Nhân lúc ăn trưa Du Vân Vân nói ra ý của Hứa Nam Hạ, Du Phi Dương tỏ vẻ không vấn đề gì. Bên thị xã Bắc Câu còn có Hứa Kiếp ở đó. Nhắc tới Hứa Kiếp, Vương Quốc Hoa đúng là có chút khó hiểu, Du Phi Dương sao lại tin cô ả có thể làm việc này vậy?
Nhưng một câu nói của Du Vân Vân đã đưa ra câu trả lời cho hắn.
- Hứa Kiếp gần đây bị chú của con mắng chết đó.
Vương Quốc Hoa nhớ Hứa Kiến Thiết làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, kết hợp với lời Du Vân Vân nói nên hắn không khó có kết luận.
Du Vân Vân hỏi Vương Quốc Hoa ở tỉnh mấy hôm, Vương Quốc Hoa nói xem xong vở diễn mới của đoàn kịch tỉnh là về. Du Vân Vân nghe xong cười nói:
- Dì cũng thích xem kịch, cháu có thể mua hộ dì mấy vé không?
Vương Quốc Hoa lập tức cầm máy gọi điện cho Mộ Dung, Mộ Dung nói không cần vé. Vở diễn mới này đoàn kịch tỉnh bán chưa đầy 10%, trong đoàn đang đau đầu vì việc này nên quyết định phái người đi tặng phiếu miễn cho sân khấu không có ai xem. Mộ Dung một lần nữa tỏ vẻ cảm ơn nói thủ tục của chị em Liên Mai đã xong.
- Khách khí như vậy làm gì, cô nói địa điểm, tôi tới lấy vé, có một vị trưởng bối thích xem kịch.
Vương Quốc Hoa vừa cười vừa nói, Du Vân Vân ở bên xen vào một câu.
- Nếu vé không bán được thì mỗi đêm diễn đưa dì 200 vé, cuối năm dì phát như phúc lợi cho nhân viên cơ quan.
Vương Quốc Hoa thầm giật mình vội vàng nói thêm câu này. Mộ Dung im lặng một lúc lâu rồi mới thở hổn hển nhỏ giọng nói:
- Dự định diễn trong ba ngày, nhà hát của đoàn kịch tỉnh chỉ có ba trăm ghế, rất cảm ơn Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại hỏi Du Vân Vân xem đưa vé tới đâu, Du Vân Vân nói:
- Đưa đến Bưu điện tỉnh đi, nói là đưa cho dì. Đúng, cháu hỏi xem vở diễn mới của đoàn kịch tỉnh có lãnh đạo gì đến xem?
Vương Quốc Hoa còn tưởng Du Vân Vân ngại gì đó nên hỏi lại. Mộ Dung bên này nói lãnh đạo đều bận nên chỉ mời được một phó trưởng phòng chủ quản tới mà thôi.
Vương Quốc Hoa thuật lại nguyên văn, Du Vân Vân thầm nói:
- Vậy sao được? Đoàn kịch tỉnh công diễn mà không ai coi trọng là sao?
Vừa nói Du Vân Vân vừa cầm máy của hắn nói:
- Mấy giờ diễn?
Mộ Dung không ngờ bên kia lại xuất hiện giọng nữ khá uy nghiêm, cô đáp theo bản năng:
- Báo cáo lãnh đạo, 8h30 tối.
Du Vân Vân nói:
- Ừ, tôi biết rồi.
Vừa nói vừa dập máy, Du Vân Vân có chút bực mình nói:
- Sao có thể như vậy chứ?
Du Phi Dương ở bên cạnh kịp thời xen miệng vào:
- Dì, hay là chiều cháu và dì tới tham gia biểu diễn đi, như vậy mới thích. Nhớ năm đó dì cũng là diễn viên chính của đoàn văn công quân khu, để cho bọn cháu thấy phong thái của dì đi?
