Âm Lâu hoảng sợ, cố gắng ra vẻ thản nhiên nói: “Trưởng công chúa nhận nhầm người rồi, ta chưa từng đi chợ đêm nào cả.”
Hợp Đức Đế Cơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Cô đừng sợ, ta sẽ không nói cho người khác. Hắn Nam hạ lâu như vậy cũng chưa từng viết thư cho ta, cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn có khỏe không?”
Âm Lâu cảm thấy có chút kỳ quái, lần đó đụng phải hắn còn sợ đến nỗi ho một tiếng cũng không dám, ở sau lưng lại hỏi thăm hắn, không biết giữa hai bọn họ có sâu xa gì. Nàng lấy quạt tròn che miệng, nói nhỏ: “Khi ta rời khỏi Nam Kinh hắn vẫn ổn, sau này thế nào ta cũng không biết. Đây chẳng phải là Thái Hậu muốn gọi hắn trở về sao, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ về rồi!”
Đế Cơ có chút hụt hẫng, “Cũng đúng, chỉ là từ sau khi trở thành Đề đốc Đông Xưởng hắn chẳng mấy khi lui tới chỗ ta…” Dường như đã phát hiện ra bạn mới chơi cùng, cười nói, “Lát nữa tiệc tan chúng ta tới hoa viên đi dạo đi, trò chuyện một chút, có được không?”
Trong cung lòng người cách một lớp da là đúng, nhưng cũng không cần phải như con nhím lúc nào cũng xù gai chọc người lung tung, có thể kết giao vài người bạn vẫn là tốt nhất. Đế Cơ là muội muội của Hoàng Đế, không giống như những phi tần kia, không có xung đột lợi ích, trò chuyện hợp nhau là có thể làm bạn được rồi. Âm Lâu nhoẻn miệng gật đầu, từng người đều trầm mặc, kiên nhẫn chờ bên trên cho tan.
Nói chuyện phiếm xong, Thái Hậu lại chiêu đãi mọi người ăn đá bào, ăn xong thì lau miệng quỳ an, mọi người sôi nổi rời khỏi Từ Ninh Cung.
Phía nam Từ Ninh Cung có một hoa viên nhỏ, gọi là hoa viên Từ Ninh Cung. Hoàng cung này tuy rộng lớn, nhưng thực ra lại chẳng có mấy nơi chơi bời, chỉ có thể đi dạo hoa viên hai đầu nam bắc với mười tám cây hòe(*) nơi cầu Đoạn Hồng mà thôi. Đế Cơ biết nàng không khỏe, sai người đi đến Thành Nhã Đình ở gần đó bố trí trước, hai người nắm tay bước ra cửa cung, Vinh An Hoàng Hậu đi phía sau đuổi kịp, cười hỏi: “Hai muội muội muốn đi dạo sao? Đoan thái phi không trở về Uyết Loan Cung?”
Âm Lâu còn chưa kịp đáp, Đế Cơ đã lẩm bẩm nói: “Hoàng tẩu còn phải làm vãn khóa, ta không rủ Hoàng tẩu đi cùng. Mặt trời sắp xuống núi rồi, để Bồ Tát chờ lâu thì không hay đâu.” Nói xong liền kéo tay Âm Lâu đi vào Trường Tín Môn.
Âm Lâu quay đầu lại nhìn, thấy mặt Vinh An Hoàng Hậu thoắt trắng thoắt đỏ, dọa nàng vội vàng rời tầm mắt, thấp giọng nói: “Trưởng công chúa nói vậy với nương nương sao! Chọc cho nàng ta không vui, lần tới gặp mặt sẽ ngại lắm.”
Hợp Đức Đế Cơ không nghĩ vậy, “Ta chính là không thích nàng ta, hậu cung này không còn nằm trong tay nàng, nàng cứ xía mũi khắp nơi làm gì?” Mời Âm Lâu vào trong đình ngồi, nàng hiền hòa nói, “Theo phân vị mà nói ta cũng nên gọi cô là tẩu tử, gọi bằng phong hào quá xa cách, gọi tên vẫn thân thiết hơn. Ta từng hỏi thăm, biết cô tên Âm Lâu, sau này cô gọi ta là Uyển Uyển, chúng ta không phân ngươi ta.”
Nàng chần chờ liếc nhìn Đế Cơ, vô duyên vô cớ hận làm người ta kinh ngạc, nhưng vô duyên vô cớ yêu cũng làm người ta không dám tiếp nhận, “Thịnh tình này của Trưởng công chúa…”
Đế Cơ cười khúc khích, “Cô ở bên người hắn lâu đến vậy mà vẫn trở về nguyên vẹn, chứng tỏ hắn không hề ghét cô. Hắn còn nguyện ý đưa cô đi chơi chợ đêm, có thể thấy cô rất được hắn coi trọng. Nếu hắn đã coi trọng, ta đương nhiên cũng coi trọng rồi.”
Hẳn đây cũng là một người dựa dẫm vào Tiêu Đạc, Âm Lâu cười nói: “Giao tình của Trưởng công chúa và Tiêu hán thần rất sâu sao?”
Nàng cúi đầu, giữa đôi mày thanh tú phảng phất sầu bi, chậm rãi nói: “Khi đó ta còn nhỏ, hắn làm Quản sự trong cung của ta. Người này nhìn thì hiền hòa, thực ra tính tình không tốt chút nào, nói một không nói hai, ta luôn có chút sợ hắn. Nhưng tâm địa hắn không xấu, nếu ta phải chịu ủy khuất gì, hắn sẽ nghĩ mọi cách giúp ta hả giận, đối với ta mà nói hắn vừa là thầy vừa là bạn, rất đáng quý.” Nàng nâng tay áo châm trà cho Âm Lâu, lại nói, “Vừa rồi ta nói ta ghét Vinh An Hoàng Hậu, ta cũng có đạo lý của mình. Nàng ta năm lần bảy lượt muốn làm mai mối cho ta trước mặt Thái Hậu và Hoàng Thượng, muốn đểNàng cúi đầu, giữa đôi mày thanh tú phảng phất sầu bi, chậm rãi nói: “Khi đó ta còn nhỏ, hắn làm Quản sự trong cung của ta. Người này nhìn thì hiền hòa, thực ra tính tình không tốt chút nào, nói một không nói hai, ta luôn có chút sợ hắn. Nhưng tâm địa hắn không xấu, nếu ta phải chịu ủy khuất gì, hắn sẽ nghĩ mọi cách giúp ta hả giận, đối với ta mà nói hắn vừa là thầy vừa là bạn, rất đáng quý.” Nàng nâng tay áo châm trà cho Âm Lâu, lại nói, “Vừa rồi ta nói ta ghét Vinh An Hoàng Hậu, ta cũng có đạo lý của mình. Nàng ta năm lần bảy lượt muốn làm mai mối cho ta trước mặt Thái Hậu và Hoàng Thượng, muốn để ta gả thấp đến Triệu gia nhà nàng ta. Trong lòng ta thực sự không vui, nhưng chỉ bằng sức ta thì không đủ, ta sợ Thái Hậu bị nàng ta thuyết phục, chẳng may thực sự cho ta gả vào Triệu gia, vậy thì ta biết phải làm sao? Cho nên ta mong Hán thần mau trở về, hắn trở về ta liền có chỗ dựa, hắn thần thông quảng đại, nhất định sẽ có cách cứu ta.”
Người người đều cảm thấy hắn có thể một tay che trời, có mấy ai biết bất lực của hắn đâu! Âm Lâu thở dài nói: “Không sai người đi hỏi thăm một chút sao? Chẳng may tiểu công tử Triệu gia là người tốt, há chẳng phải bỏ lỡ một đoạn duyên?”
Nàng lắc đầu nói nhất định không được, “Có lẽ trước khi Nam hạ Hán thần đã biết trước tin tức gì, dặn dò ta không được đi đâu hết, không cần biết là ai mời cũng phải từ chối, ta đoán chừng hắn cũng không vừa ý tên Triệu Hoàn Chi kia. Chỉ cần hắn không gật đầu, người ta có tốt mấy ta cũng không gả.”
Âm Lâu bồn chồn trong lòng, nhớ đến chuyện Nam Uyển Vương có ý đồ muốn thượng(*) công chúa, kiềm chế hỏi: “Hắn nói thích hợp thì công chúa sẽ gả sao, công chúa tin hắn đến vậy?”
(*) Phò mã cưới được công chúa gọi là thượng chủ.
Đế Cơ khẽ cười, ngữ khí uyển chuyển lại kiên định: “Ít nhất trên đời cũng phải có một người tin được, ta biết Hán thần sẽ không hại ta.”
Người xuất thân dòng dõi Đế Vương, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo loại hương khí Thanh Hoa. Hợp Đức Đế Cơ lại hơi khác biệt, phảng phất nhưng có một sức mạnh kinh người cất dấu bên dưới diện mạo dịu dàng, thật sự khó mà bị gọt giũa. Không biết vì sao, Âm Lâu cảm thấy có chút khổ sở thay nàng. Nam Uyển Vương từng bước bức bách Tiêu Đạc, chuyện thượng công chúa sớm muộn gì cũng phải nhắc tới, nhưng nàng không đoán được đến lúc đó Tiêu Đạc sẽ an bài như thế nào. Đế Cơ chỉ là một cô nương, thế giới của nàng chỉ có đẹp hoặc không đẹp, chỉ cần Tiêu Đạc bảo nàng gả, có lẽ nàng sẽ chẳng chút do dự mà đồng ý!
“Nếu ngày mai Hoàng Thượng ban chỉ gọi Hán thần trở về, đi đường tốn chừng nửa tháng, có lẽ đến đầu tháng 8 sẽ về tới kinh thành.” Ngón tay mảnh khảnh mân mê ấm trà phỉ thúy, mu bàn tay chống cằm, nàng chậm rãi quay lại ngắm hoàng hôn, bóng dáng tươi đẹp, ngòi bút khó mà miêu tả hết phong vận này. Khóe miệng cong lên, nàng nói, “Thực ra tuổi ta cũng chẳng còn nhỏ, đúng là đã tới lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi, nhưng mà ta không rõ vì sao, chỉ đơn giản ta là không muốn. Gả đi rồi sẽ phải rời Tử Cấm Thành, xây phủ công chúa ở bên ngoài, Hán thần lại không thể đi cùng ta, ta phải tự mình đương gia quản sự, ta sợ ta không có năng lực này.”
Nàng rất dựa dẫm Tiêu Đạc, Âm Lâu cũng đã nhìn ra. Tình cảm thiếu nữ vừa mới nảy nở, có lẽ vẫn chưa thấy rõ ái mộ. Có người chính là có loại ma lực này, dù cách xa đến mấy, mỗi khi nhớ về hắn là sẽ khiến người ta muốn mỉm cười. Lúc đó nàng còn chưa biết được bí mật kia, dù hắn là thái giám thật vẫn có thể khiến nàng thương nhớ đêm ngày, cứ như là trúng tà, một khi đã vào thì không thể ra, hẳn là Đế Cơ cũng cảm thấy như vậy chăng!
Thật là ngộ nghĩnh, hai người cùng thương nhớ một nam nhân mà lại không nảy sinh xung đột, thái bình hòa thuận, đây phải coi là gì? Nàng cúi đầu nhìn lá trà trong chén, lá trà Quân Sơn Ngân Châm lơ lửng trôi nổi trong nước trà, phiêu phiêu đãng đãng, sừng sững đứng thẳng.
Một lúc sau Đế Cơ mới nói: “Lần này cô trở về, ta nghe nói là do khâm điểmlúc sau Đế Cơ mới nói: “Lần này cô trở về, ta nghe nói là do khâm điểm của Hoàng Thượng, nói như vậy là muốn sung cô vào hậu cung sao?”
Mọi người đều đã nhìn ra, Âm Lâu cười khổ, “Tại sao lần này ngôn quan triều thần không một ai phản bác cơ chứ?”
“Bởi vì việc này do Đông Xưởng gánh vác, không ai muốn tìm đến đen đủi.” Đế Cơ lắc đầu cười, “Quả nhiên là thanh danh quá xấu rồi, quỷ gặp cũng phải sợ, những người đó đều giận mà không dám nói. Triều đình bây giờ, quan văn tham tiền, võ tướng sợ chết, lương thần trượng nghĩa chẳng còn ai. Ta đoán hẳn là Hoàng Thượng sẽ sắc phong cô một lần nữa thôi! Uyết Loan Cung cũng chỉ là ở tạm, làm hàng xóm với Vinh An Hoàng Hậu, sớm muộn gì cũng chết vì phiền.”
Âm Lâu cười đáp vài câu, sắc trời tối dần, một chút nữa cửa cung sẽ khóa, đã đến lúc nên trở về.
Tẩm cung của hai người không ở cùng một hướng, đi đến hoa viên liền nói tạm biệt. Hơi nóng dịu đi khi chạng vạng, Đồng Vân dìu Âm Lâu chậm rãi trở về, khi đi qua Long Tông Môn thì gặp Bình Xuyên, đứa nhãi con kia tươi cười hớn hở, đi lên cong eo nói: “Nương nương đã về, nô tài chờ ở đây nửa ngày rồi.”
“Có việc sao?” Âm Lâu thấy ngó thấy xung quanh không còn ai, không biết nó định giở trò gì đây.
Bình Xuyên nói: “Nô tài chúc mừng nương nương! Chủ tử gia đã lên tiếng, nói buổi tối nay sẽ đến Uyết Loan Cung, đằng kia đã bài thiện xong xuôi. Nô tỳ tới thông báo trước cho nương nương, để nương nương về còn kịp chuẩn bị. Các nương nương khác trong cung đều như vậy, an bài hoàn hảo từ trước, dùng một chút tâm tư vào những nơi nho nhỏ, lát nữa chủ tử vui vẻ, đối với nương nương cũng có lợi.”
Đối với người khác thì là chuyện tốt, nhưng đối với nàng thì lại là tai họa ngập đầu. Nàng hoảng loạn choáng váng, hỏi Bình Xuyên: “Ý tứ này…nghĩa là phải tẩu cung(*) sao?”
Bình Xuyên nghiêng đầu suy nghĩ, “Chuyện này nô tài cũng không biết, dù sao vẫn là dùng bữa ở Uyết Loan Cung, sau đó sẽ thế nào, nô tài có mấy cái đầu cũng không dám đoán mò thánh ý. Nhưng nương nương nghĩ xem, nương nương là thái phi, bối cung(**) là không thể, Vạn Tuế Gia muốn qua lại, cũng chỉ có thể tẩu cung mà thôi.”
(*) Tẩu cung: Khi Hoàng Đế xử lý xong chính sự sẽ tuyên ái phi đến, bình thường nơi xử lý chính sự đều nghiêm cấm phi tần đi vào, lúc này phi tần sẽ giả dạng thành con trai, có thể giúp Hoàng Đế mài mực, đàm đạo (nhưng không được nói về chính sự), chơi cờ, làm gì đấy…vv
(**) Bối cung: Phi tần cởi hết quần áo rồi được quấn vào chăn, sau đó thái giám sẽ tới cõng phi tần đến tẩm điện của Hoàng Đế.
Đúng là sét đánh giữa trời quang, nhanh như vậy, không ai ngờ đến được. Đồng Vân thấy chủ tử sắp đứng không vững đến nơi, vội vàng giữ chặt tay nàng, moi một khối bạc vụn trong ngực áo đưa qua, cười nói: “Chủ tử chúng ta trẻ tuổi, da mặt còn mỏng, nói thẳng quá sẽ làm nàng sợ. Cảm ơn ngài đã báo tin, tiền này ngài cầm đi uống trà, chúng ta lập tức quay về chuẩn bị.” Nói xong thì nhanh chóng nữa đỡ nửa kéo nàng vào đường hẻm.
Đối với Âm Lâu mà nói tin tức này chính là trời sập, trở về Uyết Loan Cung cũng chẳng nói gì, đầu óc quay mòng mòng, một lúc sau mới cắn răng nhả từng chữ: “Đây là muốn bức ta đến đường cùng.”
Đồng Vân thấy nàng như vậy thì hoảng loạn, đè thấp giọng nói: “Chủ tử, đừng làm em sợ mà. Trước khi hồi cung chẳng phải chúng ta đã nói sao, Hoàng Thượng ngự hạnh là chuyện không thể tránh, lúc ấy chủ tử cũng đã nghĩ thông, sau bây giờ lại thành ra thế này.”
Đồng Vân không hiểu, nói là một chuyện, đến khi làm thật lại là chuyện khác. Nàng không biết xấu hổ mà quấn quít lấy Tiêu Đạc, đó là vì bọn họ yêu nhau, dù hắn có ăn nàng vào bụng nàng cũng cam nguyện. Nhưng đổi thành một người khác, gương mặt không giống nhau, hành động không giống nhau, thậm chí mùi hương cũng không giống, nàng cảm thấy sợ hãi. Tuy nàng và Tiêu Đạc chưa đi tới bước cuối cùng kia, nhưng nếu nàng nhận đế hạnh, nàng sẽ có lỗi với hắn đến nhường nào? Ngay cả tư cách đứng ngắm hắn từ xa cũng chẳng còn.
Nhưng nàng không ngốc, Hoàng Đế nhất quyết bắt nàng quay về, liệu có phải vì đã phát hiện ra cái gì, đã nổi lên nghi ngờ với Tiêu Đạc, sốt ruột muốn nghiệm chứng? Muốn tiêu trừ nghi ngờ của hắn ta, có lẽ chỉ còn nước cắn răng nuốt máu xuống mà thôi.
Tình cảnh đã tới nước này, dường như chẳng còn lối ra nào nữa. Tiêu Đạc đang ở tận Nam Kinh, mà cho dù hắn có ở kinh thành đi chăng nữa cũng chẳng thể can thiệp chuyện này. Muốn đùn đẩy thì luôn có cớ, nói nguyệt sự chưa hết, nam nhân kiêng dè cái này, chắc chắn sẽ không xuống tay. Nhưng mà có thể hoãn được mấy ngày?
Nàng đứng đó ngẩng đầu nhìn xà nhà, trên tảo tỉnh(*) rực rỡ hoa cỏ, thanh xà nhà bên cạnh điêu khắc hạc lộc hồi xuân và hai mươi tư hiếu đồ…
Đồng Vân thấy ánh mắt nàng không đúng, vội đi lên gào to, “Phỉ phui, muốn dẫn người ta đi tìm chết sao? Cút xa ra!” Rồi kéo nàng chạy về phía bảo tọa ngồi xuống, lay nàng mấy cái cho tỉnh thần. Người ta thường nói những âm hồn oan khuất muốn đầu thai thì phải tìm người chết thay, Tử Cấm Thành cái gì cũng nhiều, nhưng treo cổ vẫn là nhiều nhất. Gặp chút khó khăn sẽ bắt đầu ngẩng lên nhìn xà nhà, đó là do quỷ đang dẫn hồn, dụ dỗ người ta đi làm thế thân cho nó. Trời sắp tối hẳn, ánh mắt này đúng là khiến da đầu người ta tê dại. Đồng Vân ở bên khuyên can, “Chủ tử nghĩ thoáng lên, chúng ta lại cùng nhau nghĩ cách. Chủ tử nhìn lên trên làm gì? Treo lên đó cũng vô ích, Hoàng Thượng vẫn làm khó Tiêu chưởng ấn như thường mà thôi.”
Âm Lâu ngập ngừng cúi đầu: “Ta không sợ em chê cười, ta chỉ muốn để thân mình này lại cho hắn.”
Đồng Vân khó xử nói: “Em đi theo chủ tử lâu như vậy, trong lòng chủ tử nghĩ gì em đều hiểu. Chủ tử trao trái tim cho một người, cả đời này sẽ không có người thứ hai, như vậy thật ngốc, nhưng em lại cảm thấy chủ tử mới thực sự là hán tử!”
Nàng quay mặt đi cười khổ, “Ta suy nghĩ mãi, lúc này ta không thể trốn, càng trốn càng hỏng chuyện, sẽ không tốt cho hắn. Nếu không còn cách nào khác, ta đành thị tẩm vậy! Cũng coi như là trả ơn cứu mạng cho Hoàng Thượng, sau đó…đợi hai ba tháng sau, chết đi rồi cũng không sợ liên lụy đến hắn.”
Đồng Vân nghe xong thì cả kinh, “Chủ tử là một lòng không muốn sống nữa ư? Cuộc sống đâu chỉ đơn thuần là những thứ tình tình ái ái!”
“Ta còn vì cái gì được nữa?” Vành mắt nàng đỏ lên, “Hỗn loạn với người nhà thành như vậy, trước nay ta vẫn một thân một mình. Sau này gặp được hắn, dẫu biết không nên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà kết đôi làm bạn.”
Đồng Vân thấy nàng thật đáng thương, cái gì mà kết đôi làm bạn, còn chẳng phải là giống như cung nữ tìm đối thực sao.
Tự cổ đã có nghĩa nô, thân phận cung nữ này muốn xuất cung cũng là vô vọng, dù sao cũng chỉ là như vậy, tự mình phải cứng rắn lên, tốt xấu giúp nàng thành toàn. Đồng Vân nhìn quanh trái phải, bắt lấy tay nàng, nói: “Em biết chủ tử đau khổ, nhìn chủ tử và Tiêu chưởng ấn lăn lộn muốn sống muốn chết, trong lòng em cũng hụt hẫng. Trước mắt vẫn còn con đường này, chủ tử có nguyện ý nghe em một lần hay không?”
Nha đầu này nhiều trò vặt, Âm Lâu biết đầu óc nàng linh hoạt, gật đầu nói: “Ta nghe, em nói xem ta phải làm sao bây giờ?”
Đồng Vân hít sâu vài lần, nắm tay nàng càng chặt, “Lát nữa Hoàng Thượng tới dùng bữa, chủ tử cố hết sức chuốc rượu cho hắn, chuốc đến khi hắn mơ mơ màng màng thì chạy ra ngoài, chuyện phía sau chủ tử đừng động, cứ giao cho em.”
Âm Lâu nghe xong thì sợ đến ba hồn bảy vía đều bay mất, “Đừng nói là em muốn hành thích Hoàng Thượng đấy!”
“Nào có chuyện đó!” Đồng Vân cười ha ha xua tay, “Em còn phải nghĩ cho mẹ già ở nhà chứ! Gây ra đại họa, để cho cả nhà cũng rơi đầu theo sao?”
“Vậy em định thế nào?” Âm Lâu cảm thấy mờ mịt, trong lòng không yên, “Em có ý tưởng gì thì nói cho ta, để ta góp sức cũng được mà!”
“Đến lúc đó em sẽ dặn dò chủ tử, trước tiên chủ tử phải thật vững vàng, hầu hạ thật tốt để hắn không nghi ngờ. Không phải chủ tử muốn để thân mình lại cho Tiêu chưởng ấn sao?” Đồng Vân giúp nàng vén tóc lại sau tai, thì thầm nói, “Em nhất định sẽ giúp chủ tử nghĩ cách. Vậy là chủ tử có thể yên lành sống sót, cũng là em đền bù lỗi lầm lần trước để chủ tử bị hạ độc.”