- Chuyện này nói ra cũng dài, mấy hôm nay tôi mới quen một người tên Lý Tiểu Lục, y làm trong ngành giải trí ở tỉnh, nghe nói hơn phân nửa câu lạc bộ ở tỉnh thành do y mở. Tên này có bối cảnh đen, ông biết đó tôi không chọc nổi hắn.
Khương Nghĩa Quân nói như vậy, Vương Quốc Hoa thầm đoán nguyên nhân việc này. Theo hắn hiểu về Khương Nghĩa Quân thì thằng này háo sắc như mệnh, vấn đề có lẽ từ điểm này. Lý Tiểu Lục kia kéo Khương Nghĩa Quân cùng mở câu lạc bộ chắc không đơn giản như vậy chứ?
- Hắn dựa vào gì mà tìm ông hợp tác?
Vương Quốc Hoa thuận tay lấy thuốc, Khương Nghĩa Quân rất nhanh nhẹn châm lửa giúp còn đưa mắt ra hiệu cô ả kia. Cô gái tây đứng sau lưng Vương Quốc Hoa bóp vai cho hắn. Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn xua tay, Khương Nghĩa Quân mới nói:
- Em ra ngoài đi.
- Dù tôi không nói có lẽ ông cũng đoán được. Họ Lý không phải thứ tốt gì, tôi đoán hắn định rửa tiền thông qua tôi.
Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng nói.
Vương Quốc Hoa không khỏi lộ vẻ tức giận. Hắn suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi điện, đầu kia vừa nghe đã gào lên.
- Vương Quốc Hoa, cậu nói chuyện không giữ lời là sao, không phải nói điều tôi tới Thiết Châu ư? Sao không thấy tăm hơn gì? Chồng tôi gần đây không yên phận ở Thiết Châu, tôi muốn sang trông hắn.
- Á Nam tỷ, chị đừng gấp, chị tra một người giúp tôi, tên là Lý Tiểu Lục. Tôi ở khách sạn Thần Châu, tra xong thì chị tới đây, gặp mặt một chút…
Vương Quốc Hoa dập máy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Thần Châu không phải địa bàn của hắn, lần trước có thể kéo Mã Vân Hà đi dọa người, lần này mình không thể tìm Mã Vân Hà chứ?
- Quốc Hoa, tôi thực ra muốn đóng siêu thị ở đây, con mẹ nó chứ, người Thần Châu như kẻ cắp vậy. Tên nào cũng muốn cắn một miếng trên người mình. Tôi mới mở cửa bao lâu mà các ngành động tý là tới, chuyện phiền phức không ngừng ập đến. Ông nói xem đám quan chức nhà nước này có phải là cướp ngày không?
Khương Nghĩa Quân mắng, Vương Quốc Hoa lặng lẽ nhìn y, lúc này nói như vậy cũng vô nghĩa.
- Ông đừng gấp, chờ tôi biết rõ bối cảnh người kia rồi nói. Nếu không được thì tôi phản ánh tình hình lên lãnh đạo tỉnh ủy. Tìm gì ăn đi, ông đã ăn trưa đâu.
Vương Quốc Hoa chờ Khương Nghĩa Quân lẩm bẩm xong mới nói.
Khương Nghĩa Quân vội vàng đi tìm đồ ăn, hắn cũng thuận tiện mời Từ Diệu Quốc và Thang Tân Hoa lên luôn.
- Uống chứ?
Khương Nghĩa Quân lấy chai rượu tây, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Ăn cơm đi, chuyện của ông còn chưa được xử lý.
- Chuyện của tôi dù gấp cũng không thể không mời ông uống rượu, cùng lắm ông không thèm mở siêu thị ở Thần Châu này.
Khương Nghĩa Quân ra vẻ không sao cả, tên này thật ra không lo gì, Vương Quốc Hoa mà nhúng tay là hắn yên tâm.
….
Mã Dược Đông về nhà ăn cơm rồi trực tiếp vào thư phòng xử lý vài văn bản, y nhìn đồng hồ lại nhìn máy điện thoại bàn. Lúc này máy điện thoại trong túi rung lên, Mã Dược Đông cầm nhìn mà vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
- Ừ ừ, cẩm ơn.
Nghe điện xong Mã Dược Đông thở dài một tiếng.
