Vương Quốc Hoa ngồi suy nghĩ khá lâu mới cầm máy gọi điện cho Trác Cường Quốc. Trác Cường Quốc bây giờ đang ở trụ sở tập đoàn điện tử Ân Châu, đang tổ chức người kiểm tra sổ sách.
- Bí thư có gì cần chỉ thị?
- Lão Trác, anh thấy sao về Triệu Hạc Minh?
Vương Quốc Hoa hỏi thẳng.
- Bá đạo. Vợ của Triệu Hạc Minh là em vợ của bí thư Nguyên. Tôi trong lúc ngẫu nhiên mới biết. Vợ Triệu Hạc Minh và vợ bí thư Nguyên là chị em cùng cha khác mẹ, chênh nhau 15 tuổi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy gật đầu hài lòng nói:
- Được, tôi biết rồi, anh làm việc đi.
Vương Quốc Hoa vừa dập máy thì có người gõ cửa, là Vương Suất tới. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhưng vẫn rất bình tĩnh mời đối phương vào trong.
Sau khi nhân viên phục vụ mang trà vào đi ra, Vương Suất cười nói:
- Bí thư, có cần đổi nữ nhân viên phục vụ không?
Nữ nhân viên này khá đẹp, Vương Suất đang sợ Vương Quốc Hoa rơi vào vết xe đổ. Vương Quốc Hoa không để ý mà lắc đầu nói:
- Cái này không quan trọng, anh tìm tôi không phải vì việc này chứ?
Vương Suất nghiêm túc nói:
- Bí thư, tôi muốn điều chỉnh phân công công việc bên ủy ban, mảng tài chính và giao thông của Trịnh Kiệt tôi muốn giao mảng giao thông cho Quách Nghiên phụ trách.
Vương Quốc Hoa không lập tức tỏ thái độ mà dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Suất một lát mới nói:
- Vương Suất, thái độ này của anh thì tôi sẽ không nói chuyện công việc. Thật lòng mà nói tôi không muốn can thiệp quá sâu vào bên ủy ban thị xã, đây không phải tác phong làm việc của tôi.
Mặt Vương Suất hơi đỏ lên, ngửa mặt nhắm mắt một lúc mới khôi phục bình thường.
- Bí thư, tôi đúng là bị làm cho sợ.
- Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, Đảng ủy, chính quyền mặc dù có phân chia nhưng không rõ ràng. Nhưng tôi dù có cử động gì liên quan đến công việc bên ủy ban thì tôi có thể đảm bảo mình sẽ thông báo trước.
Miệng Vương Suất mấp máy, tay cầm thuốc run run. Y hút một hơi thuốc thật sâu rồi cười tự giễu:
- Bí thư, rất cảm ơn anh, nói thật anh lần này đến chủ trì công việc, tôi rất oán hận. Chuyện của Cao Nguyên tôi cũng không ngờ đến, không có ý nhằm vào y. Chuyện đến bây giờ tôi cũng không rõ là ai làm như vậy.
Vương Quốc Hoa quả thật hy vọng có thể hợp tác tốt với Vương Suất, nếu không hắn đã không chủ động nói như vừa nãy.
- Vương Suất, sự hợp tác giữa Đảng ủy, chính quyền, tôi chưa từng thấy không có phân cách, cũng không phải là một sớm một chiều có thể thay đổi. Tôi muốn nói chính là về sau mọi người nên suy nghĩ chỗ khó của đối phương nhiều hơn một chút thì nhất định có thể chung sống hòa thuận, làm tốt công việc.
….
Sáng trời nắng đẹp, buổi sáng mỗi ngày có lẽ là lúc mà tiết tấu của nội thành Ân Châu vội vàng nhất, người đi trên đường đều tiến về mục đích của mình.
Giang Triều Sinh ngồi ghế trên nhân lúc đèn đỏ quay đầu lại nói:
- Bí thư, tối qua lúc về nhà tôi gặp một việc.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nghe, chờ Giang Triều Sinh nói xong hắn mới thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Một ngày bình thường cứ thế bắt đầu. Vương Quốc Hoa ngồi trong văn phòng phê văn bản, đọc tài liệu khoảng tiếng thì bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện. Vương Quốc Hoa bỏ bút xoay xoay cổ tay đứng lên đi tới trước cửa sổ.
