Phù Diêu

Chương 353: Chương 353: Tiến thối (1)






- Điện thoại nói Tần Hòa lên thị xã họp, phòng Tài chính xin chỉ thị có thể phái một phó trưởng phòng tới báo cáo hay không?

Ngô Minh Chỉ cẩn thận chú ý vẻ mặt của sếp. Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Bỏ đi.

Yên tĩnh một lúc, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên phát hiện Ngô Minh Chỉ vẫn đứng im tại chỗ, hắn không nhịn được cười nói:

- Còn có việc gì sao?

Ngô Minh Chỉ khẽ cắn môi nói:

- Hay là để tôi tới phòng Tài chính bát trúng hắn đang ở đó?

Vương Quốc Hoa cười ha hả, hắn biết rõ Ngô Minh Chỉ đã nhìn ra và sợ Vương Quốc Hoa mất mặt, mất uy tín.

- Không cần phải làm như vậy, dù sao hắn cũng không có ngu ở phòng chờ cậu tới bắt. Có lẽ vừa gọi điện tới là hắn đã lên thị xã, không có việc gì cũng có thể lên một chuyến mà.

Vương Quốc Hoa phất tay, Ngô Minh Chỉ từ từ lui ra nhưng hắn đang thầm nghĩ trong lòng. Giỏi cho thằng Tần Hòa, bị tao túm được nhược điểm của mày rồi.

Ngô Minh Chỉ quyết định mình phải ra mặt thay lãnh đạo. Ngô Minh Chỉ cầm máy gọi một số:

- Lão Lôi, anh làm giúp tôi một việc.

Tần Hòa do một tay Miêu Vân Đông đề bạt, chỉ nghe lệnh Miêu Vân Đông. Nhận được điện của Ngô Minh Chỉ, Tần Hòa nói dối mình đang trên đường lên thị xã báo cáo công việc. Dập máy Tần Hòa quả nhiên trực tiếp lái xe lên thị xã.

Hội nghị ban bí thư chiều hôm trước Tần Hòa được chủ nhiệm Khu khai phát Tiền Bổn Trung báo tin. Tối qua hai người cùng ăn, Tiền Bổn Trung nhăn nhó nói kế hoạch thôn tính khu công nghệ cao của Khu khai phát thất bại.

Chuyện này Tần Hòa không để trong lòng mà lại cho rằng Vương Quốc Hoa tự tìm phiền phức. Nửa năm kéo về 200 triệu, đâu có dễ như vậy. Tìm một chỗ Tần Hòa dừng xe gọi điện cho Miêu Vân Đông báo cáo việc mình ứng phó với Vương Quốc Hoa như thế nào. Miêu Vân Đông nghe xong chỉ nói “Biết rồi”.

Tâm trạng Miêu Vân Đông đang không tốt, sáng đi làm nhận được điện của Tần Hòa, y vui vẻ hơn. Vương Quốc Hoa tìm phòng Tài chính chính là vì tiền. Không có tiền thì khu công nghệ cao không thể hoàn thành xây dựng cơ sở vật chất, xem hắn còn làm việc như thế nào.

Thời gian một ngày rất nhanh đã trôi qua, Vương Quốc Hoa về nhà xem văn bản một lúc rồi đánh game thì đột nhiên máy điện thoại vang lên.

- Ừ, là tôi.

Ngô Minh Chỉ ở đầu bên kia có chút kích động nói.

- Chủ tịch, trưởng phòng tài chính Tần Hòa bị đồn công an thành tây bắt, bây giờ đồn công an đang gặp áp lực không nhỏ, ngài xem nên làm gì bây giờ?

Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi hỏi ngay.

- Cậu ở đâu?

Ngô Minh Chỉ nhỏ giọng nói.

- Tôi đang đợi ngoài cửa nhà ngài.

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười đứng lên gọi Cao Thăng, Cao Thăng rất nhanh cởi trần thân trên đi ra.

- Vương ca sao thế?

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn hắn, Cao Thăng có chút xấu hổ gãi đầu.

- Nếu không tiện thì thôi, tôi tự đi.

Cao Thăng vội vàng nói:

- Đừng, tôi xong ngay.

Cao Thăng vừa nói vừa lao vào trong thay đồ ngay. Vương Nhất Nguyên quấn mình trong chăn lộ ra hai bên vai trắng nõn lẩm bẩm.

- Làm gì vậy chứ, không xem bây giờ là lúc nào.

Cao Thăng cười hắc hắc nói.

- Về nhất định xử lý em.

Vương Nhất Nguyên không hề khách khí trừng mắt nhìn hắn.