Lúc Mã Dược Đông nghe điện, Vương Quốc Hoa cũng nhận được điện. Lãnh Vũ gọi tới.
- Chuyện đã xác định, Ban tổ chức cán bộ trung ương có động tác rất nhanh, đối phương nói với tôi ý là muốn tôi dừng việc điều cậu lên Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa ổn định lại tâm thần mới cười nói.
- Tôi biết rồi, cảm ơn lãnh đạo đã làm giúp tôi.
Lãnh Vũ nói.
- Chủ yếu là do năng lực của cậu, y không cần cậu thì dùng ai. Như vậy đi, nói chuyện điện thoại không tiện.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua số máy, số này hắn không nhận ra, Lãnh Vũ đúng là rất cẩn thận.
Lộ Á Nam đến không tính là nhanh, hơn tiếng sau Lộ Á Nam mới xuất hiện. Vừa nãy Lộ Á Nam rất lớn tiếng nhưng bây giờ lại có vẻ khá ngoan hiền, cô ả đứng cửa rụt rè chào Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Vương, tôi tới.
- Chị đừng như vậy mà, tôi không quen.
Vương Quốc Hoa cười trêu một câu, Lộ Á Nam nhướng mày đi vào.
- Tôi không phải thấy ở đây còn có người sao?
- Tôi giới thiệu một chút, đây là chị nuôi tôi – Lộ Á Nam, vị này là trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc, đây là thư ký Thang Tân Hoa.
Vương Quốc Hoa mở miệng giới thiệu như vậy làm Từ Diệu Quốc cùng Thang Tân Hoa cũng không dám chậm trễ.
- Xin lỗi nửa đường xe máy của tôi bị hỏng.
Lộ Á Nam ngồi xuống xin lỗi, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Không sao, việc không gấp.
- Lý Tiểu Lục kia cậu nghĩ sao mà lại muốn tra?
Lộ Á Nam lộ vẻ lo lắng, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Sao? Người này tôi không thể điều tra sao?
Lộ Á Nam lắc đầu nói.
- Không phải ý này, tên này có tiếng là tàn bạo ở Thần Châu. Cục công an cũng theo dõi hắn một thời gian nhưng tên này không quá dễ động, hắn có chỗ dựa là phó tư lệnh quân khu tỉnh.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, sao lại còn có chỗ dựa này?
- Lý Tiểu Lục năm ngoái đè đầu lột trần một nữ nhân viên ở một nhà hàng, thiếu chút nữa hiếp ả, sau đó người bị bắt. cậu đoán thế nào? Lính ở quân khu đến mỗi người mang theo vũ trang chút nữa thì đập vỡ phân cục.
Lộ Á Nam vừa nói còn có chút tức giận.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút.
- Bây giờ không phải tôi muốn chọc hắn mà là hắn muốn chọc tôi.
- Sao vậy?
Lộ Á Nam có chút tò mò. Vương Quốc Hoa nói qua việc của Khương Nghĩa Quân, Lộ Á Nam lúc này mới hiểu.
- Thì ra là vậy à.
- Như vậy đi Nghĩa Quana, ông hẹn hắn tối ngồi nói chuyện, tôi gặp mặt hắn, nói rõ mọi chuyện, không ai phạm ai là tốt nhất.
Lộ Á Nam nghe vậy liền biến sắc.
- Vương Quốc Hoa, cậu làm cán bộ như vậy sao? Việc này cậu không quản ư?
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Tôi quản, quản thế nào? Tôi không phải bí thư thị ủy Thần Châu?
- Cậu không phải có quan hệ trên Sở công an sao? Sao không bảo Sở công an điều tra?
Lộ Á Nam lẩm bẩm nói, Vương Quốc Hoa không trả lời thẳng.
- Trước gặp mặt hắn đã, nếu không quá mức thì tôi không muốn nhiều chuyện.
- Còn muốn thế nào mới là quá mức. Lý Tiểu Lục mở nhiều câu lạc bộ ở Thần Châu như vậy, kiếm bao tiền bẩn, hại bao cô gái đàng hoàng. Đám quan chức các người toàn nghĩ về mình cả. Cậu nhìn đi, đây toàn là vụ việc liên quan tới hắn đó.