Giang Triều Sinh vào cửa nói:
- Bí thư, đồng chí Biện Hạo Đông đến.
- Ừ, mời anh ta vào.
Vương Quốc Hoa nhìn lại thấy là một người đàn ông dáng người tầm thước, da đen.
Cảng Ân Châu là hạng mục trọng điểm của tỉnh, năm trước đã bắt đầu khởi công. Hạng mục này không do thị xã quản lý mà thuộc tỉnh.
- Bí thư Vương, làm phiền anh.
Thấy Vương Quốc Hoa, Biện Hạo Đông không khỏi lộ vẻ kỳ quái.
- Mời ngồi.
Vương Quốc Hoa rất khách khí mời đối phương và sai Giang Triều Sinh pha trà. Hắn cũng ngồi xuống đối diện vì hắn không phải là lãnh đạo trực tiếp của đối phương.
- Bí thư Vương khách khí quá, hôm nay tôi tới đúng là có việc muốn nhờ.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:
- Mời nói.
- Bí thư Vương, chuyện là như thế này, vì sớm ngày xây dựng xong cảng Ân Châu, tôi nhiều lần đề nghị tỉnh đưa thị trấn Cảng Môn về cục Cảng vụ quản lý, lãnh đạo tỉnh chỉ thị cần bàn với thị xã. Trước đây lúc bí thư Nguyên còn thì vẫn bàn bạc, bí thư Nguyên vẫn không tỏ thái độ, bên ủy ban thị xã cũng không mở miệng. Hôm nay tôi tới không sợ anh cười chê, tôi vì việc này chạy không dưới mười lần. Tôi biết việc không dễ làm nhưng chuyện làm không được thì sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng cảng.
Vương Quốc Hoa đưa tay cắt lời đối phương:
- Việc này tôi không hiểu mấy, như vậy đi, anh chờ chút, tôi bảo người gọi thị trưởng Vương Suất tới, chúng ta cùng nói chuyện. Anh cũng biết tôi mới tới vài ngày mà.
Vương Quốc Hoa nói vậy không thể làm Biện Hạo Đông hài lòng nhưng y cũng không có biện pháp khác.
Vương Quốc Hoa cầm máy nói:
- Đồng chí Vương Suất, phiền anh đến văn phòng tôi.
Không đầy mười phút Vương Suất đã vào, thấy Biện Hạo Đông, y cười hắc hắc nói:
- Là bí thư Biện ư, đúng là khách quý, sao, lại đến vì trấn Cảng Môn ư? Không phải đã nói rõ điều kiện sao, anh đáp ứng là không vấn đề gì.
Mặt Biện Hạo Đông trở nên khó coi, y lẩm bẩm nói:
- Thị trưởng Vương, điều kiện anh đưa ra là không có ý hợp tác.
Vương Suất xua tay nói:
- Sao lại nói như vậy? Anh có thể lên tỉnh tranh thủ mà. Thật sự không được thì tỉnh có thể dùng lệnh hành chính giải quyết vấn đề.
Biện Hạo Đông đứng lên nói:
- Nói như vậy thì không còn gì để nói, tôi về.
Y cứ như vậy mà đi làm Vương Quốc Hoa rất khó hiểu.
Vương Suất cười lạnh một tiếng nhìn Biện Hạo Đông, y quay đầu lại phát hiện vẻ mặt của Vương Quốc Hoa mới cười cười xin lỗi:
- Bí thư, xin lỗi, tôi vừa nãy không tiện giải thích chuyện này với anh.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Bây giờ giải thích cũng không muộn.
