do Vương Quốc Hoa an bài, bây giờ người ta nói vậy đó là thái độ hàm súc, nếu không hắn sẽ vỗ ngực cam đoan.
- Tổng giám đốc Nghiêm, cô đúng là mang lại ngạc nhiên cho tôi.
Câu nói đầu tiên của Vương Quốc Hoa khi thấy Nghiêm Giai Ngọc là như vậy. Nghiêm Giai Ngọc thấy Vương Quốc Hoa thì mắt long lanh muốn chảy nước, vẻ mặt động lòng đó làm tim người ta hoảng loạn.
- Cái này không thể trách tôi, anh cũng biết xuất thân của tôi, vấn đề ở trong này tôi biết rõ. Tôi không làm như vậy thì còn có thể có việc gì của anh? Tập đoàn chúng tôi đã có thỏa thuận miệng với bên Thượng Hải, tôi tạm thời thuyết phục trụ sở mới có chuyến đi đến tỉnh Đông Hải này.
Nghiêm Giai Ngọc trước khi nói chuyện đã kéo Vương Quốc Hoa sang cạnh mình. Hai người chụm đầu nói chuyện làm người ta thấy được “chân tướng” sự việc.
Chân tướng là gì? Chân tướng là Nghiêm Giai Ngọc muốn làm Vương Quốc Hoa ngạc nhiên. Kết quả đúng là như vậy.
- Cô nếu biết vấn đề trong đó còn làm vậy còn không sợ người ta hận chết tôi ư?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nói, Nghiêm Giai Ngọc cười nói:
- Không sao, tôi là người nước ngoài mà.
Dân chúng sợ quan, quan sợ nước ngoài….
- Không nói cái này, hạng mục gì mà lớn chuyện như vậy?
Vương Quốc Hoa hắn có tội danh dụ dỗ nước ngoài nên cũng không sợ người khác nhìn mình như thế nào.
- Hạng mục Polycarbonate, tôi tốt với anh đó chứ, hạng mục lớn đó.
Nghiêm Giai Ngọc cười cười nhỏ giọng nói như kể công. Vương Quốc Hoa nghe xong xua tay chặn lại:
- Cô chờ chút, thứ này rất gây ô nhiễm. Mấy quốc gia phát triển đều không có ý tốt. Hạng mục này đặt đâu cũng được, không được để ở thị xã Thiết Châu là được.
- Ô nhiễm môi trường cũng có thể khống chế mà.
Nghiêm Giai Ngọc hoảng hốt, không ngờ đối phương còn hiểu việc này, chuyện tốt như vậy mà còn đẩy đi.
- Tôi nhớ không nhầm thứ này nước Đức có kỹ thuật tốt nhất, Mỹ có được không đó?
Vương Quốc Hoa trước đây nghe nói qua về cái này, vật liệt Polycarbonate có thị trường rất tiềm năng. Quan hệ Trung Mỹ một thời gian có chút khẩn trương, mấy năm nay tuy thân thiện hơn nhưng hạng mục này gây ô nhiễm môi trường nặng, Vương Quốc Hoa vẫn phải đề phòng.
- Tập đoàn làm cái này là tranh đoạt thị trường. Anh sợ ô nhiễm môi trường nhưng người khác không sợ. Đây là thành tích, anh hiểu không?
Nghiêm Giai Ngọc thấy Vương Quốc Hoa không muốn làm liền có chút tức giận. Mình có ý tốt đưa thành tích cho hắn cơ mà?
- Cái này đợi không người rồi nói chuyện được không?
Nghiêm Giai Ngọc chuyển hướng đề tài, công tác tư tưởng của Vương Quốc Hoa đối với Nghiêm Giai Ngọc cũng kết thúc.
Đoàn khảo sát tập đoàn Mỹ cuối cùng đã lên xe, Vương Quốc Hoa bị phó chủ tịch tỉnh Diêu gọi sang bên:
- Đồng chí Quốc Hoa, cậu lên xe tôi.
Vương Quốc Hoa cũng không thích ngồi xe với lãnh đạo nhưng phó chủ tịch tỉnh Diêu đã mở miệng nói, hắn đành phải vâng lệnh. Đối phương là thường vụ tỉnh ủy cơ mà, Vương Quốc Hoa dù kiêu căng cũng không dám làm đối phương mất mặt.