Sau khi Ngô Minh Chỉ lên xe, Vương Quốc Hoa rất tức giận trừng mắt nhìn hắn.

- Cậu làm gì sau lưng tôi?

Ngô Minh Chỉ co đầu rụt cổ cười hắc hắc nói:

- Trưởng đồn công an thành tây là bạn học cấp ba của tôi, em Tần Hòa mở một câu lạc bộ ở đó. Tôi vốn nhờ bạn để ý giúp nơi này không ngờ chập tối tới kiểm tra thì lại bắt được Tần Hòa đang trần truồng chơi gái trong phòng.

Vương Quốc Hoa hiểu Ngô Minh Chỉ đây là vì xả giận cho mình. Tần Hòa không nể mặt mình, Ngô Minh Chỉ bảo bạn học đi xử lý câu lạc bộ của em trai hắn. Kết quả Tần Hòa đen đủi bị bắt, đây coi như thu hoạch ngoài ý muốn.

- Nói tiếp.

Ngô Minh Chỉ nói tiếp:

- Uyển Vĩ cũng chính là Trưởng đồn công an kia lúc ấy bắt Tần Hòa, bây giờ đang rất khó xử, thả không được, giữ không xong. Thả là sai nguyên tắc, không thả thì công an quận gọi điện tới liên hồi.

Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa dần biến mất, biến thành thâm trầm.

- Cao Thăng, dừng xe.

Xe phanh gấp, Ngô Minh Chỉ đang vui vẻ mơ hồ thấy vẻ mặt của Vương Quốc Hoa, hắn sợ đột nhiên có phản ứng mặt đỏ bừng lên.

- Chủ tịch, tôi thật không biết.

Ngô Minh Chỉ vội vàng giải thích, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng nói:

- Tôi đương nhiên biết anh không biết, anh gọi điện bảo Uyển Vĩ cút ngay tới chỗ tôi, tôi muốn xem hắn to gan đến như thế nào.

Cao Thăng lập tức lái xe quay đầu lại, Vương Quốc Hoa mặt đầy tức giận xuống xe vào phòng khách. Ngô Minh Chỉ đầy xấu hổ đi theo cầm máy gọi.

Uyển Vĩ, chủ tịch Vương bảo anh tới đây.

- Chủ tịch, tôi nhìn vấn đề quá đơn giản nên làm phiền ngài.

Ngô Minh Chỉ cúi đầu nhận lỗi, Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:

- Một Trưởng đồn công an nho nhỏ mà dám chơi tôi như vậy, không có ai sai khiến đúng là lạ. Anh đó, về sau làm gì cũng cần cẩn thận.

Vương Quốc Hoa càng nói càng tức, giọng điệu cũng gay gắt hơn.

….

Đồn công an thành tây, Uyển Vĩ nhận được điện của Ngô Minh Chỉ không khỏi biến sắc. Hắn vội vàng cầm máy gọi cho một số:

- Bí thư Thạch, thư ký của Vương Quốc Hoa hình như nhìn ra gì đó, Ngô Minh Chỉ không hề khách khí bảo tôi cút tới. Ngài bảo tôi nên làm gì bây giờ?

Thạch Vân Thanh ở bên kia ồ một tiếng.

- Anh có phải là làm gì sơ suất nên bị nhìn ra không?

Uyển Vĩ vội vàng nói:

- Không có, chuyện do Ngô Minh Chỉ bảo tôi đi làm, chắc không nhìn ra được.

- Uyển Vĩ, anh tới đi, cứ nói là trùng hợp.

Thạch Vân Thanh có chút không cam lòng dập máy. Uyển Vĩ ở đầu bên kia mặt mày nhăn nhó nhỏ giọng mắng.

- mẹ nó chứ, lại muốn ông chịu tội thay.

Ra khỏi văn phòng Uyển Vĩ không vội vàng rời đi mà trước hết tới một phòng cuối cùng ở cuối hành lang, lấy bao thuốc Trung Hoa ra gọi Tần Hòa đang nằm trên giường.

- Trưởng phòng Tần, ngủ rồi à?

Tần Hòa chưa ngủ, nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy. Hắn cười lạnh nói với Uyển Vĩ:

- Họ Uyển, giỏi nhỉ.

Uyển Vĩ nhăn nhó mặt mày xin xỏ.

- Trưởng phòng, ngài còn không biết tôi sao? Tôi bị ép, bỏ đi, tôi thả ngài trước rồi nói.

Uyển Vĩ vừa nói vừa mở cửa đưa tay ra xin lỗi Tần Hòa.

- Xin lỗi ngài, chuyện hôm nay do tôi sai, ngài về trước, hôm sau tôi tới xin lỗi.