- Cục cảng vụ Ân Châu đặt ở trấn Cảng Môn, do tỉnh quản lý. Vì vậy bọn họ có ý với trấn Cảng Môn, nhưng không muốn bỏ gì ra, định tay không bắt giặc. Nói trắng ra là bọn họ coi trọng tiềm lực kinh doanh của trấn Cảng Môn sau này, định biến nơi này thành điểm chứa hàng. Lúc trước bí thư Nguyên có thái độ rất kiên quyết, muốn trấn Cảng Môn có thể nhưng phải có thành ý.
- Thành ý gì?
- Đền bù theo diện tích lấy được. Anh không biết bọn họ tính rất khôn, chỉ cần trấn Cảng Môn cùng mấy thôn xung quanh, chỗ tốt bị bọn họ chiếm, thị xã còn phải lo các việc khác nữa chứ.
- Thế thị xã có kế hoạch liên quan nào không?
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp. Vương Suất lắc đầu nói:
- Tạm thời chưa có, dù sao cảng phải xây dựng vài năm nữa. Cảng Ân Châu trước đây không lớn, vẫn do thị xã quản lý. Bây giờ tỉnh thò tay tới, thị xã cũng không ít lần kêu khổ với tỉnh về việc này. Ý của tôi đó là thị xã nên khai thác kinh doanh khu vực này.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi tới trước bản đồ xem qua. Cảng Ân Châu cách nội thành có 50km, Vương Quốc Hoa nhìn một lúc không nói gì, Vương Suất cũng không lên tiếng.
Vương Quốc Hoa cười cười đã quay đầu lại nói:
- Thị trưởng, tôi có một ý tưởng, anh xem thế nào.
- Nếu như từ cảng Ân Châu đến nội thành Ân Châu không có đường sắt, không biết tỉnh có quy hoạch về phương diện này không?
Vương Quốc Hoa vừa hỏi như vậy, Vương Suất có chút khó hiểu nói:
- Đường sắt này có quan hệ gì mấy với tỉnh?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tỉnh nếu chủ tịch tỉnh tranh thủ đoạn đường sắt này thì tôi thấy đưa trấn Cảng Môn cho bọn họ cũng không sao.
Vương Suất suy nghĩ khá lâu, y vỗ đùi nói:
- Bí thư, ý tưởng này hay. Có đường sắt này thì thị xã chúng ta sẽ kiếm lợi lớn từ cảng Ân Châu.
Tên Vương Suất này đúng là có năng lực, một câu đã đoán ra vấn đề. Vương Suất nói tiếp.
- Ồ, sao trước tôi không nghĩ đến nhỉ, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt.
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng:
- Chuyện này phải do anh đàm phán, lần này chúng ta chủ động một chút, đưa điều kiện rồi bảo bọn họ lên tỉnh tranh thủ. Không nói chuyện này, tôi có việc muốn nói với anh.
Vương Quốc Hoa nói qua việc Giang Triều Sinh thấy, Vương Suất nghe vậy nghiêm túc nói:
- Bí thư, chuyện này tôi nghe không ít nhưng bên Cục công an tôi không quản tới được.
Vương Quốc Hoa không tiếp lời mà ngồi im suy nghĩ, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
- Cứ như vậy đi, tôi suy nghĩ xem sao.
Vương Quốc Hoa chủ động dừng thảo luận. Vương Suất do dự một chút mới nói:
- Bí thư, vấn đề an ninh trật tự của thị xã Ân Châu khá nghiêm trọng, điểm này đã tới lúc không thể không sửa đổi.
Vương Quốc Hoa vẫn không tỏ thái độ mà chỉ gật đầu nói:
- Tôi sẽ cẩn trọng đối đãi.
Vương Suất có chút thất vọng rời đi, chẳng qua lúc đi ra y lại thấy cảm giác khó nói thành lời. Y vốn nghĩ rằng mình làm không kém người khác nhưng y phải thừa nhận mình kém nhạy bén hơn Vương Quốc Hoa ở vấn đề cảng Ân Châu.
Một ngày bận rộn cuối cùng đã xong, Vương Quốc Hoa cầm cặp cười nói với Giang Triều Sinh:
- Đi, chúng ta ra ngoài ăn một chút, tối đi chợ đêm.