- Đồng chí Quốc Hoa, đoàn khảo sát tập đoàn Mỹ đến tỉnh Đông Hải, việc này đã được trình bày trên hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Tỉnh ủy rất coi trọng, chủ tịch tỉnh Lưu tự mình phụ trách hạng mục này.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu vừa mở miệng đã nói đến tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh, đây coi như là dọa Vương Quốc Hoa. Một bí thư thị ủy cấp giám đốc sở, phó chủ tịch thường trực cũng chưa có khả năng ảnh hưởng qúa lớn. phó chủ tịch tỉnh Diêu cũng muốn nói rõ một điều là mặc kệ đoàn khảo sát tập đoàn Mỹ có quan hệ gì với Vương Quốc Hoa, hạng mục này nhất định phải ở lại tại tỉnh Đông Hải.
Vương Quốc Hoa đâu thể nói mình không biết trước về hạng mục này, nói ra ai tin được chứ. Trước đó Nghiêm Giai Ngọc đâu có nói gì với hắn. Suy nghĩ một chút, Vương Quốc Hoa mở miệng nói:
- Chủ tịch tỉnh Diêu, hạng mục này có một vấn đề rất lớn đó là gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Mặc dù có thể khống chế nhưng phải xem ý của bên đầu tư. Trước đó khi nói chuyện với tổng giám đốc Nghiêm về vấn đề này tôi đã rõ ràng chỉ ra hạng mục này nếu như muốn đầu tư ở thị xã Thiết Châu thì có hai điều kiện bắt buộc. thứ nhất thị xã phải chiếm ít nhất 30% cổ phần, thứ hai vấn đề ô nhiễm môi trường phải khống chế trong phạm vi nhất định.
Vương Quốc Hoa nói như vậy là có mục đích. Hắn biết rõ bản chất của quan chức nhà nước, vì thành tích và lợi ích thì chút ô nhiễm môi trường có đáng gì.
Hắn làm như vậy cũng không biết có thể có chút tác dụng gì không?
Phó chủ tịch tỉnh Diêu lộ vẻ kinh ngạc, y há miệng một lát mới nói.
- Còn có chuyện này ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu, phó chủ tịch tỉnh Diêu thầm suy nghĩ, xem ra bản thân Vương Quốc Hoa không có hứng thú để hạng mục này tiến vào thị xã Thiết Châu. Chẳng lẽ còn có vấn đề gì trong đó sao?
- Cái này, chủ nhiệm Mã – Khu khai phát Thần Châu vừa nãy chặn cậu ở bãi đỗ xe phải không?
Phó chủ tịch tỉnh Diêu cũng đã nhận được tin này. Y chẳng khác nào đặt câu hỏi với Vương Quốc Hoa, cậu không phải tìm bậc thang cho mình chứ? Mã Vân Hà là con gái Mã Dược Đông, cậu sợ ả nên đành phải hy sinh. Hoặc là nói cậu không muốn làm Mã Vân Hà tức giận nên vứt hạng mục này ra?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói:
- Chủ nhiệm Mã thật ra nói rõ hy vọng hạng mục có thể đầu tư vào Khu khai phát Thần Châu. Tôi nói với cô ta là chuyện này tôi không thể quyết định được.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu nghiến nghiến răng, thằng này quá rõ ràng. Từ chối thẳng như vậy không sợ bí thư Mã tức giận sao? Bài trừ khả năng Vương Quốc Hoa sợ Mã Vân Hà, phó chủ tịch tỉnh Diêu suy nghĩ về phía ủy ban tỉnh. Xem ra vấn đề xuất hiện ở chính phía thị xã Thiết Châu. Tên Hác Long Quang kia quá nực cười, không ngờ dám không báo cáo chuyện này với bí thư thị ủy, tự mình chạy đến sân bay. Ai nghĩ người ta đã chuẩn bị chu đáo làm mày mất mặt.
- Hả, là như vậy ư. Lát trước mặt chủ tịch tỉnh cậu báo cáo nói rõ một chút.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu đưa nhiệm vụ, Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nhận. Chuyện này hắn cũng không có chuẩn bị gì trước.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu cũng đã nói rõ ở Thiết Châu các cậu có mâu thuẫn nội bộ, tôi không xen vào. Hác Long Quang là do Lưu Triệu Minh nâng đỡ, cậu đi nói chuyện với chủ tịch tỉnh, tôi không phát hiện gì cả, không biết gì cả.