Du Phi Dương gãi đúng chỗ ngứa, Du Vân Vân cười hì hì nói:
- Được, vậy chúng ta sang đó. Chờ chút để dì gọi điện tới văn phòng bảo bọn họ chuẩn bị tiền trả vé.
Mộ Dung dập máy mà thấy mình như nằm mơ. Y vội vàng chạy đi tìm bí thư đảng ủy đoàn. Mộ Dung nói có bạn giúp đỡ phát phiếu, có tiền hay không thì khó nói. Mộ Dung đầu tiên dự định không bán vé mà phát miễn phí nhưng kết quả đám lãnh đạo do bí thư đảng ủy cầm đầu phản đối. Nhưng bán vé hai ngày với giá năm tệ một vé mà bán được có mười chiếc.
Bí thư đảng ủy Vưu Hưng Quốc năm nay hơn 50 tuổi, y nắm chặt quyền tài chính của đoàn, bình thường đều tươi cười nhưng chỉ cần nhắc tới tiền là mặt hắn sa sầm lại.
Mộ Dung đến lấy vé, Vưu Hưng Quốc còn có chút không muốn. Nhưng y cẩn thận nghĩ phái người đưa vé thì có chút phiền phức, không bằng vứt chuyện mệt này cho Mộ Dung. Hơn nữa Mộ Dung này cũng có quan hệ rộng, dạo trước đoàn đói kém cũng là nhờ quan hệ của Mộ Dung mà các nơi mời diễn, có công ty tài trợ. Tiền tài trợ đó qua tay Vưu Hưng Quốc, hắn cũng kiếm được một khoản. Đối với việc này Mộ Dung không tỏ vẻ oán giận mà cảm thấy chỉ cần Vưu Hưng Quốc không gây rối vở kịch mới là đủ.
Bảo người đưa vé tới Bưu điện tỉnh, Mộ Dung đang định sang rạp hát xem việc tập luyện thì có người chạy tới nói có điện thoại. Cô về nghe điện, Vương Quốc Hoa nói:
- Trưởng đoàn Mộ, có một trưởng bối muốn đóng kịch, cô có thể giúp một chút không? Cái này sẽ không làm các đồng chí làm không công.
Mộ Dung vội vàng nói:
- Tôi xin chờ ở cửa.
Du Vân Vân có một chiếc xe Audi nhưng ra ngoài thấy xe Santana của Vương Quốc Hoa nên nói đi xe này. Vì thế Vương Quốc Hoa làm lái xe chở hai người Du Vân Vân, Du Phi Dương lên đường. Trên đường, Du Vân Vân gọi hai cuộc điện thoại nói mình muốn tới đoàn kịch tỉnh thăm các đồng chí diễn viên.
Xe tới nơi, Mộ Dung đi nhanh lên mở cửa cười nói:
- Bí thư Vương, giám đốc Du cũn tới. Vị đại tỷ này gọi là gì vậy?
Du Vân Vân ừ một tiếng nói:
- Gọi tôi Du tỷ đi.
Nói câu này Du Vân Vân hơi liếc nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa rất vô tội, hắn giúp Mộ Dung chủ yếu là do kính trọng đối phương mà thôi.
Mộ Dung cũng nhận ra Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương rất tôn trọng vị Du tỷ kia, nếu là trưởng bối của hai người thì địa vị cũng rất cao, vì thế cô càng cẩn thận hơn. Mộ Dung đi trước dẫn đường, bên trong đã sớm chuẩn bị xong. Du Vân Vân vào trong trang điểm đi ra khoe với hai người cháu:
- Sao?
Du Phi Dương cười hì hì:
- Rất đẹp, dì, dì mặc bộ này đơn giản đúng là mỹ nữ cổ đại.
Nịnh hơi quá nhưng khá đúng sự thật.
Vương Quốc Hoa cũng bồi theo:
- Dì, dì vừa trang điểm vào là nhìn như mới hơn 20.
- Hai tên nịnh bợ.