Tần Hòa châm thuốc hút nhưng không vội vàng rời đi, lát sau hắn mới nói.

- Tôi tin anh, chẳng qua anh phải nói rõ chuyện hôm nay.

Uyển Vĩ tái mặt cắn răng nói.

- Trưởng phòng, ngài đừng ép tôi được không? Là tôi sai tôi chỉ có thể nói hôm nay là trùng hợp gặp ngài, không có ý nhằm vào ngài.

Tần Hòa nở nụ cười vỗ vai Uyển Vĩ:

- Có lời này là đủ rồi, hôm nào tôi mời anh uống rượu.

Nói xong Tần Hòa cười cười rời đi.



Mười phút sau Uyển Vĩ được Ngô Minh Chỉ dẫn vào cửa đứng trước mặt Vương Quốc Hoa, cúi đầu không dám nói lời nào.

- Người xử lý như thế nào rồi? Vẫn còn giam ư?

Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu đồng thời đưa thuốc tới. Uyển Vĩ vội vàng nhận.

- Tôi đã thả, nhốt nữa sẽ làm ngài thêm phiền phức.

- Nói như vậy tôi còn cần khen anh hả?

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Uyển Vĩ đầy lo lắng không biết nói gì, hắn nói tiếp.

- Ngồi đi, là ai sai anh làm như vậy? Anh không nói cũng không sao, lập tức ra khỏi đây, tôi coi như chưa xảy ra chuyện hôm nay. Chẳng qua tôi nói trước hôm nay không nói rõ thì lần sau không có cơ hội vào cửa đâu.



Một chiếc Audi lặng lẽ đỗ ở chỗ âm u, Tần Hòa ngồi ở bên hút thuốc, Tần Mãnh ngồi lái xe hung dữ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

- Quả nhiên là thằng chủ tịch quận.

- Đầu lợn.

Tần Hòa lạnh lùng mắng rồi nói.

- Lái xe đi.

Uyển Vĩ vẫn cúi đầu, thuốc có châm nhưng quên hút, đến lúc châm tới tận tay mới nhớ ra vội vàng dập đi.

- Chủ tịch, tôi xin lỗi ngài.

Hơi cúi người, Uyển Vĩ xoay người rời đi. Vương Quốc Hoa mặt nở nụ cười dẫn hắn ra ngoài.

Cạch một tiếng, cửa đóng lại, Ngô Minh Chỉ hơi run run nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch, đều do tôi, làm ngài bị oan.

Vương Quốc Hoa cười cười vỗ vai Ngô Minh Chỉ.

- Không nghiêm trọng như vậy đâu, ở quan trường không ai là kẻ ngu cả, có lẽ Tần Hòa biết rõ ai chơi hắn. Uyển Vĩ này rất có nghĩa khí đáng tiếc không thể dùng.

- Chủ tịch, Uyển Vĩ đúng là người trọng nghĩa khí.

Ngô Minh Chỉ đang nói bị ánh mắt của Vương Quốc Hoa cắt ngang. Bị nhìn chằm chằm một lúc Ngô Minh Chỉ rất khó hiểu, Vương Quốc Hoa lúc này mới cười phá lên nói.

- Nghĩa khí? Vô nghĩa thôi, hắn trọng nghĩa khí mà còn bán cậu ư?

Mặt Ngô Minh Chỉ tái mét lại ngơ ngác đứng đó.

….

Hai ngày trôi qua hai vị bí thư, chủ tịch quận ngoài họp ra thì không có trao đổi gì khác, tình hình quận Hồng Sam nhìn qua khá yên bình như không có gì xảy ra cả.

Cuối tuần gần hết giờ làm, máy điện thoại vang lên đầy chói tai, Vương Quốc Hoa cầm máy bên trong truyền tới giọng nữ rất quen thuộc.

- Anh nếu không tới thăm em, em sẽ đến tìm anh. Đừng cho là em không biết anh ở đâu, đừng cho là em không biết cạnh anh còn có một ả hồ ly tinh.

- Lúc trước em đi mà không nói một câu tạm biệt, em còn không biết xấu hổ nói như vậy sao?

Vương Quốc Hoa không cho mặt mũi đốp lại, Mạnh Vũ Vi bên kia im một lúc, cô tức giận nói:

- Mặc kệ, tóm lại anh không tới thì em đến tìm anh.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:

- Không được giả vờ, chiều lên cùng đi ăn.

Mạnh Vũ Vi lau nước mắt tức giận nói:

- Người ta thật lòng mà, đâu có giả vờ.

- Phi, dập máy.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dập máy. Mạnh Vũ Vi mặt lúc đỏ lúc trắng chống tay thở dốc.

- Tối cắn chết hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.