Lộ Á Nam như bị đâm vào tim nên lấy một tập giấy coppy từ trong cặp ra để lên bàn.
Vương Quốc Hoa cầm lấy nhìn thoáng qua Lộ Á Nam.
- Cứ để đó đi.
- Cậu, cậu không phải người tốt.
Lộ Á Nam nhảy dựng lên đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, hắn nói với Khương Nghĩa Quân.
- Gọi điện cho Lý Tiểu Lục.
…..
Lên xe Từ Diệu Quốc nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa.
- Bí thư, chuyện của bạn ngài có cần tôi liên lạc với Sở công an không? Dù sao cũng không thể để tên này làm ảnh hưởng đến hình tượng thu hút đầu tư của tỉnh ta, nếu không được có thể phản ứng lên lãnh đạo tỉnh ủy mà.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn Từ Diệu Quốc, đối phương cúi đầu hắn mới nói.
- Để sau, gbi không phải thời cơ.
Xe đến thẳng khu nhà tỉnh ủy, nửa đường Vương Quốc Hoa gọi điện cho Mã Dược Đông tỏ vẻ muốn tới báo cáo. Mã Dược Đông xem ra không vui, y nói.
- Hôm nay tôi hơi mệt, mai đi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói.
- Tìm khách sạn ở, hôm nay không về.
Hắn vừa dập máy lại có người gọi tới, nhìn số là Lục Vĩnh Hạo, hắn dừng một chút mới nghe.
- Bí thư Lục.
Lục Vĩnh Hạo ở bên kia cười hơi lạ, y nói khá gấp.
- Cậu có ở tỉnh không? Có thì đến quán trà … tôi ở đây đợi cậu.
Vương Quốc Hoa do dự một chút:
- Được, tôi tới ngay.
Xe tới nơi, Vương Quốc Hoa vừa thò đầu ra đã thấy một cô gái chờ ở cửa.
- Bí thư Vương, xin mời theo tôi.
Người phụ nữ đi lên chào, Vương Quốc Hoa gật đầu quay lại nói với Từ Diệu Quốc.
- Các anh tìm chỗ ngồi đi.
Đi lên tầng hai, Vương Quốc Hoa thấy Lục Vĩnh Hạo ngồi trước cửa sổ. Bí thư Lục cười cười đứng lên đưa tay tới.
- Xin lỗi không tiện xuống đón cậu.
- Ngài quá khách khí.
Lục Vĩnh Hạo mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi vội vàng nói.
- Hạng mục điện phân nhôm tôi đã biết kết quả, cậu lên Bắc Kinh có nghe tin gì khác về tỉnh Đông Hải không?
Vương Quốc Hoa hơi căng thẳng, hắn thầm đánh giá mục đích Lục Vĩnh Hạo tìm mình tới đây.
- Ngài sao lại hỏi tôi cái này, tôi sao biết được chứ?
- Cậu đó.
Lục Vĩnh Hạo lẳng lặng nhìn Vương Quốc Hoa một lát.
- Bỏ đi, tôi nói thẳng vậy. Tôi nghe nói bí thư Mã sẽ lên Bắc Kinh làm cấp phó Đại hội đại biểu nhân dân Bắc Kinh, cậu không phải là chưa nghe thấy tin gì chứ?
- Cái này tôi thật sự chưa nghe nói qua? Không biết ai thay bí thư Mã? Ngài biết thì nói với tôi một chút?
Vương Quốc Hoa cười cười trợn mắt nói dối, Lục Vĩnh Hạo thở dài một tiếng.
- Tôi mà biết thì.. không nói cái này, nói thu hoạch của cậu trong lần lên Bắc Kinh này đi.
- Thu hoạch đương nhiên là có một chút, tôi gặp chủ nhiệm Lãnh Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, nói chuyện về tư tưởng phát triển thị xã Thiết Châu với ngài. Y khá ủng hộ suy nghĩ của tôi, ví dụ như việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, thậm chí còn đưa ra đề nghị muốn tôi lên Bắc Kinh.
- Xem ra cậu có quan hệ tốt với chủ nhiệm Lãnh nhỉ.
Lục Vĩnh Hạo nói, Vương Quốc Hoa đáp lại.
- Chủ nhiệm không chỉ là lão lãnh đạo của tôi, còn là sư phụ của tôi.