Ói cách khác trước khi xác định hạng mục có thể ở lại hay không, phó chủ tịch tỉnh Diêu quyết định chơi trò không biết. Thành thì hắn đạt thành tích, không thành đó là do bên phía Thiết Châu không phối hợp tốt. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, tên Hác Long Quang kia thật quá đáng, trong mắt còn có bí thư thị ủy không? Ỷ mình được chủ tịch tỉnh ủng hộ liền to gan.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu không nói chuyện nữa, khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.
Vương Quốc Hoa ở bên có chút mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy sắp xuống đường cao tốc, phó chủ tịch tỉnh Diêu đột nhiên nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, cậu sao lại quen tổng giám đốc Nghiêm? Nghe giọng điệu của cô ta nói với cậu thì hình như hai bên rất quen.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút, hắn thầm nghĩ đối phương không nên hỏi như vậy mà. Nghiêm Giai Ngọc là mình rất quen thuộc. Chẳng qua hắn không thể nói như vậy.
- Tổng giám đốc Nghiêm là đồng hương với tôi, cùng từ một huyện đi ra. Trước đây khi làm việc ở huyện ủy huyện Nam Sơn tỉnh Đại Giang, chị ta là lãnh đạo của tôi. Sau đó tổng giám đốc Nghiêm đến Mỹ du học rồi thành ra nắm chức này.
Vương Quốc Hoa cố gắng nói đơn giản một chút, phó chủ tịch tỉnh Diêu ồ một tiếng không hài lòng nhưng không hỏi tiếp. Chẳng qua Vương Quốc Hoa nhắc đến Nghiêm Giai Ngọc từng là lãnh đạo làm phó chủ tịch tỉnh Diêu nhạy cảm bắt được. Bảo sao ả này khó đối phó như vậy, thì ra từng làm ở nhà nước biết bản chất người trong chính quyền.
Vấn đề rất nhanh lại xuất hiện.
- Quốc Hoa, cậu là đồng hương với Tổng giám đốc Nghiêm?
- Hả, khi đó tôi vừa tốt nghiệp đại học được phân về huyện ủy ở quê làm. Tổng giám đốc Nghiêm lúc ấy là phó trưởng phòng hậu cần huyện ủy, tôi là nhân viên bình thường, cũng không tính là lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Vương Quốc Hoa giải thích coi như đúng câu trả lời mà phó chủ tịch tỉnh Diêu muốn. Tên này không ngờ làm từ huyện lên, mà không phải là đám người làm trên tỉnh một hai năm đến cấp phòng rồi xuống tạm giữ chức ở huyện hai năm và lên làm phó huyện. Tính ra hắn mới bao tuổi chứ. Giới hạn hai năm một cấp tuyệt đối không phù hợp với thằng này, bò quá nhanh nhưng nghe ra thì hắn không có xuất thân gì quá kinh người.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu không hiểu mấy về Vương Quốc Hoa, sau câu nói kia coi như biết một chút. Về mình nhất định phải tìm hiểu lai lịch thằng này một chút, lúc trước đúng là có sơ sót. Theo tuổi thì lúc Vương Quốc Hoa còn có cấp bậc thấp nhất định đã làm ra cống hiến đột xuất nếu không sao có thể bò nhanh như vậy?
Phó chủ tịch tỉnh Diêu một lần nữa im miệng, Vương Quốc Hoa cũng ngẩn người.
Nhìn cổng lớn ngoài cửa sổ Lưu Triệu Minh rất tức giận. Là thằng khốn Hác Long Quang kia không ở đây nếu không nhất định mình sẽ đá cho một trận. Hắn dám làm chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh này mất mặt.
Còn cả thằng Vương Quốc Hoa kia nữa vì sao trước đây không báo cáo? Ừ, hắn là bí thư thị ủy, có chuyện gì hình như nên báo cáo với Mã Dược Đông trước, không chừng lúc mình gọi điện sang thì hắn đang báo cáo. Lưu Triệu Minh khó chịu như ăn ruồi, giống như y thấy được vẻ mặt châm chọc của Mã Dược Đông. Trên hội nghị thường vụ, chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh mấy lần nhấn mạnh nhiệm vụ hàng đầu của ủy ban tỉnh năm nay là thu hút đầu tư. Không ngờ chỉ trong nháy mắt lại thành ra như thế này. Lúc ấy Chủ tịch tỉnh Lưu cắn chết nói là của ủy ban tỉnh, gần như không có việc của tỉnh ủy, bây giờ lại thành việc của tỉnh ủy. Sai khác này đúng là ….
- Bố, con nhất định phải có được hạng mục này.
Mã Vân Hà lao vào văn phòng nói một câu như vậy, Mã Dược Đông ngẩn ra một chút:
- Hạng mục gì?
Mã Vân Hà nói:
- Hạng mục Polycarbonate mà Vương Quốc Hoa kéo về đó. Lúc con chặn hắn ở sân bay mà hắn không nể mặt, tức chết con.
Mã Vân Hà bình thường được chiều quen nên mới như vậy. Mã Dược Đông đột nhiên sa sầm mặt lại nói:
- Hồ đồ. Vương Quốc Hoa là ai? Đường đường là bí thư thị ủy Thiết Châu, chị là một chủ nhiệm Khu khai phát Thần Châu chẳng qua chỉ là cấp chính huyện không ngờ dám chặn người ta đòi hạng mục? Ai cho chị quyền lực này hả?
Mã Vân Hà không nghĩ ông lão lại phản ứng mạnh như vậy nên hơi hoảng hốt, cô ả cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Cái này con không phải muốn làm ra chút thành tích sao? hơn nữa có một câu của bố thì không phải là việc nhỏ sao?
Hừ, Mã Dược Đông hừ lạnh một tiếng:
- Việc nhỏ? Chị biết việc nhỏ này liên quan bao người, bao việc không hả? Bởi vì hạng mục này mà tôi … Bỏ đi, nói chị cũng không rõ. Lát đi xin lỗi Vương Quốc Hoa, không chừng còn kiếm được chút chỗ tốt.
Có chuyện Mã Dược Đông không thể nói với con gái, có lẽ do kinh nghiệm của ả không thể giải thích được. Cho nên y nói tới đây liền thu lại, ví dụ như trên hội nghị thường vụ Lưu Triệu Minh nói rất hưng phấn giống như mình là bí thư tỉnh ủy vậy.
Nói tóm lại chuyện này có biến hoá khiến giá trị của Vương Quốc Hoa trong mắt Mã Dược Đông tăng vọt lên trông thấy. Thằng này vừa xuất hiện đã làm cho Lưu Triệu Minh không xuống được bậc thang. đây cũng là niềm vui bất ngờ đối với Mã Dược Đông. Nghĩ đến lúc này Lưu Triệu Minh đang rất tức giận, Mã Dược Đông không nhịn được muốn nở nụ cười.
Mã Vân Hà xám xịt rời đi, ông lão chưa mấy khi tức giận như vậy. Ừ, xem ra chuyện này không hy vọng được, ả lại không cam lòng. Mã Vân Hà cảm thấy cần phải thử một lần nữa mới được.
Lúc Mã Vân Hà ra ngoài thiếu chút nữa vao vào người. Ả giương mắt lên thấy là ai liền giương cằm nói:
- Thì ra là Lệ Hổ, chạy đến tỉnh Đông Hải làm gì?
Hai nhà có quan hệ khá tốt, nếu nói ra thì lão gia tử đã qua đời của Lệ gia từng làm lão lãnh đạo của Mã Dược Đông. Nhưng người bây giờ không còn thì khác biệt rất lớn. Lệ gia bây giờ tuy làm ăn cũng tốt nhưng thực tế đã không bằng trước đây. Ít nhất có năng lực như Mã Dược Đông thì đã có ý lập phái riêng. Đương nhiên Lệ Hổ tới, Mã Dược Đông cũng muốn giúp đỡ một chút.
Chẳng qua Lệ Hổ và Mã Vân Hà cũng có quan hệ khó nói sâu xa, năm đó hai nhà có ý làm thân cho hai người này. Nhưng vấn đề là Lệ Hổ chê Mã Vân Hà xấu, lời này truyền vào tai Mã Vân Hà vì thế chuyện không thành…
- Tôi đến gặp Mã thúc.
Lệ Hổ mỉm cười trong lòng cũng rất khinh thường, hắn thầm nghĩ ả này cũng không ra gì, trang điểm chỉ ở trình độ này.
Hừ, Mã Vân Hà vểnh cằm đạp giày cao gót rời đi. Lệ Hổ dần thu nụ cười thầm nghĩ cũng may không lấy ả này nếu không đúng là quá đau đầu.
Đoàn xe đi được nửa đường liền chia ra. Một phía đến khách sạn, một phía đến ủy ban tỉnh. nghe nói đây là an bài của chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh. Phó chủ tịch tỉnh Diêu và Vương Quốc Hoa trực tiếp về ủy ban tỉnh, người Mỹ đến khách sạn nghỉ, tối chủ tịch tỉnh Lưu đến thăm.
An bài này rất có trí tuệ chính trị, Lưu Triệu Minh không đánh trận khi chưa từng có chuẩn bị. Đương nhiên vừa nãy đã có vết xe đổ, y không muốn lặp lại.
Lần trước lúc gặp Vương Quốc Hoa, Lưu Triệu Minh nhớ hình như mình không cho đối phương thể diện thì phải. Nghĩ đến cái này Lưu Triệu Minh lại đau đầu, nếu thằng Vương Quốc Hoa không chịu hợp tác thì sao?
Đại cuộc này là đại cuộc của ủy ban tỉnh, người ta có thể không nể mặt mà. Hơn nữa còn do thằng Hác Long Quang gây chuyện xấu. Vương Quốc Hoa này xem ra rất có năng lực. Bên Mỹ mà cũng có quan hệ, xem ra cần phải tìm hiểu kỹ lai lịch của hắn, trước đó đúng là sơ sót.
Lưu Triệu Minh không muốn thừa nhận sự thật này, đó là hắn coi thường bí thư thị ủy trẻ tuổi như Vương Quốc Hoa, cảm thấy có thể bò nhanh như vậy là do trong nhà giúp đỡ. Lưu Triệu Minh cũng biết lai lịch của Vương Quốc Hoa, biết hắn là con rể của Sở Giang Thu. Nhưng hắn không biết Vương Quốc Hoa không đi theo Sở Giang Thu.
Đương nhiên giữa Sở Giang Thu và Lưu Triệu Minh cũng không có ân oán gì.
Đội xe cuối cùng đã xuất hiện, Lưu Triệu Minh lặng lẽ nhìn đội xe tiến vào, y tiến vào gian nghỉ soi gương, chỉnh quần áo rồi mới đi ra ngồi.
Vương Quốc Hoa xuất hiện tại cửa Lưu Triệu Minh mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua. Vương Quốc Hoa ân cần chào hỏi:
- Chủ tịch tỉnh.
Lưu Triệu Minh không để ý tới mà nói với phó chủ tịch tỉnh Diêu:
- Lão Diêu, vất vả rồi.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu thản nhiên nói:
- Đây là nhiệm vụ của tôi.
Lưu Triệu Minh nói:
- Ừ, anh đi nghỉ đi, tối cùng gặp khách Mỹ.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu mở miệng rồi lại nhắm sau đó không nói gì, y gật đầu lui ra. Hành vi vừa nãy của Lưu Triệu Minh, phó chủ tịch tỉnh Diêu không thích. Mày tuy là lãnh đạo nhưng tao cũng là thường vụ tỉnh ủy, ngồi im nếu biết thì nghĩ là mày cho thằng Vương Quốc Hoa xem, không biết thì sao?
Vương Quốc Hoa đứng đó giống như không có cảm giác gì, biểu hiện rất bình tĩnh. Lưu Triệu Minh chờ phó chủ tịch tỉnh Diêu đi ra liền cầm văn bản đọc, không nói không nhìn Vương Quốc Hoa.
Thẳng thắn mà nói Vương Quốc Hoa thấy chiêu này của Lưu Triệu Minh không cao minh, nhất là đối với Vương Quốc Hoa thì đây lại là thời cơ. Nếu Vương Quốc Hoa ngồi ở vị trí của Lưu Triệu Minh nhất định là ra vẻ nhiệt tình bắt chuyện rồi hỏi han, không nói chuyện công việc, trước hết làm người ta thấy tê dại rồi nói tiếp. Hoặc là trực tiếp không nhắc chuyện kia coi như chưa từng xảy ra.
Vì thế có thể thấy tên Lưu Triệu Minh này không rộng lượng gì cả.