Nói là như vậy nhưng vẻ vui mừng trên mặt Du Vân Vân ai cũng thấy. Mộ Dung ở bên cũng đã mặc đồ nha hoàn. Du Vân Vân sẽ diễn đoạn nữ Phò mã, Mộ Dung đóng vai nha hoàn.
Âm nhạc vang lên, Du Vân Vân đi ra diễn khá chuyên nghiệp, mấy diễn viên bên cạnh cùng nhau khen hay. Mộ Dung đóng cũng rất đạt, càng làm tôn lên vai diễn của Du Vân Vân.
Vương Quốc Hoa đang xem thì có người kéo kéo áo, hắn quay lại không biết là cô chị hay cô em. Liên Tuyết che miệng cười nhỏ giọng nói:
- Em là Liên Tuyết…
Liên Tuyết mặc chiếc áo lông màu hồng nhạt, khuôn mặt có lẽ vì lạnh nên hơi hồng. Vương Quốc Hoa cười cười với cô rồi chỉ chỉ trên sân khấu vẫn đang biểu diễn. Liên Tuyết yên lặng đứng bên, không lâu sau bên cạnh Vương Quốc Hoa lại thêm một cô gái, là cô chị.
Mọi người đang xem thì không biết lúc nào bên dưới có thêm mười mấy người, những người này không phải nhân viên đoàn kịch. Người đoàn kịch tỉnh không ai quản việc này, xem thì xem, đoàn kịch tỉnh không phải đang lo không có ai đến xem sao?
Du Vân Vân đang hứng thú biểu diễn đột nhiên Bí thư đảng ủy đoàn kịch tỉnh Vưu Hưng Quốc xuất hiện ở bên cạnh. Y tức giận nói:
- Dừng lại, dừng hết.
Mộ Dung thấy thế không khỏi sợ hãi, nếu làm vị Du tỷ này tức thì cuộc sống đoàn kịch sau này đừng mong tốt đẹp. Mộ Dung vội vàng đi lên định giải thích ai ngờ Vưu Hưng Quốc đã nổi giận gầm lên.
- Mộ Dung, tối diễn vở mới mà cô làm gì vậy hả, sao không diễn tập? Cô còn có kỷ luật không hả? Trong mắt cô có coi tôi là lãnh đạo không?
Du Vân Vân nghe vậy không khỏi nhíu mày, mình tìm người đến xem cho đoàn kịch tỉnh mà hắn còn quát lên với mình sao? Vưu Hưng Quốc tuy gào lên với Mộ Dung nhưng Du Vân Vân thấy đây là nhằm vào mình.
Không đợi người khác có phản ứng, Vưu Hưng Quốc đã lao tới trước mặt Du Vân Vân lớn tiếng nói:
- Cô là ai? Ở đơn vị nào? Sao tới đây làm loạn?
Vưu Hưng Quốc làm vậy có nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn cho nhân viên đoàn kịch biết ai là người có tiếng nói ở đoàn? Trong thời gian này uy tín của Mộ Dung tăng lên rất cao làm Vưu Hưng Quốc rất khó chịu. Cho nên hắn muốn tìm cơ hội nhắc nhở.
Du Vân Vân càng tức đáng tiếc cô chưa kịp nói chuyện thì đã có người xông lên đá mạnh vào chân Vưu Hưng Quốc. Vưu Hưng Quốc ăn cú đá xong lại bị người đi lên đè cổ vung tay định đánh.
Vương Quốc Hoa thấy Du Phi Dương xông lên vội vàng lao tới ôm lấy Du Phi Dương. Du Phi Dương còn rất khó chịu gào lên:
- Thằng già này dám hét với dì tao hả?
Nếu không phải Vương Quốc Hoa ôm lấy thì Du Phi Dương đã ăn đám rồi.
- Phi Dương, ông làm gì thế hả? Bình tĩnh đi.
Vương Quốc Hoa kéo Du Phi Dương ra sau, bên dưới có một người lao lên với tốc độ cực nhanh.
Vưu Hưng Quốc vừa đứng lên thì mặt lại bị một người đàn ông khoảng 40 tuổi tát vào: